Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Chương 50: Q.1 - Chương 50




Buổi chiều đầu tháng năm ở nơi này rất ấm áp, vị danh nhân Văn Thông vẫn bị rất nhiều ký giả truy tìm khắp nơi này cứ như vậy vai kề vai với tôi, ngồi ở trên bậc thang nhà mình.

Chân của hai người chúng tôi cùng kéo dài thẳng tắp, chỉ là đôi chân mà tôi vẫn tự cho là rất đẹp mắt, vừa so với chân Văn Thông liền có vẻ ngắn đi rất nhiều. Chân của anh vừa nhỏ vừa dài, làm tôi hâm mộ.

Tôi cố hết sức duỗi hai chân mình tới cực hạn, mới có thể đụng được mắt cá chân của anh. Thật là không phục, liền đá mắt cá chân của anh hạ xuống, sức lực nho nhỏ như vậy, hai chân anh đặt ngang với nhau liền lệch sang bên kia, không có một chút lực sinh mệnh, xem ra anh không có hơi sức để chỉnh ngay ngắn hai chân.

"Bảo bối, em đây là khi dễ chân không thể động của anh sao!"

Văn Thông nói xong liền khoác cánh tay của anh lên trên vai của tôi, nhân thể tôi tựa đầu ở đầu vai anh, còn vui vẻ nhắm mắt lại. Văn Thông nghiêng đầu sang chỗ khác hôn một cái ở trên trán của tôi, cũng tựa đầu lên đỉnh đầu của tôi. Nhiệt độ của Văn Thông xông vào thân thể của tôi từ huyệt Bách Hội, chảy xuôi ở bên trong cơ thể của tôi, luồng khí ấm áp từ từ vọt tới từng lỗ chân lông của tôi, khiến cho tôi cảm thấy quanh thân hơi ngứa một chút, cực kỳ thoải mái.

Nhắm mắt lại, trước mắt hiện ra tình cảnh Văn Thông mới vừa lên bậc thang cấp, lần này tôi không có cảm giác được chút đau lòng nào, mà là lòng tràn đầy kích động. Từ lần tôi vô tình gặp được Văn Thông ở trên chuyến bay trở về từ nước Mĩ, đến mỗi một lần chúng tôi gặp mặt, rồi đến khi chúng tôi yêu nhau. Trong mắt tôi, Văn Thông vĩnh viễn đều mặc vô cùng sang trọng, cho tới bây giờ cũng sẽ không qua loa, mỗi lần dùng gậy cũng sẽ phối hợp sao cho hài hòa với trang phục. Nhưng hôm nay anh lại ngồi dưới đất ở trước mặt của tôi, dùng tay leo lên mấy bậc thang đáng ghét này, hoàn toàn vứt bỏ dáng vẻ anh chú trọng, đây là đang tỏ rõ tình cảm của anh với tôi sao?

Tôi thật là muốn lớn tiếng nói với anh:

"Văn Thông, anh yêu, em đã cảm nhận rõ một câu kia, có thể gặp được anh trong biển người mênh mông, thật đúng là may mắn của em." Nghĩ tới đây, tôi vui vẻ cười khanh khách ra tiếng.

"Bảo bối, chuyện gì làm cho em vui vẻ như vậy?" Văn Thông nhẹ giọng hỏi.

"Không có gì, chỉ là cảm thấy cực kỳ vui vẻ."

"Vui vẻ là được rồi, làm cho em vui vẻ chính là nguyện vọng lớn nhất của anh."

Nghe được lời của anh, vốn tâm đang kích động lại nổi lên một sóng lớn hạnh phúc, tôi cảm thấy mình tựa như là một cá heo nhỏ vui vẻ truy đuổi bọt sóng này, vội vàng vươn tay ôm hông của Văn Thông, để cho mình và anh dán càng thêm chặt một chút, bởi vì anh chính là thứ tôi muốn truy đuổi.

Đang lúc tôi còn đắm chìm trong ngọt ngào, lại phát hiện Văn Thông đang lặng lẽ sử dụng một cái tay khác của anh chống mặt đất.

"Chúng ta ngồi như vậy, eo của anh chịu được sao?" Tôi nâng thân thể lên để giảm bớt gánh nặng cho anh.

"Yên tâm đi bảo bối, không có chuyện gì, có thể ngồi ở cửa nhà với em, cảm giác như thế thật rất không tệ."

