Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Chương 46: Q.1 - Chương 46




Hình như tôi còn đang chạy trốn đến khu nhà nghỉ, còn Văn Thông thì ở phía sau đuổi theo tôi, nhưng mà đối với anh thì làm sau có thể đuổi kịp tôi, vì vậy tôi chạy chầm chậm lại, còn hả hê cười to. . . .

Chợt có một âm thanh kỳ lạ làm tôi giật cả mình, tất cả mọi thứ tôi đều không thấy, trong lúc vẫn còn đang kinh ngạc thì mới phát hiện ra đó là tiếng chuông điện thoại. Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn bốn phía, trong phòng của tôi tràn ngập ánh sáng, nghe tiếng chuông điện thoại tôi liếc nhìn cái đồng hồ treo tường. Trời ạ! Mười hai giờ rồi.

Nhìn lại cái điện thoại, tên người gọi là Văn Thông, tôi lập tức hoàn toàn tỉnh táo, xong đời, nhất định là anh đang rất lo lắng, nếu không phải tôi nói sẽ đi đoán anh thì anh nhất định sẽ không điện tới làm ồn giấc ngủ của tôi.

Cẩn thận bấm nút trả lời, lập tức nghe được tiếng lo lắng của Văn Thông.

"Bảo bối, chẳng lẻ em thật sự để cho anh ở lại bệnh viện thêm vài ngày sao? Sao em còn chưa tới? Em đang ở đâu vậy?"

"Em… bây giờ em còn đang ở trong cái chăn của em." Tôi cà lăm nói.

"A!" Văn Thông đột ngột ngừng lại, im lặng một lát, sau đó thì gấp gáp nói:

"Thật xin lỗi, bảo bối, anh không biết em còn đang ngủ, em nghỉ thêm một lát đi, anh bảo tài xế tới đón là được rồi."

"Không được, Lương Văn Thông, anh nhất định phải chờ em, em là người đưa anh vào bệnh viện, thì em nhất định phải đưa anh ra." Tôi la to, nhưng giọng nói lại cực kỳ nghiêm túc.

"Được rồi, anh chờ em, nhưng mà em không cần gấp đâu." Giọng của Văn Thông dịu dàng đi rất nhiều, ngược lại anh bắt đầu không ngừng an ủi tôi.

"Anh chờ em." Cúp điện thoại tôi vội vọt vào toilet, sau đó rất nhanh lại chạy đến phòng thay đồ, tùy tiện lấy đại cái váy nào đó rồi mặc lên, tiếp đến tôi chạy xuống lầu, lúc ra cửa, thiếu chút nữa đã đụng phải mẹ tôi đang đi vào, tôi vội vàng ôm mẹ mình, trong miệng không ngừng nói xin lỗi.

"Bảo bối, sao con hấp tấp như vậy? Muốn đi đâu à." Mẹ kéo tôi lại hỏi.

"Con đến bệnh viện đoán Văn Thông xuất viện." Nói xong cũng chạy ra ngoài.

"Con vội vàng như vậy làm sau lái xe được, vừa đúng lúc tài xế của nhà chúng ta cũng ở đây, con đi đoán Văn Thông về đây đi, mẹ nói vú Lâm chuẩn bị một vài món hai đứa thích ăn." Mẹ tôi ở phía sau lớn tiếng nói.

Tôi không trả lời, vội vàng chui vào xe thật nhanh, thúc giục tài xế nhanh lái xe tới bệnh viện St. Paul.

Cũng may bây giờ là buổi trưa, trên đường xe cũng không nhiều lắm, không bao lâu sau chúng tôi đã tới bệnh viện, bảo tài xế lái xe về, tôi vội vàng bay nhanh ra ngoài.

Lúc tôi vội vàng chạy vào trong mới phát hiện ra trong bệnh viện còn có rất nhiều người, tôi đi chậm lại, cố gắng để mình không phát ra âm thanh quá lớn, nhưng không bao lâu sau, tôi liền phát hiện ra tại sao mọi người đều dùng cùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi, haizz, tôi không quản được nhiều như vậy, lại càng tăng tốc trực tiếp chạy tới phòng bệnh của Văn Thông.

