Sau
khi Lê Bảo Anh lên máy bay, Trịnh Sỹ Phong vẫn thường triền miên trong những
cơn say. Có hôm anh đến bệnh viện từ rất sớm, vừa mới bước xuống xe trên người
đã nồng nặc mùi cồn rượu. Trong lúc làm việc cũng rất hay mất tập trung, còn
suýt tiêm nhầm Chloramphenicol[1] cho một bệnh nhi mới mấy ngày
tuổi, nếu không có một bác sỹ khác kịp thời phát hiện có lẽ đã nguy hiểm tới
tính mạng của đứa bé.
[1] Chloramphenicol (Công thức hóa học: C 11 H 12 Cl 2 N 2 O 5 )
là một loại kháng sinh ức chế tổng hợp, thường được sử dụng trong việc điều trị
một số vi khuẩn nhiễm trùng.
Tất cả
những chuyện này, Lệ Dương đều nghe các bác sỹ cùng khoa bàn tán với nhau, còn
tranh nhau bày tỏ quan điểm. Có người nói: “Thật cảm động trước sự chung tình
của bác sỹ Phong”. Có người nhận xét: “Đàn ông như anh ấy thiếu gì phụ nữ vây
quanh, sao phải tự làm khổ bản thân như vậy?” Có người lại nghiêm khắc hơn:
“Làm một bác sỹ, không nên để tình cảm cá nhân ảnh hưởng tới việc điều trị cho
người bệnh...”.
Còn Lệ
Dương, cô không bao giờ tham gia vào những câu chuyện ấy. Trước đây vẫn cho
rằng Hoàng Quân thật yếu đuối, chỉ vì một cô gái mà suy sụp như vậy. Giờ đây cô
lại thấy nghi ngờ, không lẽ tình yêu có thể biến một người vốn rất đề cao
nguyên tắc cẩn trọng trong cuộc sống và công việc như bác sỹ Phong trở nên hồ
đồ đến thế.
Hôm sau,
khi Lệ Dương vô tình nhìn thấy Trịnh Sỹ Phong đang đứng trên hành lang lối vào
khoa Mắt, cô kiềm lòng không đặng mà bước tới hỏi thăm, vì nghe nói anh mới bị
kỷ luật về sai sót không thể chấp nhận được kia.
“Bác sỹ
Phong!” Lệ Dương khẽ gọi từ phía sau.
Trịnh Sỹ
Phong quay đầu lại, điều Lệ Dương không ngờ nhất là... anh vẫn nhớ tên cô.
“Lệ
Dương?” Trịnh Sỹ Phong nheo nheo mắt gọi tên cô.
Lệ Dương cười
đến không thấy cả Mặt Trời.
“Anh vẫn
còn nhớ em sao?”
“Tất nhiên
rồi. Bệnh viện này gặp được một bác sỹ Việt Nam rất hiếm.”
Thì ra
Trịnh Sỹ Phong nhớ cô không phải do Lệ Dương đã để lại cho anh ấn tượng ngay từ
lần đầu gặp. Lệ Dương có chút thất vọng, cô cười cười.
“Em làm
việc ở khoa Mắt ư?”
Lệ Dương
gật đầu:
“Vâng! Anh
qua đây có việc gì ạ?”
“Anh mới
được chuyển qua đây làm việc.”
Thì ra Lệ
Dương vẫn chưa cập nhật thông tin mới, Trịnh Sỹ Phong bị chuyển xuống khoa Gây
mê hồi sức công tác hai tháng. Đây chính là hình thức kỷ luật bệnh viện dành
cho sai phạm của anh. Nếu không phải Trịnh Sỹ Phong là một bác sỹ giỏi, lại có
quan hệ tốt với Trưởng khoa thì anh sớm đã bị đuổi khỏi Passion, có thể nói
hình phạt này đã là hết sức nhẹ nhàng.
Toà nhà B
của bệnh viện Passion gồm có mười hai tầng lầu, tầng hai và tầng ba là khoa
Mắt, tầng bốn là khoa Gây mê hồi sức, phòng lưu trữ hồ sơ bệnh án nằm ở tầng
một. Điều này có nghĩa là từ nay, Trịnh Sỹ Phong và Lệ Dương sẽ cùng làm việc
trong một toà nhà.
