Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Chương 30: Q.1 - Chương 30




Hôm nay Văn Thông sao vậy, hình như hơi khẩn trương, cái gì cũng tốt nhưng không quyết định được, ngay cả mặc quần áo gì cũng do dự, bản thân đứng trong phòng thay đồ đã lâu mà chưa ra, tôi tò mò đi qua đó xem.

"Anh đang làm gì đấy? Sao ở bên trong lâu vậy."

"Tại sao không gọi là chồng? Bây giờ anh chỉ thích cách gọi đó."

"Không phải gọi lúc không có ai sao? Gọi nhiều quá em sẽ nghiện đó."

"Khỉ con, vẫn gọi là chồng đi."

"Vậy bây giờ em có thể gọi anh là chồng tinh tinh chứ?"

"Thật khó nghe, không biết tên của em là star trong chữ Tinh sao, mọi người còn tưởng rằng anh là go¬ril¬la tinh tinh đấy. Em muốn chồng tinh tinh sao?" Văn Thông oán trách.

"Em mặc kệ, You’re my star. Em thích gọi anh là chồng tinh tinh."

"Ai, anh nói không lại em, tùy em thích đi."

"Chồng, anh làm gì mà ở trong đó lâu vậy?" Mặc dù tôi tranh với anh, nhưng vẫn gọi theo sở thích của anh.

"Dễ nghe biết bao, thật biết nghe lời, anh ở trong này đang suy nghĩ buổi tối nên mặc quần áo gì đi gặp anh họ của em?"

"Lạ nha, sao em có cảm giác anh gặp anh ấy còn khẩn trương hơn gặp ba mẹ em vậy?"

Văn Thông nghe tôi nói như vậy, dừng tay đang tìm quần áo lại, quay qua nhìn tôi, bản thân cũng hơi tò mò nói: "Phải ha, anh đi gặp chú dì thật sự không khẩn trương chút nào."

"Vậy anh gặp anh họ của em thì lại càng không cần khẩn trương."

"Được rồi, vợ à, anh cảm thấy chúng ta cũng không thể quá tùy tiện, không phải anh họ của em muốn dẫn bạn gái của anh ấy tới sao, em cũng là lần đầu tiên gặp cô ấy chứ?"

"Đúng vậy, trước kia chưa gặp qua, nhưng em nghe mẹ nói cũng không tệ lắm, có nhìn hình của chị ấy."

"Nói như vậy, theo phép lịch sự, chúng ta cần phải mặc chỉnh chu một chút." Văn Thông nói xong, dùng tay phải chống nạng, tay trái lấy một bộ đồ vest màu xám tro ra, bây giờ tay trái của anh vẫn không thể quá dùng sức, tôi nhanh chóng cầm đồ vest, quần áo của anh đều là hàng hiệu, rất đẹp, nhưng trọng lượng thật nặng, một bộ đồ vest thật không nhẹ, anh lại đưa cho tôi một chiếc áo sơ mi màu xám tro và một cái cà vạt màu xám tro.

"Xong chưa, sao lại nặng như vậy, em đặt bọn nó lên giường trước nha." Tôi đi ra ngoài, đặt một đống quần áo của anh lên giường, bày ra, ừ, đúng là rất đẹp.

"Vợ, làm phiền em vào đây một chút."

"Em tới đây. Chuyện gì?"

"Đây là quần áo hôm nay em mặc." Anh giúp tôi chọn một chiếc váy liền thân màu xám tro nhạt, và một cái khăn quàng cổ mỏng màu hồng đào.

"Tìm một ông chồng làm quảng cáo thật tốt, phối màu rất đẹp." Tôi cảm thán nói.

"Em cũng rất có thiên phú về phương diện này mà, anh từng để ý qua."

"Hả? Lúc nào vậy?"

"Từ lúc chúng ta gặp nhau, đến mỗi lần gặp mặt, em phối hợp quần áo nhìn rất đẹp." Văn Thông chống nạng đi từ phòng quần áo ra.

"Dù sao đi nữa cũng không giống sự phối hợp của anh, em thấy mỗi lần anh dùng nạng cũng rất khác nhau."

"Ừ, em phát hiện."

