Chicago, ngày XX tháng 2 năm 2010
Thân gửi Jake D.,
Tớ không thể tin được cậu đã tuyên bố tớ là bạn thân của cậu!
Trong vòng ba tháng qua có quá nhiều điều kì diệu...
Đầu tiên, sau kì nghỉ lễ tớ gặp cậu ở trường và cậu đã vẫy tay chào cùng với nụ cười mà tớ chưa bao gìơ tưởng tượng được sẽ dành cho tớ.
Tớ nghĩ là lời khuyên của tớ đã hiệu nghiệm!
Tớ thấy cậu không hay tụ tập cùng hội n-n-n-t nữa. Cậu thường xuyên bỏ thời gian đến thư viện và đến sàn bóng rổ hơn. Nhớ đến cảnh cậu lần từng giá sách để chọn được một quyển ưng ý, tớ lại tìm được thêm niềm vui và động lực đến thư viện.
Nhưng cậu và tớ chưa bao gìơ gặp nhau. Đơn giản chỉ vì tớ luôn dõi theo bóng lưng cậu.
Rồi một lần, nghe tiếng ghế bên cạnh lạch cạch, tớ khó chịu quay sang. Và tớ thấy cậu. Đang cười với tớ. Cậu nói: “Chào Amy Mọt! Cậu không phiền nếu tớ ngồi đây chứ? “
Cậu thật khác biệt Jake D. à. Chưa có ai vào thư viện với sự ồn ào như cậu. Tớ không thích sự ồn ào, nhưng cái sự ồn ở cậu nó thật nhẹ nhàng. Và nó tạo cho tớ một khoảng lặng bình yên.
Tớ đã trợn tròn mắt khi cậu hỏi số điện thoại của tớ trước khi ra khỏi thư viện.
Từ ngày hôm đó, chiếc điện thoại mà thường ngày vẫn im ắng cứ tối tối là đổ chuông.
Cậu gọi và nói về đủ mọi chuyện trên đời. Hôm thì nói những câu hài hước bông đùa. Hôm thì tâm sự chuyện trường lớp, bạn bè, và thậm chí cả chuyện gia đình,... Ban đầu tớ cũng chỉ nghe, sau dần thì đến lượt tớ cũng chia sẻ những câu chuyện của mình.
Ngoài Emilia và bố mẹ, những chuyện như vậy tớ chưa bao gìơ kể với ai. Ấy vậy mà cậu, vẫn như lần đầu, ở cậu có gì đó hút lấy tớ...
Hôm qua học sinh trong trường đã nhận được một cú sốc lớn khi mà cậu đứng chờ tớ trước cổng trường và rồi tuyên bố tớ là bạn thân của cậu.
Điều này đồng nghĩa với việc lượng fan ghét tớ sẽ tăng lên đáng kể.
Nhưng cũng đồng nghĩa với việc tớ và cậu đã bằng cách nào đó, gắn kết với nhau.
Đó mới là điều tớ quan tâm.
- Colleen -