Tôi nhìn ngôi nhà xa lạ, trong lòng không biết đang diễn ra loại cảm xúc gì. Thanh Phong thật sự không muốn nhìn thấy tôi nên đã sắp xếp cho tôi ở đây, chứ không phải là nhà chung của hai người. Thôi thì tôi không nên mơ mộng nữa, đã chấm dứt rồi. Phải mạnh mẽ, không phải cho tôi mà là cho con tôi. Tài xế giúp tôi đem hành lý vào nhà, chu đáo dặn dò người giúp việc rồi cúi chào tôi ra về. Trợ lý Mai từ đầu đến cuối đều ngồi trong xe, không có ý định sẽ can thiệp vào chuyện riêng của tôi.
- Cô đi theo con! – Một cô bé khoảng 10-11 tuổi nhỏ giọng gọi tôi
- Con tên gì?
- Con tên Yến.
- Con bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ con 10 tuổi. Mẹ con làm ở đây cho cậu chủ. Gần đây mới xin cậu đem con từ dưới quê lên. Mẹ con đang ở dưới bếp.
Tôi đoán chừng cậu chủ mà bé Yến nhắc tới chính là Thanh Phong. Có lẽ đây là một nhà khác của anh mà tôi không biết tới. Bé Yến dẫn tôi vào phòng, sắp xếp quần áo vào ngăn tủ, trải lại ga giường cho sạch sẽ.
- Cô thông cảm...Vì bình thường cậu chủ không có dẫn khách về đây. Chỉ có mình cậu ghé nơi này nghỉ ngơi vì nhà gần công ty. Phòng này là của cậu, tuyệt đối không cho mẹ và con vào dọn dẹp nếu không có mặt cậu, nên hơi bừa bộn một chút. Hồi nãy chú tài xế mới đưa chìa khóa phòng cho con.
- Không sao đâu! Rất tốt rồi! Con có việc thì cứ làm đi! Không cần để ý tới cô đâu!
- À cô ơi! – Bé Yến trước khi rời phòng quay lại nói – Cậu có dặn là cô cứ tự nhiên sử dụng phòng, chỉ là đừng đụng vào cái tủ đầu giường.
- Uhm, cô biết rồi! – Tôi gật đầu
Ngôi nhà này không lớn lắm, nếu không muốn nói là hơi khiêm tốn. Một mảnh sân nhỏ, một phòng khách, một nhà bếp, một phòng ngủ, một cái sân thượng con con dùng để phơi đồ. Tôi thật sự nghi ngờ ngôi nhà này lại thuộc quyền sở hữu của Thanh Phong. Nhưng tôi rất thích nó, dù nhỏ bé nhưng rất ấm cúng. Tôi nằm trên giường, vì đi một quãng đường khá xa nên thân thể tôi có chút đau nhức.
- Cô ơi! Cô ra ăn chút cơm đi! Hay là tôi mang vào phòng cho cô nha! – Một chị bước vào phòng, có lẽ là mẹ của bé Yến
- Dạ, chị cứ để đó. Em ra liền!
Tôi chậm chạp bước vào bàn ăn. Dù hơi đói nhưng tôi ăn lại không cảm thấy ngon miệng. Trong miệng có chút vị đăng đắng, không biết tại làm sao. Đang cố gắng ăn hết chén cơm thì ngoài cổng có tiếng chuông cửa. Bé Yến bước vội ra ngoài mở cửa, tôi cũng đặt chén xuống, nhìn xem là ai. Trong đầu đang nghĩ tài xế xe quay lại thì một người tôi hoàn toàn không ngờ tới đã đứng trước mặt. Tôi nắm chặt đôi đũa, cố gắng để bàn tay không run lên. Cúi đầu vội vàng nhìn bát cơm, kiềm nén nỗi xúc động vô cớ dâng lên trong lòng. Anh có lẽ chỉ là tạt qua lấy đồ, sao tôi có thể mừng đến phát khóc như vậy.
- Đang ăn cơm sao?
-... – Tôi gật đầu
- Cậu chủ! Không biết cậu ghé nên đồ ăn hơi ít một chút! Cậu đợi một chút, tôi sẽ làm thêm! – Chị giúp việc vội vàng nói
- Không cần đâu! Tôi chỉ tới lấy đồ thôi!
Đúng thật là như vậy! Dù đã biết từ trước nhưng trái tim ngu ngốc lại nhói đau lần nữa.
