Aeron đã quá chán ghét cái trò cắn sau lưng thế này rồi. Khi biết rằng Lee Han Gyeum đang cho người điều tra, anh lập tức nhắn tin cho anh ta, nói dừng mọi việc điều tra lại. Dừng việc điều tra lại? Aeron là đang có ý gì? Anh mặc kệ cơ thể có đang mệt mỏi, đau nhức thế nào, anh vẫn rời khỏi giường, thay đồ rồi cho người triệu tập tất cả người làm trong căn biệt thự của mình lại phòng khách.
Đương nhiên, tất cả đều vô cùng sợ hãi. Nhưng vì họ cho rằng kế hoạch của họ sẽ trót lọt nên tất cả đều tập trung lại theo lệnh của Aeron. Thế rồi, căn phòng khách rộng rãi bây giờ lại chật kín toàn người là người. Ai cũng phải quỳ gối dưới sàn. Vệ sĩ nam xếp thành hai hàng, người hầu nữ cũng vậy.
Aeron ngồi trên sofa với vẻ mặt chứa đầy sự tức giận. Kim Ahn ngồi cạnh cũng chỉ thể yên lặng chứ chẳng thể làm gì hơn. Đúng lúc này, Lee Han Gyeum cũng theo lệnh Aeron mà vội vã trở về. Anh ta vừa bước tới bên cạnh Aeron, Aeron đã lập tức rút khẩu súng dắt sau túi quần của anh ta ra, ngồi trên ghế sofa, chĩa thẳng vào đám người làm trước mặt.
“Là ai? Hả? Thằng khốn chết tiệt nào đã bỏ độc tao? Bước ra đây. Bằng không, tao sẽ giết hết.”
Không gian yên lặng một lúc. Quả nhiên là nếu không tìm ra kẻ gián điệp trong đám người làm này, Aeron sẽ tiêu diệt tất cả để thay loạt người mới. Mạng người đối với anh thực ra chỉ là cỏ rác. Vấn đề nằm ở chỗ anh có muốn hay không.
Đã hai phút trôi qua, ngay trong lúc Aeron cho rằng không có ai đứng ra thừa nhận và vừa định bóp cò súng thì chợt một nam vệ sinh đứng dậy. Nòng súng lập tức hướng về phía anh ta.
“Là mày sao?” Aeron cau mày, khó chịu hỏi.
Người vệ sĩ lắc đầu rồi lấy điện thoại trong túi quần ra. “Không phải tôi đâu, thưa ông chủ. Nhưng... tôi có thứ này muốn cho cậu xem. Mong rằng cậu sẽ không nổi giận.”
Aeron khó hiểu nhướn một bên mày. Người vệ sĩ cũng vội vàng mở điện thoại ra rồi mang đến. Aeron cầm chiếc điện thoại lên với tâm trạng không thoải mái là mấy. Điều khiến anh bất ngờ nhất, người trong ảnh vậy mà lại là Yoon Bae.
Bức ảnh thứ nhất, Yoon Bae đang ôm ấp với một chàng trai trong thư viện. Không sai, chính là Jung Jae Won và khoảnh khắc Yoon Bae trượt chân sà vào lòng cậu ta khi cậu ta giúp cậu lấy sách. Đến đây, Aeron nghĩ gì chắc hẳn ai cũng biết. Mặt anh tối sầm lại khi nhận ra chàng trai kia chính là giám đốc của công ty đối thủ của mình.
Bức ảnh thứ hai, Yoon Bae và Jae Won đang ngồi cười đùa trong một quán cà phê. Cuối cùng là đoạn video ghi lại cảnh Yoon Bae bỏ thứ bột trắng gì đó vào trong nồi canh gà hầm. Xâu chuỗi tất cả lại với nhau, Aeron dường như đã hiểu ra điều gì đó. Ngay lúc này, trong đầu anh cuối cùng đã xuất hiện câu hỏi: Tại sao Yoon Bae cũng ăn mà lại không bị gì? Và cũng đúng lúc này, một nữ người hầu đã đứng lên trực tiếp giải đáp thắc mắc của anh:
“Thưa ông chủ, chuyện là... thực ra... hôm qua cậu Yoon đã không hề uống canh gà hầm ạ.”
Cả Lee Han Gyeum và Kim Ahn ngồi cạnh xem đoạn video cùng hai hình ảnh kia xong, nghe đến những lời này cũng vô cùng kinh ngạc. Trong đầu họ bây giờ cũng trống rỗng như Aeron vậy. Căn bản là không nghĩ ra một lý do gì để biện minh cho Yoon Bae nữa rồi.
Sự tức giận của Aeron dường như đang phun trào ra như một ngọn núi lửa. Anh đập mạnh tay xuống bàn, trực tiếp tạo ra một khoảng nứt lớn. Anh phẩy tay cho người lên phòng mang Yoon Bae xuống mà không hề hay biết lúc này cậu đang say giấc ngủ vì hôm qua đã thức muộn vì lo cho anh.
Cửa phòng đột ngột mở toang ra khiến Yoon Bae giật mình thoát khỏi giấc ngủ. Cậu tròn mắt nhìn hai người vệ sĩ ngơ ngác. Lúc này cậu vẫn chưa biết ở dưới đang xảy ra chuyện gì. Ấy vậy mà hai tên vệ sĩ này cũng chẳng có chút nể nang nào, cứ vậy bước tới, bắt lấy cậu rồi đưa cậu xuống nhà.
“Có chuyện gì vậy? Buông tôi ra!”
Đang giãy giụa thì nhìn thấy Aeron, Yoon Bae lập tức khựng lại. “Anh tỉnh rồi? Không sao chứ? Trong người còn khó chịu gì không?”
Bấy giờ, toàn bộ những người hầu và vệ sĩ khác đều đã đứng dàn sang hai bên để lại một khoảng trống ở giữa nhà. Hai tên vệ sĩ thẳng tay đẩy cậu ngã xuống sàn, sau đó đứng bên cạnh cậu một cách nghiêm túc.
Nhìn cảnh tượng xung quanh cùng những chuyện đang xảy ra, Yoon Bae như rơi vào cơn hoang mang không lối thoát. Aeron đang ngồi trên sofa cũng đứng dậy, chầm chậm bước tới trước mặt cậu. Anh cúi người, khẽ nâng cằm cậu lên.
“Cậu biết tên đó từ bao giờ?”
Yoon Bae không hiểu chuyện gì liền ngoảnh mặt đi, tỏ vẻ khó chịu. “Tên nào chứ? Tôi làm gì biết tên nào ngoài anh và bạn của anh?”
Giọng của Aeron càng lúc càng hạ thấp xuống, anh trừng mắt nhìn cậu, mặt tối sầm. “Thằng ranh đó không phải là bạn của tôi.”
“Vậy rốt cuộc ý anh là ai?”
“Jung Jae Won.” Lee Han Gyeum ngồi phía sau thẳng thắn lên tiếng. “ Cậu biết tên đó chứ? Người tên là Jung Jae Won ấy.”