Ngày hôm sau, Lữ Manh là người đầu tiên tới lớp.
Cô mở sách hoá học chuẩn bị bài.
Chỉ một lát sau, bạn học lần lượt tới.
“Manh Manh, mau mau mau!”
Lữ Manh đưa bài tập qua: “Khả năng cao thầy sẽ hỏi kĩ, lúc chép thì ghi nhớ một chút“.
Lý Quyên gật đầu, ôm Lữ Manh: “Manh Manh, cậu thật quá tốt“.
“Còn 30 phút”, Lữ Manh nhắc nhở.
Lý Quyên và vài người khác nhanh chóng chép bài tập.
Không biết tại sao thầy giáo giao bài tập ngày càng biến thái, trước kia là đề trắc nghiệm có nhiều lựa chọn, trực tiếp điền bừa A B C D là được.
Bây giờ, tất cả đều là đề tự luận, yêu cầu các bước giải chi tiết.
Lý Quyên cầm vở bài tập của Lữ Manh, vừa đọc, viết lại vừa phải ghi nhớ.
Còn Lữ Manh đã chuẩn bị xong bài học tiếp theo, nhớ kỹ nội dung chính mà mình cảm thấy tương đối quan trọng.
Chép bài thời gian luôn trôi qua rất nhanh.
Chuông vào tiết vang lên.
Lý Quyên và những người khác rốt cuộc chép xong.
Mang bài tập về chỗ ngồi.
Quả nhiên Lý Quyên bị kiểm tra miệng, cũng may ngay từ đầu được Lữ Manh nhắc nhở cho nên may mắn vượt qua.
Vừa tan học, Lý Quyên ôm lấy Lữ Manh: “Manh Manh, cậu quả thật chính là tiểu thiên sứ của mình“.
Lữ Manh ấn cô ấy ngồi ở vị trí của mình: “Vậy cậu xem lại một lần bài tập đã chép hôm nay đi“.
Lý Quyên phát hiện mình hoàn toàn không thể động đậy: “Manh Manh, sức lực của cậu thật lớn...”
Lúc này, có một bạn học dựa cửa hô lên: “Lữ Manh, có người tìm“.
Lữ Manh đi ra ngoài, nhìn thấy ba nữ sinh cao gầy, so với cô cao hơn một cái đầu.
Lữ Manh 1m6: “.........”
Lúc nhỏ thật sự không nên kén ăn. Thật sự!!!
“Có chuyện gì sao?”, Lữ Manh hỏi.
Nữ sinh đi đầu nhìn Lữ Manh một lượt từ đầu xuống chân, lớn lên tuy rằng đẹp, nhưng chả được tích sự gì. Nữ sinh khinh miệt cười: “Tôi tới để cảnh cáo cô“.
“Hả?”, Lữ Manh cảm thấy kỳ quái, bản thân cô sống rất thành thật mà.
“Về sau không được nói chuyện cùng Tô Quân Phong. Hiện tại cậu ấy là bạn trai của tôi, nếu như bị tôi nhìn thấy một lần, có tin tôi sẽ lột sạch cô ném trong trường học không! Chú của tôi là hiệu trưởng, chỉ cần tôi muốn, trong vòng một giây cô sẽ phải cuốn gói khỏi cái trường này!”
Cuốn gói khỏi trường, cái này cũng độc ác quá đi? Lữ Manh nuốt nước miếng, vì có thể tới trường học, cô đã phải trả giá quá lớn rồi. Tô Quân Phong... là ai?
Dương Minh Trạm đứng ở cầu thang tầng trên đang chuẩn bị đi xuống: “......“. Mấy nữ sinh này có thể chịu được hai cú vật qua vai, thêm một chiêu khóa cổ sao?
Sau đó, anh nghe được tiếng Lữ Manh thận trọng nói: “Tôi chưa bao giờ nói chuyện với cậu ta“.
Dương Minh Trạm: “......”
Anh đột nhiên nhớ tới chuyện đối phương thực sự rất nghèo, đọc sách chính là đường ra duy nhất của cô...
