Tôi thơ thẩn đi trong công viên gần bệnh viện. Dạo gần đây tôi có thói quen thả bộ một đoạn trước khi tới thăm anh. Đầu óc mông lung, mơ màng thế nào mà tôi lại đâm phải một người
- Xin lỗi chị!
- Không...
Câu nói của cô ta vừa định nói ra lập tức nuốt ngược vào trong. Lúc này chúng tôi mới nhìn rõ mặt nhau. Cô ta cũng bỏ kính đen xuống, nhìn tôi thật kĩ
- Lan Linh!
- Bạch Vy!
Tôi thật sự không thể tưởng tượng được một ngày đẹp trời tôi và Lan Linh có thể ngồi nói chuyện vui vẻ như thế này. Lan Linh trước mặt tôi dù không còn dáng vẻ của một cô người mẫu kiêu kì nhưng vẫn giữ được nét đẹp trời ban. Chỉ khác là bây giờ cặp mắt của Lan Linh đã ôn hòa hơn rất nhiều, khi nói về Hải Lâm và con trai còn lấp lánh cả niềm hạnh phúc.
- Sao có tâm trạng mà thơ thẩn ở đây vậy? Hải Lâm đâu?
- Anh ấy đi công tác rồi! Nghe nói là hội thảo về thần kinh bên Mỹ.
- Mình nhớ anh ấy đâu phải bác sĩ chuyên khoa thần kinh.
- Cái này...có lẽ vì mình...Sau này là vì anh ấy trở nên đam mê rồi chuyển hướng luôn. - Lan Linh ngại ngùng trả lời – À, hồi đó Hải Lâm với mình đi qua nhà kia kiếm cậu nhưng lúc đó cậu đã chuyển đi rồi. Mình và Hải Lâm đều mong cậu được hạnh phúc. Thanh Phong.....
- Có lẽ giấc mơ đó rất đẹp, nên anh ấy vẫn chưa muốn tỉnh – Tôi gượng cười - Cậu không hận anh ấy chứ hả?
- Có lẽ lúc đầu là có, bây giờ thì đã hết rồi. Mình nghĩ cuối cùng cũng phải trả, không kiếp này cũng kiếp khác... – Lan Linh đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi – Với lại mình ngưỡng mộ tình yêu của Thanh Phong. Anh ấy đối xử với người khác rất tuyệt tình, nhưng với cậu thì lại khác. Mình còn nhớ có một lần mình đã hỏi anh ấy thế nào là tình yêu. Anh ấy đã trả lời: “Yêu là khi cả thế gian nói với tôi là tôi đang sai lầm, tôi vẫn thấy mình hạnh phúc”. Hôm đó vì Thanh Phong rất say nên mình đã đưa anh về. Khi Thanh Phong trả lời câu hỏi đó, không hề nhìn mình, mà nhìn ảnh cưới của hai người. Lúc đó mình biết mình đã bại trận lần thứ hai rồi. Hôm ấy là cái ngày cậu quyết định rời khỏi nhà.
Tôi cảm thấy thật chua xót. Tôi yêu anh lâu như vậy, nhưng cuối cùng phải đợi đến bây giờ mới hiểu hết được lòng anh. Tại sao người ngoài cuộc đều có thể thấu hiểu, nhưng tôi lại không? Tại sao cả thế gian đều biết anh muốn bảo vệ tôi, tôi lại không? Phải chăng thời gian sống cùng anh, tôi đã dùng trái tim ích kỷ, sợ hãi, yếu đuối của mình để né tránh, để phủ nhận tình cảm của anh. Tôi trách anh tàn nhẫn, lạnh lùng nhưng không hề biết rằng anh dùng những thứ đó để giúp tôi không bị tổn thương.
- Lan Linh, khi nào rãnh cậu và Hải Lâm đến nhà mình chơi. Chúng ta đã lâu lắm rồi không họp mặt. Lần cuối cùng chúng ta đầy đủ bốn người là khi nào nhỉ?
- Hai ngày trước khi cậu và Hải Lâm định bỏ đi.
- Uhm, đúng rồi! Thật nhớ!
Tôi và Lan Linh trò chuyện với nhau rất lâu. Thời gian dường như cũng ngừng trôi, chỉ có tuổi trẻ của chúng tôi đồng loạt ùa về, nhắc rằng chúng tôi từng vui, từng yêu, từng cười, từng khóc như thế nào.
