Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Chương 7: Q.1 - Chương 7




Lương Văn Thông thấy tôi ngồi đó nhàn nhã tự đắc vui vẻ cười nên tò mò hỏi: "Joyce, có thể nói cho tôi biết, cô đang nghĩ đến chuyện gì mà vui vậy không?"

Giọng nói của anh kéo suy nghĩ của tôi trở lại, tôi tự cười một mình nãy giờ sao? Chính tôi cũng không ý thức được điều này, tôi hơi giật mình hỏi: "Tôi có đang cười sao? Sao tôi không cảm thấy gì hết vậy?"

"Thật sao? Rõ ràng là cô đang cười mà."

"Tôi mắc cười là vì thấy trong quán café này có rất nhiều cô gái đang ngắm nhìn anh, tôi thấy hình như các cô ấy đã bị anh mê hoặc hớp hồn rồi." Tôi cười nói.

"Cô đừng trêu tôi, nếu nhìn tôi là nguyên nhân, thì chắc là do tôi nhiều chân hơn so với người khác mà thôi." Anh ta lấy chính mình ra đùa cợt.

Nghe anh nói vậy, tim tôi chợt nhói lên, nhưng không tìm được đề tài nào khác, đành ngượng nghịu cười cười.

Anh ta nhìn thấy sự biến đổi của tôi, cũng ngây ra một lúc rồi chuyển đề tài khác, nói: "Joyce, chúng ta chuẩn bị dùng cơm trưa được rồi chứ?"

Tôi cúi nhìn đồng hồ đeo tay nói: "Vâng, thời gian trôi qua nhanh quá, mới đó đến giờ dùng cơm trưa rồi."

Chờ anh ta trả tiền xong, nhìn anh chống nạng từ từ đứng lên, tôi liền theo anh ta đứng lên đi ra ngoài cửa.

Suốt dọc đường đi chúng tôi không nói với nhau câu nào, lẳng lặng đi tới cạnh xe đang đỗ, tôi dùng điều khiển từ xa mở cửa xe, vừa định đi về phía ghế bên trái anh ngồi, chuẩn bị giúp anh mở cửa, thì nghe anh ta nói.

"Joyce, không cần, mở cửa cho phụ nữ là nhiệm vụ của đàn ông mà." Anh ta từ từ đi về phía ghế lái. Tôi đi theo sau anh ta, thấy anh hơi nghiêng người sang bên trái rồi chìa tay phải ra, sau đó mở cửa xe, làm động tác mời tôi lên. Tôi cười cười với anh ta rồi ngồi vào ghế lái, anh ta giúp tôi đóng kỹ cửa lại, mới chống nạng đi từ từ về lại bên kia, mở cửa tự mình ngồi vào, đem gậy đặt ở phía sau, thắt chặt dây an toàn, thấy anh ta thành thạo hoàn thành xong hết thảy, tôi cười nói: "Ngồi vững nha, Thomas, tôi bắt đầu lên đường đây."

"Cô bé, an toàn là trên hết."

"Ok, no problem."

Tôi mở nhạc lên, bản giao hưởng thứ chín của Antonin Dvorak với làn điệu dân gian nhẹ nhàng du dương quanh quẩn trong không gian xe. Chiếc xe mang không khí yên bình nhẹ nhàng của chúng tôi bắt đầu xuống chân núi.

Trong khi đang chạy xe, tôi phát hiện anh ta luôn xoa xoa đôi chân của mình, đột nhiên tôi ý thức được chắc là do mình bật máy lạnh chĩa xuống dưới chân, nên mới khiến anh ta không thoải mái. Tôi vội tắt máy lạnh, hạ kính xe xuống nói: "Hôm nay chúng ta hít thở khí trời thiên nhiên nhé."

Thật ra thì tháng tám ở Hongkong lúc nào cũng rất nóng, nên không khí mát mẻ trên xe thoáng chốc đã bị thay thế bởi khí trời oi bức.

"Joyce, cô không nóng sao?"

"Vậy anh cứ muốn tiếp tục chịu đựng như thế phải không?"

"…"

Tôi cũng duy trì im lặng không nói.

"Tôi không sao."

"Anh có chỗ nào khó chịu thì phải nói thẳng với tôi, cứ để cho tôi đoán mò hoài, sẽ khiến tôi thấy mệt lắm."

"Được, thật xin lỗi cô. Chân của tôi không chịu được lạnh." Anh ta nhỏ giọng nói.

"Vậy sao ban đầu anh không chịu nói ra, để tôi còn mở lớn như vậy, hơn nữa còn thổi thẳng vào chân anh như thế, nếu chẳng phải khi nãy thấy anh đứng dậy khó khăn tôi cũng không nghĩ đến." Tôi oán trách nói. Nhưng tôi cũng không dám hỏi nhiều về tình trạng chân của anh ta, chúng tôi còn chưa thân quen đến mức đó, hơn nữa anh còn là thần tượng của tôi mà. Nên tôi cũng hơi ngại.

