Lúc ba mẹ của Chung Nguyên tới Thượng Hải thì đang là lúc Sử Vân Hành nổi điên truy đuổi người qua đường Ất, còn biểu hiện của tôi cũng coi
là tốt, có thể thấy bọn họ khá vừa lòng với tôi.
Ngày hôm sau, mẹ Chung lôi kéo tôi, cực kì nhiệt tình nói: “Yên tâm
đi, con ta gian trá như thế, nhất định sẽ không để cháu bị ủy khuất bao
giờ đâu.”, xem như là tán thành cho tôi đi.
Mặc dù hơi bấn loạn một tí, nhưng cuối cùng tôi cũng yên lòng.
…
Thời gian qua thực nhanh, trong nháy mắt đã tới lúc tôi tốt nghiệp.
Tôi tìm được một tạp chí du lịch ở thành phố B, làm nghề nhiếp ảnh,
tiền lương tuy không cao nhưng có thể làm việc mình thích, hơn nữa có
thế nhân dịp chụp ảnh mà được đi du lịch ngắm cảnh khắp nơi, chơi cho
đã.
Sau buổi lễ tốt nghiệp, tôi mặc áo cử nhân rộng thùng thình, cùng
Nhất Nhị Tứ nói nói cười cười đi ra khỏi hội trường làm lễ. Mới vừa ra
khỏi thì nhận được điện thoại của Chung Nguyên, hỏi nhóm bọn tôi ở đâu,
còn bắt chúng tôi đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Nhất Nhị Tam Tứ đều thấy rất quái, nhưng vẫn thành thành thật thật đứng tại chỗ chờ bọn họ.
Một lát sau, Chung Nguyên, người qua đường Giáp, Lục Tử Kiện ba người hăng hái chạy tới, mỗi người trong tay đều cầm một bó hoa cưới rất to.
Cả ba người này ai cũng đều rất đẹp trai, tuy rằng cách thức đẹp trai thì không giống nhau, mỗi người một bó hoa, nhanh chóng thu hút sự chú ý của người đi đường, mấy nữ sinh không bình tĩnh còn hét ầm lên.
Tôi ngơ ngác nhìn bọn họ, tựa hồ như biết bọn họ vì cái gì mà đến,
nhưng lại nhất thời rất hồi hộp. Nhìn Tiểu Nhị và Tứ cô nương, coi bộ
cũng thần hồn lạc phách giống tôi rồi, chỉ có mỗi Lão Đại, vẻ mặt vừa
hâm mộ vừa ghen tị, bi phẫn nói: “Trời ạ, có định để cho người độc thân
sống không đây!”
Lúc này người qua đường Ất không biết từ đâu nhảy ra, kích động nói:
“Sư muội thấy tịch mịch hả, hai chúng ta ghép thành đôi đi.”
Lão Đại đột nhiên túm lấy cổ tay người qua đường Ất, sau đó hướng về
phía đám người đứng cách đó không xa hô to: “Sử Vân Hành, ta giúp ngươi
bắt hắn rồi nè!”
Người qua đường Ất khóc thét một tiếng đã bị Sử Vân Hành lao tới áp giải đi rồi.
Ba người kia đi tới trước mặt chúng tôi, đều tự tìm đến bạn gái của
mình, sau đó quỳ gối xuống, cầm hoa, đồng loạt nói: “XXX, gả cho anh
đi.”
Tôi bị chấn động, nói thật, tôi tưởng là bọn họ tới chúc mừng tốt
nghiệp cơ, không nghĩ tới … Bọn họ đến cầu hôn, hơn nữa còn là cầu hôn
tập thể >
Tiểu Nhị và Tứ cô nương cũng kinh ngạc không nói ra lời, nhất là Tứ
cô nương, Lục Tử Kiện vốn đang ở nước ngoài, đột nhiên lúc này lại xuất
hiện, cầm hoa cầu hôn cô nàng, cho dù nó có là con nhỏ bạo lực thì lúc
này cũng cần thời gian để nảy sinh phản ứng.
Quần chúng vây xem thì chả mấy bình tĩnh, ai cũng la to: “Gả cho bọn họ đi, gả cho bọn họ đi …”
Người đi từ trong hội trường ra càng lúc càng đông, chúng tôi bị một
vòng người vây quanh, tiếng hô càng lúc càng lớn, giống như lễ hội không bằng, giống như thể, nếu chúng tôi mà không gả cho bọn họ [câu này nói
ra thật vô lí], chính là tội ác tày trời, sẽ bị quần chúng nhân dân
trừng phạt.
