CHƯƠNG 7. NGUYÊN NHÂN THỰC SỰ
Đại thiếu gia Ngả gia muốn đính hôn. .
Thiếp mời đỏ rực, gửi đến các bạn bè bà con rất nhanh, mà hơn một tháng nay chưa hề gặp Tôn Quân Tiêu. Ngả Thương Cù thấy quyết định của con trai cũng rất bất ngờ, nhưng chuyện của thanh niên chỉ có thể để cho chúng nó tự giải quyết với nhau. Ông cũng chẳng có thể làm gì khác hơn, bắt đầu chuẩn bị tiệc cưới. Mà Ngả Duật Dật đứa con thứ hai khi nghe tin, cảm thấy không bình thường, hiếm khi nào tới phòng của anh, hôm nay lại tới hỏi cho rõ nguyên nhân xảy ra chuyện gì.
“Không có việc gì, Tiểu Dật, có đúng là anh kết hôn rồi thì em cảm thấy buồn hả?” Ngả Duật Lan bỏ sách xuống, vươn tay vuốt tóc em trai. .
“Vậy còn anh Quân Tiêu thì sao?” Ngả Duật Dật so với cậu chỉ ít hơn sáu tuổi, thế nhưng suy nghĩ lại già dặn hơn Ngả Duật Lan, mắt tinh tường sắc bén. Bởi vậy, lần đầu tiên gặp mặt thì Ngả Duật Dật đã thấy, Triệu Shary khẳng định có vấn đề. Tôn Quân Tiêu vẫn luôn luôn bảo vệ anh trai mình, anh ấy không thể nào không phát hiện ra được. Cho nên, chắc chắn hai người có vấn đề..
Cả người Ngả Duật Lan cứng đờ. Từ lúc cãi nhau cho tới bây giờ, thật lâu rồi cậu không có liên lạc với Tôn Quân Tiêu. Thiếp mời đính hôn cũng cho cha phái người đưa đi, bản thân câu chưa bao giờ tự mình đi làm chuyện đó trước. Người đó bây giờ đang làm gì, suy nghĩ gì, có lẽ là đang âm mưa gì đó, một chút gì cậu cũng không biết. Vốn dĩ cứ nghĩ là như vậy đã chặt đứt hẳn, nhưng trong đầu có lúc lơ đãng nhớ tới thời gian vui vẻ cùng anh ấy. Anh dịu dàng, anh yêu thương mình, ánh mắt dịu dàng như nước mùa thu…… Mỗi một phân kỷ niệm khuấy động cảm xúc Ngả Duật Lan tận sâu đáy lòng. Nhưng mà, đã tạo ra sai lầm lớn, không còn cách nào để có thể quay đầu lại.
Ngả Duật Dật liền hiểu rõ. Với tính cách của anh Quân Tiêu e rằng đã có hành động. Hay là đã làm gì chọc giận anh mình, cho nên anh mình mới kết hôn, triệt để cắt đứt quan hệ với anh Quân Tiêu. Nhưng mà, anh Quân Tiêu làm việc từ trước đến nay luôn luôn cẩn thận, anh mình làm sao biết được chuyện? Nghĩ sơ qua, Ngả Duật Dật thông minh đã hiểu rõ ngay vừa “lúc chị dâu tới” vậy đã rõ ràng rồi..
“Hừ”. Ngả Duật Dật cười khẩy, nếu như cô ta cho rằng Ngả gia dễ bị lừa như vậy, trái lại là cô ta chờ chết đi.
“Ách, Tiểu Dật, không nói tới anh ta có được không? Được rồi, nghe cha nói em muốn đi du học ở Đức, học thêm nữa??” Ngả Duật Lan miễn cưỡng cười, đánh trống lãng câu chuyện. .
“Anh” Ngả Duật Dật đánh gãy “Anh yêu cô ta sao?” .
“Cái gì mà cô ta… Đó là chị dâu em.” .
“Trả lời em.” .
“Anh đương nhiên… yêu chị ấy.” Ngả Duật Lan rõ ràng lo lắng không thôi. .
“Vậy còn anh Quân Tiêu thì sao?” .
“Tiểu Dật, chúng ta đừng nói tới anh ấy nữa…” .
“Anh, trốn tránh đó không phải là biện pháp duy nhất, có một số việc nên đối mặt làm rõ ràng với nó. Nếu không thì chẳng có công bằng với anh Quân Tiêu.” Ngả Duật Dật xoay người bỏ đi, vừa lúc muốn đẩy cửa ra thì phía sau đột nhiên truyền đến một trận cười chua cay. .
“Ha ha… Công bằng? Rõ ràng là anh ta lừa anh, vì sao còn muốn cho anh ta công bằng?” Hai vai Ngả Duật Lan run run, giọng nói cũng đầy nghẹn ngào.”Anh biết anh ấy thích anh, nhưng sao anh ta lại đối xử với anh như vậy! Trước đây bên người anh chỉ có anh ta, thế nhưng khi Hà Liên xuất hiện đã khiến cho anh hiểu rõ, anh đều không phải đồng tính luyến ái!”
“Hóa ra, anh không phải không thích anh Quân Tiêu, mà là ghét đồng tính luyến ái?” trong mắt Ngả Duật Dật có một tia căm phẫn
“Không…” Ngả Duật Lan lắc đầu.”Tiểu Dật, cho dù anh không có tài cán gì, nhưng dù sao cũng là một gã đàn ông, anh đâu phải như đàn bà mà đối đãi y như vậy! Tại các người xem như vậy, Quân Tiêu nuông chiều anh, yêu thương anh, bảo vệ anh trong lòng vòng tay anh ta, thật cẩn thận bảo vệ anh, hẳn là anh nên cảm thấy thỏa mãn. Nhưng các người có bao giờ hỏi qua anh, anh muốn cái gì? Ai cũng mong muốn bảo hộ người mình yêu thương nhất, ai không muốn bảo vệ người mình yêu dựa vào bản thân mình. Anh không muốn mình biến thành đồ vô dụng khi không có Quân Tiêu!”