Dương Minh Trạm nghĩ lại đêm qua gió lạnh thổi, ở lán để xe đó, cô ấy đạp trên chiếc xe tồi tàn phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Anh đột nhiên cực kì bất an. Anh chưa từng bị người khác uy hiếp đuổi khỏi trường học, khi còn nhỏ chỉ có anh mới đi uy hiếp người ta, không cho transformers, con không đi mẫu giáo.
Ví dụ như hiện tại, tới trường học chỉ là một bước nhỏ.
Tốt nghiệp cấp ba, anh lập tức xuất ngoại.
Chênh lệch như vậy khiến Dương Minh Trạm có loại cảm giác không nói nên lời.
Chờ lúc anh phục hồi tinh thần, dưới tầng đám người đã đi.
“Đại thiếu gia, cậu làm sao vậy? Vừa nãy ra ngoài nhìn thấy mỹ nữ? Sao lại mất hồn mất vía thế này?”, sau khi trở lại phòng học, Lý Hàng ngồi cùng bàn hỏi.
Dương Minh Trạm lúc này mới nhớ ra: “Đúng rồi, cậu biết Lữ Manh không?”
Lý Hàng sửng sốt một chút: “Ai?”
“Lữ Manh”, Dương Minh Trạm lặp lại lần nữa.
Vẻ mặt Lý Hàng thiếu đòn nhìn Dương Minh Trạm, “Cậu cũng đừng nói vừa nãy ra ngoài nhìn thấy cô ấy cho nên mất hồn mất vía“.
“Cô ấy làm sao vậy?”
“Cậu mới chuyển trường tới đây, không biết thành tích vĩ đại của cô ấy. Cậu đã xem qua bảng vàng chưa, là bảng thành tích dán ở hành lang khu dạy học ấy“.
“Mình không có việc thì xem cái kia làm gì?”
“Lữ Manh xếp thứ nhất”, Lý Hàng bắt đầu buôn chuyện: “Những người xếp từ thứ hai đến thứ năm đều là bạn trai cũ của cô ấy, năm nhất năm hai, mỗi kỳ đổi một người. Cậu...“.
Dương Minh Trạm nhíu mày, “Cô ấy thích người có thành tích tốt?”
Lý Hàng: “......” Đây là trọng điểm à?
“Nhưng mà cô ấy cũng thật giỏi”, Lý Hàng thấy anh không lộ ra biểu tình chán ghét gì, vì thế nói: “Lúc mới vào học, thành tích của cô ấy đếm ngược từ dưới lên. Mới hai năm đã trở thành người xếp thứ nhất“.
Dương Minh Trạm suy nghĩ, “Mình có việc đi ra ngoài một chút“.
Lý Hàng: “Đại thiếu gia, sắp vào giờ học rồi!”
Dương Minh Trạm vẫn không quay đầu mà rời khỏi phòng học.
Chân dài đi trên đường, rất nhanh đã đến đại sảnh.
Quả nhiên nhìn thấy một bảng vàng viền hoa đỏ thẫm.
Dương Minh Trạm đến gần, người xếp thứ nhất chính là Lữ Manh đang mỉm cười.
Cười đặc biệt ngọt, còn lộ ra hai lúm đồng tiền.
Phía dưới ảnh chụp là triết lí sống tâm đắc: “Có chút hoang dã, làm quan không được!”
Dương Minh Trạm: “......”
Ngay bên dưới là người xếp thứ hai, ba, bốn, lại nhìn qua bọn họ một chút.
Dương Minh Trạm trở lại lớp học vừa lúc giáo viên chủ nhiệm trả bài kiểm tra.
Dương Minh Trạm về chỗ ngồi.
Nhìn thành tích của mình, trong lòng càng thêm bế tắc.
Lữ Manh lúc này cũng đang nhận lại bài thi của mình.
Lý Quyên cầm bài thi của Lữ Manh, nhỏ giọng nói, “Mình hấp thụ vui mừng của cậu, phù hộ mình nhất định phải đạt tiêu chuẩn!”
Ngay lúc này nghe được thầy giáo ở trên nói: “Lý Quyên, 98 điểm“.
