Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Chương 61: Q.2 - Chương 61




"Tinh Tinh, em rất yêu anh, nhanh để cho em trở thành cô dâu của anh đi." Đây chính là lời tôi muốn nhất nói khi đi xuống lầu và nhìn thấy anh.

Tôi nghe thấy tiết tấu tim đập của anh trở nên nhanh, tôi gia tăng lực độ ôm hông của anh, nhích thân thể lại gần trong ngực của anh.

"Bảo bối, chúng tôi đến ghế sa lon ngồi đi, đứng như vậy, anh cũng không có cách nào ôm em." Văn Thông khẽ nói, trong câu cuối cùng đầy vẻ bất đắc dĩ.

Khoảng cách đi tới ghế sa lon ngắn như vậy, mà tôi cũng không buông tay ra, nhưng ôm như vậy lại làm cho anh có chút không biết nên đưa quải ra trương như thế nào cho thuận lợi, Văn Thông nhìn tôi như thế, cười.

"Vợ đại nhân, có thể buông tay của em ra một chút không? Mặc dù anh rất hưởng thụ em ôm anh, nhưng mà anh lại sợ đi như vậy, chúng ta làm không tốt sẽ ngã úp mặt."

Nghe anh nói, mới phát hiện ra mình vướng ở chân trước của anh, ngượng ngùng lè lưỡi với anh, buông lỏng tay ra, nhưng mà tôi lại cười đến càng thêm vui vẻ, bởi vì đây là sau lần trước anh nói không thúc giục tôi kết hôn, đây là lần đầu tiên gọi tôi là "vợ", hôm nay nghe được danh hiệu này, tôi thật sự ngọt đến trong lòng, hơn nữa có ý nghĩa khác nhau, trước kia mình luôn giống như đứa bé tựa, không có ý thức được trách nhiệm mà từ vợ đại biểu.

Vừa ngồi xuống ở trên ghế sa lon, Văn Thông để quải trượng dưới đất, cũng không duỗi chân thẳng ra giống như bình thường, mà lập tức liền ôm chặt tôi vào trong ngực, cũng che đôi môi mềm mại của tôi lại, từ nhẹ nhàng biến thành cuồng nhiệt, hô hấp của chúng tôi trở nên dồn dập, đỏ ửng đồng thời nhuộm lên gương mặt của chúng tôi, bởi vì anh kích động gia tăng lực độ, làm cho tôi ngồi không yên ngã ra phía sau, va chạm tạo nên một tiếng kêu làm ngừng kích tình của chúng tôi.

"Bảo bối, thật xin lỗi, anh quá kích động, đầu đụng đau sao?" Văn Thông cuống quít giúp tôi xoa đầu.

Hiện tại kích động làm tôi hoàn toàn không cảm thấy đau trên đầu, chỉ biết dùng hai mắt nhìn thẳng vào dáng vẻ gấp gáp, đau lòng của anh, cảm nhận được người khác đau lòng, cảm giác được người yêu, lại toát ra lời từ trong đáy lòng.

"Văn Thông, chúng ta kết hôn đi, em nghiêm túc."

Lần thứ ba tôi cầu hôn rồi.

"Văn Ý, em thật sự nghĩ kĩ chưa?"

Dùng sức gật đầu một cái với anh.

"Anh chờ ngày này rất lâu rồi. Hôm nay thật sự chính là một ngày tốt đẹp đối với anh."

Chúng tôi ôm nhau ở cùng một chỗ, cùng chung ước mơ mong đợi tương lai.

***

Sau đó, chúng tôi nói quyết định này cho ba mẹ, tránh cho họ luôn lo lắng, về phần những chuyện khác của hôn lễ đều do Văn Thông chuẩn bị, cũng không cần tôi lo lắng, nhưng yêu cầu duy nhất chính là không cần mời quá nhiều người, bởi vì tôi biết Văn Thông luôn luôn vô cùng khiêm tốn, hơn nữa tôi cũng muốn cùng chia sẻ hạnh phúc của chúng tôi với người nhà.

Ngày hôn lễ của chúng tôi định ở hai tháng sau, lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò vào tháng tám, suốt cả một năm, hiện tại tôi gần như đều thường trú ở chỗ của Văn Thông bên này, không biết làm sao nữa, kể từ sau khi biết chân tướng, bây giờ tôi càng không thể rời bỏ anh, khi anh bận rộn, tôi sẽ về nhà ăn cơm với cha mẹ, nhưng buổi tối nhất định sẽ ngủ ở nhà Văn Thông, điều duy nhất tôi băn khoăn chính là bây giờ mỗi ngày tôi đều có một việc đang lừa gạt anh, đó là tôi uống thuốc ngủ mỗi ngày.

Tình trạng thao thức vốn đã có dấu hiệu chuyển biến tốt, nhưng từ khi tôi thấy tấm hình của Văn Thông, lại bắt đầu trở nên nghiêm trọng, nếu như không uống thuốc mà nói, tôi đều sẽ nhìn thấy dáng vẻ anh gầy đến mức giống như quỷ ở trong mộng, khiến cho lòng của tôi vô cùng rối rắm, không có cách nào hô hấp, còn có thể khóc tỉnh, tôi như vậy làm anh vô cùng lo lắng, luôn hỏi thăm tôi nằm mơ thấy cái gì, nhưng mỗi lần tôi đều phải bịa lời nói dối để ứng phó, từ đó, cũng chỉ có dựa vào thuốc để ngăn cản cảnh trong mơ xuất hiện, nhưng như vậy cảm giác tội ác của tôi lại xuất hiện, nụ cười trên mặt của tôi bắt đầu từ từ giảm bớt, nhưng khi tôi gặp được anh vẫn cố gắng duy trì đường cong nơi khóe miệng.

