Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Chương 37: Q.1 - Chương 37




Ngồi ngơ ngác trên ghế sô pha, nghĩ đến những chuyện xảy ra sáng nay, nếu Văn Thông phát hiện ra tôi không còn ở đó, thì anh sẽ như thế nào đây, tôi bỏ đi sẽ mang đến cho anh tổn thương thế nào đây? Trước mắt chợt hiện ra dáng vẻ của Văn Thông, một hồi thì mỉm cười, một hồi thì dáng vẻ lo lắng, tôi có thể nhìn thấy bóng lưng cô đơn của anh.

Càng nghĩ tôi lại càng khẩn trương, sợ hãi, hai tay của tôi dùng sức ôm đầu, nhắm hai mắt thật chặt, cố gắng khiến mình không nghĩ gì nữa. Nhưng lòng của tôi đang trở nên nặng nề, trong đầu không ngừng xoay vòng, có phải tôi tự tay bóp chết tình yêu đầu tiên và cũng là duy nhất của mình không đây?

Lúc tôi đang tuyệt vọng nghe thấy tiếng mở cửa, tôi liền đứng bật lên chạy ra cửa, vừa lúc nhìn thấy cha mẹ, vẻ mặt của cha rất nghiêm túc, mà vẻ mặt của mẹ lo lắng. Mẹ nhìn thấy dáng vẻ của tôi, vô cùng giật mình, chắc hẳn bây giờ dáng vẻ của tôi nhất định rất khó coi, giống như gặp quỷ. Mẹ nhanh chóng ôm lấy tôi, quan tâm hỏi: "Bảo bối, sao con lại trở thành bộ dáng này vậy?"

Nhìn thấy cha mẹ của mình, tôi không nói nên lời, chỉ biết là nước mắt của tôi không ngừng chảy ra, làm sao cũng lau không hết.

"Bảo bối, mau vào bên trong ngồi, cha nó, ông cũng đừng đứng ở cửa." Mẹ kéo chúng tôi tới ghế sô pha.

Tôi ngoan ngoãn ngồi đối diện bọn họ, từ lúc gặp lại tôi cha vẫn không nói gì, vẻ mặt đều là nghiêm túc, nhưng lúc mẹ gọi, tôi nhìn thấy được một chút quan tâm.

Yên lặng một hồi, cuối cùng cha cũng mở miệng nói: "Văn Ý, cha đã xem thư con để lại, bây giờ cha muốn hỏi một câu con rốt cuộc có yêu Văn Thông không?"

"Yêu, con thật sự yêu anh ấy, hơn nữa rất yêu." Tôi vội vàng nói.

"Vậy tại sao con làm như vậy chứ? Cha không hiểu." Cha nghiêm túc nói.

"Bởi vì bây giờ con nhìn Văn Thông liền nghĩ tới dáng vẻ bây giờ của anh ấy là do con tạo thành, con cảm thấy rất khó chịu và cũng không hít thở nổi, bây giờ con thật sự rất sợ khi gặp anh ấy."

"Nhưng con có nghĩ tới hay không, hôm nay con làm như vậy sẽ mang đến cho Văn Thông chao nhiêu tổn thương đây? Bảo bối."

". . . . . ."

"Con gái, hôm nay con làm như vậy thật sự quá ích kỷ, nếu con nhìn thấy vẻ mặt của Văn Thông lúc đó, cha cam đoan con nhất định sẽ hối hận." Trên vẻ mặt nghiêm túc của cha có thêm sự áy náy.

Nghe cha nói như vậy, lòng của tôi đau đớn dữ dội giống như bị đâm một dao.

"Đúng vậy, bảo bối, hôm nay mẹ mới biết Văn Thông yêu con nhiều như vậy, mẹ nhìn thấy mà cũng đau lòng khổ sở, một đứa nhỏ thật tốt, con gái, con thật sự làm quá đáng." Mẹ cũng ở một bên nghiêm túc nói.

Lòng của tôi đau đớn dữ dội lần nữa.

"Hôm nay có phải anh ấy rất tức giận không?" Giọng nói của tôi giống như muỗi kêu.

"Chúng ta không thấy nó tức giận, nhưng lại cảm nhận được sâu sắc sự đau lòng khổ sở của nó." Cha nhỏ giọng nói.

"Xin cha nói cho con biết tình huống hôm nay, có được không?" Giọng nói của tôi ngày càng nhỏ hơn.

