Không khí trong xe vẫn không thay đổi. Im ắng. Tôi ngả người
ra ghế, dùng ngón tay xoa xoa hai bên thái dương. Trợ lý Kim vẫn giữ thói quen
quan sát tôi qua kiếng. Tôi không để ý đến anh ta, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ
- Cô muốn uống nước không? – Trợ lý Kim là người lên tiếng
trước
Tôi đón chai nước suối trên tay anh ta, khẽ gật đầu cảm ơn.
Cầm trên tay một hồi, theo quán tính, tôi cũng uống một chút. Dù gì từ chiều tới
giờ tôi cũng không có gì để cho vào bụng
- Xin lỗi!
- Anh có chuyện gì muốn nói sao?
- Cô có cảm thấy mình nên buông tay không? Tổng giám đã quá
mệt mỏi rồi.
- Tôi sao? – Tôi khẽ bật cười – Anh có nói ngược không?
- Tôi đã khuyên Tổng Giám mà anh ấy không nghe, bây giờ thì
hay rồi...– Anh ta dường như đã bắt đầu bất mãn, giọng nói cũng trầm đi rõ rệt
- Anh cũng nghĩ tôi là người tung tin?
- Tất nhiên không phải là cô.
- Sao anh biết?
- Cô nên chợp mắt một chút. Sáng mai mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
Tôi còn chưa ý thức được câu nói của anh ta thì đã cảm nhận
hai mí mắt mình nặng đi. Đến lúc này tôi mới biết chai nước anh ta đưa tôi chắc
chắn có thuốc ngủ. Bây giờ biết thì quá muộn rồi, tôi từ từ thiếp đi. Phải
chăng chỉ cần tôi biến mất, mọi việc sẽ nhanh chóng quay về trật tự vốn có.
----------------------------------
Tôi cố gắng mở mắt. Đầu óc nặng trịch làm cho cái việc tưởng
như bình thường ấy trở nên thật khó khăn. Dùng tay vỗ nhẹ vào trán, cuối cùng
tôi cũng có thể thanh tĩnh hoàn toàn. Tôi đang nằm trên giường, khung cảnh xung
quanh hoàn toàn xa lạ. Đã xảy ra chuyện gì? Tôi chống tay ngồi dậy, gục đầu lên
gối, hồi tưởng lại những việc đã xảy ra. Hàng loạt câu nói của trợ lý Kim nhanh
chóng ùa về làm toàn thân tôi run rẩy. Tôi bị bắt cóc? Anh ta sẽ dùng tôi để uy
hiếp Hoàng Khải hay dùng tôi để dấy lên lòng hận thù của Thanh Phong. Dù mục
đích của anh ta là gì, chắc chắn sẽ làm tổn thương hai người mà tôi yêu nhất.
Tôi vội vàng bước xuống giường, dù biết là vô vọng nhưng vẫn
thử mở cửa phòng. Quả thật là đã bị khóa. Sao dạo này người ta lại có sở thích
nhốt người khác vậy? Tôi chửi một tiếng, sau đó dùng sức lực đập cửa. Không lâu
sau có một người mở cửa bước vào. Tôi lùi ra sau vài bước theo phản xạ. Trợ lý
Kim nhìn tôi, nhanh chóng đóng cửa lại
- Anh muốn gì? Tôi đang ở đâu?
- Yên tâm, cô vẫn ở trong thành phố. Chỉ là sẽ không ai tìm
thấy cô – Anh ta kéo ghế ngồi xuống, thong thả nói – Chỉ cần cô ngoan ngoãn,
sau khi xong việc, tôi sẽ thả cô ra. Lúc đó cô muốn đi đâu, ở với ai tôi không
ngăn cản. Nhưng e rằng với những gì đang diễn ra, Thanh Phong đã không còn tình
cảm gì với cô rồi.
- Thanh Phong nhất định sẽ đi tìm tôi! – Tôi hét lên
- Haha, anh ấy bây giờ đang điên loạn vì nghĩ rằng cô đã bỏ
trốn theo tình nhân. - Anh...anh đã nói gì với anh ấy.
- Cũng không có gì quá đáng. Chỉ bảo rằng trên đường đưa cô
về bị một chiếc xe khác chặn đầu, cô dùng dao uy hiếp tôi, rồi nhảy lên xe đó bỏ
trốn. Chậc chậc, vết dao cô để lại trên cổ tôi cũng không nhẹ đâu! – Anh ta vừa
nói vừa nghiêng đầu làm lộ ra vết thương đã được băng bó ngay cổ
Gian xảo! Thủ đoạn quá tinh vi! Anh ta biết rõ Thanh Phong
luôn luôn mất kiểm soát với những việc liên quan đến tôi. Anh sẽ không thể ngồi
suy nghĩ thấu đáo được. Lúc này đây chắc chắn Thanh Phong rất hận tôi. Tôi
không những bán đứng anh còn bỏ trốn theo người khác. Anh không có chứng cứ rõ
ràng nên sẽ không thể đến chỗ Hoàng Khải hay Minh Trường đòi người, cũng như
không thể để pháp luật can thiệp. Chỉ còn một cách để tìm ra tôi chính là thẳng
tay ra tay với hai người kia. Lần này dù tôi có đứng trước mặt anh giải thích,
e rằng chỉ càng làm anh điên cuồng. Tôi cắn chặt môi, căm hận nhìn trợ lý Kim.
