Khi biết được
tin này, bà Tâm cũng vô cùng bất ngờ. Sau khi bạn mất, bà đón Lệ Dương từ bệnh
viện về và một tay nuôi dạy cô khôn lớn trưởng thành. Bà chưa bao giờ có ý nghĩ
khác về thân thế của cô.
Để tìm
hiểu sự thật, Hoàng Quân và Hồng Liên đã trở về bệnh viện nơi mẹ Lệ Dương sinh
cô. Bệnh viện sau hơn hai mươi năm đã đổi thay rất nhiều, những phòng khám lụp
xụp được thay thể bởi một toà nhà khang trang, đám cỏ dại trước sân thay bằng
một vườn hoa xanh tốt.
Cũng chính
ở bệnh viện này, một ngày mưa hơn hai mươi năm về trước đã chào đón sự ra đời
của ba bé gái.
Trong đó
có một người mẹ sinh đôi.
Khi ấy
điều kiện của bệnh viện còn rất thiếu thốn, những đứa trẻ sơ sinh đặt nằm cạnh
nhau chỉ được gắn số lên mũ để phân biệt. Những chiếc mũ giống hệt nhau, cũng
không phân biệt mặt trái mặt phải. Những đứa trẻ mới sinh còn đang cần theo dõi
nên bệnh viện chưa cho gia đình đón về.
Hai đứa
trẻ sinh đôi được gắn hai số: cô chị số hai và cô em số sáu.
Lúc đó,
một bé gái đang đỏ hỏn nằm bênh cạnh hai chị em sinh đôi được gắn số chín.
Khi mang
ba đứa trẻ đi cân để kiểm tra sức khoẻ, cô y tá vô tình đội ngược hai chiếc mũ
giống hệt nhau, hai con số vì thế mà bị đảo ngược. Con số trên chiếc mũ của cô
em gái sinh đôi trở thành số chín, hai đứa trẻ vì thế mà bị trao nhầm.
Đứa bé gái
sinh đôi ấy... không ai khác chính là Lệ Dương.
Khi Hoàng
Quân và Hồng Liên tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện, bệnh viện mới vỡ lẽ đã có chuyện
trao nhầm trẻ sơ sinh. Những đứa trẻ mới sinh vốn dĩ rất giống nhau, việc nhầm
lẫn cũng không phải là không thể xảy ra, chỉ có điều nó là việc hết sức hy hữu.
Nguyên nhân duy nhất trong chuyện này chính là sự bất cẩn của cô y tá. Rất
nhanh chóng những tài liệu về ba đứa bé sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm
được lục lại trong hồ sơ lưu trữ của bệnh viện. Một điều cũng rất bất ngờ, một
trong ba đứa trẻ được đăng ký khai sinh tên là Đinh Ngọc Linh.
Mọi chuyện
trong phút chốc lại rõ ràng đến vậy. Lệ Dương và Ngọc Linh vốn dĩ không phải
một hiện tượng y học đặc biệt khi có kiểu hình trùng khớp. Họ đương nhiên giống
nhau như đúc, vì họ là hai chị em sinh đôi.
Hoàng Quân
còn nhớ Ngọc Linh từng nói với anh, cô em gái Thảo Linh chẳng giống mình chút
nào, dù hai người là chị em sinh đôi. Anh khi đó chỉ mỉm cười giải thích cho
cô, chị em sinh đôi khác trứng thì làm sao giống nhau như đúc được.
Hoàng Quân
cũng không ngờ rằng, sau khi ra đi, Ngọc Linh lại mang em gái cô đến bên cạnh
anh, thay cô viết tiếp đoạn tình cảm còn dang dở giữa hai người. Ba năm sau,
anh lần đầu tiên bước chân vào ngôi nhà Ngọc Linh từng sống suốt thời thơ ấu, nơi
có những người thân yêu của cô. Nếu không phải vì cô ra đi quá sớm, đây có lẽ
cũng sẽ trở thành gia đình thứ hai của anh.