- Thôi lấy thêm cho tôi cái chén và đôi đũa. Tôi chỉ ăn một ít!
Tôi bất ngờ ngước lên nhìn anh. Thanh Phong tự nhiên kéo ghế ngồi xuống đối diện tôi, ánh mắt lơ đãng nhìn về góc phòng. Tôi cố gắng tỏ ra bình tĩnh, đón chén đũa từ chị giúp việc, tự mình bới cơm cho anh.
- Anh ăn đi! Em ăn xong rồi!
- Không phải lúc tôi vào em còn đang ăn sao? Không phải là không muốn ngồi cùng bàn với tôi đó chứ?
- Không phải.
Tôi sợ anh nhìn thấy tôi sẽ ăn không ngon miệng. Nhưng những lời này tôi lại không thể nói ra. Càng nói càng thấy mình cố gắng níu kéo. Tôi muốn giữ cho mình một chút tôn nghiêm còn lại.
- Không phải thì ăn tiếp đi!
- Uhm! – Tôi ngoan ngoãn cầm chén cơm lên
- Chị Ba! Ngày mai đi chợ mua thịt cá nhiều một chút. Đừng chỉ có rau xào, canh rau thế này. – Thanh Phong quay qua nói với chị giúp việc
- Dạ...dạ...tại tôi không biết sẽ có khách.
- Tôi chỉ dặn dò vậy thôi. Không có ý trách chị!
Tôi không xen vào cuộc trò chuyện của anh, lặng lẽ ăn. Thanh Phong ngồi đó, không hề ăn một chút gì, chỉ ngồi nhìn chằm chằm, khiến tôi hoàn toàn mất tự nhiên. Nuốt khan miếng cơm, tôi khó khăn nhìn thẳng vào mắt anh, khẽ hỏi
- Anh không ăn sao?
- Không đói!
- Vậy...sao lúc nãy...
- Em ăn tiếp đi! Tôi phải đi rồi!
- À, Thanh Phong, lần sau nếu như anh có tới, thì mang giùm em giấy tờ tùy thân. Tất cả em đều để trong bóp cất ở tủ đầu giường. Chỉ là không biết anh còn giữ không?
- Tôi biết rồi!
Thanh Phong đứng dậy, bước vào trong phòng khoảng năm phút, sau đó bước ra, leo lên xe đi khỏi. Không hề chào tôi một tiếng và cũng không cho tôi một ít thời gian nói tiếng hẹn gặp lại.
Tôi bước vào phòng, đưa mắt nhìn chiếc tủ đầu giường. Một ngăn kéo đã được mở ra, chắc là anh đã lấy hết tài liệu quan trọng cất trong đó. “Không phải việc liên quan đến mình.”. Tôi nhún vai, bước tới định đóng ngăn kéo lại. Bất chợt tôi phát hiện một vật gì đó, hình như là một góc nhỏ của tấm hình bị kẹt ngay tủ. Đưa tay kéo nhè nhẹ để lấy tấm hình ra, tôi cũng không hề nghĩ tới tấm hình này có thể khiến cho tôi tới gần với việc giải thích tại sao tôi và Thanh Phong thật sự không thể ở bên nhau.
Đứng tần ngần trước cổng, tôi không biết quyết định đến đây của mình là đúng hay sai. Liệu rằng khi biết được sự thật, tôi có cảm thấy nhẹ nhõm hơn, hay lại càng lún sâu vào đau khổ. Tôi hít một hơi thật sâu, đưa tay bấm chuông cửa. Người ra mở cửa cho tôi phản ứng vẫn giống như lần đầu tiên trông thấy tôi, thoáng ngạc nhiên và lạnh lùng ngay lập tức. Chú Hiền đứng qua một bên, không hề có ý định sẽ ngăn cản tôi. Tôi gật đầu chào chú, không khách sáo bước vào trong nhà.
Người đàn ông với khuôn mặt chằng chịt vết sẹo ngồi trên ghế, đưa cặp mắt âm trầm chiếu thẳng về phía tôi. Thần sắc của ông rất tốt, không có vẻ gì là người trải qua một thời gian nằm liệt giường. Đứng bên cạnh ông là hai thanh niên hoàn toàn không hề xa lạ với tôi: anh Vinh và trợ lý Kim. Hai người họ nhìn tôi, không hề có một chút cảm xúc biểu hiện trên mặt. Tôi chần chừ bước lại gần, khi chỉ còn đứng cách xa khoảng ba bước chân mới dừng lại
- Thưa ba, con mới tới!