- Tại sao? Tại sao phải làm Thanh Phong hiểu lầm tôi!
- Vì cô là điểm yếu của anh ta. Nếu không phải anh ta sợ cô
đau lòng, kế hoạch của chúng tôi đã thành công từ lâu rồi. Thanh Phong là niềm
hy vọng của Chủ tịch, tôi không muốn có bất kì ai cản đường anh ta. – Trợ lý
Kim quay lưng bước ra ngoài – Đừng nghĩ đến việc bỏ trốn, xung quanh có rất nhiều
người của tôi. Một lát sẽ có người đem cơm lên cho cô.
-----------------------------------------
Tôi còn tâm trí nào mà ăn uống nữa chứ. Bây giờ có bày giá vẽ
ra trước mặt tôi, tôi cũng cảm thấy chán ghét. Tôi đi đi lại lại trong phòng, cố
gắng suy nghĩ ra cách nào đó. Tôi nhìn xuống dưới đất từ cửa sổ. Lầu ba, tôi
không có gan nhảy xuống đâu. Với lại dưới đó còn có đến hai ba người đứng canh.
Bây giờ có liều mạng nhảy xuống cũng bị bắt lại dễ dàng. Chẳng lẽ tôi phải ngồi
đây chờ đợi tin xấu hay sao? Chết tiệt!
- Em ăn cơm đi!
- Á – Tôi giật mình quay lại – Anh...anh Vinh!
Tôi không biết miêu tả cảm xúc của mình bây giờ là gì nữa.
Tôi vội vàng chạy tới đỡ mâm cơm, đặt xuống bàn. Sau đó nắm chặt hai tay anh
- Sao anh lại ở đây? Anh cũng bị họ bắt sao?
- Không phải! – Anh Vinh ái ngại né tránh ánh mắt của tôi –
Đây là...nhà anh. À ừm nhà mới!
- Anh...Em không biết anh có nỗi khổ gì, nhưng xin anh hãy
thả em đi. Nể tình em xem anh là anh trai bao năm nay. Xin anh! – Tôi gần như
khuỵu gối cầu xin anh ta
- Anh xin lỗi! Không thể....
Nói xong anh vội vàng bước ra ngoài, bỏ mặc tôi gọi tên anh.
Anh Vinh là một người rất hiền lành. Ngày xưa anh thường lén ba đưa chị em tôi
đi chơi, còn tặng rất nhiều màu vẽ, sách dạy đàn cho tôi. Tôi rất quý anh, từ
lâu đã xem anh là người trong nhà. Đó là lý do đối với việc anh bán cổ phần,
hai chị em tôi cảm thấy rất sốc. Nhưng tôi tin tình cảm anh dành cho chúng tôi
không phải giả dối, có lẽ chỉ cần thuyết phục anh, anh có thể giúp tôi thoát ra
ngoài.
--------------------------------
Đã hai tuần rồi. Niềm hy vọng thoát khỏi đây càng ngày càng
mờ nhạt dần đi. Dạo gần đây tôi ăn uống cũng không được, đều có cảm giác no
hơi. Ăn vào đều nôn ra nên mặt mày ngày càng xanh xao. Anh Vinh rất tốt, thấy
tôi không ăn được liền thay đổi món ăn liên tục. Nhưng đành phụ lòng anh vậy,
tôi không kiểm soát việc nôn hay không nôn. Anh từng có ý định mời bác sĩ nhưng
không biết trợ lý Kim nói gì đó nên đành thôi. Tôi ngồi trên bệ cửa sổ, đầu dựa
vào kiếng, nhìn mông lung. Bỗng nhiên một ý nghĩ kinh khủng xẹt ngang đầu tôi.
Nhẩm tính một hồi tôi mới phát hiện mình bị trễ đã nhiều ngày rồi. Bất giác đưa
tay lên sờ bụng, tôi hoàn toàn không biết nên đối mặt với việc này như thế nào.
Có thai sao? Tôi cũng không dám chắc, cần phải làm rõ việc này càng sớm càng tốt.
Trưa hôm đó, anh Vinh như thường lệ mang bữa trưa lên cho
tôi. Trước khi anh bước vội ra ngoài, tôi đã kịp nhét vào tay anh mảnh giấy
- Xin anh giúp em. Việc này rất quan trọng. Làm ơn đừng để
trợ lý Kim biết!
Anh ái ngại nhìn tôi nhưng vẫn nhét tờ giấy vào túi, lẳng lặng
bước ra ngoài. Trong tờ giấy chỉ đơn giản nhờ anh mua giùm tôi que thử thai. Có
lẽ lúc này nên bỏ qua việc ngại ngùng, ngoài anh ra, tôi không thể nhờ ai khác.