Khi Hồng
Liên bấm chuông, một cô gái trạc tuổi cô ra mở cửa, gương mặt thanh tú với
những đường nét cân đối, mái tóc đen dài buông xoã. Cô lịch sự chào hỏi và tỏ
ra khá bất ngờ khi họ nhắc tới chị gái đã mất của cô. Bước vào trong phòng
khách, đập vào mắt Hoàng Quân chính là bức ảnh Ngọc Linh chụp cùng gia đình
được treo trên tường. Cô vẫn như trong trí nhớ của anh, gương mặt toát lên một
nét đẹp thuần khiết, đôi mắt trong sáng pha chút nghịch ngợm. Anh bất giác nhớ
lại lần đầu tiên hai người gặp nhau, vẫn nụ cười ấy, ánh mắt ấy, tất cả dường
như chỉ mới vừa xảy đến hôm qua, vậy mà sau một đêm đã trở thành hồi ức.
Lần đầu
tiên hai người gặp nhau, thay vì bắt tay chào hỏi thông thường như rất nhiều
những đôi lứa trên thế gian này, một Ngọc Linh xa lạ bất chợt từ đâu chạy đến
kiễng chân hôn nhẹ lên môi Hoàng Quân. Sau khi nhìn vào đôi mắt đang tròn xoe
vì ngạc nhiên của anh, cô mới ngập ngừng giải thích: “Tôi đang tác nghiệp thì
bị phát hiện, may mà có anh...”.
Thì ra cô
ấy là một nhà báo, nhận được nguồn tin Phó giám đốc sở Tư pháp thành phố Y nhận
hối lộ chạy án cho phạm nhân mới tới đây chụp ảnh làm bằng chứng để viết bài.
Hoàng Quân cũng không hiểu vì sao cô lại mạo hiểm tính mạng của mình vì một bài
báo như vậy. Nhưng sau đó, lòng yêu nghề và căm ghét sự bất công của cô đã mặc
nhiên cho anh câu trả lời.
Những đức
tính tốt đẹp ấy của Ngọc Linh đã khiến trái tim Hoàng Quân xao động, nó cũng
trở thành nguyên nhân mang Ngọc Linh rời xa anh mãi mãi.
Hồng Liên
đi xung quanh phòng khách rồi ngồi xuống ghế sa-lông, cô đưa mắt nhìn Hoàng Quân
đang thẫn thờ trước bức ảnh. Không cần hỏi cô cũng biết anh đang nhìn ai, Ngọc
Linh và Lệ Dương quả thật giống nhau như đúc.
“Cô gái
vừa nãy ra mở cổng cho chúng ta nhìn rất giống anh.”
Hồng Liên
lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng, Hoàng Quân nghe thấy quay lại khẽ nhíu
mày nhìn cô.
“Cô nghĩ
cô ấy là con ruột của bác gái tôi ư?” Hoàng Quân ngồi xuống chiếc ghế đối diện
với Hồng Liên, nhẹ giọng hỏi lại.
Hồng Liên
mỉm cười:
“Không
phải tôi nghĩ, mà là chắc chắn. Gương mặt cô ấy có nhiều nét rất giống bác Mai
trong tấm ảnh chụp chung với mẹ tôi. Hơn nữa... khi nãy tôi nhìn thấy trên cổ
cô ấy đeo một sợi dây chuyền. Mặt trước của nó giống hệt mặt chiếc nhẫn anh
tặng cho Lệ Dương.”
Quả là
giác quan nghề nghiệp nhạy bén. Hồng Liên có thể quan sát mọi việc xung quanh
nhanh đến vậy. Hoàng Quân vẫn chăm chú lắng nghe, khi nãy anh không hề để ý nên
thấy hơi bất ngờ với thông tin này.
“Chẳng
phải anh đã từng nói với Lệ Dương bà ngoại tặng cho mẹ anh và bác Phương Mai
một chiếc nhẫn và một sợi dây chuyền có mặt trước giống hệt nhau sao? Thảo nào
tôi nhìn chiếc nhẫn đó rất quen, hoá ra đã từng thấy bác Mai đeo khi chụp ảnh.”
“Vậy tại
sao nó lại ở chỗ cô gái này? Tôi không hiểu.” Hoàng Quân cảm thấy Hồng Liên rất
có tố chất trở thành điều tra viên, nắm bắt sự việc và giải thích đều rất
logic.
