Em Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào

Chương 40: Chương 40




Bá Vương cuối cùng cũng không có vào được thượng cung, tôi phải dỗ dành Chung Nguyên cả buổi trời tên này mới chịu quay về kí túc xá. Nói thật là tôi đối với chuyện lăn lộn trên giường gì đó vẫn còn cảm thấy kính sợ lắm, có chút mong chờ, nhưng không dám nếm thử. Hơn nữa tôi với Chung Nguyên mới xác định quan hệ chưa bao lâu, chưa gì đã phát triển tới mức đó thì quá nhanh đi.

Còn chuyện Chung Nguyên rốt cục say hay không say thì tôi cũng chịu, nhìn ánh mắt thì rõ ràng là không tỉnh táo rồi, nhưng lời nói cử chỉ chả có vẻ gì là người đang say cả. Tôi biết trước kia anh ấy thỉnh thoảng có lúc giả vờ say, nhưng trước mặt tôi thì việc gì mà phải giả vờ nhỉ.

Nếu anh chàng này say thật thì cái tướng say rượu coi cũng đẹp ghê đó chứ.

Lúc tôi về tới phòng thì Nhất Nhị Tứ đã có mặt hết rồi. Lão Đại và Tứ cô nương đang đứng xem Tiểu Nhị tung hoành chém giết trong game, tôi nhìn qua màn hình của nó thử, chỉ thấy một nhân vật nam tên “Trầm Tinh Thạch” đứng yên không nhúc nhích, một cô nương tên “Ác Bá Vương” đang hùng hổ chém xa xả vào người hắn, đồng thời phóng ra đủ thứ các kỹ năng, đứng xung quanh hai người này có tới mấy vòng người đang bu xem.

Trên đỉnh đầu Trầm Tinh Thạch cứ cách nửa phút lại hiện lên một câu: Nữ hiệp, tha mạng …

Trên đỉnh đầu của mấy người vây xem, câu nói hiện lên nhiều nhất là: Đại Thần bị đạo hào!

Giữa một mớ tầm xàm ba láp chủ đề Đại Thần bị đạo hào kia ai dè còn có một người cứ không ngừng lải nhải: “Một trăm lần a, một trăm lần a”, chắc lại là cái tên người qua đường Ất suốt ngày lo thiên hạ không đủ loạn chứ gì.

Tôi không khỏi thắc mắc, hóa ra thế giới game cũng hào hứng như vậy.

Lúc này Tiểu Nhị nhận được mess, gửi từ Trầm Tinh Thạch: Nữ hiệp, tam sư muội có quay về kí túc chưa?

Ác Bá Vương: đã về, làm sao?

Trầm Tinh Thạch: tên Chung Nguyên ác bá kia vừa về đã nằm lăn ra ngủ, nằm trên giường còn rên hừ hừ cái gì mà “Vợ yêu, đến đây”, y như là bị trúng tà nặng ấy, huynh chỉ là muốn hỏi thử tam sư muội, coi thử cô ấy làm gì thằng tiểu tử này rồi …

Tin tức này vừa tung ra thì Nhất Nhị Tứ không thèm nhìn game nữa, nhất loạt quay qua ngó tôi chằm chằm, cười rất chi là mờ ám.

Tôi á khẩu, Chung Nguyên chết tiệt, đang ngủ mà lực sát thương cũng bắn được tới đây.

Tiểu Nhị kì quái nói với tôi: “Tam sư muội à, giải thích chút đi.”

Tôi vò đầu, trả lời đại một câu hòng bịt miệng tụi nó: “Chung Nguyên đòi làm Bá Vương vào thượng cung, tao đến chết cũng không tuân theo.”

Ba con tiểu yêu kia hoan hô dậy trời, Tiểu Nhị còn vội vàng quay sang trả lời cho tên Giáp kia: Còn thế nào nữa, đương nhiên là Bá Vương thượng cung rồi.

Vì thế cho nên sau đó chuyện kinh dị xuất hiện.