- Tôi không nghĩ cô lại tới tận đây. Cô ngồi đi! – Ông đưa tay chỉ cái ghế đối diện
- Ba! Con cần một lời giải thích! – Tôi vừa ngồi xuống đã đưa ngay tấm hình cho ông
Ông khẽ đưa mắt liếc nhìn tấm hình, hình như có một chút bất ngờ lướt qua. Anh Vinh và trợ lý Kim nhìn nhau, biểu cảm cũng giống như vậy.
- Sao cô lại có cái này?
- Con nhặt được. Người phụ nữ trong hình không phải là....
Tôi còn chưa kịp nói hết câu thì ông đã tức giận xé đôi tấm hình trước mặt tôi. Khuôn mặt đầy vết sẹo nhăn nhúm lại tạo thành một đường nét dữ tợn. Ông đập mạnh tay xuống bàn, đứng thẳng người, chỉ tay vào mặt tôi
- Tôi cấm cô gọi tôi là ba. Còn nữa nếu cô còn dám nhắc đến người đàn bà đó trước mặt tôi, thì đừng trách tại sao tôi không nể tình.
- Con...
- Hai đứa đưa cô ta ra khỏi đây ngay! – Ông hét lên
Anh Vinh là người phản ứng đầu tiên, nhanh chóng bước tới đỡ tôi đứng dậy, dùng một ít lực đẩy tôi ra khỏi nhà. Tôi thật sự không cam tâm, đã tới tận đây mà không thu được kết quả gì. Chộp lấy hai mảnh hình, ngoan cố quay đầu ra sau, tôi hét lên: “Con muốn biết sự thật! Con không nỡ buông tay! Hãy cho con một lý do chính đáng tại sao con phải rời xa Thanh Phong!”.
- Bạch Vy! – Anh Vinh hét lên đánh thức tôi khỏi cơn mê loạn – Chấp nhận đi!
- Nếu ba không nói con nghe, con sẽ hỏi anh Phong. – Tôi bất chấp gào to
Trợ lý Kim không muốn tôi nói thêm câu nào chọc giận Chủ tịch, đứng chắn ngay tầm nhìn của tôi, ánh mắt sắc lạnh, buông ra lời đe dọa: “Cô không còn muốn đứa bé nữa phải không?”. Tôi sững người, theo phản xạ đưa tay lên bụng mình, cảm nhận một trận rét buốt thổi qua. “Anh Vinh, mau đưa cô ta rời khỏi đây, ngay khi em còn giữ được bình tĩnh!”
- Được! Con đi! – Tôi lách ra khỏi tay anh Vinh – Con không tin ba có thể giấu cả đời!
Nếu một người trong cuộc nhất quyết không nói, thì vẫn có thể hỏi người còn lại. Chỉ cần qua ba tháng này, tôi sẽ tìm bà ta, đến lúc đó mọi thắc mắc sẽ được giải đáp.
- Anh đưa em về! – Anh Vinh nói
- Không cần đâu! Anh đóng kịch một thời gian dài như vậy vẫn chưa thấy mệt sao? – Tôi nhếch mép cười – Cảm ơn anh thời gian qua đã chăm sóc cho em, dù có thể chỉ là vì nhiệm vụ chứ không phải thật tâm của anh.
- Anh...- Anh Vinh áy này nhìn tôi
- Hoa cúc nở hoa rồi!
- Hả? – Anh ngơ ngác nhìn tôi
- Bụi hoa cúc anh trồng đã nở hoa rồi. Em đã nghĩ nếu anh thấy thì sẽ rất vui, nhưng có lẽ em lầm rồi. Anh còn chẳng nhớ đến chúng, cũng giống như tình cảm anh em bao nhiêu năm. Quay đầu lại chỉ là một giấc mộng hoang tưởng.
Thật nực cười! Rốt cuộc xung quanh tôi, điều gì là thật, điều gì là giả dối. Người nào là bạn, người nào là thù...Tôi cất bước nặng nề rời khỏi, né tránh ánh mắt ai oán của anh Vinh
- Bạch Vy! Dù em tin hay không, em mãi mãi là em gái tốt của anh! – Anh Vinh nói với theo sau lưng tôi