“Mẹ tôi
nói khi vừa sinh xong, bác Mai đã đeo sợi dây chuyền này vào cổ cho con gái
mình. Sau khi đón Lệ Dương về mẹ tôi cũng hơi ngạc nhiên vì không thấy nó đâu
nữa. Nhưng bà nghĩ rằng có lẽ nó quá rộng so với cổ Lệ Dương nên đã rơi đi đâu
mất. Thì ra gia đình này đã đón Lệ Dương thật về nhà từ trước rồi.”
Hồng Liên
vẫn đang nhiệt tình phân tích, cô gái thanh tú khi nãy mở cổng cho họ bê ra hai
cốc nước cam đặt trước mặt mời Hoàng Quân và Hồng Liên uống.
“Anh chị
là bạn của chị Ngọc Linh ư?”
Nhắc tới
chị gái của mình, gương mặt cô thoáng một nét buồn buồn.
Hồng Liên
gật đầu.
“Ừ. Ba mẹ
em đâu cả rồi?”
“Ba em tới
công ty, còn mẹ em vừa cùng chị giúp việc đi siêu thị mua đồ, chắc cũng sắp về
rồi.”
“Có thể
dẫn anh ra mộ chị gái em không?”
Hoàng Quân
nhìn Thảo Linh khàn giọng hỏi. Trước đây bà Châu nói gia đình Ngọc Linh đã qua
Mỹ định cư, mang theo cả di hài cô. Có lẽ bà muốn anh nhanh chóng quên đi buồn
đau để bắt đầu một cuộc sống mới nên đã nói dối.
oOo
Hoàng Quân
đặt trên mộ Ngọc Linh một bó hoa cúc trắng. Giờ đây anh mới nhận ra mình biết
quá ít về Ngọc Linh. Anh không biết cô thích hoa gì, thậm chí là thích ăn món
gì. Trước nay anh chưa từng hỏi, cô cũng không hề chủ động nói. Anh đã rất vô
tư mà nghĩ rằng, ở bên cạnh cô lâu anh đã hiểu cô rất rõ, nhưng thực tế anh lại
chẳng hiểu một chút gì cả. Tình yêu mà anh nghĩ rằng rất sâu đậm thì ra lại hời
hợt như thế.
Anh một
mình lặng lẽ ra thăm mộ cô khi Lệ Dương đang trải qua ca phẫu thuật dự kiến kéo
dài hơn hai mươi tiếng để giành lại sự sống. Ba mẹ Lệ Dương khi biết sự thật về
đứa con gái bị trao nhầm của mình đã ngay lập tức đến bệnh viện làm xét nghiệm
ADN. Nhưng dù họ là cha mẹ ruột của Lệ Dương, tuỷ sống của họ vẫn không phù hợp
để cấy ghép cho cô. Trong lúc Hoàng Quân đang ở đáy sâu tuyệt vọng thì Thảo
Linh bất ngờ nhớ ra, trước đây hai chị em cô từng đi đăng ký hiến tặng tế bào gốc.
Hồi đó,
con gái một anh bạn đồng nghiệp trong Tòa soạn báo với Ngọc Linh mắc chứng u
tủy. Cứ ngỡ không còn hi vọng sống, ai ngờ trước đây lúc sinh ra cô bé được lưu
giữ tế bào gốc từ cuống rốn nên các bác sỹ đã tiến hành phẫu thuật cấy ghép
thành công. Ngọc Linh lúc biết chuyện này liền lôi Thảo Linh đến Viện Huyết học
– truyền máu Trung ương đòi hiến tế bào gốc.
Theo lời
Ngọc Linh thì bệnh tật không thể lường trước được, nhỡ đâu sau này có mắc bệnh
gì hiểm nghèo cô cũng không phải rơi vào tình trạng “vô phương cứu chữa”. Còn
nếu sống khỏe mạnh cả đời thì biết đâu tế bào của cô lại có cơ hội cấy ghép vào
cơ thể người khác, như vậy chẳng phải cứu thêm được một người nữa hay sao. Mặc
dù bác sỹ nói hai người chỉ cần đăng ký, đợi đến khi có người cần tủy phù hợp
sẽ thông báo để họ tiến hành chích rút nhưng Ngọc Linh sống chết không chịu.
Kết quả là cô nằm kêu la thấu trời trong phòng xét nghiệm vì đau quá. Lúc đấy
toàn bộ y bác sỹ của bệnh viện lại tưởng cô bị tay bác sỹ biến thái nào đó hành
hình.
