Em Không Hiểu Lòng Anh

Chương 5: Chương 5




Thanh Phong vội vàng chạy tới đỡ Lan Linh, trước khi bế cô vào phòng, anh quay sang trừng mắt nhìn tôi

- Cô nói vậy là có ý gì?

- Đâu có gì, tôi chợt nhớ chúng ta từng là bạn bè, nên thông báo một tiếng vậy mà. – Tôi nhún vai

- Cô…

- Ây da, anh suy nghĩ nhiều làm gì. Lo mà chăm sóc cục cưng của anh đi. Mấy ngày nữa tôi lại tới tìm sợi dây chuyền. Không có nó thì tôi sẽ không để yên đâu…Chào anh.

—————————

Vì một diễn viên trong vở kịch gặp vấn đề về sức khoẻ nên kịch bắt buộc phải hạ màn sớm. Nếu ngày mai tôi kể cho Hoàng Khải nghe sự việc hôm nay thì nó chắc chắn sẽ tìm anh ta xử lý. Thật rất muốn em trai đánh chết anh vì tội dại gái mà. Tôi ngước nhìn bức tranh vẽ một đứa trẻ kháu khỉnh được treo trên tường. Tôi đặt tên con là Minh, một cái tên thích hợp cho cả trai và gái. Tôi đã lên chùa cầu siêu cho con, mong rằng con có thể đầu thai vào một gia đình hạnh phúc. Tôi mở tủ, lấy ra một cái hộp sắt. Trong đó là số tiền tôi để dành lo cho con, gồm cả tiền bán tranh và một tháng lợi nhuận ở công ty trước khi tôi trả lại cổ phần. Tầm khoảng được gần một trăm triệu, cộng với một số tiền tôi có trong ngân hàng tích cóp hơn hai năm nay. Tính ra cũng không phải là một số tiền nhỏ lắm, nhưng nay lại không biết dùng để làm gì. Không có tiền là bi kịch, có tiền mà không còn mục đích để sử dụng cũng là bi kịch. Tôi thở dài thả người ra giường, thôi thì cứ bỏ tiết kiệm ngân hàng vậy. Mỗi tháng lấy tiền lời để sống, không phải làm gì, vậy có thể coi là một cuộc sống thần tiên không. Sao tôi lại có cảm giác buồn muốn khóc thế này.

“Ding dong”.

Tiếng chuông cửa vang lên, cắt đứt luồng suy nghĩ của tôi. Tôi bước ra ngoài xem là ai.

- Em chào chị!

- Em là…

- Dạ em là Phúc, là chủ nhà trọ chị đang ở. Nhà em ở kế bên. Mấy hôm trước chị ở bệnh viện, em không vô thăm được. Sẵn tiện hôm nay mẹ em ở dưới quê lên chơi, đem lên rất nhiều đặc sản. Em qua biếu chị một ít…

- À à… – Tôi vừa nói vừa mở cửa cho Phúc – Em vào nhà uống nước..

Phúc là một cậu con trai khoảng 19-20 tuổi, khá cao nhưng nhìn rất cân đối, khuôn mặt thư sinh, pha chút nghịch ngợm của con nít. Nếu so với nét mặt nghiêm nghị, cau có của em trai tôi thì thật sự khác biệt.

- Em uống nước đi!

- Dạ! – Phúc lễ phép đón ly nước trên tay tôi

- Thiệt là ngại quá, chị ở đây cũng lâu mà giờ mới gặp em. Tại mọi chuyện đều do em trai chị sắp xếp. Em biết Khải chứ hả?

- Dạ biết, anh ấy là người đứng ra thuê nhà mà. – Phúc vừa nói vừa đưa gói đồ cho tôi – Đây là quà dưới quê em, chị nhận lấy thảo.

- Cảm ơn em.

- Sức khoẻ chị thế nào rồi?

- Chị khoẻ hơn nhiều rồi. Ủa mà sao em ở đây còn mẹ em lại ở dưới quê?

- Em ở với ngoại trên này, mẹ em về quê theo dượng. Ngoại mất để lại căn nhà cho em. Nhà chị đang ở được cắt đôi từ nhà ngoại em ngày xưa.