Em không hiểu lòng anh
Tôi bước vào phòng, theo thói quen ngước nhìn một lượt. Căn phòng này thật sự quá lạnh lẽo. Tôi ngồi cạnh giường, mở túi xách, đưa tay lấy chiếc bút ghi âm. Tôi phát hiện cây bút này khi dọn dẹp tủ quần áo của anh, nó được cất trong túi một chiếc áo vest. Có lẽ ông Trời muốn tôi tìm thấy nó, vì ông nghĩ Thanh Phong đã chịu quá nhiều bất công rồi. Anh chưa bao giờ sống cho riêng mình, cuộc đời của anh chính là sự cố gắng dung hòa giữa việc yêu tôi và trả thù cho ba. Anh chắc chắn đã rất mệt mỏi. Anh cần phải nghỉ ngơi và chờ đợi anh là việc duy nhất tôi có thể làm. Tôi ngã người ra ghế, bật nút phát. Tiếng nói trầm ấm trong đó bắt đầu phát ra
Em không hiểu lòng anh
Ngày x tháng x năm x
Tôi vào nhà sách, nhìn thấy cây viết này. Tôi đã mua nó, không cần suy nghĩ. Tôi cần một nơi trút bỏ nỗi lòng của mình. Tôi cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi từ lúc tôi phát hiện tôi thích cô ấy...Tôi không nên nảy ra kế hoạch này. Đột nhiên tôi muốn ba sẽ từ chối cái ý kiến chết tiệt này ngay từ đầu
Ngày x tháng x năm x
Nhìn cô ấy đi bên cạnh chàng trai khác, tim tôi rất đau, nhưng phải mở miệng cười thật vui vẻ. Tôi không thể thích cô ấy, đó là điều cấm kị. Dù biết điều đó nhưng lý trí tôi đã mất kiểm soát rồi
Ngày x tháng x năm x
Ngày mai cô ấy sẽ rời đi, tôi rất muốn níu giữ, nhưng cô ấy là bông hoa quỳnh trong sáng, không thể bị những âm mưu thủ đoạn làm cho tàn úa. Tôi buông tay...
Ngày x tháng x năm x
Tôi không tin chúng tôi đã trở thành vợ chồng. Dù tôi biết em đang khóc, đang đau lòng, nhưng tôi lại không đủ dũng khí để ôm lấy em. Em có biết nỗi đau trong lòng tôi không hề ít hơn em không?
Ngày x tháng x năm x
Anh ta đã trở về, ngày tôi sợ hãi cuối cùng cũng đã tới. Tôi sợ anh ta cướp em đi mất, tôi sợ sẽ không còn nhìn thấy em. Tôi sợ...
Đêm hôm đó tôi đã làm một chuyện khiến em ghê tởm. Tôi không quan tâm cái gì là trong trắng, tôi chỉ đau lòng thay em. Trong mắt tôi em mãi mãi là đóa quỳnh tỏa hương thơm.
Ngày x tháng x năm x
Tôi đã đuổi Lan Linh đi. Hết rồi, cần gì để đóng kịch nữa. Tôi vuột mất em rồi. Khi em nói lên hai từ: “Con hoang”, tôi biết trái tim tôi đã bị em rạch một đường sâu đến túa máu. Cái tát đó, em đau hay là tôi đau?
Em không hiểu lòng anh
Tôi không chịu nổi nữa, bấm lấy nút dừng. Từng câu từng chữ đó tôi nghe không biết bao nhiêu lần. Lần nào cũng bật khóc, lần nào cũng không thể kiềm chế mà dừng lại. Cứ tưởng tượng đến việc anh cô đơn ngồi trong phòng, tâm sự với cây viết vô tri, tim tôi lại truyền tới từng đợt đau đớn. Tôi hít một hơi thật sâu, run run bấm nghe tiếp.
Em không hiểu lòng anh
Ngày x tháng x năm x
Trên chiếc xe taxi hôm ấy, tôi giả say ôm em. Tôi tất nhiên biết em không phải Lan Linh. Dù tôi có say đến chết vẫn có thể nhận ra em....Nhưng sao em lại nói câu đó làm đau lòng tôi thế này.
Ngày x tháng x năm x
Tôi nghĩ mình đã trở thành người cao thượng mất rồi. Tôi lại lôi Lan Linh trở về bên mình, không phải vì tôi thích cô ta, mà vì em nói em lo lắng cho anh ta. Tôi không muốn Lan Linh phá hoại chuyện của em. Tôi có phải yêu rất đáng thương không?
Ngày x tháng x năm x
Em đi ăn với một người đàn ông xa lạ. Hắn ta lấy quyền gì mà tự nhận là người yêu của em. Tôi tự thấy thật nực cười, cười đến chua xót.
Ngày x tháng x năm x
Trời đổ mưa to, to đến rát cả mặt. Nhưng điều tôi nhớ nhất là hơi ấm của em, mùi hương của em. Tôi phải kiềm chế bản thân, tôi không muốn làm em thêm khinh bỉ mình vì em không yêu tôi. Lại một đêm dài trôi qua.