"Em cũng cảm thấy vậy, nhưng mẹ đi nơi nào rồi? Là bà nói em đón anh về nhà, còn nói làm món ăn ngon cho anh mà, sao lại không thấy bóng dáng."

"Anh thấy chắc là đi mua đồ, bởi vì dì Lâm cũng không ở nhà." Văn Thông nói rất chắc chắn.

"Ai u, sao hai người các con lại ngồi dưới đất, ta và dì Lâm mới vừa đi siêu thị mua một ít thức ăn." Mẹ từ xa đã lớn tiếng nói.

Nghe được mẹ nói, lập tức bĩu môi với Văn Thông, còn giơ ngón tay cái lên để bày tỏ sự bội phục của tôi với anh.

Văn Thông gật đầu đắc ý với tôi một cái, liền bắt đầu lui thân thể mình về phía sau, lại dùng tay kéo chân trở về, thả hai chân đến gần thân thể, cũng nhỏ giọng nói với tôi:

"Bảo bối, làm phiền em đẩy xe lăn tới sau lưng anh."

Tôi theo chỉ thị của anh lấy xe lăn, nhấn BRAKE, dừng xe lăn ở phía sau, vị trí bảo đảm an toàn.

Văn Thông quay lại gật đầu với tôi một cái, hai tay chống hai bên xe lăn, cánh tay dùng sức chống thân thể mình lên, lúc này mẹ cũng đi tới trước mặt anh, vội vàng lấy tay che chở hông của Văn Thông, để cho anh ngồi xuống ở trên xe lăn.

"Cám ơn người, dì." Trên mặt Văn Thông xuất hiện đỏ ửng, ngượng ngùng nói.

"Thiệt là, con gái bảo bối, làm sao con có thể để cho Văn Thông ngồi dưới đất hả? Tại sao không vào trong nhà ngồi." Mẹ oán giận nói tôi.

"Con đi ra ngoài quá gấp, không có lấy chìa khóa." Cúi đầu nhỏ giọng nói, giống như là người bạn nhỏ phạm sai lầm.

"Vậy con không thể gọi điện thoại cho mẹ sao? Buổi trưa nhìn thấy con hấp tấp. Con xem con đi, giày cũng có thể mang mỗi chân một chiếc, con thật là có bản lãnh." Mẹ còn tiếp tục quở trách tôi.

Văn Thông nhìn tôi đứng sững sờ ở cửa, liền vội vàng nói với mẹ: "Dì, đừng trách Văn Ý, là cháu yêu cầu ngồi trên đất, không có liên quan đến cô ấy."

Mẹ thấy Văn Thông đang nói giúp tôi nên cũng không lên tiếng, như thế nào đi nữa thì Văn Thông cũng không phải là một đứa bé mới ra xã hội giống như tôi. Anh đã là người lớn, còn là một danh nhân, hơn nữa người con rể trước mặt này còn là một người không thể đánh mất, mẹ thế nào cũng muốn cho anh mặt mũi, vẫn rất khách khí nói với anh:

"Văn Thông, mau vào nhà đi, bây giờ cháu không thể ngồi lâu được."

Mẹ đi mở cửa trước, thời điểm đi qua bên cạnh tôi còn cưng chiều vỗ một cái, nói khẽ với tôi:

"Có người nói chuyện thay con nha. Bảo bối."

Nghe được lời nói nhỏ của mẹ, tôi cười vui vẻ, còn nhíu lông mày với Văn Thông, thử nhe răng, còn giật giật cái cổ nhỏ của tôi giống như người cương thi lúc khiêu vũ. Một loạt động tác của tôi chọc cho Văn Thông cười ra tiếng, nhưng lại sợ mẹ cười anh, liền liều mạng chịu đựng.

Mà tôi thì sao, lại không cố kỵ chút nào mà cười ha ha, để anh lại phía sau, tự mình vào nhà trước, đi đổi đôi giày đặc biệt này của tôi.

Văn Thông đẩy xe lăn đi qua theo, đang lúc tôi đang muốn nhún nhảy một cái đi vào trong, lại bị bàn tay Văn Thông bắt được.

Tôi tò mò nhìn anh, anh giống như bất mãn nhìn tôi một cái. Nhìn một cái liền biết là giả bộ, anh sẽ không đối với tôi như vậy, tôi tin chắc.

"Thế nào, em sao." Khom lưng dán miệng ở bên tai của anh, nhẹ giọng hỏi.