Anh ta không nói gì.

"Thật ra thời buổi này hít thở chút không khí thiên nhiên trong lành cũng tốt, chứ chúng ta cứ ở mãi trong máy lạnh suốt sẽ có hại cho sức khỏe."

"Joyce, nếu nóng thì cô cứ bật máy lạnh đi, bật số trung bình và đừng thổi vào chân là được, tôi không sao cả."

Trong khi chúng tôi nói về chuyện máy lạnh, cứ anh một câu tôi một câu, thì chúng tôi đã đến nơi. Tôi lái xe vào bãi đỗ, đậu xe xong, đóng kỹ cửa sổ xe, tắt máy, tôi liền đẩy cửa xuống xe.

Lần này tôi không giúp anh làm bất cứ chuyện gì, chỉ đứng một bên chờ anh ta, đợi anh ta đứng vững, rồi bước lên trước hai bước đóng cửa xe, tôi mới khóa xe lại nói: "Chúng ta đi ăn cơm thôi nào." Chúng tôi sóng vai nhau đi về phía thang máy.

Đi tới sảnh ăn, quản lý nhiệt tình chào hỏi chúng tôi, "Cô Lâm, hôm nay cô và bạn đến dùng cơm à, ông Lâm và bà Lâm hôm nay không đến sao?"

"Hôm nay ba mẹ tôi không tới. Hôm nay tôi có đặt chỗ rồi."

"Vẫn ngồi chỗ cũ mà cô thích nhé." Quản lý dẫn chúng tôi đến một bàn ăn nằm riêng một phòng mà tôi hay ngồi.

Chúng tôi ngồi xong, tôi liền nói với Lương Văn Thông: "Nơi này tôi và ba mẹ rất thường hay đến đây, vì ở đây nấu canh rất rất ngon, anh nhất định phải nếm thử. Tôi đề nghị anh phải thường xuyên đến đây uống canh, ở đây có các món canh thay đổi theo mùa. Công việc của anh lại bận rộn như vậy, tốt nhất nên chú ý đến sức khỏe."

"Được, nghe lời cô."

"Anh có kiêng cử món nào không?" Tôi hỏi.

"Tôi không ăn được tôm, tôi bị dị ứng với tôm."

"Trùng hợp vậy, tôi cũng dị ứng với tôm." Tôi nhìn anh ta rồi nói tiếp, "Mà lúc nhỏ tôi rất thích ăn, thấy người khác ăn tôm, tôi cũng lén ăn, cuối cùng khắp người nổi đầy mụn nước, ngay cả trên mặt cũng bị, từ lần đó trở đi, tôi không dám ăn tôm nữa." (Tôi phát hiện hôm nay tôi đặc biệt nói hơi nhiều.)

"Trường hợp của tôi cũng không kém gì cô, sau khi ăn là nổi mụn nước khắp người, thê thảm không chịu được."

"Vậy chúng ta gọi một phần canh, gà quý phi, cùng rau cải nhé, anh thấy sao?"

"Được, cứ như vậy đi."

Suốt quá trình chúng tôi ăn cơm, Thomas và tôi nói rất nhiều chuyện thú vị về công việc của anh ta, làm tôi cũng nổi hứng theo, liền kể lại khi đó đó tôi muốn ở lại công ty anh làm đến mức nào, nói rằng đó là mơ ước ấp ủ của tôi, nhưng sau đó tôi vẫn quyết định trở về sốn cùng để chăm sóc ba mẹ, mới nén nuối tiếc mà bỏ qua cơ hội ấy.

Anh ta lặng im nghe tôi nói, có lúc như đồng tình với ý kiến của tôi nên gật gật đầu, tôi ngước mắt nhìn anh ta, không mang kính cho nên bây giờ mới thấy rõ đôi mắt của anh, thật chỉ có thể dùng từ mỹ lệ để hình dung, mặc dù đối với đàn ông mà dùng từ này có vẻ hơi quái. Đôi mắt của anh rất lớn, rất dài, hốc mắt sâu như người nước ngoài điển hình, lông mi thì dài và cong như hình bán nguyệt vậy, khi anh ta nghe tôi nói hàng mi ấy còn chớp chớp. Hình ảnh đó khiến cho tôi quên mất mình muốn nói tiếp theo.

"Joyce, cô sao vậy?" Thomas gọi tôi.

"Không sao cả, anh không ngại nếu tôi hỏi anh điều này chứ?"

"Cô hỏi đi."

"Anh có cận thị không?"