"Đó là đương nhiên, ai bảo anh đi tới đâu cũng khiến người ta chú ý."

"Dừng lại, em lại bắt đầu đoán mò." Văn Thông nhanh chóng nghiêm túc nói.

"Anh biết em muốn nói gì mà! Em muốn nói là nhìn anh đẹp trai như vậy, bây giờ em rất đắc ý, bởi vì anh đã thuộc về em. Là chồng em, đương nhiên là đẹp trai hơn rồi."

Văn Thông ngồi ở mép ghế sa lon, rất vui vẻ vươn tay nói: "Tới đây để chồng hôn nào."

Ngồi ở trong ngực của anh để anh hôn là chuyện bây giờ mỗi ngày tôi đều khát vọng, mỗi lần anh hôn tôi khiến tình cảm trong lòng tôi dâng trào, làm rung động linh hồn tôi.

"Vợ, tay của anh đỡ nhiều rồi, tối nay lúc chúng ta trở về có thể làm vận động một chút chứ." Văn Thông nhẹ giọng hỏi ở bên tai tôi.

"Ừ." Thẹn thùng gật đầu một cái. (mọi người chắc biết vận động gì chứ, bởi vì mấy ngày trước tay của anh bị thương nên không có cách nào chống đỡ, mà anh cũng không thích tư thế khác, cho nên tôi cự tuyệt. Ha ha)

Đến năm rưỡi chiều, chúng tôi mặc đồ do Văn Thông chọn rồi đi ra khỏi phòng, khi chúng tôi đi tới đại sảnh của khách sạn, rất nhiều người nhìn chúng tôi bằng ánh mắt tán dương, bởi vì chúng tôi ở chỗ này hơn một tuần lễ rồi, ngày ngày ra ra vào vào ở đây, với lại mấy ngày trước chúng tôi đi lại khá đặc biệt, dẫn đến rất nhiều nhân viên của khách sạn biết chúng tôi. Bọn họ cũng nhiệt tình chào hỏi với chúng tôi. Hơn nữa bọn họ cũng đều biết tôi là vợ chưa cưới của anh.

"Ngài Lương, hôm nay hai người thật xứng đôi." Đây là câu nói mà hôm nay tôi nghe được nhiều nhất.

Trong lời khen ngợi của mọi người, tôi lại càng có cảm giác mình rất hạnh phúc, có thể gặp được một người đàn ông tốt như vậy, chồng chưa cưới của tôi, ngài Lương Văn Thông.

Hôm nay chúng tôi ăn cơm với anh họ của tôi ở một nhà hàng mới mở có tên là “Hàn Xá” nằm về phía đông của cơ quan. Đây là anh họ của tôi chọn, bởi vì cơ quan của anh ấy ở đây. Hơn nữa tay của Văn Thông chưa hoàn toàn bình phục, tôi không muốn để anh đi đường xa. Vị trí của nhà hàng này cách khách sạn chúng tôi đang ở không xa, hai chúng tôi tay trong tay (nói chính xác là tôi kéo tay trái của anh.)

Rất nhanh liền đến. Tôi nhìn bề ngoài một chút sau đó nói với Văn Thông: "Đi vào chờ đi, chúng ta tới sớm, còn nữa tiếng mới tới giờ hẹn."

"Ừ."

Chúng tôi đi vào phòng ăn, cũng nhận được những ánh mắt tán thưởng, quản lý nam trẻ tuổi tiếp đón chúng tôi tại cửa.

"Hoan nghênh hai vị."

"Chúng tôi có hẹn trước, là ngài Lâm đặt."

"Là bạn của ngài Lâm sao, mời hai vị đi theo tôi."

Chúng tôi đi theo anh ta vào trong, đại sảnh nhà hàng trang trí rất ấm áp, nhưng có một vài bậc thang, những thứ này đều tạo một chút phiền phức cho Văn Thông, dĩ nhiên Văn Thông có thể lên xuống bậc thang, nhưng nhất định phí sức hơn đi bộ nhiều. Người quản lý cũng phát hiện ra tình huống này, liền dừng lại nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, ở đây có quá nhiều bậc thang."

"Không sao, đừng để ý, mấy bậc thang này đối với tôi không thành vấn đề." Văn Thông theo phép lịch sự an ủi sự áy náy của anh ta.