"Bảo bối, mẹ thật sự không dám nói. Vết thương của Văn Thông rất nghiêm trọng." Nước mắt của mẹ chảy ra.

Tôi dùng sức chà xát hai tay, trong chốc lát liền đỏ lên.

"Cha nói cho con." Cha khẳng định nói.

Nghe cha nói vậy tôi liền nhìn thoáng qua cha, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc kia tôi lại vội vàng rũ mắt xuống giống như người bạn nhỏ làm chuyện sai, nhìn thẳng xuống sàn nhà.

"Tám giờ bốn mươi phút sáng nay, Văn Thông tới nhà chúng ta, con cũng không nhìn thấy nó có bao nhiêu đẹp trai, dù sao cha cũng đã thấy thật sự là một người rất đẹp trai. Nó mặc lễ phục màu đen, áo sơ mi trắng, đánh challtie, còn dùng đôi nạng màu đen, đứng trước mặt ai hai mắt cũng sẽ sáng lên." Tôi nhìn trộm thấy vẻ mặt ca ngợi của cha.

"Nhưng điều duy nhất khiến chúng ta lo lắng là sắc mặt của nó không tốt, vô cùng tái nhợt, chúng ta nhanh chóng để nó ngồi ghế sô pha, nhưng nó kiên trì muốn ngồi ghế dựa, cuối cùng khó xử nói cho chúng ta biết, do thời tiết mà dẫn đến hông và chân của nó có chút vấn đề, sợ ngồi ghế mềm lát nữa không đứng dậy được." Cha nhận ly nước mẹ đưa tới, uống một hớp rồi nói tiếp.

"Lúc Văn Thông hỏi con, chúng ta vẫn cho là con vẫn đang sửa soạn ở trong phòng nên không có để ý, vẫn nói giỡn với nó là không nên quá nóng lòng chờ một lát nữa, cha nói với Văn Thông về chuyện hôn lễ của các con muốn làm như thế nào, không ý thức đã đến chín giờ rưỡi vẫn chưa thấy con đâu, chúng ta kêu vú Lâm đi gọi con, lập tức nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của bà, vú Lâm nhanh chóng chạy xuống lầu, bà ấy nói cho cha mẹ biết con không ở trong phòng, chỗ nào cũng không tìm được con, đúng lúc này cha đã phát hiện sắc mặt của Văn Thông trở nên trắng bệch. Mà tay nó đang run rẩy cầm nạng." Cha tôi nói tới đây, trong giọng nói cũng mang theo kích động.

"Chồng, anh nghỉ một chút đi, để em nói tiếp." Mẹ quan tâm vỗ vai tôi.

"Lúc Văn Thông nghe được con không có ở đây, nó vô cùng khẩn trương, cũng không giữ được bình tĩnh như ngày thường, có thể nói là run rẩy chống nạng, thật vất vả mới để mình đứng vững được. Lần đầu tiên mẹ cảm thấy chân của nó không dùng được lực. Nó vô cùng kích động yêu cầu lên phòng của con, dường như muốn tận mắt chứng thật. Nhưng mẹ thấy ngay cả đi cũng rất khó khăn, làm sao lên lầu hai nhà chúng ta, với lại cầu thang nhà chúng ta khá cao. Nhưng nó tỏ vẻ rất kiên quyết, hơn nữa còn an ủi cha mẹ rất nhiều lần, nói nó đi cầu thang này không có vấn đề. Nói xong nó liền chống nạng đi tới cầu thang. Nhìn dáng vẻ đó của nó, cha mẹ ai khuyên cũng vô dụng."

"Nó đặt hai cây nạng vào một tay, một tay vịn vào lan can cầu thang, khó khăn nhấc một chân lên bậc, thấy vững rồi mới nhấc chân còn lại lên, mẹ nhìn thấy bộ dáng lên lầu đó của nó cũng phải kinh hồn bạt vía, mẹ liền kêu vú Lâm cầm giúp nó một cây nạng, đứng ở bên cạnh nhìn nó để phòng nó ngã xuống."

Mẹ uống hớp nước rồi tiếp tục nói.