Lý Quyên vui sướng nhận bài thi tiếng anh của mình: “Manh Manh, trên người cậu tuyệt đối mang theo hơi thở thần thi“.
Lữ Manh: “......” Mỗi ngày ghi bài với học thuộc nội dung quan trọng, không đạt tiêu chuẩn mới là lạ.
Lúc này, lớp trưởng đi vào, viết trên bảng đen, nói: “Tạm thời học kỳ này học bổ túc vào thứ bảy, trước thứ tư đóng học phí: 400 tệ“.
Phản ứng đầu tiên của Lý Quyên là nhìn Lữ Manh bên cạnh: “Cậu...trong nhà có cho tiền không?”
“Nhà mình để mình tới trường học này cũng đã là giới hạn rồi”, Lữ Manh nhớ tới thái độ của ba mẹ cô, vẻ mặt vô cùng buồn bã: “Nhưng mình còn tiền mừng tuổi, cho nên không cần tìm tới ba mẹ mình“.
“Vậy trước cậu đóng một lần...”
“Ừ, lúc học cấp hai, tiền mừng tuổi của mình đã bị tịch thu, gần đây mới trả lại cho mình”, Lữ Manh nói.
Nhưng mà, đã quen nghèo, nên chưa dùng.
Lớp trưởng lúc này đi tới, cầm một bảng kê khai đưa cho Lữ Manh.
“Bạn cùng trường giúp đỡ?” Lý Quyên thì thầm.
Lớp trưởng nói: “Trường học vừa thành lập trung tâm giúp đỡ, hỗ trợ học sinh có gia đình khó khăn. Ở lớp chúng ta, chủ nhiệm nói để cho cậu“.
Lữ Manh cảm thấy kì lạ: “Nhà mình không khó khăn mà“. Lớp trưởng vừa nói hỗ trợ gia đình học sinh khó khăn, nhà cô cũng không khó khăn, chiếm trợ cấp của người khác không tốt lắm.
Lúc Lữ Manh nói lời này vô cùng tự nhiên hào phóng, không xấu hổ, càng không thẹn thùng.
Lớp trưởng nhíu mày, cho rằng Lữ Manh ngượng ngùng. Lúc chủ nhiệm lớp nói hỗ trợ Lữ Manh, cậu ta đồng ý đầu tiên. Làm lớp trưởng hai năm, Lữ Manh là bạn học khó khăn nhất cậu ta gặp.
Khai giảng cao trung năm đầu tiên, Lữ Manh còn không đóng nổi học phí. Một thời gian sau, qua ngày thi giữa kỳ mới mang học phí đến đóng đủ. Về sau cậu phát hiện, vì tiết kiệm tiền, Lữ Manh chưa bao giờ đi căn tin ăn cơm.
Bây giờ lại thu gom chai nhựa linh tinh, khẳng định là bán lấy tiền trang trải cuộc sống.
Nhưng mà, cậu ta thực sự thích điểm này của Lữ Manh, rất thẳng thắn.
Không có tiền chính là không có tiền, không đóng nổi học phí chính là không đóng nổi, chưa bao giờ cảm thấy mất mặt, lại nỗ lực giải quyết vấn đề. Có thể xin hiệu trưởng thư thả học phí một thời gian, chỉ có cô làm được.
Lúc vừa nhập học, trong lớp còn có bạn học xem thường cô, nhưng vì thái độ thẳng thắn này mà thay đổi toàn bộ ánh mắt của mọi người trong lớp.
Có người trước mặt cười nhạo cô nghèo, cô liền đáp trả: “Cậu cần ba mẹ cho tiền mới có đủ niềm tin tới cười nhạo mình nghèo, nhưng mình thì không cần. Tự mình có niềm tin, trực tiếp cười nhạo cậu nông cạn“.
Trường học mỗi kỳ đều có trợ cấp cho 500 học sinh nghèo khó, mỗi lớp không hạn chế danh sách, chỉ cần phù hợp điều kiện là được.
Các lớp khác ngượng ngùng xoắn xít, không có người muốn xin, nhưng lớp họ, tất cả thành viên đều muốn xin.