Ngả Duật Dật im lặng. Tâm tình của anh trai, Duật Dật không thể hiểu nổi. Không có gã đàn ông nào muốn được đối đãi như phụ nữ, hay là vì bảo hộ quá mức với Ngả Duật Lan khiến cho bọn họ quên đi điều này. Nhưng mà…
“Anh lựa chọn kết hôn, lẽ nào là vì chứng minh anh là một đàn ông chân chính? Chỉ là muốn có người làm nũng với anh, gọi ngọt ngào một tiếng ông xã?”
“Không phải như thế…” .
“Đó là vì cái gì? Anh, anh có biết hay không, hành động của anh khiến em thấy rằng anh rất đê tiện? Anh biến Quân Tiêu thành cái gì hả?? Anh biến chúng tôi thành cái gì? Lẽ nào anh thực sự vô dụng nên mới cần chuyện kết hôn mới thỏa mãn tính cách đàn ông thực sự?” Ngả Duật Dật càng nói càng tức giận, còn muốn đi tới đánh cho anh mình một trận.. .
“… Cô ta đã mang thai .” Ngả Duật Lan cúi đầu nhẹ giọng nói ra.
“Cái gì? !” Ngả Duật Dật giật mình, sau đó đã hiểu rõ cười châm biếm nói, “Anh, anh cũng được lắm, dĩ nhiên hiểu được ‘lên xe trước, sau mới mua phiếu ’ a? Em có nên khen anh có can đảm nhận trách nhiệm không đây?” .
“Ngày đó, cô ấy hẹn anh ra ngoài ăn, thế nhưng anh uống say..Lúc xảy ra chuyện gì, một chút anh cũng không nhớ… Ngày hôm sau tỉnh lại, anh thấy mình không mặc quần áo, Shary nói.. giải thích với anh…. Mấy ngày hôm trước, cô ấy tìm anh, đưa cho anh nhìn bản xét nghiệm nói cô ấy đã mang thai, nói muốn kết hôn với anh…..” .
“Sau đó anh đồng ý? Anh đúng là ngu ngốc? !” Ngả Duật Dật quát, “Anh, hóa ra chúng ta đã quá bảo hộ anh, rõ ràng cô ta cài bẫy cho anh nhảy vào! Mà anh còn…” Ngả Duật Dật tức giận đến mức nói cũng không nói nổi..
“Anh biết” Ngả Duật Lan tự giễu mình, cười nói.”Lúc Shary nói anh mượn rượu làm càn, anh đã biết là lừa. Tiểu Dật, thật sự cho tới bây giờ anh cũng không gạt em” Ngả Duật Lan ngẩng đầu nhìn em trai mình, thê lương cười “Anh, cái đó …không… dậy nổi, trừ Quân Tiêu, anh với bất kỳ ai khác cũng không có phản ứng. Chuyện mang thai..v..v… tuyệt đối anh không hề liên can.. ” .
“Anh… Vậy sao anh còn..” .
“Anh muốn biết rõ ràng cô ta rốt cuộc muốn làm gì. Nếu bọn họ đã cố sức đến mức này, anh cũng không ngại phối hợp một chút, tương kế tựu kế.” Phát thiếp mời rộng rãi là muốn mọi người đều biết, Ngả Duật Lan tuy rằng không biết Shary là ai phái tới, nhưng cậu mơ hồ hiểu rằng, chuyện này nhất định có liên quan đến hắc đạo.”Tiểu Dật, nếu như tiệc cưới có gì ngoài ý muốn, nhớ kỹ bảo hộ Ngả gia, đừng để ý tới anh.” .
“… Anh, anh đừng xem thường bản thân mình. Em sẽ chuẩn bị sẵn sàng, cô Shary đó em cũng sẽ đi thăm dò, Ngả gia không có thể bị khi dễ như vậy.” Ngả Duật Dật tiến lên ôm lấy anh trai mình, ôn nhu nói “còn anh Quân Tiêu, anh tính làm sao?” .
Ngả Duật Lan tựa vào lòng em trai, người thân thật ấm áp, nhưng phảng phất vẫn thiếu cái gì. Lại nhớ tới kí ức trong lòng ngực Quân Tiêu, mỗi lần được anh ấy ôm, không chỉ thân thể, ngực cũng sẽ trở nên ấm áp. Quân Tiêu, chỉ có Quân Tiêu… .
“Anh ấy sẽ không quan tâm tới anh nữa đâu. Tiểu Dật, anh đã nói những lời tổn thương người khác, thái độ của anh ấy lúc đó, cả đời anh cũng không quên được…. … đau khổ, tuyệt vọng như vậy.. anh ấy sẽ không tha thứ cho anh đâu” Một tháng qua, Tôn Quân Tiêu dường như biến mất, không đến tìm cậu.
“Ôi, anh, anh cứ nghỉ ngơi cho tốt, chuyện khác cứ giao cho em. Anh yên tâm, anh Quân Tiêu yêu anh đến phát điên, sẽ không vì một hai câu nói lúc tức giận mà nói không cần anh nữa đâu”
Trấn an Ngả Duật Lan một hồi, Ngả Duật Dật liền về thư phòng an bài công việc kế tiếp. Hừ, mọi việc hắc đạo đều nắm rõ, Đại thiếu gia Ngả gia tuy rằng không lo lắng tới gia đình, nhưng cũng không phải để cho người khác khi dễ, tùy ý chia cắt họ!