Một câu nói
của Thảo Linh quả thật đáng giá hơn vạn ngàn vàng ở thời điểm đó. Nó kéo Hoàng
Quân và ba mẹ Lệ Dương từ đáy sâu vực thẳm lên thiên đường. Anh ngay lập tức
liên hệ với ngân hàng tuỷ quốc gia. Tế bào gốc tạo máu của Ngọc Linh vẫn được
nuôi cấy và chăm sóc trong môi trường sinh học hết sức khắt khe, nó đã chờ đợi
gần bốn năm để được cấy ghép vào cơ thể của Lệ Dương.
Trên di
ảnh, Ngọc Linh nhìn Hoàng Quân nở nụ cười. Hành động đầy nhân văn của cô đã
mang lại hy vọng sống cho chính em gái mình. Có lẽ biết được điều này nên cô
mới mỉm cười hạnh phúc như vậy. Hoàng Quân đưa tay khẽ chạm vào tấm bia đá lạnh
toát, cười lại với Ngọc Linh.
“Em hãy
phù hộ cho em gái mình nhé!”
Anh trầm
ngâm suy nghĩ bên mộ cô, không để ý bố Ngọc Linh cũng đã đến đây tự lúc nào.
Khi Hoàng Quân bất giác cảm nhận có gì đó ở sau lưng mà quay đầu lại, chỉ thấy
ông đang nhìn anh cười hiền từ.
“Ca phẫu
thuật rất thành công, Lệ Dương sẽ sớm bình phục thôi.”
Hoàng Quân
thở phào nhẹ nhõm. Đây là câu nói làm anh cảm thấy vui nhất từ khi sinh ra. Anh
biết Lệ Dương là một cô gái mạnh mẽ và lạc quan, nhất định không gì có thể đánh
gục được cô ấy.
Bố Ngọc
Linh lặng lẽ tiến gần lại trước mộ con gái, ông nhìn vào gương mặt đang mỉm
cười của Ngọc Linh trên bức tường đá trắng muốt, nhẹ nhàng tâm sự.
“Có một
hôm Ngọc Linh gọi điện về nhà, nó nói đã có bạn trai rồi, cuối năm sẽ đưa về
giới thiệu với gia đình. Nghe giọng thì thấy con bé có vẻ rất vui, còn bảo rằng
chúng tôi nhất định sẽ thích cháu. Chỉ tiếc còn chưa kịp dẫn cháu về ra mắt nó
đã gặp chuyện không may.
Khi đó tôi
đã rất thắc mắc vì sao lúc con bé mất không hề thấy bạn trai đến thắp cho nó
một nén nhang. Thì ra đã có nhiều chuyện xảy ra với cháu như vậy...”
“Cháu xin
lỗi.”
Hoàng Quân
trầm giọng, anh không biết phải nói gì ngoài câu xin lỗi.
Bố Ngọc
Linh nhẹ nhàng mỉm cười, trên khuôn mặt hằn sâu những nếp nhăn của tuổi già.
“Sao lại
xin lỗi chứ? Cháu đã vì sự ra đi của Ngọc Linh mà suy sụp như vậy. Con bé ở nơi
rất xa kia nếu biết được chắc hẳn sẽ rất buồn.”
Hoàng Quân
thực sự không hiểu lắm ý tứ trong lời nói của ông. Anh cũng rất bất ngờ khi đột
nhiên nghe ông hỏi:
“Cháu cũng
rất yêu Lệ Dương phải không?”
Hoàng Quân
không đủ tàn nhẫn để đứng trước mộ Ngọc Linh thừa nhận rằng trái tim anh đã
rung động trước một người con gái khác, cũng không thể lừa dối bản thân rằng
lòng mình chưa hề tồn tại những cảm xúc trong tình yêu trai gái đối với Lệ
Dương. Nhưng hơn hết, khi nhìn vào ánh mắt người đàn ông trung niên trước mặt,
anh có cảm giác ông hoàn toàn đọc được suy nghĩ sâu xa nhất của mình, cũng gần
như khẳng định chắc chắn đáp án của câu hỏi mà một phút trước ông vừa nói ra.