Ngày x tháng x năm x
Em hỏi tôi có phải con người không. Tôi thật sự không biết. Có lẽ việc yêu em đã khiến tôi trở thành ác quỷ. Không đúng, có lẽ vì ba tôi đã không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa rồi. Tôi thật sự rất mệt mỏi, một bên là hiếu một bên là tình. Tôi rất muốn nói cho em biết Lan Linh không bị gì hết, hai người bọn họ đều bị chuốc say...Tôi rất muốn em có thể hiểu cho tôi...Tôi lại làm em đau. Tôi điên rồi, thật sự điên rồi.
Ngày x tháng x năm x
Nhìn khuôn mặt của em lúc ăn cháo rất buồn cười. Em hỏi tôi đã nêm gì vào trong đó. Tôi không biết trả lời thế nào vì tôi chỉ đang cố kiếm chuyện để nói với em. Tôi sợ sự im lặng giữa hai chúng tôi. Nếu tôi nói tôi đã nêm tình yêu vào đó, em chắc chắn sẽ cười nhạo tôi.
Tôi đã mua thêm 2% cổ phần, tôi cần làm cho ba yên tâm về kế hoạch. Mong rằng em sẽ không biết, tôi không muốn em lại khổ sỡ suy nghĩ.
Ngày x tháng x năm x
Em đang cùng tôi nằm trên một chiếc giường. Em lại gặp ác mộng. Tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của em. Làm sao đây? Làm sao để hiểu được em đang nghĩ gì? Làm sao để em hiểu lòng tôi đây?
Ngày x tháng x năm x
Ba và trợ lý Kim bắt đầu ra tay. Tôi biết tất cả, nhưng tôi phải làm như không biết. Tôi muốn chứng minh cho ba thấy có thể hoàn toàn tin tưởng em, nhưng không ngờ lại làm ba thêm tức giận.
Ngày x tháng x năm x
Xin lỗi vì đã giả vờ hiểu lầm em. Làm em khó chịu, làm em đau...Có lẽ tôi chính là ác ma trong cuộc đời em..
Ngày x tháng x năm x
Em càng rời xa nơi này, em càng an toàn. Nhìn em leo lên xe, tôi phải kiềm nén lắm mới không đuổi theo giữ em lại. Xa em thời gian dài như vậy, làm sao tôi có thể sống nổi...Hôm nay bà ta cười thật tươi, đây là tâm trạng của một người mẹ có con trai lấy vợ. Sao lúc tôi lấy em, tôi không thấy bà cười tươi như vậy. Có lẽ bà đã quên mất mình từng có một người con trai. Tôi ghen tị với Hoàng Khải....
Ngày x tháng x năm x
Tôi có con. Chính là một đứa trẻ kết tinh từ tình yêu của tôi. Tôi muốn ở bên em, chăm sóc cho em, nói với em rằng tôi rất hạnh phúc
Ngày x tháng x năm x
Một ngày, hai ngày,..., tôi không còn muốn đếm số ngày không được gặp em. Dù luôn nhận được tin tức của em, nhưng tôi tham lam vẫn thấy không đủ. Biết rằng không có kết quả, tôi lại không nỡ rời xa
Ngày x tháng x năm x
Khi tôi nói ra hai từ “ly dị”, em có biết tôi đau đến ngạt thở không? Mấy bức hình đó mà có thể làm tôi hiều lầm em sao? Nếu tôi không tin tưởng anh Vinh thì anh ta có thể ở bên cạnh em sao? Ba thật xem nhẹ tình yêu của tôi quá.
Ngày x tháng x năm x
Bạch Vy, Bạch Vy, Bạch Vy, đừng rời xa anh....Tôi muốn hét to một ngàn lần câu ấy. Tôi không ngủ đã bao nhiêu đêm rồi, chỉ cần nhắm mắt lại trông thấy em...
Ngày x tháng x năm x
Em bị đau, tôi muốn chạy tới đỡ lấy em nhưng không thể. Có lẽ người đàn ông mà tôi căm ghét đó sẽ cho em hạnh phúc hơn tôi.
Tôi phải đi nước ngoài để đánh lạc hướng ba. Đêm cuối cùng nằm trên giường cùng em. Tôi sẽ nhớ mãi khoảnh khắc này...
Ngày x tháng x năm x
Tôi đã bí mật chuyển cổ phần sang tên em. Tôi muốn em biết rằng tôi không phải vì muốn cướp đoạt cổ phần mà ở bên em. Tất cả chỉ vì tôi yêu em.
Đêm nào tôi cũng ngước lên trời, cầu xin một điều: “Cầu mong em một lần hiểu được lòng tôi.”...Nhưng lúc này tôi lại ước rằng em sẽ quên tôi đi...
Em không hiểu lòng anh
Tôi bật khóc nức nở, ôm chầm lấy lấy Thanh Phong
- Thanh Phong! Em xin lỗi! Em đang tự trừng phạt mình đây, anh vẫn còn thấy chưa đủ sao? Sao anh vẫn chưa tỉnh? Em muốn anh ôm em, muốn anh nói chuyện với em...Em yêu anh nhiều như vậy, anh có cảm nhận được không?