Lúc chủ nhiệm lớp họ đưa danh sách lên, nghe nói bị vây xem rất lâu.
Lớp trưởng cảm thấy kỳ quái, Lữ Manh không phải kiểu người bởi vì bần cùng mà xấu hổ, tại sao lại đột nhiên từ bỏ?
Trợ cấp này có 5000 tệ đấy.
Lớp trưởng khuyên nhủ: “5000 tệ, cậu có thể dùng lâu dài. Hơn nữa, người giúp đỡ là tập đoàn Chương thị, bọn họ sẽ cho người tới đây diễn thuyết. Thành tích của cậu tốt, nếu được để ý, không chừng bọn họ sẽ chi trả giúp cậu vào đại học“.
Nghe được có người tới đây diễn thuyết, Lữ Manh càng không muốn.
Có điểm xấu hổ sờ sờ mũi: “Chuyện này, tuy rằng mình tương đối khó khăn, nhưng gia đình của mình không khó khăn, cho nên, không quá phù hợp yêu cầu“.
Xung quanh có vài người cũng nghe thấy, Phạm Văn Lan ngồi ở hàng phía trước nhịn không được nói, “Manh Manh, mau điền đi! Cậu đã đủ khó khăn rồi! Lớp chúng ta khó khăn nhất là nhà cậu“.
Lữ Manh lại thấy kỳ quái, nhà cô khó khăn chỗ nào? Bọn họ kết luận cái này từ đâu? Trước đến nay cô chưa bao giờ đề cập tới chuyện nhà mình mà.
Lúc này, Lý Quyên phản ứng lại. Lữ Manh sẽ không nói dối, nói cách khác, nhà cô thật sự không khó khăn?
Vì thế, hỏi: “Manh Manh, cậu là con một sao?”
Lữ Manh lắc đầu: “Không phải, làm sao vậy?”
“Cậu còn có em trai?”
Lữ Manh lắc đầu: “Không, mình có ba anh trai“.
Lý Quyên trong lòng nghĩ tới, quả nhiên là như vậy: “Anh trai cậu kết hôn rồi sao?”
“Đều đã kết hôn”, Lữ Manh thắc mắc, sao lại hỏi cái này?
Lý Quyên hiểu ra, vì sao Lữ Manh nói nhà cô không khó khăn, chỉ có cô khó khăn.
Bởi vì nói gì Lữ Manh cũng không tiếp thu, chỉ có thể chọn người khác.
Nhưng trên thực tế, nhiều tiền như vậy, người muốn lấy lại thiếu. Danh sách hạn chế khác danh sách không hạn chế. Đưa ra danh sách hạn chế, người muốn sợ có nhiều yêu cầu đặc biệt.
Cuối cùng chọn được một nam sinh trong lớp.
Giữa trưa tan học, Lữ Manh như thường lệ một mình đạp trên chiếc xe nhỏ tồi tàn về nhà ăn cơm.
Lúc Dương Minh Trạm đi tới, vừa hay nhìn thấy Lữ Manh đi ngang qua, gió thổi bay tóc cô. Lữ Manh cũng nhìn thấy anh, còn chào hỏi qua.
Dương Minh Trạm thấy cô đi xe đạp bằng một tay, sợ tới mức tim vọt tới cổ họng.
Một nam sinh đứng bên cạnh cười đến không thở nổi: “Cái xe đạp rách nát như vậy mà cô ta có thể đi hai năm, cũng không sợ mất mặt“.
Sắc mặt Dương Minh Trạm vô cùng khó coi. Người ta tự mình lắp ráp xe đạp còn đi được hai năm, đổi lại là cậu, cậu làm được chắc? Ngu ngốc!
Càng nghĩ càng cảm thấy bực bội, đặc biệt là lúc nhìn thấy đối phương khoe khoang dắt ra một chiếc xe điện đời mới.
Dương Minh Trạm bước qua, ngồi lên xe thể thao của mình. Trước sự hâm mộ không che giấu trong ánh mắt đối phương, anh đánh giá xe điện đời mới của cậu ta một chút, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Rách nát“.
Sau đó phô trương rời đi.