“Tôi cũng
từng đi qua thời tuổi trẻ, cũng trực tiếp trải qua những xúc cảm của một người
khi yêu. Nhìn sự quan tâm và lo lắng cho Lệ Dương hiện rõ trong ánh mắt của
cháu, tôi cũng đã biết câu trả lời rồi.
Cháu một
mình ra đây, cũng chính vì cảm thấy có lỗi đối với Ngọc Linh. Nhưng con bé cũng
đã ra đi được gần ba năm rồi, cháu không thể cứ mãi ôm ấp bóng hình con bé
được. Đã đến lúc cháu phải làm theo những gì trái tim mình mách bảo, tôi tin
Ngọc Linh cũng rất mong cháu được hạnh phúc.”
Ông nói
với Hoàng Quân những điều này, có thể vì ông biết anh là một người đàn ông nặng
tình, không dễ dàng buông bỏ đoạn tình cảm trong quá khứ. Hoặc cũng có thể ông
chỉ muốn làm hết sức mình để bù đắp những năm tháng Lệ Dương thiếu đi sự quan
tâm và chăm sóc của ba mẹ ruột. Nhưng dù mục đích đó là gì, Hoàng Quân cũng
không thể phủ nhận ông đã đọc được tất cả những nghĩ suy trong lòng anh.
Trước khi
rời đi, ông khẽ đặt tay lên vai Hoàng Quân và vỗ nhẹ, tựa như một sự an ủi,
cũng tựa như một lời khuyên anh hãy nghĩ thật kỹ những gì ông vừa nói.
Khi ông đi
rồi, Hoàng Quân vẫn ngồi đó nhìn Ngọc Linh rất lâu, rồi lại nhìn bó hoa cúc
trắng muốt trước mộ cô. Gió xuân thổi nhẹ làm những cánh hoa khẽ lay lay.
oOo
Sức khoẻ
của Lệ Dương hồi phục rất nhanh. Tuỷ được cấy ghép nhanh chóng sản xuất ra
những tế bào máu mới để nuôi dưỡng cơ thể. Cô dần quen với sự yêu thương chăm
sóc của bố mẹ ruột đã hơn hai mươi năm xa cách. Ông Trọng cũng đã đón Thảo Linh
về sống với mình. Ông giao lại công ty cho Hoàng Quân để có nhiều thời gian ở
bên con gái hơn. Những chuyện không vui xảy ra trong quá khứ mọi người đều
không ai muốn nhắc tới nữa. Còn Hoàng Quân, anh luôn đợi khi Lệ Dương đã chìm
sâu vào giấc ngủ mới âm thầm bước vào phòng bệnh, ngồi hàng giờ ngắm nhìn gương
mặt bình yên khi say ngủ của cô, khi trời vừa tờ mờ sáng đã lặng lẽ ra về.
Hơn ba
tuần sau phẫu thuật, Lệ Dương đã có thể xuất viện. Rất nhiều người tới đón cô,
bố mẹ, mẹ Tâm, Hồng Liên, Trần Vũ Hải, Thảo Linh, ông Trọng và cả bà Châu. Mọi
người đều rất vui vẻ, duy chỉ có Lệ Dương là vẫn thấy trong lòng một nỗi buồn
man mác.
Khi tất cả
đang vây quanh cô thì đột nhiên Trần Vũ Hải gọi tên Hoàng Quân, ánh mắt tất cả
mọi người đều nhìn ra cửa phòng bệnh.
Hoàng Quân
ôm một bó hoa baby trắng muốt đứng ngay trước cửa. Ánh nắng buổi sớm chiếu lên
những đường nét quyến rũ trên gương mặt anh, phản chiếu qua đôi mắt đen sâu có
thể hút hồn bất cứ cô gái nào ngay từ lần đầu gặp. Ánh mắt anh dừng lại rất lâu
trên gương mặt Lệ Dương, đôi chân anh hình như không hề có ý định bước vào.
“Hoàng
Quân, anh đến muộn quá đấy!”
Hồng Liên
chạy ra kéo tay Hoàng Quân lôi vào đứng đối diện với Lệ Dương.
“Có người
nãy giờ tâm hồn cứ treo trên mây vì không thấy anh đây này.” Hồng Liên rất tinh
nghịch nháy mắt nhìn Lệ Dương.