- À Phúc cho chị hỏi, em ở sát vậy, em có nhớ hôm đó người đưa chị vô bệnh viện…

- À à, là một anh. Lúc đó cũng khuya rồi, em nghe tiếng đập cửa bên nhà chị nên chạy qua xem tình hình. Sau đó em chạy đi tìm chìa khoá dự phòng, lúc quay lại đã thấy ảnh trèo cổng vào rồi, chân tay còn bị kẽm gai với móc sắt trên cổng cứa rách nữa. Cái cửa chính bị ảnh đạp gãy cả bản lề. Lúc chị nằm viện, anh Khải đã cho người thay mới. Anh ấy là người yêu chị hả?

- À hả…à không phải – Tôi xua xua tay, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi xúc động. Hoá ra tay anh bị băng lại là do bị thương trong lúc cứu tôi

- Thế ạ! Thế mà em cứ tưởng, lúc anh ấy bế chị ra, vẻ mặt hốt hoảng lắm, còn không ngừng kêu tên chị nữa…Làm em cũng sợ hết hồn…

- Ờ, vậy hả? Nhờ em nói chị mới biết….Cảm ơn em.

- Dạ, có gì đâu. Thôi em về. Em chào chị!

Sau khi tiễn Phúc, tôi quay lại ngồi trên ghế sofa. Đầu óc mông lung lúc nãy bây giờ càng trở nên rối rắm. Anh quan tâm tôi đến như vậy sao? Hay đó chỉ là phản ứng nhất thời? Tôi ôm đầu, cố gắng xoá bỏ cái ý nghĩ ngu ngốc đó. Nếu anh có thương tôi, dù chỉ một ít, sẽ không đối xử với tôi như vậy. Tôi đưa tay ôm chặt lấy thân mình, một cơn đau nhói trong tim làm tôi thức tỉnh khỏi cơn mộng mị ngắn ngủi…

———————————

- Chị hai, xoài ở đâu mà ngon vậy?

- Là của Phúc đem qua hồi tối đó. Dưới quê đem lên!

- À à.- Cậu Phúc đó nhìn dễ thương, lại lễ phép… – Tôi vừa gọt xoài vừa nói

- Em lại thấy cậu ta con nít quá.

- Thôi đi em trai, em già trước tuổi nên thấy ai cũng là con nít. Người ta mới 19 thôi,…

- Năm em 19 tuổi đã vào công ty ba vừa học vừa làm…

- Thôi thôi, biết Hoàng Khải nhà ta là giỏi nhất rồi. – Tôi trêu chọc

- Không nói với chị nữa, em đi họp. Chiều nay lại bàn về hợp đồng mới với công ty K, nhức hết cả đầu!

- Công ty K?

- Ờ thì là công ty của anh Phong đó. - Có rắc rối gì sao? – Tôi đặt dao xuống, nghiêm túc nhìn em trai nói chuyện

- Cũng không có gì, chỉ là một chút đòi hỏi. Ba thì bảo rằng cứ nhượng bộ đi, em và một vài người trong ban quản trị thì không đồng ý. Nói chung là họp mấy lần rồi…

- Em lại đi chống đối với ba? – Tôi lo lắng hỏi

- Ba mình thật sự là già rồi, em thật sự không hiểu nổi cách làm việc của ba. Mình càng nhượng bộ, anh ta càng lấn tới…

- Khải, có khi nào là do chị không? – Tôi siết chặt hai tay vào nhau, trong lòng hoang mang tột cùng

- Không có đâu chị hai, anh Phong trước giờ là con người như vậy mà. Ảnh từ lâu đã muốn nuốt chửng công ty mình. Vì thế ba buộc chị cưới ảnh để kéo dài thời gian. Em ngày xưa quyết liệt phản đối vì em biết anh ta có lấy chị hay không, cũng không ngăn được dã tâm của anh ta. Sớm hay muộn mà thôi. – Hoàng Khải bước tới nắm lấy vai tôi an ủi

- Nhưng nếu chị cố gắng kéo dài thời gian, ba và em có thể nghĩ cách… – Tôi mím chặt môi, không ngờ chỉ vì một phút nóng nảy của mình mà làm ảnh hưởng nhiều người như thế – Vì chị không biết tình hình lại như vậy…

.- Chị xem thường khả năng của em trai mình quá! – Hoàng Khải tươi cười nhìn tôi – Trước mắt anh ta không làm gì đâu, cuộc đua này còn dài mà….