***

Tuần lễ tháng bảy cuối cùng, hiện tại Văn Thông để cho tôi trước không cần đi làm, bởi vì mẹ giúp tôi mua một số vật phẩm phải dùng sau cưới, mẹ đã liệt kê một hóa đơn thật dài, điều này làm cho mỗi ngày chúng tôi phải trôi qua ở trong cửa hàng.

"Con gái, thời gian này con làm sao vậy, người gầy như vậy, hơn nữa thường mất hồn mất vía." Mẹ quan tâm nhìn tôi nói.

Vội vàng thu hồi tâm hồn đang trên mây của tôi lại, hơi cười cười nói với mẹ: "Có thể do con khẩn trương thôi."

"Thả lỏng đi, con gái ngoan, mẹ cũng không muốn thấy một cô dâu chỉ có da bọc xương, mẹ nhất định phải nuôi con mập chút trong thời gian ngắn ngủi này. Nếu không váy cưới của con cũng không vừa."

"Vâng." Không có ý thức gật đầu một cái.

***

Khi tôi và mẹ về đến nhà, chưa vào cửa đã thấy xe Văn Thông đậu ở bãi đỗ xe, xem đồng hồ một chút, bình thường thời gian này hẳn còn ở công ty, sao hôm nay lại dừng ở đây?

"Mẹ, hôm nay ba về nhà sớm ạ?"

"Ừ, chiều hôm nay ba con không đến công ty, hình như hơi cảm."

Nghe được mẹ nói như vậy, nghĩ có thể Văn Thông trở về thăm ba, hạnh phúc nhè nhẹ lan tỏa từ trong lòng, bước vào nhà nhanh hơn.

Trong phòng khách không mở đèn, ở trong mờ tối hoàn toàn yên tĩnh, không có một bóng người, đi tới cửa thư phòng của ba, cửa đang đóng, không gõ cửa liền đẩy cửa phòng ra.

Hình như hai người đang thảo luận chuyện gì, vẻ mặt đều rất nghiêm túc, nghe thấy tiếng động thì đều nhìn về phía tôi, cũng dừng đề tài.

"Hai người đang thảo luận gì đây, cũng nghiêm túc như vậy." Tôi tò mò hỏi.

"Không có gì, ba và Văn Thông đang nói về chuyện của công ty." Ba đáp.

"Hai người còn có chỗ liên quan trong công tác sao?"

"Con gái, con cũng không nên xem thường Văn Thông của con, cậu ấy thật sự là kỳ tài, đều có kiến thức ở mọi phương diện." Ba dùng ánh mắt tán thưởng nhìn con rể tương lai.

Văn Thông được ba khen ngợi nên vẫn ngượng ngùng, tôi đi tới phía sau anh, dùng đôi tay ôm anh từ phía sau, vui vẻ nói: "Đó là đương nhiên, trước kia anh ấy chính là thần tượng của con."

"Bây giờ không phải sao?" Văn Thông kinh ngạc quay đầu lại nhìn tôi.

"Hiện tại em muốn anh trở thành chồng em."

Hai người họ nghe lời của tôi đều cười, nhưng ngay khi tôi xoay người đi ra ngoài, ánh mắt nhìn thấy sau khi hai người cười thì trên mặt đều có một vẻ mặt mà tôi chưa từng thấy qua.

Lúc ăn cơm tối, từ đầu đến cuối tôi đều cảm thấy nét mặt của ba và Văn Thông là lạ, có lúc hai người còn nhìn nhau, bay vào ánh mắt tôi lại là ba tôi đang nháy mắt với Văn Thông.

"Ba, ba làm cái gì vậy? Ba và Văn Thông có chuyện bí mật gì hả?" Tôi khống chế không được lòng hiếu kỳ của tôi , mở miệng đặt câu hỏi.

"À. ." Ba miệng mở rộng không nói ra cái gì.

"Là như vậy, bảo bối, anh vừa nói với chú rồi, trước hôn lễ muốn để cho em đi một chuyến với anh, về nước Mỹ."

Tôi nhìn Văn Thông còn không có nghĩ ra muốn nói gì. Bên cạnh mẹ tựu ra tiếng.

"Cách hôn lễ cũng chưa tới một tháng, còn muốn về nước Mỹ."

"Bà à, bà không cần phải lo chuyện của tụi nhỏ." Ba nháy mắt với mẹ.

"Được thôi, em và anh còn chưa cùng nhau đến nước Mỹ nữa, anh còn thiếu em rất nhiều bữa ăn ngon đấy."

Nghe được đề nghị này, ngược lại tôi rất vui vẻ. Thật vẫn chưa từng lấy thân phận người yêu đi đâu đó với anh nữa, tôi còn có thể dẫn theo Văn Thông trở về trường học lấy khoe một chút, cũng có thể thăm hỏi nhà anh Văn Trí một chút, nhất là muốn trông thấy anh bạn nhỏ đẹp trai Bính Bính đó,

Ba ngày sau đó, tôi rất vui vẻ leo lên máy bay đến Mỹ với Văn Thông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.