"Có, nhưng không nặng, sao cô lại hỏi chuyện này?" Lương Văn Thông tò mò hỏi.

"Tôi nói ra, anh đừng mất hứng nhé."

"Sao thế được. Chắc chắn sẽ không."

"Tôi cảm thấy anh mang mắt kính để giấu đi đôi mắt tuyệt đẹp thế này thì thật sự rất đáng tiếc." Giọng nói của tôi nhỏ tựa như muỗi kêu. Còn ái ngại cúi đầu.

"Cám ơn cô đã khích lệ, Joyce. Có điều tôi thấy là đàn ông thì không cần phải thể hiện qua đôi mắt của mình." Văn Thông cười nói.

"Tôi nói thật đấy." Tôi lại bồi thêm một câu.

Trong lúc chúng tôi nói chuyện vui vẻ với nhau, chúng tôi đều ăn no đến căng bụng.

"Hôm nay để tôi mời anh nhé." Tôi nói với anh.

"Vậy sao được chứ?"

"Sao không được, tôi muốn cám ơn anh khi ở Mỹ đã chăm sóc tôi, còn giúp đỡ để tôi được vào công ty anh thực tập nữa chứ." Tôi kiên trì nói.

"Không được, chuyện này căn bản không đáng nhắc tới, sao tôi lại có thể để em gái mời mình ăn cơm vậy được."

Nghe thấy tiếng em gái đó, không hiểu sao trái tim tôi lại nhói lên một cái.

Anh ta còn nhìn tôi nói, "Bây giờ cô còn chưa có việc làm, vẫn nên để tôi mời cô đi nhé. It’s my pleasure." (Đây là vinh hạnh của tôi)

Anh ta thấy tôi không nói gì chỉ ngồi im thinh ở đó, bèn nói tiếp, "Hay là vầy đi, giờ cũng còn sớm, lúc nãy khi tới đây, tôi có thấy một rạp chiếu phim, hay là chúng ta đi xem phim đi."

"Được, tôi mời anh xem phim." Tôi lập tức trả lời.

"Quyết định vậy đi. Tôi tính tiền đã." Anh ta vẫy tay gọi người phục vụ.

Sau khi tính tiền, anh hỏi: "Chúng ta có thể đi được chưa?"

Tôi gật đầu một cái, anh liền cầm cậy đứng dậy, "Xin mời, Joyce, chúng ta đi xem phim nào."

Tôi vui vẻ cùng anh ra khỏi nhà hàng, từ chỗ này tới rạp chiếu phim, chúng tôi phải đi thang máy để lên tầng trên. Khi đến thang máy, tôi không hỏi mà tự ý tiến lên đỡ giúp anh ta đi lên thang máy, anh ta cũng không phản đối, tôi cũng rất tự nhiên dìu tay anh ta đi về phía rạp chiếu phim.

Đến rạp chiếu phim, tôi hỏi "Thomas, anh muốn xem phim gì đây?"

"Cô bỏ tiền, cô cứ quyết định đi."

"Sợ phim tôi muốn xem, thì anh lại không thích." Tôi do dự nói.

"Sao cô biết tôi sẽ không thích. Nói thử xem, cô muốn coi phim gì nào."

"Tôi muốn xem Kungfu Panda." Giọng nói của tôi rất nhỏ.

"Hả, cô nói nhỏ quá, là Kungfu Panda sao? Hay thật, tôi cũng thích xem thể loại đó. Cô đừng quên tôi là người làm quảng cáo đấy nhé, tôi sẽ không ghét phim hạt hình đâu. Khi ở Mỹ, tôi còn tham gia chế tác phim hoạt hình đấy." Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi. (Hôm nay đứng cạnh anh ta, tôi có cảm giác mình thật thấp bé, tôi mang giày đế bằng, nên đứng chỉ tới vai anh mà thôi.)

"Vậy chúng ta xem Kungfu Panda thật à?" Tôi muốn xác nhận lại.

"Dĩ nhiên, nhanh đi mua vé đi."

Khi tôi mua vé, vốn là mua hai vé ở giữa, nhưng đột nhiên nghĩ đến Thomas phải chống nạng, mà đi vào phía trong thì rất bất tiện, nên tôi liền đổi sang hai vé ngồi phía ngoài.

Mua vé xong, tôi trở lại chỗ Lương Văn Thông chờ tôi, nhưng không thấy bóng dáng anh đâu cả, tôi nhìn chung quanh, nhìn thấy anh đang xếp hàng để mua đồ ăn vặt. Nghĩ đến việc hai tay anh không thể cầm đồ ăn được vì phải chống nạng, và mỗi lần nghĩ đến chuyện anh không thể làm là trái tim tôi đều có cảm giác đau đớn.