Giữa màn cầu hôn cao trào nhộn nhịp này, Tiểu Nhị là người đầu tiên
có phản ứng. Nó cười hì hì, quẹt quẹt mắt, cố giấu mấy giọt nước mắt
đang muốn rơi ra, sau đó nhận bó hoa trong tay người qua đường Giáp. Nó
ôm hoa, chép chép miệng, nói: “Có nhẫn không?”
Người qua đường Giáp vẫn quỳ trên mặt đất không đứng lên, cười nói: “Em nhìn kỹ đi.”
Tiểu Nhị ôm bó hoa cẩn thận kiểm tra, rốt cục cũng tìm thấy trong đó
một chiếc nhẫn lấp lánh. Nó che miệng, kinh ngạc thốt lên: “Đúng là có
thật nè.”
Người qua đường Giáp cầm chiếc nhẫn trong bó hoa lên, đeo vào tay Tiểu Nhị: “Em còn chưa nói đồng ý đó.”
[Quần chúng vây xem: Âm hiểm nha, người ta chưa đáp ứng thì ngươi đã
bắt người ta đeo nhẫn, thế này thì không đáp ứng cũng phải đáp ứng rồi
…]
Phía sau đám đông lại kích động la hét: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Tiểu Nhị cầm lấy tay người qua đường Giáp, cười nói: “Em nguyện ý.” Nói xong thì nước mắt chảy ra.
Người qua đường Giáp đã thu phục được Tiểu Nhị, quần chúng liền
chuyển ánh mắt sang Lục Tử Kiện và Tứ cô nương, bởi vì Tứ cô nương chấn
động nửa ngày rốt cục mở miệng, câu đầu tiên dĩ nhiên là: “Anh từ đâu ra vậy?”
“Trời…” Quần chúng xung quanh rất khinh thường, cũng rất bất mãn “Không cần nói sang chuyện khác nha!”
Lục Tử Kiện ôn hòa cười, ánh sáng trong mắt vô cùng kiên định, không trả lời câu hỏi của Tứ cô nương, chỉ nói: “Gả cho anh đi.”
Tứ cô nương nhìn anh, gật gật đầu: “Được.”
Lục Tử Kiện cũng lấy nhẫn trong bó hoa ra, đeo vào cho Tứ cô nương.
Quần chúng bu xem lại ồn ào: “Được! Lãng mạn nha!”
Thế là, tiếp đó, toàn bộ sự chú ý của mọi người dồn về tôi và Chung Nguyên: “Còn một đôi này!”
“Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
“Chung sư huynh à, anh không có thực lực nhá”
Chung nguyên nhìn chung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt
tôi, cười khổ nói: “Đầu gỗ, đồng ý một lần nữa đi, anh đã từng hứa, sẽ
cầu hôn em một lần thật đàng hoàng mà.”
Ak, hình như đúng là có chuyện như vậy.
Tôi xoay người, nhận bó hoa trong tay Chung Nguyên, nhưng anh vẫn cầm mà không buông tay, có ý gì đây?
Chung Nguyên ánh mắt nghiêm trọng nhìn tôi, thấp giọng nói: “Ngày mai gả cho anh.”
Lúc này tiếng la hú của đám người chung quanh càng to, ngay cả bảo vệ cũng tới, tôi chỉ đành liều mạng gật đầu đại, nhận bó hoa trong tay
anh.
Tôi gảy gảy bó hoa tìm một lúc, hỏi: “Sao không có nhẫn?”
Chung Nguyên cười nói: “Không phải trên tay em à?”
Thế là chúng tôi đã thành công thu được sự khinh bỉ của quần chúng nhân dân xung quanh.
Tiếp theo đó, chúng tôi bị người vây xem bắt tạo hình chụp ảnh các
kiểu, mọi người quậy đã đời, sau đó còn lôi cả người của đài truyền hình tới. Chuyện cầu hôn này rất lâu về sau vẫn còn lưu truyền trong thành
phố B, được các đàn em khóa dưới kể lại không biết bao lần.
…
Ngày hôm sau ăn sáng xong, tôi đang định đi làm thình lình bị Chung
Nguyên ôm lấy từ phía sau. Anh dùng cằm cọ cọ vào má tôi, hôn lên vành
tai, mỉm cười thấp giọng nói: “Đầu gỗ, có nhớ hôm nay chúng ta phải làm
gì không?”
