Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Chương 42: Q.1 - Chương 42




Văn Thông ngồi trên xe lăn, đưa mắt nhìn thẳng vào tôi một lúc, cuối cùng vẫn phải gật đầu.

Vào thời khắc này, tôi có một mong muốn cháy bỏng, là muốn hôn Văn Thông của tôi, nhìn quanh một lượt, không để ý tới anh họ và bác sĩ Lưu bên cạnh, quỳ xuống trước xe lăn của Văn Thông, đưa tay ôm lấy cổ anh, kéo anh hơi thấp xuống, vươn cổ, chu môi lên, cuối cùng cũng đạt được mục đích của mình, đôi môi mềm mại của Văn Thông, dưới ánh mắt của mọi người tôi hôn anh say đắm, anh khựng lại một chút rồi cũng đáp lại tôi.

"Vậy là được rồi, cứ yêu nhau thế này đi." Anh họ đứng bên cạnh cười nói.

Nghe thấy tiếng cười của anh họ, hai chúng tôi mới lưu luyến rời môi, nhìn nhau, bỗng nhiên cười lên vui vẻ.

"Thấy hai em vui vẻ anh cũng thoải mái hơn, em gái, em tha cho anh, mau theo Văn Thông đi."

"Anh, anh có thể nói nhỏ chút không, đây là bệnh viện." Tôi đứng dậy, đi tới, đập anh một cái.

"Em gái, em đang đánh người nơi công cộng đấy." Anh họ trốn tôi.

"Anh, anh tha cho bảo bối của em đi." Văn Thông đẩy xe lăn đến bên cạnh chúng tôi, anh cũng gọi là "anh" giống tôi, tôi cảm thấy vô cùng cảm động.

"Có người không nỡ kìa. Em gái." Anh họ còn nói đùa.

"Đừng nghịch nữa, anh, chúng ta đi đến phòng bệnh của Văn Thông với anh ấy đi."

Tôi vội vàng dùng giọng điệu nghiêm túc đi vào chủ đề chính.

"Đúng đấy, mau ra khỏi phòng đi." Bác sĩ Lưu đứng bên cạnh cũng nói giúp tôi.

"Chú Lưu vẫn hiểu ý cháu nhất." Tôi vui vẻ nói.

"Chú đang lo cho chồng cháu." Bác sĩ cũng bắt chước anh họ trêu tôi, một câu chồng cháu khiến tôi đỏ bừng mặt, nhưng tôi lại không phản bác lại, sự ngầm thừa nhận của tôi làm Văn Thông rất vui, cười tươi.

Bốn người chúng tôi mang theo tâm trạng vui vẻ, đưa Văn Thông tới phòng bệnh của anh.

Tình trạng eo hiện giờ của Văn Thông không thể ngồi lâu, cho nên chúng tôi đều bắt anh phải nằm trên giường, trò chuyện một lúc, anh họ và bác sĩ Lưu cùng nói có việc phải đi, trong phòng bệnh chỉ còn hai người chúng tôi.

Nhìn Văn Thông lúc này, đã đổi sang mặc quần áo bệnh viện, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ gò bó như thế này của Văn Thông, khẽ giật mình nhìn anh, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh Văn Thông tóc dài nằm trong một phòng bệnh khác không có tôi, cảnh tượng rất mờ nhạt, vì muốn nhìn rõ ràng, tôi không kìm được hơi híp mắt lại nhìn anh.

"Bảo bối, mắt em sao vậy, sao lại nhìn anh như thế?" Văn Thông phát hiện sự khác thường của tôi ngay.

Tiếng Văn Thông vừa vang lên, cảnh tượng trước mắt lập tức biến mất, suy nghĩ của tôi cũng bị kéo trở lại, nhưng tôi không muốn anh biết tôi đang nhớ tới quá khứ, vội vàng nói:

"Không có gì, chỉ muốn biết, híp mắt lại nhìn anh thì như thế nào."

Văn Thông nửa tin nửa ngờ nghe xong câu nói kì lạ của tôi thì hình như bị làm cho mơ hồ, hơi ngừng lại, vẫy tay với tôi, ra hiệu bảo tôi đến cạnh anh.

Ngoan ngoãn đi tới cạnh giường anh, Văn Thông nhích về hướng kia, nhìn thấy anh khẽ nhíu mày, là biết chắc chắn eo lại vừa đau rồi, tôi trèo lên giường bệnh ngay, nằm sát bên anh, nghiêng người đối mặt với anh nói: "Anh đừng động đậy, em còn chưa được xem anh vẽ con mèo con nghèo khổ béo ú đâu."

"Em vẫn gầy quá, bảo bối."

"Con khỉ con sao béo được?" Tôi đảo mắt xem thường anh.

"Vậy sau này đổi tên thành mèo con đi." Văn Thông cũng quay đầu lại, đưa tay sờ lên khuôn mặt hơi gầy của tôi.

"Câu nói có lương tâm, mèo con dễ nghe hơn khỉ con, nhưng chỉ có khỉ con mới có thể thành đôi với tinh tinh nha, cứ gọi em là khỉ con đi. Hơn nữa, em thích gầy, rất đẹp."