Rốt cuộc cũng ‘thắng xe’ lại ở trước của phòng bệnh của anh, cửa phòng bệnh đang khép hờ, lúc tôi đưa tay định đẩy cửa ra thì nghe bên trong truyền ra tiếng nói chuyện.

"Ngài Lương, kết quả X-ray của ngày tôi đã xem rồi, vô cùng may mắn là lần này không quá nghiêm trọng, ngài nhất định phải cẩn thận, nếu lại thương tổn như lần trước thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."

"Yên tâm đi, về sau tôi nhất định sẽ cẩn thận." Văn Thông nhỏ giọng nói.

"Tôi nghiêm túc nhắc nhở ngài, về sau lên xuống cầu thang, tốt nhất phải có người ở bên cạnh mà đỡ."

"Ừ."

Trong phòng yên lặng, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra thêm một chút, đưa đầu nhìn vào trong, chỉ thấy có bác sĩ nam khoảng trung niên đang làm kiểm tra cột sống cho Văn Thông, còn Văn Thông thì nằm trên giường.

"Ngài Lương, xương sống của ngài cong vào hơi nghiêm trọng, tối hôm qua tôi nhận được điện thoại của anh trai ngày, anh của ngài đã gửi các tấm phim trước đây tới cho tôi coi, trước kia cũng có cong nhưng không nghiêm trọng như bây giờ, có phải trong khoảng thời gian này ngài không có chú ý tới bản thân hay không? Ngồi quá lâu đối với ngài hoàn toàn không tốt, bên bị cong nghiêm trọng như vậy, có phải sẽ cảm thấy rất đau không?"

". . . . . ."

"Ngài Lương, tôi đề nghị khoảng thời gian này ngài phải đỡ eo của mình, phòng ngừa phần bên cạnh sẽ bị cong theo, đều quan trọng là ngài cần phải nằm ở trên giường nghỉ ngơi thật nhiều, không thể ngồi quá lâu."

“Được, tôi sẽ chú ý, nhưng Dr. Ng, tôi có một vấn đề muốn hỏi. Lúc nào thì tôi có thể đi bộ, bởi vì hai chân của tôi chỉ cần bảo đảm một lượng vận động cần thiết mỗi ngày, nếu không thì bắp thịt ở chân sẽ rất nhanh héo rút, việc này làm tôi rất khó đi lại."

Tôi nghe giọng nói của Văn Thông tràn đầy lo lắng, đồng thời nó cũng làm cho lòng của tôi chìm xuống.

Im lặng đứng ở cửa, nhìn bác sĩ trợ giúp Văn Thông lật người tới lui, từ eo của anh trở xuống không dùng lực được, động tác cực kỳ chậm chạp và cứng ngắc, đợi tới lúc nằm tốt, tôi thấy được bác sĩ nhẹ nhàng nâng đùi phải của anh lên, giúp anh làm một vài động tác vận động kéo dãn nhẹ nhàng. Sau khi để xuống mới nói:

"Là thế này, bởi vì trên đùi ngài còn có vài bắp thịt có khả năng hoạt động, cả quá trình đi bộ đều hoàn toàn dựa vào mấy bộ phận này, nhưng cơ lực vẫn rất có hạn, cho nên dưới tình huống không được tập luyện thì rất nhanh chúng sẽ bắt đầu héo rút."

"Vậy thì không được, mấy hôm nay tôi vẫn dùng nạn đi lại bình thường." Giọng Văn Thông tràn ngập phiền não.