Tôi vỗ vỗ lên cánh tay anh, đáp: “Phải đi làm, nhanh lên không muộn mất.”
Cánh tay đang ôm tôi đột nhiên xiết chặt, tiếng nói hờn giận của
Chung Nguyên vang lên: “Đi làm cái gì, hôm nay chúng ta phải kết hôn.”
Ak …
Chung Nguyên ủy khuất nói: “Hôm qua không phải em đã đồng ý sao.”
Dã man, tôi nghĩ hôm qua anh chỉ là nói giỡn thôi, hơn nữa trong tình huống đó, không phải do tôi đáp ứng đâu à, Nhưng mà hiện tại … Tôi xoay người đẩy anh ra, khó xử nói: “Hộ khẩu của em còn ở nhà mà.”
Chung Nguyên gian trá cười: “Ba đã đưa cho anh rồi.”
Tôi: “…”
Đối với hành vi bán nữ cầu vinh của ba tôi, tôi cực kì oán giận nha!
Tôi vẫn ôm hi vọng khuyên Chung Nguyên: “Chung Nguyên, hôn nhân là
phần mộ tình yêu, anh cũng không hi vọng biến tình yêu của chúng ta
thành phần mộ, đúng không?”
Chung Nguyên: “Không thể lấy người mình yêu thì thành cô hồn dã quỷ, có một phần mộ so ra còn tốt hơn làm cô hồn dã quỷ.”
Tôi nhức đầu, cố nói thêm: “Chung Nguyên, cho em một chút tự do trước hôn nhân đi.”
Chung Nguyên nhướn mày: “Kết hôn sẽ không có tự do à? Sau khi kết hôn em lại được thêm một ông chồng có thể dùng tới.”
Được rồi, tôi thừa nhận, xét tài ăn nói thì tôi đúng là xách giày
chạy theo không kịp ai đó, cho nên lúc này tôi không tranh luận nữa, uốn éo bướng bỉnh nói: “EM KHÔNG ĐI!”
Chung Nguyên dùng đầu ngón tay nâng cằm tôi, khóe miệng cong lên,
lạnh lẽo nói: “Thật sự không đi? Nhưng anh có nhiều biện pháp để đối phó với em, em muốn loại nào đây?”
Tôi rùng mình, lui về sau một bước, không biết nhìn anh thế nào.
Chung Nguyên lúc này cười dịu dàng mà quyến rũ, tôi không khỏi nuốt nuốt nước miếng. Nhưng kết hôn a … Nghe nói khi kết hôn người ta khó có thể
hưởng thụ cảm giác tình yêu nữa, tôi nhìn Chung Nguyên ngon lành trước
mặt, lại nghĩ tới cảnh sau khi kết hôn anh ấy không quan tâm mình nữa,
ây da …
Vì thế ý đồ kiên quyết không kết hôn sớm của tôi lại kiên định vài phần.
Tôi tiến lên một bước, ôm Chung Nguyên, ở trong lành anh cọ cọ, mềm mại nói: “Chung Nguyên, em chưa có muốn kết hôn mà.”
Chung Nguyên: “Nhưng mà anh muốn, muốn đến phát điên rồi.”
Tiếp tục làm nũng, tôi phát hiện làm nũng là biện pháp hữu hiệu nhất
đối phó với Chung Nguyên, tuy rằng tôi không thích lắm, nhưng lúc này
đúng là phải dùng tới kế này thôi. Tôi chôn mặt trong lòng anh, vô cùng
dịu dàng mềm yếu nói: “Chung Nguyên, anh cho em một thời gian suy nghĩ
một chút đi? Được không anh …”
Chung Nguyên thân thể cứng đờ, lập tức cười khổ nói: “Được rồi, muốn bao lâu?”
Tôi: “Uhm … một năm thế nào?”
Chung Nguyên: “Vậy em chờ anh chết đi.”
Tôi: “Khụ khụ, vậy nửa năm?”
Chung Nguyên: “Bây giờ anh xử tử hình em luôn nhé?”
Tôi rùng mình: “Một tháng”
Chung Nguyên: “Thực ra động phòng trước kết hôn sau cũng được.”
Tôi: “Nửa tháng, không thể giảm được nữa a a a a a …”
Chung Nguyên: “Được rồi, một tuần. Một tuần sau chúng ta kết hôn, không cho em có lựa chọn thứ hai.”
Tôi: “…”
Thế là tôi õng ẹo làm nũng nửa ngày, đổi lấy được một tuần tự do trước khi bị tử hình?