Lúc này em trai đã ôm lấy tôi, cố gắng kiềm chế cơn run rẩy của tôi. Tôi vỗ vỗ lên lưng nó, báo rằng mình không sao. Em trai tôi mới 24 tuổi, tôi chỉ ước rằng nó có thể vô tư mà sống như Phúc, có thể nhìn thấy nó cười vui vẻ với cả thế gian chứ không chỉ với mình tôi. Nó càng mạnh mẽ tôi lại càng thấy đau lòng

————————–

Hôm nay là ngày toà công nhận tôi và anh sẽ ly hôn. Tôi đến sớm một chút, đứng đợi anh trước cổng toà án. Khoảng 15 phút sau, anh từ trên một chiếc xe hơi bước xuống. Vẫn cái dáng người cao ngạo, khuôn mặt anh tuấn, từ từ bước về phía tôi

- Dường như em rất nôn nóng!

- Tôi không có thói quen để người khác đợi mình. Vào trong thôi!

Chúng tôi vào một phòng kín, một vị quan toà đã ngồi đợi sẵn. Như hàng ngàn vụ trước đó, ông ta bắt đầu bằng hàng loạt câu hỏi hai bên có tự nguyện không, cũng khuyên giải, cũng đề nghị, sau đó là vấn đề chia tài sản. Thật sự trong cuộc sống hôn nhân này, tôi không đóng góp gì cả, nên cũng không đòi hỏi gì. Cuối cùng tài sản chung của chúng tôi được chia 3/7, tiền mặt sẽ được chuyển vào tài khoản của tôi. Tôi tự nhiên thấy buồn cười, số tiền tôi đang có còn không biết dùng vào việc gì, bây giờ lại tăng thêm một ít nữa.

Chúng tôi thật sự đã ly hôn.

Tôi bước ra ngoài cổng, hít một hơi thật sâu, tận hưởng hương vị tự do. Thanh Phong đi đằng trước, bất chợt quay lại, ánh mắt phức tạp chiếu thẳng vào người tôi. Tôi cũng không kiêng dè nhìn lại anh ta

- Em đi bằng gì tới đây? – Thanh Phong đột ngột hỏi

- Taxi!

- Tôi đưa em về!

Tôi ngạc nhiên nhìn Thanh Phong. Hoá ra khi không còn là vợ chồng, tôi sẽ may mắn nhận được sự lịch thiệp của anh. Tôi nhún vai, sau đó lắc đầu ý không cần thiết

- Tôi mời em bữa cơm!

- Anh sao vậy? Bỗng dưng muốn tán tỉnh tôi sao? – Tôi cười cười

- Haha! Tôi không nghĩ em có thể nói những câu nói đùa…

- Cũng những câu như vậy ngày xưa anh lại nghĩ là tôi đang mỉa mai anh đấy!

Thanh Phong đột nhiên im lặng. Rõ ràng rằng khi anh không nói chuyện, tôi thật sự không hiểu anh đang nghĩ gì trong đầu. Cặp mắt của anh lúc nào cũng sâu thẳm, càng nhìn càng lạc lối. Tôi cúi đầu, bước ngang qua người anh. Bỗng nhiên anh nắm tay tôi kéo lại, khi tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì anh đặt vào tay tôi một vật. Là sợi dây chuyền của mẹ. Tôi nắm chặt bàn tay mình lại, cảm kích nhìn anh

- Cảm ơn anh! Anh tìm thấy nó ở đâu?

- À ờ, trong kẹt tủ quần áo…

Tôi gật gật đầu, bỏ qua sự ngập ngừng trong giọng nói của anh. Tìm thấy nó là tốt rồi.

- Được rồi! Sau này em đừng tìm Lan Linh nữa!

- …Hoá ra anh mời tôi ăn cơm là để nói với tôi rằng đừng kiếm chuyện với cô ta nữa hả? – Một nỗi chua chát dâng lên trong lòng tôi. Tại sao hết lần này đến lần khác tôi đều tưởng bở về tình cảm của anh, sau đó lại một mình ngồi liếm láp vết thương. Sự vô tình của anh quả thật rất tàn nhẫn

- Không phải….

- Anh vẫn còn nghĩ tôi đánh cô ta?

-…..

- Thanh Phong! Anh từng là bạn với tôi và Lan Linh hơn bảy năm, Tính tình của tôi ra sao, của Lan Linh ra sao, anh còn không hiểu hơn lòng bàn tay hay sao? Anh thật khiến cho tôi quá thất vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.