Tâm hồn Lệ
Dương đúng là đang ở tận nơi đâu thật, cô chỉ đứng nhìn Hoàng Quân mà không
biết phải nói câu gì.
“Chúc mừng
em xuất viện...”
Hoàng Quân
hai tay giơ bó hoa ra trước mặt, cử chỉ của anh có chút không tự nhiên.
Lệ Dương
nhẹ nhàng đỡ lấy, lúc này cô mới nhớ ra phải nói tiếng cảm ơn.
Không khí
xung quanh có phần ngượng ngập, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung nhìn hai
người.
“Hôm nay
chúng ta phải liên hoan một bữa mừng Lệ Dương tai qua nạn khỏi. Mời mọi người
đến nhà tôi nhé!” Ông Hoàng – bố đẻ Lệ Dương cao giọng tuyên bố.
Tất cả mọi
người đều cười rất tươi, đương nhiên không ai phản đối.
“Ồ, tất
nhiên là phải vậy chứ ạ!” Hồng Liên nhiệt tình hưởng ứng: “Hôm nay cháu sẽ trổ
tài vào bếp. Chúng ta mau về chuẩn bị thôi”.
“Cháu đưa
Lệ Dương về nhé!” Ông Hoàng quay sang Hoàng Quân, rất tự nhiên mà đẩy Lệ Dương
về phía anh.
“Hai người
cứ đi đâu hóng gió rồi hãy về, đằng nào bây giờ cũng chưa có cơm đâu, Hồng Liên
mà đòi vào bếp chắc phải tới nửa đêm mới có cơm ăn mất.” Trần Vũ Hải cười nháy
mắt với Hoàng Quân, sau đó nhanh chóng nghiêng người tránh cú đấm của vợ.
Mọi người
câu trước câu sau rồi cũng lần lượt đi ra khỏi phòng bệnh. Trong phòng lúc này
chỉ còn lại Lệ Dương đứng ôm bó hoa, bên cạnh cô là Hoàng Quân. Hai người vẫn
còn chưa hết choáng váng vì phải nghe mấy cái miệng thi nhau tung hứng.
Đến khi
không khí im lặng trở lại, Hoàng Quân mới dịu dàng cười với cô:
“Chúng ta
cũng về thôi.”
Hoàng Quân
dừng xe trên cầu, Lệ Dương mở cửa bước xuống, vẫn ôm trong tay bó hoa anh tặng.
Cô quay
mặt về phía dòng sông đang lững lờ trôi. Đời người cũng như một dòng sông, có
lúc vơi, lúc đầy, có những khi thủy triều dâng cao, mặt sông cuồn cuộn sóng.
Nhưng đến khi thuỷ triều rút xuống, mặt nước lại yên bình trở lại.
Hoàng Quân
cởi chiếc áo ngoài đang mặc khoác lên người cho Lệ Dương, cùng cô nhìn xuống
dòng nước. Mặt sông xanh biếc in lên hai chiếc bóng, nhìn họ giống như một cặp
tình nhân đang hẹn hò. Người ta chỉ không hiểu tại sao, trên gương mặt cô gái
lại phảng phất một nỗi buồn.
“Cảm ơn
anh hôm nay đã đến!” Lệ Dương nhìn vào gương mặt mình dưới làn nước mỏng, bất
giác mỉm cười.
Ngày nào
anh cũng đến, chỉ là cô không biết.
“Anh đến
vì muốn nói với em một chuyện.” Hoàng Quân không giải thích, chỉ khàn giọng thì
thầm.
“Hoàng
Quân.” Lệ Dương đột nhiên quay sang nhìn anh, gương mặt hiện lên biểu cảm phức
tạp: “Xin hãy để em nói trước.”
Hoàng Quân
cũng nhìn cô đầy khó hiểu. Lệ Dương hít một hơi rất sâu rồi nói như để anh
không thể chen ngang. Cô cố gắng giữ cho giọng mình không run, nhưng cũng không
thể giấu được vẻ xúc động trên gương mặt.
“Em biết
những gì anh sắp nói, cũng biết trái tim anh từ trước đến giờ chỉ có duy nhất
Ngọc Linh. Dù cho chị ấy không còn nữa, em biết anh cũng không thể quên được
chị ấy...
