Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Chương 70: Q.2 - Chương 70: Ngoại truyện hai (Phần Văn Thông)




Trải qua chia lìa, rốt cuộc tôi cưới được thiên sứ không thể thiếu trong sinh mệnh của mình, con khỉ đáng yêu của tôi, hơn nữa chúng tôi lại trải qua cuộc sống như hình với bóng lần nữa, thật vất vả thuyết phục con khỉ không cần đến công ty làm, nhưng hơn một tuần sau, tôi liền hối hận.

Ăn cơm tối xong, ngồi ở trên ghế sa lon nghĩ ngợi, tôi nên nói với cô như thế nào, mở ti vi lên, mà tôi suy nghĩ không hề có biện pháp tập trung một chút nào.

"Chồng Tinh Tinh, anh đang làm cái gì vậy? Ngồi sững sờ ở đây."

Vợ xinh đẹp ôm lấy cổ tôi từ phía sau của tôi, mùi hương ngọt ngào trên người cô từ từ bay vào lỗ mũi của tôi, làm tôi đột nhiên cảm thấy tâm tình thoải mái.

Tôi giữ bàn tay nhỏ bé mềm nhũn của cô trong tay của tôi.

"Vợ, đến đây ngồi với chồng một chút."

Kéo cô từ phía sau qua, để cho cô ngồi ở trên đùi gầy yếu của mình, tôi biết rõ chân không có thịt khiến cô ngồi không được thoải mái, nhưng vì ích kỷ nên tôi vẫn vô cùng thích cảm giác cô ngồi ở phía trên, mặc dù trên đùi tôi không cảm giác rất rõ ràng, nhưng cô ngồi một chút, tôi còn có thể cảm nhận nhiệt độ của cô, chút nhiệt độ này là thuốc tốt nhất để giảm đau đớn.

"Chồng Tinh Tinh, anh đang nghĩ gì?"

Cô ngoan ngoãn ngồi ở trên chân của tôi, đôi tay ôm cổ tôi, dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn tôi chằm chằm, dịu dàng hỏi.

Thấy dáng vẻ này của cô, cảm giác hạnh phúc lập tức lại bao vây tôi thật chặt, tôi tựa đầu ở trên ngực cô, nghe tim của cô đập, buộc chặt hai tay của anh, thật sự muốn nhét cô vào bên trong cơ thể tôi.

"Chồng Tinh Tinh, anh điên rồi, sức lực lớn như vậy."

Cô bắt đầu giãy dụa ở trên chân của tôi, cố gắng muốn thoát khỏi từ trong lòng của tôi, vì giữ cô lại, tôi không thể làm gì khác hơn là vận dụng bùa phép chế ngự cô hữu hiệu nhất.

"Vợ ơi, em tốt nhất không nên động, hôm nay eo và chân của chồng em đều đau muốn chết."

Lời này của tôi vừa ra, cô lập tức dừng bất cứ động tác nào lại, nhưng sau khi nhìn thấy nét mặt của cô, tôi bắt đầu hối hận.

Cô khẩn trương nhìn tôi, lông mày xinh đẹp nhíu ở một nơi, sắc mặt cũng bắt đầu thay đổi khiến cho tôi rất khẩn trương.

"Chồng Tinh Tinh, có phải hôm nay anh lại ngồi một ngày hay không, không phải em đã nói với anh sao, buổi trưa ở công ty nhất định phải nằm nghỉ. Anh đau lưng, em càng không thể ngồi ở đây, em đi lấy tinh dầu đấm bóp giúp anh một chút."

"Không, em cũng không được đi đâu hêt, nếu như vậy anh sẽ ôm em."

Tính khí trẻ con của tôi nổi lên, hiện tại tôi phát hiện, kể từ sau khi kết hôn, ở chung một chỗ với con khỉ, tôi không còn trầm ổn như trước kia, ngược lại càng ngày càng trở nên trẻ con, kích động giống như đứa con nít.

"Anh bao nhiêu tuổi rồi, sao không nghe lời như vậy?"

Sau khi cưới con khỉ cũng thay đổi, ngược lại cô càng ngày càng trở nên trầm ổn, vai diễn của chúng tôi lại đổi chỗ rồi.

"Mặc kệ em nói thế nào, anh không để cho em đi, em ở đây đi, eo của anh cũng không đau nữa."

Tôi còn quấy nhiễu.

"Trời ạ, chồng Tinh Tinh, anh thật sự rất biết ăn vạ."

Cô ngoan ngoãn ngồi ở trên chân của tôi, kề mặt ở trên mặt của tôi, nhìn thấy phương pháp của mình có hiệu quả, tôi cười vui vẻ, nhân cơ hội nói: "Vợ, anh còn có một việc muốn nói với em, mong em đồng ý với anh."

"Chuyện gì? Không nói em sẽ không đồng ý với anh, Lương Văn Thông tiên sinh, anh rất giảo hoạt nha."

"Vợ, em đồng ý với anh trước đi, nếu không cuộc sống sau này của anh nhất định không dễ chịu."

Đôi mắt cô nhìn tôi chằm chằm, mà tôi đây, cũng làm ra vẻ vô cùng thành khẩn, thấy dáng vẻ cô vẫn còn do dự, tôi còn nói.

"Đồng ý với anh đi, vợ đại nhân, Please."

"Vậy cũng được, em đồng ý với anh, bây giờ có thể nói chưa?"

"Vợ, chính là em về công ty làm thư ký của anh đi." Tôi nhỏ giọng, có chút ngượng ngùng nói.

". . . . . ."

Nhìn cô khẽ nhếch miệng, hơn nữa khóe miệng đã bắt đầu cong lên.

"Sao em nhớ chủ tịch anh đã đuổi em đấy. Mới mấy ngày chứ?" Cô cười nói.

"Anh hối hận sắp chết, vợ đại nhân, rốt cuộc anh phát hiện, nếu như không thấy em, anh không có cách nào yên tâm làm việc."

"Em không đi, như vậy sẽ làm cho chủ tịch Lương mất mặt nha."

Thấy cô lắc đầu, lòng của tôi cũng rúc vào một chỗ rồi, kéo cô gần mình.

"Vừa rồi em đã đồng ý với anh, huống chi anh không sợ mất thể diện, chỉ sợ mất hồn. Vợ, xin em giúp đỡ mà, em cũng biết anh làm việc thì tự chủ rất kém. Đến lúc đó lại mệt đến nỗi ngay cả đứng cũng đứng không vững, không phải em yêu thương anh sao?"

Vợ bảo bối nhìn tôi, cuối cùng bắn mạnh xuống ở trên trán của tôi, chu cái miệng nhỏ nhắn của cô nói.

"Em phát hiện, chồng Tinh Tinh, anh thật sự là một người rất giảo hoạt."

"Em đồng ý với anh rồi, vợ." Tôi muốn xác nhận một chút.

"Em có biện pháp gì đây? Cũng đã đồng ý với anh, hơn nữa em không nhẫn tâm nhìn anh đứng không vững."

Tôi vui vẻ ôm cô, thuận tiện hôn cô một cái.

"Vẫn là vợ đại nhân tốt nhất."

Tôi cười vui vẻ, nhưng bản thân cũng cảm thấy tôi rất hư, vì muốn để vợ ở bên cạnh mà không chừa thủ đoạn nào, ai, không có cách nào, ai bảo tôi luôn muốn thấy cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.