Tôi quay lại ngồi trên ghế, co hai chân lại, vòng tay ôm đầu gối. Tư thế này
luôn mang lại cho tôi cảm giác an toàn. Lý do vì sao thì tôi cũng không biết.
Đến chiều, cuối cùng cánh cửa kia cũng mở ra. Tôi đứng dậy,
hồi hộp nhìn anh. Anh Vinh nheo mắt, khuôn mặt cau lại khổ sở, đưa cho tôi hai
que thử thai. Tôi cảm ơn rối rít, sau đó chạy vào nhà vệ sinh. Thẫn thờ nhìn kết
quả như một trên hai que thử, tâm trạng tôi là một mối hỗn loạn. Sao tôi luôn
mang thai không đúng lúc thế này? Vốc một ít nước vào mặt để thanh tỉnh, tôi mở
cửa bước ra ngoài. Thế nhưng tôi không ngờ ngoài tôi ra còn có người cũng rất
quan tâm đến kết quả. Trợ lý Kim lập tức đứng dậy, bước về phía tôi. Hai hàng
chân mày cau chặt lại, tỏa ra một luồng sát khí khiến người đối diện run sợ.
Theo phản xạ, tôi đưa tay ra sau, giấu đi que thử thai, dù biết việc đó là vô
ích nhưng não bộ của tôi chỉ phản ứng được thế thôi
- Kết quả thế nào?-....- Tôi cắn chặt môi, không biết nên trả
lời ra sao
- Nói mau! – Hắn càng lúc càng tiến gần đến chỗ tôi
- Không có gì! Chỉ là no hơi bình thường thôi! – Tôi nói dối
- Đưa tôi xem!
Tôi lùi về sau mấy bước, ra sức lắc đầu. Tôi càng lùi thì hắn
càng giận dữ. Tôi không thể biết được hắn đang nghĩ gì trong đầu. Nếu biết tôi
có thai, hắn sẽ làm gì? Có hại con tôi hay không? Tôi bị dồn ép đến chân tường,
không thể chống cự để mặc hắn chụp tay mình, đoạt lấy que thử thai. Chết tiệt,
đáng lẽ tôi nên phi tang nó đi. Chỉ vì tôi quá tin tưởng anh Vinh!
- Hừ! – Hắn quắc mắt nhìn tôi – Đã như thế cô càng không thể
xuất hiện trước mặt Tổng Giám
.- Anh không được tới gần tôi. Tại sao anh không hỏi Thanh
Phong nghĩ gì mà đã quyết định thay anh ấy?
- Có lẽ cô lầm rồi, tôi không làm việc cho Thanh Phong. Tôi
chỉ làm việc cho Chủ tịch. Chủ tịch chắc chắn không muốn cô phá hỏng kế hoạch của
ông.
- Các người... - Tôi càng lúc càng rối tung lên. Thông tin
càng lúc càng khó hiểu. Nhưng tôi không tin người đàn ông hy sinh thân mình cứu
con lại là người máu lạnh. Chắc chắn đây chỉ lá ý nghĩ phiến diện của anh ta -
Khi tôi gặp được Thanh Phong, anh sẽ trả giá.
- Đừng hù dọa tôi. Cô còn gặp được anh ta sao?
- Không được lại gần tôi! Tránh ra!
Hắn nhấc bổng tôi lên, mặc cho tôi quẫy đạp. Tôi chỉ có thể
cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi hắn. Gào khóc, la hét, tôi làm tất cả những việc
có thể làm, dù biết rằng nó hoàn toàn vô ích. Lúc này đây, khi cận kề hiểm
nguy, hình ảnh duy nhất hiện lên trong đầu tôi chính là Thanh Phong. Tôi không
muốn suốt đời anh ấy sống trong nỗi hận thù, sống trong ý nghĩ bị tôi phản bội...
- Xin anh! Làm ơn tha cho tôi! Chỉ cần để tôi sinh đứa bé
ra, anh muốn tôi làm gì cũng được.
- Cô nghĩ sao mà tôi lại để một mầm mống nguy hiểm tồn tại hả?
– Hắn vừa trả lời vừa bế tôi ra khỏi phòng – Chưa kể kẻ thù có thể dùng nó để
uy hiếp Tổng Giám.
- Cầu xin anh! Xin anh!
Mặc kệ lời cầu xin, mặc kệ nước mắt ướt đẫm lưng, hắn không
hề động lòng, bước chân càng lúc càng nhanh hơn. “Anh Vinh ơi, cứu em, cứu em”.
Đó là chiếc phao cứu sinh cuối cùng của tôi, tôi chỉ có thể dùng chút sức lực
còn lại để gào to tên anh. Nhưng không có ai cả. Một vài người giúp việc e dè
nhìn nhau, không hề có ý định can thiệp. Thế là hết! Tôi đành buông xuôi, phó mặc
tất cả. Tuy nhiên đến lúc không còn hy vọng gì, một bóng đen ở trong góc lao
ra, nắm chặt tay trợ lý Kim
- Kim! Tha cho cô ấy đi! Anh xin em!