Cảm ơn tất
cả những gì anh đã làm cho em. Em thừa nhận, em rất thích anh. Nhưng tình yêu
không phải một cuộc giao dịch, người ta có thể trao đi mọi thứ mà không cần
nhận lại điều gì. Em cũng không đòi hỏi anh đáp lại tình cảm của mình. Hơn nữa,
em cũng không cam lòng làm người thay thế.”
Cho đến
bây giờ, Lệ Dương vẫn không hiểu được tình cảm Hoàng Quân dành cho cô.
“Anh đừng
ép bản thân phải yêu em. Em không muốn anh khó xử. Trải qua nhiều chuyện như
vậy, em cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều, cũng biết quý trọng cuộc sống hơn.
Em sẽ không vì anh mà ngược đãi bản thân mình. Vì thế, anh cũng không cần phải
vì em mà cảm thấy có lỗi.”
“Chiếc
nhẫn này... em trả lại cho anh...”
Lệ Dương
úp bàn tay đang nắm hờ đặt chiếc nhẫn hình giọt lệ vào lòng bàn tay Hoàng Quân,
một giọt nước mắt khẽ rớt xuống từ khóe mi cô:
“Em thật
lòng mong anh hạnh phúc!”
Cô tháo
chiếc áo dúi vào người Hoàng Quân rồi quay lưng chạy đi, vừa chạy vừa thổn
thức: “Anh không cần đưa em về đâu. Em sẽ gọi ba tới đón.”
Hoàng Quân
còn lại một mình đứng trên cầu. Chiếc áo khoác rơi xuống dưới chân. Anh nhìn
không chớp mắt vào chiếc nhẫn sáng lấp lánh trong lòng bàn tay với một vẻ thẫn
thờ.
Khi giật
mình nhận ra Lệ Dương đã bỏ đi, Hoàng Quân vội vàng chạy đuổi theo cô.
Anh ôm
chặt lấy Lệ Dương từ phía sau mặc cho cô cố tình giãy giụa trong nước mắt.
“Em xin
anh, phải khó khăn lắm em mới đưa ra được lựa chọn này. Xin anh đừng gieo ảo
tưởng cho em nữa...”
Hoàng Quân
hét lên từng tiếng, những sợi cơ trên mặt căng lên, tay vẫn không buông ra khỏi
người Lệ Dương.
“Tại sao đến
bây giờ em vẫn còn không hiểu chứ?”
Cả người
Lệ Dương đột nhiên đông cứng lại.
“Em có
biết khi đứng trước mộ Ngọc Linh, trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh của em...”
Hoàng Quân
nói như cũng không thể tin được, anh lại nghĩ về Lệ Dương nhiều đến thế.
“Từ khi còn
chưa biết diện mạo của em, anh đã luôn nghĩ tới em rồi. Ngay cả trong mơ cũng
thấy cảnh em ngồi bên cạnh nắm tay anh. Từ trước tới nay, anh chưa bao giờ nhìn
em mà lại nghĩ đến Ngọc Linh cả...”
Những câu
này của Hoàng Quân liệu có phải lại đang an ủi cô, lại đang tự lừa dối mình.
Nhưng nếu là dối trá, cảm xúc của anh sao có thể thật đến vậy? Lệ Dương còn có
thể cảm nhận được nhịp tim đang đập dồn dập của anh, cảm nhận được tình cảm
mãnh liệt thể hiện trên đôi tay đang ôm chặt lấy cô.
Lệ Dương
từ từ xoay người lại, cô đã thôi không còn cố thoát ra khỏi vòng ôm của Hoàng
Quân nữa, đôi tay anh cũng vì thế mà từ từ nới lỏng.
“Những lời
anh nói...”
“Câu nào
cũng đều là những suy nghĩ rất thật trong lòng anh.” Hoàng Quân tiếp lời
cô, anh cầm tay Lệ Dương đặt lên ngực mình, ở vị trí của trái tim: “Em không
phải là người thay thế. Lệ Dương, em ở đây, trong trái tim anh.”
Lệ Dương
lặng người, những gì đang ở trước mắt cô nhạt mờ trong làn nước mắt. Vì thế cô
cũng không thể biết được đây là mơ hay là thực.