"Lý do đầu tiên anh rất đồng ý, nhưng cái sau thì anh có ý kiến."

"Hừ." Tôi bĩu môi.

Văn Thông nhìn phản ứng của tôi, im lặng suy nghĩ, lát sau lại trưng ra vẻ mặt cực kỳ đắc ý quái lạ.

Sao người này lại có vẻ mặt như thế, chắc chắn trong lòng đang nghĩ chuyện hay, tôi tò mò hỏi:

"Tinh tinh, sao anh lại ra vẻ đắc ý thế? Mau nói anh đang nghĩ chuyện hay gì cho em biết đi?"

Văn Thông cười lắc đầu, sau đó dứt khoát nhắm mắt không thèm để ý tới tôi.

"Tinh tinh, cái đồ xấu xa này, không thèm để ý em, em đi đây." Tôi dùng sức đứng dậy.

"Bảo bối, đừng." Văn Thông cuống quýt ôm chặt tôi, vì động tác hơi mạnh của anh làm tôi sợ, hít sâu một hơi, vẻ mặt đau khổ.

Ôi, trời ạ, tôi bị anh bắt nạt hết nước rồi, chỉ cần anh có nét mặt không thoải mái, thế tấn công gì đó của tôi lập tức biến mất.

Tôi không dám động đậy, chỉ biết nhìn anh, Văn Thông đưa bàn tay mạnh mẽ cầm tay tôi, tự điều chình tư thế nằm, lại bắt đầu dùng đôi mắt dịu dàng kia nhìn tôi. Cảm thấy cả người bắt đầu nổi da gà, tôi liền cúi đầu nói nhỏ:

"Đừng nhìn em như vậy, khiến em cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, yên tâm, em không đi đâu."

Anh không chịu thôi nhìn tôi, hơn nữa còn nghiêm túc nói:

"Bảo bối, bây giờ anh chỉ yêu cầu em một việc, đừng làm anh sợ."

"..."

"Vừa nãy anh không để ý tới em, chỉ muốn trêu em thôi, anh có vẻ mặt đắc ý, là do anh đang nghĩ, đợi sau khi chúng ta sống chung với nhau, anh nhất định sẽ nuôi em thật béo, làm em trở thành một cô mèo béo xinh đẹp."

"Em không muốn trở thành con mèo béo ị mà anh vẽ đâu, béo thế ra ngoài kiểu gì?" Tôi chu môi nói nhỏ.

Văn Thông nhìn dáng vẻ chu môi của tôi thì cười vui vẻ, kéo tôi sang, cũng chu môi mình lên chạm vào môi tôi, hai đôi môi vừa chạm vào nhau đã bắt đầu quấn quýt, mỗi lần như thế toàn thân lại nóng bừng lên, khiến tôi cảm thấy phòng bệnh nho nhỏ này làm tôi không thở nổi, cả người cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Tôi buông môi ra, đưa tay đẩy nhẹ Văn Thông ra, nói nhỏ:

"Tinh tinh, chúng ta dừng lại một lát, được không? Ở đây nóng quá, không thở nổi rồi?" Tôi đổi thành nằm trên giường, lấy tay quạt quạt.

Trong mắt Văn Thông tràn ngập quyến luyến không rời, tay vẫn nắm chặt tay tôi, đưa ngón cái vuốt ve mu bàn tay tôi, tôi rất thích động tác này của anh, giống như đang vuốt nhẹ lòng tôi, bật ra nụ cười từ tận đáy lòng.

Không khí ấm áp lan toả khắp phòng bệnh vốn lạnh lẽo, chúng tôi đều không nói gì, chỉ nhìn nhau, tìm kiếm bóng dáng nhỏ xíu của mình trong mắt đối phương.

Tôi như con sâu vặn vẹo, cùng nằm thẳng trên giường bệnh với Văn Thông, tay chúng tôi nắm chặt lẫn nhau, đúng hơn là bàn tay to lớn của Văn Thông nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi, tôi nhắm mắt lại, tưởng tượng mình và Văn Thông cùng dạo bước với nhau, hai chân anh khoẻ mạnh bình thường.

Tôi cảm nhận được tay anh, thật ấm áp, bỗng nhiên tôi chạm phải chỗ cầm trên tay, có cảm giác hơi chai sần, cảnh tượng dạo bước cùng anh lập tức biến mất, bởi tay anh hơi chai sần do dùng xe lăn và nạng nhiều năm mà thành. Vết chai sần cứng ngắc cọ vào tay tôi cũng mài mòn lòng tôi, cái dằm đau nhức lại xuất hiện.

Tôi nhẹ xoay đầu ra ngoài, không để anh nhìn thấy mặt tôi, vì không muốn anh phải nhìn nước mắt của tôi lần nữa, nhưng càng cố ghìm nước mắt lại càng trào ra, cuối cùng vẫn bị Văn Thông phát hiện.

Anh không nói gì, chỉ dùng ngón tay mềm mại của anh nhẹ lau nước mắt cho tôi. Chúng tôi cứ lặng im trong phòng bệnh vắng vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.