Chúng tôi được dẫn đến phòng ăn bốn người có cửa sổ thủy tinh nhìn xuống dưới, bên cạnh còn có một đài suối phun nhỏ, rất đẹp, u tĩnh (u nhã, tĩnh mịch).

"Mời hai vị ngồi, vị trí này là chỗ ngồi cố định của ngìa Lâm."

"Cám ơn." Văn Thông nói.

Tôi đỡ Văn Thông ngồi xuống, còn mình thì ngồi ở bên cạnh anh.

"Chúng tôi chờ ở đây là được rồi." Văn Thông nói với người quản lý.

Anh ta theo phép lịch sự rời khỏi, rất thuận tiện cho chúng tôi nói chuyện riêng.

"Chồng, bây giờ em có chút phấn khởi, bởi vì rất nhanh có thể nhìn thấy bạn gái của anh họ em rồi."

"Ha ha, em giống như người bạn nhỏ vậy."

"Nói ai hả!" Tôi liếc mắt nhìn Văn Thông. Anh dùng tay vỗ tôi.

"Em là nhận nhiệm vụ mà tới, mẹ để em mời Tiểu Lâm đi Hongkong, mẹ cũng muốn gặp cô ấy một chút. Nghe mẹ nói cô ấy làm IT, hình như rất giỏi, bây giờ cô ấy khiến anh họ của em rất si mê đó, từ sau khi biết cô ấy, nếu không phải nhất định phải trở về Hongkong họp, anh ấy căn bản cũng không trở về. Chuyện này anh cũng biết, chúng ta đều biết hơn nửa năm nay, anh gặp qua anh ấy chưa?"

"Ừ, vậy cũng tốt, nhanh chóng để bọn họ kết hôn đi."

"Đúng đó, mẹ em chính là muốn như vậy, bởi vì tuổi của anh họ em cũng không còn nhỏ nữa, nhỏ hơn anh hai tuổi." Vừa mới nói xong, tôi đột nhiên cảm thấy nói như vậy dường như có chút gì đó là lạ.

"Nói vậy anh già nhất rồi." Văn Thông nghiêng đầu nhìn tôi nói.

"Em không nói anh già, nhìn anh cũng không lớn hơn em mấy tuổi, anh quên rồi sao, lần đầu tiên đến nhà em, ba mẹ em cũng nói như vậy mà." Tôi vắt hết óc tìm lời để nói lại.

"Không sao, vợ à, giỡn với em đấy, điều này nói rõ người nên kết hôn trước không phải là anh ấy, phải là anh. Đúng không?"

"Anh tạm tha cho em đi, không phải muốn em nhanh chóng gả cho anh, làm bà Lương của anh."

"Ừ, em thật thông minh, một chút liền hiểu." Bây giờ tài ăn nói của Văn Thông thật sự tăng mạnh, đến nỗi tôi không chống đỡ được. Anh quá đáng sợ.

"Bảo bối, tại sao không nói chuyện?"Văn Thông thấy tôi ngồi ngây ngốc ở đó.

"Không sao, chẳng qua cảm thấy có cảm giác nguy cơ."

"Cảm giác nguy cơ sao?" Văn Thông có chút không hiểu rõ tình huống, kéo tay của tôi, còn dùng lực nắm lấy nó.

"Chỉ là bây giờ tài ăn nói của anh thật sự quá tốt, em sợ cuối cùng có một ngày sẽ nói không lại anh, anh thử nói xem bây giờ có ai sẽ tin tưởng anh từng mắc chứng tự bế chứ."

"Ha ha, bảo bối chê anh nói nhiều rồi."

"Em gái, thật xin lỗi, bọn anh tới trễ, trên đường kẹt xe quá." Giọng nói của anh họ tôi,

Anh họ tôi cũng là một người con trai không khó nhìn, anh không cao như Văn Thông, khoảng 1m8, ở Hongkong anh ấy đã được coi như là người cao to, thuộc loại người có văn hóa, gầy teo, cũng không trắng. Mang kính không gọng Fred, là mẫu rất được các cô gái thích. Nhưng anh ấy và Văn Thông đều là người cuồng công việc, mấy năm trước, anh ấy vốn không thông suốt chuyện tình cảm. Làm ba mẹ tôi sốt ruột muốn chết, bởi vì dòng họ Lâm chúng tôi chỉ có duy nhất một mình anh là con trai.

