“Yoon Bae à, Tôi thực sự đang cảm thấy rất ân hận về những điều mà tôi đã nói, đã làm. Tôi không phải là xin lỗi em cho lấy lệ đâu, em biết mà. Ngày hôm đó, tôi tức giận và đuổi em đi là vì... Tôi sợ em vào phòng tôi, sẽ nhìn thấy thứ mà tôi không muốn cho em hay là bất cứ ai thấy cả. Nhưng ý của tôi không phải là đuổi em ra khỏi nhà. Tôi chỉ muốn em quay trở lại phòng mình thôi. Tôi sợ em rời khỏi tôi. Tôi thực sự rất sợ điều đó. Vậy nên khi em quay trở lại, tôi đã không điều khiển được cảm xúc mà nói ra những lời làm tổn thương em. Tôi xin lỗi, Yoon Bae. Hứa với em, tôi sẽ không làm tổn thương em thêm lần nào nữa. Em có thể làm mọi thứ em muốn. Đánh tôi, chửi tôi hay là bất cứ điều gì. Em có thể nói chuyện, cười đùa với tất cả mọi người. Tôi sẽ không cấm hãm em chuyện gì hết. Vậy nên, tha thứ cho tôi một lần này nữa thôi, nhé. Mặc dù tôi cũng rất ghen tị khi thấy em nở nụ cười với những người khác, Nhưng tôi sẽ không ép buộc em phải làm điều gì đâu. Chị cần em đừng rời xa tôi thôi. Như vậy là quá đủ rồi, được chứ?”
Mặc dù từ lúc Aeron bước vào Yoon Bae đã đoán được mục đích anh tới đây để làm gì. Nhưng suy cho cùng, mọi chuyện lại đi quá xa so với tưởng tượng của cậu. Khác với những nụ cười nham hiểm khi trước, lần này Yoon Bae cảm nhận được những lời nói vừa rồi của Aeron đều là thật lòng. Nhưng... là do anh thực sự nói thật lòng hay là do cậu lại lần nữa bị dao động? Hoặc là tất cả. Yoon Bae nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai Aeron, sẽ đẩy anh ra.
“Tôi không giận anh, Aeron. Tôi không làm sao cả.”
Hình như lần này Yoon Bae cũng nói thật nhỉ? Không phải nói thật. Nói đúng hơn là cậu đã chấp nhận lời xin lỗi của Aeron rồi.
“Yoon Bae à...” Aeron nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng, điều đó khiến cậu cảm thấy có hơi lạ lẫm. Có lẽ vì cũng đã lâu rồi anh không nhìn cậu bằng ánh mắt đó nên bây giờ cậu mới cảm thấy có phần xa lạ chăng?
“Nếu em thực sự không giận tôi, vậy đêm nay cho tôi ngủ cùng em ở đây, được chứ?”
Lời đề nghị đột ngột khiến Yoon Bae có chút gượng gạo. Nhưng cậu không hề né tránh mà vẫn trả lời anh:
“Đây là nhà của anh mà. Tất cả mọi thứ đều là của anh. Đâu nhất thiết phải hỏi qua ý kiến của tôi?”
Lời nói này chính xác là đang gián tiếp đồng ý rồi. Aeron nghe đến đây thì liền nở nụ cười - nụ cười duy nhất mà Yoon Bae cảm nhận được sự thật lòng trong tất cả các nụ cười mà anh dành cho cậu từ trước đến nay. Lúc này Aeron lại như một đứa trẻ vừa nhận được sự tha thứ, hớn ha hớn hở ôm chầm lấy cậu, kéo cậu ngã nằm ra giữa giường.
“Vậy em cũng là của tôi nên tôi ôm em thế này đi ngủ cũng được có đúng không? À, em nói là không còn hỏi cũng được mà nhỉ? Vậy thì đi ngủ thôi.”
Phải chăng đây chính là mặt trái của ông chủ ngầu lòi này? Yoon Bae vừa có chút bất ngờ, vừa có đôi phần bất lực. Thế nhưng, nằm trong vòng tay Aeron, cậu dường như không nhận ra, ngay thời điểm này, bức tường phòng vệ cảm xúc của cậu đã bị Aeron hoàn toàn phá bỏ. Hơn cả, cậu còn bất giác cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay anh và liên tưởng về những cái ôm của mẹ khi còn nhỏ.
Sáng hôm sau, cả hai vì đã gỡ bỏ được hoàn toàn nút thắt trong lòng rồi nên đều dậy khá muộn. Yoon Bae tỉnh dậy, thấy Aeron vẫn nằm bên ôm chặt lấy bụng mình thì có đôi phần ngạc nhiên. Anh bây giờ có lẽ đang ngủ rất ngon. Vẻ mặt bình thản của anh đã chứng minh cho điều đó. Đối với Aeron giấc ngủ này chính là giấc ngủ ngon nhất mà chỉ có anh mới biết lý do thực sự là gì.
Cộc! Cộc! Cộc! Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên khiến Yoon Bae giật nảy mình. Là người hầu nên đánh thức cậu à? Không. Bây giờ đã là quá muộn để làm điều đó. Yoon Bae nhẹ nhàng gỡ tay Aeron ra khỏi người mình rồi đi ra mở cửa. Cậu là không muốn phá hỏng giấc ngủ ngon của anh.
“Lee Han Gyeum?” Vừa mở cửa nhìn thấy Han Gyeum, mắt Yoon Bae liền mở tròn xoe ngơ ngác.
Lee Han Gyeum khẽ cau mày lại rồi khó hiểu nói: “Cái vẻ mặt đó là sao chứ? Hình như lần nào gặp tôi nhóc cũng bày ra cái vẻ mặt này nhỉ, đúng không? Tôi là người ngoài hành tinh sao? Hay chuyện tôi tới đây lạ lắm hả?”
Yoon Bae không đáp lại gì cả. Cậu chỉ lắc đầu.
“Vậy, Aeron đâu rồi? Gọi cậu ta dậy đi. Ở công ty có việc cần giải quyết.”
Nghe xong lời này, Yoon Bae lại càng thêm thắc mắc. “Làm sao anh biết... Aeron đang ở đây?”
Lee Han Gyeum nhoẻn miệng cười hắt một hơi. “Tôi còn biết là cậu ta đang ngủ rất ngon là đằng khác.”
“Ông chú già, anh đến sớm quá đấy.”