Bước nhanh tới bên cạnh anh, anh thấy tôi đi tới: "Joyce, bắp rang bơ, cô muốn ăn ngọt hay ăn mặn?" Giọng anh rất dịu dàng.

"Tôi muốn ăn ngọt."

Khi anh trả tiền, tôi cầm lấy bắp rang bơ vị ngọt và hai chai nước suối rồi đi ra ngoài, đến chỗ vắng người chờ anh. Thấy tôi ôm đống đồ ăn đứng đợi, mặt hiện lên nụ cười bất đắc, nhưng rất nhanh lại nói với tôi: "Chúng ta vào thôi."

Đến vị trí số ghế ngồi, tôi đi vào trước, kéo ghế ngồi bên cạnh cho anh, nhìn anh loay hoay một lúc rồi cũng chậm chạp ngồi xuống, bỏ cây nạng xuống phía dưới ghế. Tôi đưa cho anh một chai nước, khi đưa cho anh bịch bắp rang bơ, anh thoải mái nói: "Cái này cô ăn đi."

Bộ phim này thật đáng yêu, con gấu trúc béo tròn ấy cứ chọc tôi cười mãi, không dừng lại được, tôi yêu con gấu trúc này quá đi mất. Lúc tôi cười cũng có nhìn lén sang anh, dường như anh cũng rất vui, khi phát hiện tôi đang nhìn mình, anh chỉ nhướn nhướn mày, hơi nhếch môi.

Đột nhiên tôi lại có ý nghĩ muốn ôm chằm lấy anh, suy nghĩ này khiến tôi giật thót người, tôi lập tức quay đầu đi, trái tim tôi vẫn còn đập thình thịch.

Đoạn phim sau đó tôi cũng không thể nào tập trung xem tiếp được, trong đầu cứ suy nghĩ lung tung, mặt từ từ cũng nóng lên.

Khi bộ phim kết thúc thì đèn cũng bật sáng lên, Lương Văn Thông thấy mặt tôi vậy liền hỏi: "Joyce, cô nóng lắm à, sao mặt đỏ lên vậy?"

Tôi sờ sờ mặt mình, ậm ờ nói không hiểu sao lại bị như thế. Liền vội vàng kéo anh ta đi, để anh mau mau đi đến bãi đỗ xe cùng tôi.

Trên đường về nhà, ban đầu chúng tôi còn nói về những đoạn buồn cười trong phim, nhưng khi chúng tôi sắp đến nhà thì cả hai đều im lặng không nói gì.

Xe dừng ở trước cửa nhà anh, không đợi anh đã bước xuống, sang đứng bên cạnh xe anh xuống xe.

Sau khi anh ta xuống xe, chống nạng đứng vững, thấy tôi đứng ngay bên cạnh mình, hơi nghiêng người chuyển cây nạng cầm sang tay trái, sau đó vươn tay phải ra ôm tôi, rồi nói: “Cảm ơn cô, Joyce. Hôm nay tôi thật sự rất vui, nhưng tôi cảm thấy để cô đứng ngoài cửa với tôi thế này sợ gây phiền toái cho cô.”

Khi bị anh ôm, tâm trạng tôi vừa có chút khẩn trương cũng vừa có chút vui vui, nhưng sau khi nghe anh nói vậy, tôi liền thấy mất hứng. Nhưng tôi không dám có phản ứng gì, bởi vì anh chỉ dùng một tay chống nạng. Đợi khi anh buông tôi ra, chống nạng bằng hai tay, tôi mới nói: "Hôm nay tôi cũng thấy rất vui, nhưng anh có biết những lời nói này của anh đã phá vỡ những thứ tốt đẹp của chúng ta sao? Anh cảm thấy mình rất phiền à? Tôi không biết anh nghĩ như thế nào, nhưng cho đến bây giờ tôi cảm thấy giữ tôi và anh chẳng có điểm nào bất đồng với nhau cả. Khi chưa gặp anh, anh ở trong lòng tôi là một người rất kiên cường mạnh mẽ, là thần tượng của tôi đó, anh có biết không? Sao anh lại để ý đến cái chân của mình đến vậy? Tôi thật sự không hiểu. Tôi đi đây, hẹn gặp lại."

Nói xong, không đợi anh trả lời, tôi bỏ đi một mạch ngồi vào xe phóng thật nhanh về nhà.

Khi đỗ xe xong, tôi chạy nhanh về phòng mình, đứng trước cửa sổ, tôi thấy anh còn chống nạng đứng đó nhìn về phía nhà tôi. Tôi đứng nép sang một bên, thấy anh đứng đó một lúc, rồi mới mở cửa bước vào nhà.

Sau khi thấy anh vào nhà, nước mắt của tôi cũng không kiềm được chảy xuống, tại sao sau khi gặp anh tôi lại hay mũi lòng đến thế chứ. Thật khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.