Là do vừa rồi Tiểu Nhị không nhớ ra là phải đóng khung hội thoại riêng với Trầm Tinh Thạch, cho nên câu vừa rồi là ở trạng thái mở, tức là, những người vây xem chung quanh đều có thể nhìn thấy, đương nhiên chuyện này chưa là gì, điều quan trọng là trước cái câu này, người qua đường Giáp do muốn biểu đạt một chút tinh thần chém giết kịch liệt, nói một câu rất kiểu mẫu: “Rốt cục ngươi muốn như thế nào”

Thế là:

Trầm Tinh Thạch: Rốt cục ngươi muốn như thế nào?

Ác Bá Vương: Còn thế nào nữa, đương nhiên là Bá Vương thượng cung rồi.

Kết quả: quần chúng vây xem nhất thời rộ lên xôn xao về cái chủ đề rất chi là bốc lửa …

Nhất Tam Tứ vỗ vai Tiểu Nhị: “Nén bi thương đi mày.”

Tiểu Nhị nhìn chằm chằm mấy câu trên màn hình, nắm chặt tay lại, đấm vào bàn phím, ngửa mặt lên trời thở dài: “Oan nghiệt, oan nghiệt!”



Tối hôm sau, tôi với Chung Nguyên ngồi trong một góc sáng của phòng tự học học bài. Sắp cuối kì rồi, kì này tôi có mấy môn chuyên ngành rất khó, tự nhận ngu hóa học nên tôi muốn sớm ôn tập cho rồi. Tôi không có năng lực học tập kiệt xuất của Lão Đại, không có may mắn như Tiểu Nhị, càng không có đầu óc minh mẫn như Tứ cô nương, tôi chỉ có tinh thần tự giác người chậm cần bắt đầu sớm thôi.

Thời tiết mùa đông khô mà lạnh, phải bảo vệ môi thật tốt, tôi xem sách một lúc, lấu một cây son môi ra thoa, vừa định cất đi thì bị Chung Nguyên giật lấy.

Anh cầm cây son, nhìn nhìn, lẩm bẩm nói: “Mùi sữa? Mùi táo?”

Tôi nhất thời không hiểu ảnh muốn nói cái gì: “Hả?”

Chung Nguyên nhướn mày nhìn tôi: “Anh thử được không?”

Ak…

Tuy nói là son môi là thể loại không nên xài chung, nhưng mà tôi với Chung Nguyên đã … này nọ xọ kia … được rồi, cũng không có gì …

Thế nên tôi gật đầu: “Thử đi.”

Nhưng Chung Nguyên đột ngột cúi đầu, hôn lên môi tôi một cái. Tôi không ngờ là tên này lại làm như vậy, tới lúc phản ứng được thì có người đã ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh trở lại, y như thể cái kẻ hành hung người vừa rồi không phải anh ta ấy.

Chung Nguyên tủm tỉm nhìn tôi, liếm liếm môi, nhếch mày nói: “Ngọt không?”

Tôi: “…”

Tôi cảm thấy mình giống như một cái bình thủy tinh bị nổ, mặt mũi đã cháy sạch … Trời ơi, trên đời còn có người vô sỉ tới thế này nữa hả ….

Chung Nguyên còn làm ra vẻ ung dung tự tại, cố tình để tay ra sau gáy tôi, cúi đầu làm bộ muốn hôn.

Tôi giơ tay lên chặn, kích động nói: “Đại ca, đây là phòng tự học đó.”

Chung Nguyên kéo tay tôi ra, nắm trong tay mình, chẳng hề để ý nói: “Phòng tự học thì làm sao, tụi mình đâu phải chưa làm qua.”

Tự nhiên tôi nhớ tới cái vụ diễn tập cảnh phim trong phòng học môn tự chọn, cái đó là diễn nha, còn bây giờ mà làm vậy là chuyên nghiệp đó …

Chung Nguyên nắm vai tôi, không thèm nói gì, cứ thế cúi đầu định hôn tiếp.

“Đừng mà, người ta nhìn thấy à.” Tôi nói, xoay mặt đi tránh.