Lại đổi lấy ánh mắt cảnh cáo của Văn Thông, anh thuận thế quay đầu, dán bờ môi khiêu gợi của anh lên khuôn mặt của tôi, cũng rất nhẹ giọng nói: "Thế nào? Khỉ con, không giúp chồng của em đổi giày liền muốn một mình chạy trước à?"

Nghe được anh nói như vậy, mới phát giác tại sao mình sẽ quên mất chuyện chính chứ, trạng thái của anh bây giờ là không có biện pháp khom lưng đổi giày.

Tôi hung hăng vỗ đầu mình một cái, trong miệng còn đang mắng chửi nói:

"Em thật sự là hồ đồ, tại sao có thể quên chuyện chính đây?"

"Bảo bối, em điên rồi, sao tự đánh mình không biết nặng nhẹ như vậy, có đau không?" Văn Thông đưa tay liền kéo tôi đến bên cạnh, anh dùng bàn tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve chỗ tôi vừa mới đánh, trong miệng còn lần nữa xin lỗi:

"Đều là anh không tốt, mới vừa rồi anh đúng là đang nói đùa với em, sao có thể để bảo bối giúp anh đổi giày chứ!"

"Đổi giày cho chồng, có gì không đúng." Không chút suy nghĩ liền toát ra một câu nói như vậy.

Nghe được lời nói đột nhiên toát ra của tôi, Văn Thông lại bị tôi làm ngẩn người một chút. Nhưng thời gian lần này rất ngắn, anh lập tức cho một cái ôm thật to, cũng không quản lúc này dì Lâm và tài xế đều ở cửa, lôi kéo tôi liền hôn, còn không chỉ một lúc, mà là loại nụ hôn nóng bỏng triền miên.

Miệng của tôi bị anh chế trụ, nhưng mà ánh mắt của tôi lại thấy dì Lâm và tài xế đều đang cười, mặt của tôi lại bắt đầu nóng lên rồi. Lấy tay đẩy, lại giống như không có chút tác dụng gì với anh, thời điểm tên quỷ tây nhiệt tình tới chính là không giống người khác, tôi không thể làm gì khác hơn là dùng hàm răng của tôi bắt đầu cắn môi dưới thật dầy mềm nhũn của anh, còn không ngừng nháy mắt với anh. Còn không buông ra, tôi liền dùng sức cắn.

Hai cái miệng rốt cuộc tách ra, tôi vội vàng ngồi chồm hổm xuống cầm giày Văn Thông, liền nghe được dì Lâm vui vẻ nói với Văn Thông:

"Lương tiên sinh, dì Lâm có thể nhìn thấy các con ân ái như vậy, thật sự là vui vẻ chết rồi."

Tôi len lén cúi nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Văn Thông, vị tiên sinh này thì sao, cũng không có cảm thấy thẹn thùng chút nào, còn vô cùng vui vẻ mà nói với dì Lâm:

"Dì Lâm, liền kêu cháu là Văn Thông đi. Cháu còn muốn cám ơn dì ngày đó chăm sóc cháu tỉ mỉ."

"Chỉ cần cháu có thể đối tốt với bảo bối của chúng ta là được, dì Lâm làm cái gì đều nguyện ý."

"Dì Lâm, dì nói cái gì vậy? Đi vào nghỉ ngơi nhanh một chút đi, cầm nhiều món ăn như vậy không mệt mỏi sao?" Tôi ngượng ngùng đẩy dì Lâm vào trong phòng.

"Tôi đi, không trở ngại hai người các con nữa." Dì Lâm cười đi ra ngoài.

Tôi lấy giày, đứng ở trước xe lăn Văn Thông, giúp anh cởi giày da xuống, nhìn chân cao gầy thì tức giận nói: "Hôm nay anh cũng không đi đường, còn mang giày làm gì?"

"Đương nhiên là phải mang, bảo bối, em không thể ngược đãi bọn chúng. Chân không rất khó coi, cũng không lễ phép." Văn Thông kháng nghị nói.

"Biết, em làm sao sẽ ngược đãi chân của mình đây? Nói đùa với anh thôi." Giúp anh mang xong giày, thời điểm đứng dậy muốn đi vào trong, Văn Thông còn nói, lần này không có chút đùa giỡn nào.

"Bảo bối, em đi lấy cái khăn, giúp anh lau xe lăn một chút, đừng làm dơ phòng."

Những lời này, nghe không có gì đặc biệt, nhưng sao tôi lại cảm thấy có cảm giác đau lòng đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.