"Lúc đầu nó còn có thể đi, có lẽ cánh tay và chân còn có chút sức, nhưng sau khi lên được mười bậc, nó bắt đầu thở hổn hển, mẹ liền đi nhanh lên, nhìn thấy hai chân của nó đang run rẩy dữ dội, mẹ và vú Lâm ở bên cạnh đỡ nó đứng thẳng dậy nghỉ ngơi một chút. Đã vậy rồi mà nó vẫn nói cảm ơn với chúng ta, bảo bối, mẹ thật không biết nói sao với con, chỉ có thể nói với con Văn Thông thật sự là một người tốt, hơn nữa nó vô cùng yêu con, mẹ có thể cảm nhận được rõ ràng." Nói tới đây, mẹ bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Nghe cha mẹ nói vậy, tôi tự khiển trách việc làm ích kỷ này của mình. Nhưng nghe được bọn họ diễn ta sự khó khăn của Văn Thông, tôi lại rụt về.

"Văn Thông nghỉ ngơi chốc lát, lại kiên trì đi tiếp, lần này là dùng lực của hai tay, nhấc hai chân lên cùng một lúc, mẹ nghĩ nó đã không còn sức để nhấc chân, lúc còn sáu, bảy bậc thang, chân nó bị trợt ngã xuống, chắc chắn nó ngã không nhẹ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng nó chẳng quan tâm, chống nạng cố gắng đứng lên, nhưng mấy lần cũng không đứng lên được, lúc này cha con cũng chạy tới, nhưng tuổi của cha mẹ đã khá lớn không thể đỡ được nó, Văn Thông ngồi thở hổn hển ở trên cầu thang, trên mặt đều là mồ hôi, mẹ cũng không biết là do mệt hay là mồ hôi lạnh nữa. Lúc đó mẹ gấp đến mức đầu muốn choáng váng, Văn Thông xin mẹ gọi tài xế tới giúp nó."

Lúc này tôi chịu không nổi nữa, cảm thấy thân thể mình cũng run rẩy theo và bắt đầu ra mồ hôi lạnh.

"Khi chúng ta gọi tài xế đến, chúng ta nhìn thấy vẻ mặt của Văn Thông rất khổ sở, đã nghĩ đưa nó đến bệnh viện, nhưng nó kiên trì không chịu, nhất định phải lên phòng con. Việc này Văn Thông rất bướng bỉnh, ý đã định rồi ai cũng không thay đổi được. Cuối cùng Văn Thông được mấy người chúng ta đưa tới phòng con."

Tôi đứng lên, nhào vào trong lòng của mẹ khóc nức nở.

Mẹ ôm tôi, lấy tay vỗ nhẹ lưng của tôi, nói tiếp: "Chúng ta phát hiện lá thư con để lại ở trên bàn. Lúc cha con và mẹ biết Văn Thông chính là người thanh niên đã cứu con, cha mẹ thật sự rất vui, chúng ta tìm kiếm khổ cực như thế, làm sao cũng không tìm được, thật không ngờ người muốn tìm ở ngay bên cạnh."

"Lúc chúng ta đang cảm ơn Văn Thông, nó ngẩng đầu nhìn chúng ta, mẹ ngẩn người, trong đôi mắt của Văn Thông tràn ngập nước mắt. Nó nhỏ giọng xin chúng ta, có thể cho nó ở trong phòng con một lát hay không. Nhìn dáng vẻ khổ sở của nó, chúng tôi còn có thể nói gì đây? Sau đó đi ra ngoài, không nghĩ tới, nó ngẩn ngơ cả một ngày."

"Mẹ, con nên làm gì bây giờ?" Tôi khóc nói.

"Bây giờ mẹ cũng không biết, trước khi con gọi một lát, bởi vì Văn Thông ở trong phòng con vẫn không nhúc nhích, chúng ta rất lo lắng nên đi vào nhìn nó, thấy nó đang ngủ mê man trên bàn sách của con, đúng lúc gần tối anh con cũng về nhà, cuối cùng là anh con đỡ Văn Thông lên lưng tài xế của nó rồi cõng xuống lầu, chúng ta mời bác sĩ Lưu tới, vốn muốn đưa nó đi bệnh viện, nhưng Văn Thông nghe hai chữ bệnh viện thì tỏ vẻ nó không đi, cuối cùng chỉ có thể đưa nó về nhà, bác sĩ Lưu, anh con và vú Lâm đều ở nhà nó."

"Lúc Văn Thông tỉnh lại thấy mẹ và cha con đều ở đây, thì cứ kiên trì muốn chúng ta về nhà nghỉ ngơi, tuyệt đối đừng lo lắng nó, thật sự là một đứa bé chu đáo."

Lúc ba mẹ vừa về đến cửa nhà, điện thoại của con vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.