Chung Nguyên im lặng không nói gì. Kì lạ, cái này không giống tác phong của anh nha. Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy anh ấy đang nhìn chằm chằm ra phía cửa phòng tự học, nhìn theo ánh mắt đó tôi thấy một người.

Tô Ngôn đang đứng ở cửa, nhìn về phía chúng tôi, biểu tình có chút mơ hồ.

Tôi không biết phải làm thế nào, cúi đầu không dám nhìn. Đối với một người thích mình mà mình lại không có cảm giác gì, tôi thật sự không thể ở gần được, ngoại trừ bỏ chạy tôi cũng không nghĩ ra cách nào khác.

Tô Ngôn nhanh chóng đi tới cạnh chỗ chúng tôi, thấp giọng hỏi: “Mộc Đồng, tôi có thể nói chuyện với chị một lúc không?“

Tôi không biết nên gật hay nên lắc đầu, thật ra cũng muốn nói rõ với nó, nhưng tôi lại sợ Chung Nguyên giận.

Cứ giằng co như vậy một lúc, Chung Nguyên mở miệng trước: “Được rồi, nói rõ một lần không phải tốt hơn sao?“

Tôi với Tô Ngôn ngồi ở dãy ghế dài ngoài phòng học, Chung Nguyên cách một cửa sổ nhìn chúng tôi, ngẩng đầu lên là tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt anh ấy do khoảng cách hơi xa mà trở nên hơi mờ ảo, tuy rằng mờ ảo, nhưng anh ấy cười tôi cũng có thể cảm nhận được.

Im lặng một lúc, Tô Ngôn nói trước: “Chị … thật sự cùng với anh ta ư?“

Tôi gật gật đầu: “Chị thích ảnh, cho nên …“

Tô Ngôn: “Cho nên chị muốn tôi cách xa chị một chút?“

“Ak“ Tôi nhức đầu, không thích ứng lắm với nhóc Tô Ngôn tự dưng có vẻ hung tợn này: “Không phải ý đó, em cũng thấy, chị với Chung Nguyên … Uhm, dù sao hai người chúng ta không thể ở chung, liên quan nhiều chỉ thêm phiền não thôi …“

Tô Ngôn cười khổ nói: “Tôi thật sự không có cơ hội sao?“

Tôi lắc đầu, đáp: “Sẽ có một người thích hợp với em, nhưng không phải chị.“

Tô Ngôn nhìn xa xăm qua cửa số: “Tôi rất muốn biết, rốt cục tôi có điểm nào không bằng Chung Nguyên?“

“Em không giống anh ấy, chính là … anh ấy có thể làm cho chị thích anh ấy, còn em thì không thể.“ Tôi biết lời nói ra có thể làm tổn thương người khác, nhưng nếu cứ cố chấp dây dưa không rõ, chẳng thà nói mấy câu nhẫn tâm một chút thì tốt hơn.

Tô Ngôn có vẻ mệt mỏi: “Vậy nếu tôi gặp chị sớm hơn anh ta thì sao?“

Tôi thẳng thắn đáp: “Gỉa thiết này không bao giờ xảy ra, nói gì cũng không có ý nghĩa nữa.“

Tô Ngôn do dự trong chốc lát, nói thêm: “Vậy … tôi tiếp tục thích chị được không?“

Tôi: “Ak, tốt nhất là không nên …“

Tô Ngôn lại hùng hổ: “Đó là chuyện của tôi, không cần chị lo!“

Tôi: “…“

Đã thế nhóc còn hỏi chị làm chi >



Tô Ngôn đi rồi, Chung Nguyên tiến tới, ngồi xuống cạnh tôi. Anh ấy xoa xoa đầu tôi, kéo tôi ôm vào lòng, nắm chặt lấy tay tôi. Tới mùa đông tay tôi lúc nào cũng lạnh ngắt, tay của Chung Nguyên lại ấm áp như lò sưởi vậy, ông trời thật không công bằng nha.

Im lặng một lúc, Chung Nguyên nói: “Sắp tới sinh nhật anh rồi!“

Tôi dụi dụi vào lòng anh, đáp: “Em biết rồi.“


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.