Em Là Ai Trong Anh

Chương 18: Chương 18: Lá Thư Thứ Mười Lăm




Paris, ngày XX tháng 8 năm 2013

Thân gửi Jake D.,

Thật khó tin! Cậu vừa lên trang nhất của tạp chí Elle! Cuối cùng tớ cũng có được một chút tin tức từ cậu. Người mẫu thể thao với bảng thành tích học tập hạng nhất sao? Không tệ chút nào.

Kì thi tốt nghiệp của cậu thế nào? Cậu chọn trường đại học nào thế?

Nếu tớ nhớ không nhầm thì cậu muốn trở thành bác sĩ đúng không nhỉ? Một bác sĩ tâm lý với ngoại hình cực chuẩn và tính cách dễ thương, năng động và tràn đầy nhiệt huyết. Tưởng tượng sau này tớ vinh dự được là bạn học cũ của bác sĩ tâm lý nổi tiếng Jake Drummore... Ôi tớ tin chắc rằng cậu sẽ làm được thôi.

Tớ nghĩ tớ sẽ theo ngành biên tập. Từ nhỏ tớ đã thích được gặp gỡ các nhà văn rồi tự tay biên tập ra những cuốn sách của họ. Mẹ và bác Ed thì luôn ủng hộ tớ bằng cả hai trái tim mặc dù giờ thì chúng đã hoà làm một.

Mà cậu biết gì chưa? Tớ đã có em được hai tuần rồi đấy. Tất nhiên nó vẫn đang trong bụng mẹ. Và... Với tin mừng ngoài ý muốn này, mẹ và bác Ed đã quyết định tổ chức đám cưới sớm hơn ba tháng. Tức là tháng sau!

Ôi tớ thực sự háo hức. Tớ sẽ được chứng kiến một mẹ trong màu trắng thuần khiết với tư cách cô dâu. Người ta nói đời phụ nữ đẹp nhất chính là vào thời điểm kết hôn. Vậy là mẹ tớ “đẹp nhất” hai lần. Và tớ dám chắc, lần này mẹ đẹp nhiều nhiều hơn lần trước. Tớ cảm nhận được điều đó từ sâu trong nụ cười của mẹ. Cùng với ánh cười trong mắt bác Ed.

Mẹ hỏi tớ có nên mời bố không. Tớ gật đầu ngay tắp lự. Thứ nhất, dù gì đó cũng là bố đẻ của tớ và tình yêu đầu của mẹ. Thứ hai, tớ muốn cho bố thấy, mẹ đang hạnh phúc đến nhường nào!

Giá kể cậu sẽ có mặt tại lễ đường, mỉm cười nhìn tớ bước vào theo sau mẹ trong vai trò phù dâu...

Ồ có lẽ tớ đọc quá nhiều chuyện tình cảm rồi. Biết sao được, có những người tìm lối giải thoát khỏi cuộc sống mệt mỏi của mình qua những trang sách. Họ đọc để tìm thấy những gì họ đã có, đang có, chưa có, hay là không bao giờ có...

Dù sao thì mẹ và bác Ed sẽ quyết định đi hưởng trăng mật ở Chicago, theo nguyện vọng của mẹ. Ừm, lý do là vì, đi đâu thì đi, Pháp, Paris vẫn chính là nơi tình yêu muốn đến nhất.

Điều tuyệt vời là mẹ đồng ý cho tớ đi ké với điều kiện giảm tối thiểu việc làm phiền mẹ và bác Ed.

Chicago, cái tên này làm tớ cảm thấy vừa phấn khích vừa mệt mỏi. Nhiều kỉ niệm yêu thương mà cũng nhiều kí ức mệt mỏi. Giống như tên cậu ấy nhỉ, Jake D.?

- Colleen -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.