“Vậy tại
sao hôm em mang kimbap đến cho anh, anh lại nói những lời như vậy?” Lệ Dương
tin tưởng vào những gì mình vừa nghe được, nhưng cũng cần một lời giải thích.
Hoàng Quân
khẽ nheo mắt nhớ lại, rồi khẽ khàng hỏi cô.
“Vẫn chưa
ai nói gì với em sao?”
“Nói gì
với em cơ?” Lệ Dương nhắc lại lời anh.
Hoàng Quân
khẽ thở ra một hơi nhẹ. Vì thế Lệ Dương mới nghi ngờ tình cảm của anh, thì ra
cô vẫn chưa biết.
“Thực
ra... bác Phương Mai là chị gái của mẹ anh.”
Lệ Dương
tròn mắt sửng sốt, sự thật này quả là ngoài sức tưởng tượng của cô.
“Anh nói
gì, mẹ em... à không, mẹ của Thảo Linh là bác ruột của anh sao? Tại sao bác ấy
lại ở nhà Hồng Liên?”
“Bác ấy và
mẹ Hồng Liên vốn là bạn thân. Chuyện này kể ra rất dài...,” Hoàng Quân thu về
nét mặt ôn nhu dịu dàng rồi tiếp tục, “Là bắt đầu từ mẹ anh, bà đã có tình cảm
với anh rể mình. Hôm đó bác Trọng say rượu, đã tưởng mẹ anh là vợ mình, hai
người đã có những hành vi vượt quá giới hạn, sau đó mẹ anh có thai.”
Hoàng Quân
càng kể, Lệ Dương càng thấy rối.
“Bố anh đã
cưới mẹ và nhận làm cha của đứa trẻ để giữ gìn danh dự cho bà. Bác Phương Mai
khi vô tình biết được chuyện này đã rất khổ tâm và mới bỏ nhà đi.”
“Vậy đứa
bé đó...”
Hoàng Quân
lặng lẽ gật đầu.
“Chính là
anh.”
“Khi biết
được sự thật này, anh đã vô cùng đau khổ. Lúc đó anh vẫn chưa biết có sự nhầm
lẫn trong việc trao trẻ sơ sinh ở bệnh viện, vẫn cho rằng em là con gái của bác
Mai.”
Thì ra là
như vậy, anh âm thầm nếm chịu một mình nỗi đau vì không muốn cô tổn thương sâu
sắc. Còn cô thì lại oán trách con đường tình duyên của mình quá chông chênh.
Trong lúc cô nghĩ rằng mình rất đau khổ, anh lại phải nuốt nước mắt vào trong.
Anh cam tâm chịu đựng phần đau đớn đó về mình, cũng chỉ vì anh quá yêu cô.
Lệ Dương
nhìn vào gương mặt người đàn ông ngay từ lần đầu gặp đã khiến cô rung động, không
phải vì đẹp trai mà bởi sự chung tình của anh. Vì thế cô mới tìm mọi cách để
đưa anh về với ánh sáng của cuộc sống. Trong lúc này, nước mắt cô vẫn rơi,
nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc nhất mà cô có trong cuộc đời này.
Cô ôm chầm
lấy anh, chặt đến nỗi Hoàng Quân cảm thấy có chút khó thở. Nhưng anh cũng không
muốn nhắc cô. Nếu có chết vì cái ôm này, anh cũng vẫn là người đàn ông hạnh
phúc nhất.
“Em xin
lỗi. Em quá ích kỷ, không nghĩ rằng anh đã phải một mình trải qua những đau khổ
như vậy. Đáng lẽ em phải tin vào những gì trái tim mình mách bảo. Dù anh có coi
em là ai, em cũng tình nguyện đi bên cạnh anh suốt cuộc đời.”
Hoàng Quân
nhẹ gỡ tay Lệ Dương ra, anh từ từ luồn chiếc nhẫn vào ngón áp út trên bàn tay
cô.
“Em đừng
bao giờ tháo nó ra nữa đấy.”
Lệ Dương
gật đầu lia lịa, cô nhất định sẽ đeo nó cho tới lúc chết.
Cô vươn
tay ôm choàng lấy Hoàng Quân, Hoàng Quân bế cô lên và xoay thật nhiều vòng, bầu
trời trên cao như cũng xoay tròn theo niềm hạnh phúc của hai người.