"Xin ngài Lương đừng gấp gáp, như vậy sẽ càng làm cho hông của ngài trở nên trầm trọng hơn, đến lúc đó ngồi sẽ ngồi không nổi, nếu như vậy, thì chẳng khác này sẽ làm cho chân của ngài không rèn luyện được. Hai ngày nay ngài nhất định phải nằm nghỉ ngơi trên giường, có thể nhờ người nhà giúp đỡ ngài, làm một vài động tác vận động với tư thế nằm để rèn luyện cơ lực, cũng có thể giảm bớt tốc độ héo rút, không được, ngài ở lại bệnh viện thêm một ngày đi, chúng tôi sẽ cho bên khoa phục hồi chức năng giúp ngài làm vài động tác kích thích cơ thịt chậm co rút lại." Bác sĩ an ủi cảm xúc của Văn Thông.

"Tôi không muốn ở lại bệnh viện." Văn Thông kiên quyết nói.

"Không ở lại cũng được, vậy mỗi ngày làm một vài động tác phục hồi chức năng là được rồi."

"Chỉ đơn giản kéo duỗi vận động và massage thôi à?" Tôi đi tới trước mặt bọn họ, nhẹ giọng hỏi.

Bọn họ giống như bị giọng nói của tôi hù sợ, đồng thời xoay đầu lại nhìn tôi, lúc nhìn thấy ánh mắt của họ đều tràn đầy ngạc nhiên.

"Tại sao lại dùng ánh mắt đó nhìn em?" Tôi liếc mắt, bĩu môi nói với Văn Thông.

Văn Thông nhìn tôi không nói gì, ngược lại vị bác sĩ kia lại ôn hòa mà nói với tôi:

"Không có gì khó đâu, học cũng rất nhanh."

"Dr. Ng, đây là vợ chưa cưới của tôi, Joyce." Ngài Lương Văn Thông giống như mới hoàn hồn trở lại, nói chuyện lại một cách bình thường.

"Xin chào, Dr. Ng, tôi muốn học mấy phương pháp rèn luyện đơn giản kia, như vậy thì tôi có thể giúp đỡ Văn Thông luyện tập khi ở nhà." Tôi rất nghiêm túc nói.

"Rất tốt, lần sau cô có thể đi cùng với ngài Lương, nhờ bác sĩ bên khoa hồi phục chức năng dạy cô, tôi nghĩ 1 - 2 lần là có thể học xong."

"Được." Tôi khẳng định gật đầu một cái.

"Joyce, cô là người tới đoán ngài Lương xuất viện à?" Dr. Ng hỏi.

"Đúng vậy."

"Vậy hai người cứ tự nhiên, tôi đến phòng khác khám bệnh, ngài Lương, mấy ngày này nhất định phải nằm trên giường nghỉ ngơi, đừng quên đó."

Dr. Ng nói xong cũng đi ra ngoài, tôi nhìn thấy lúc anh ta đi tới cửa còn dùng một ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi một cái, rồi mới khép cửa đi ra ngoài.

"Văn Thông, sao hôm nay em tới bệnh viện mọi người đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn em thế?" Tôi tò mò hỏi.

"Bảo bối, em mau qua đây đi, sao lúc đi ra khỏi nhà không chịu coi mình cho thật kĩ vậy?" Văn Thông lấy tay chống giường ngồi dậy.

Tôi sợ hông của anh không dùng lực được, nên đi nhanh tới dìu anh ngồi xuống, vẫn là rất mơ hồ hỏi:

"Tại sao phải coi chính mình?"

Nghe được lời của tôi Văn Thông cười không ngừng, kéo tôi vào trong ngực của anh, nhỏ giọng nói cho tôi biết:

"Con khỉ con, làm phiền em nhìn đồ mình mặc và giầy mình mang đi."

Tôi liếc nhìn anh mới ánh mắt kỳ lạ, lại cúi đầu nhìn xem chính mình. Oh my god! Tôi dang mặc cái gì đây

Một mồi lửa chạy ngang qua mặt của tôi, thiêu trụi tôi tới mức sắp bóc khói, bởi vì tôi thấy được mình đang mặc một cái váy liền thân. Mà chân lại mang giày, nhưng mà là hai màu khác nhau!

Làm thế nào? Hiện tại tôi rất muốn tìm cái động để chui vào, thế nhưng trong đây có cái động sao?

Cuối cùng tôi lại chui đầu vào dưới nách của Văn Thông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.