Tôi đỡ Văn Thông đứng lên, cũng đưa nạng cho anh, nói với anh tôi: "Là bọn em đến sớm."

Lúc này tôi nhìn người con gái bên cạnh anh họ tôi, dáng người cô ấy trung bình, cũng gầy teo như anh tôi, tóc ngắn ngang tai, cũng là người có văn hóa. Bọn họ đứng chung một chỗ thật sự rất xứng đôi.

"Anh còn không giới thiệu với bọn em sao."

"Được rồi, Tiểu Lâm, đây là em họ của anh, Văn Ý." Anh ấy nhìn Văn Thông nói lắp. Tôi liền nói tiếp: "Anh ấy là chồng chưa cưới của em ấy, Lương Văn Thông."

Văn Thông dùng tay trái chống nạng, chìa tay phải bắt tay với bọn họ, tôi lo lắng tay trái của anh chịu không được liền nói nhanh: "Chúng ta ngồi xuống đi, bởi vì hai ngày trước tay trái của Văn Thông bị thương, em sợ anh ấy không dùng sức được."

"Không sao." Văn Thông nói.

"Đúng rồi, chúng ta ngồi xuống đi." Anh họ nói.

Vì vậy bốn người chúng tôi ngồi xuống, Văn Thông ngồi đối diện anh họ, tôi ngồi đối diện Tiểu Lâm.

Vừa ngồi xuống, tôi liền nói với Văn Thông: "Vị này đây chính là đứa con trai duy nhất của dòng họ Lâm, Lâm Văn Kiền, anh họ của em."

Hai người đàn ông trao đổi danh thiếp, Văn Thông theo phép lịch sự cũng đưa danh thiếp cho Tiểu Lâm. Tiểu Lâm nhìn danh thiếp của Văn Thông, sau đó ngẩng đầu lên có chút hưng phấn nói: "Anh chính là doanh nhân trong giới truyền thông, ngài Lương Văn Thông?"

"Danh hiệu doanh nhân này của tôi đều là giới truyền thông khoa trương mà thôi."

"Văn Kiền, anh biết không, ở công ty em có xem qua bài báo viết về ngài Lương đó, anh ấy rất giỏi."

"Tất nhiên, nếu không sao có thể bắt được tâm của em họ anh chứ?" Anh họ cười nói.

Lúc chúng tôi đang nói chuyện vui vẻ, tôi phát hiện anh họ vẫn nhìn Văn Thông chằm chằm, cũng khiến Văn Thông có chút lúng túng. Tôi liền nhỏ giọng nói với anh họ: "Anh họ, anh làm sao vậy, em biết Văn Thông rất đẹp trai, nhưng anh là một người đàn ông, làm gì mà nhìn người ta chằm chằm vậy."

Anh họ nghe tôi nói như vậy cũng cảm thấy mình hơi thất lễ, lập tức nói: "Thật xin lỗi, ngài Lương, bởi vì tôi có cảm giác đã gặp qua anh ở nơi nào rồi? Hơi quen mặt."

"Làm sao có thể chứ, Văn Thông vẫn luôn ở nước Mĩ, sau khi tới Hongkong, anh trở về Hongkong cũng không gặp qua anh ấy, hơn nữa bên ngoài cũng không có hình của anh ấy." Tôi nói chắc chắn.

"Vậy có thể là tôi lầm rồi ngài Lương."

"Gọi tôi là Văn Thông đi."

"Được, thật xin lỗi, trước kia đầu óc của tôi bị thương tổn, hay quên chuyện."

"Thật sự anh không cần quá để ý, nhận lầm người là rất bình thường."

"Có thể là dáng dấp của ngài Lương quá đẹp trai giống minh tinh điện ảnh, mới khiến Văn Kiền của chúng tôi nhận lầm người." Tiểu Lâm cười vỗ tay của anh họ tôi.

Sau khi nghe những lời này, mọi người chúng tôi đều cười ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.