Nghĩ đến
chuyện đó, Lệ Dương cúi đầu tủm tỉm cười, thấy có chút dằn vặt tội lỗi vì đã
vui mừng trên nỗi đau của người khác. Còn Trịnh Sỹ Phong thì bày ra một vẻ mặt
vô cùng khó hiểu, anh có cố gắng thế nào cũng không thể giải thích được người
đứng trước mặt rốt cuộc đang cười về cái gì.
Tiếp xúc
nhiều với Trịnh Sỹ Phong, Lệ Dương ngày càng khâm phục sự uyên bác của anh,
cũng ngày càng nhận ra giữa anh và cô có một khoảng trống rất lớn không thể lấp
đầy.
Khoảng
trống đó chưa hẳn đã là Bảo Anh. Khi Lệ Dương và Sỹ Phong thân nhau hơn, anh
thường rủ cô đi ăn và cũng kể cho cô nghe chuyện tình cảm của hai người họ.
Trong lời kể của Trịnh Sỹ Phong, Lệ Dương nhận ra dù cô có cố gắng thế nào cũng
không thể thay thế Bảo Anh trong lòng anh, và cô cũng không bao giờ muốn làm
một người thay thế.
Khoảng
trống đó còn bởi vì, khi ở bên cạnh Trịnh Sỹ Phong nhiều hơn, Lệ Dương nhận
thấy cô có xu hướng thần tượng anh hơn là yêu thương. Có thể trước đây cô đã vô
tình đồng nhất hai loại cảm xúc này, giờ mới nhận ra chúng có sự khác biệt thật
rõ rệt. Khi bạn thần tượng một người, sẽ luôn cố gắng để bản thân có những điểm
tương đồng với người đó, còn khi thực sự yêu một người, sẽ sớm tối đều muốn ở
bên họ.
Cô đối với
Trịnh Sỹ Phong, chỉ là rất hâm mộ tài năng và vẻ ngoài điển trai của anh, không
có cảm giác nhớ nhung da diết của tình yêu như Hồng Liên mô tả. Cô đơn giản chỉ
xem Trịnh Sỹ Phong như một người anh trai, cũng như xem Jack giống em trai của
mình vậy.
Trịnh Sỹ
Phong sau khi kết thúc những tháng ngày chìm đắm trong men rượu, đặc biệt là
sau lần bị kỷ luật vì tiêm nhầm thuốc cho bệnh nhân, anh cũng đã bắt đầu quay
trở lại nhịp sống sinh học bình thường. Thời gian quả nhiên là một phương thuốc
thần kỳ, nó có thể giúp con người dần quên đi những thương tổn sâu sắc nhất
trong tâm hồn.
Trong môi
trường làm việc mới, người mà Trịnh Sỹ Phong thân quen nhất, cũng là người mà
anh nói chuyện nhiều nhất chính là Lệ Dương. Trong mắt anh, Lệ Dương không
giống như những y bác sỹ khác, hoặc nhìn anh bằng ánh mắt mỉa mai, hoặc thấy
anh liền sáp lại hỏi thăm một cách đầy giả tạo. Ở cô có một sự ngây thơ và chân
thật, mỗi khi anh vui có thể vô tư mà nở với anh một nụ cười, mỗi khi anh buồn
có thể ngồi lặng im hàng giờ bên cạnh chỉ để nghe anh trút bầu tâm sự. Lệ Dương
đối với Trịnh Sỹ Phong giống như một người bạn tri kỷ, anh ngày càng phát hiện
ra bản thân rất thích trò chuyện cùng cô, cũng phát hiện ra mình mỗi lúc lại
muốn ở bên cô nhiều hơn.
Chính vì
vậy, trước đây Lệ Dương vốn thường là người bắt chuyện với Trịnh Sỹ Phong
trước, nhưng hình như thời gian gần đây Trịnh Sỹ Phong lại chủ động tìm cô
nhiều hơn. Khi thì rủ cô cùng xuống nhà ăn bệnh viện dùng bữa trưa, khi thì
cùng cô ra ngoài khám cho những bệnh nhân đang điều trị tại nhà, có khi lại
đứng chờ cả tiếng đồng hồ chỉ để đưa cô về vì “tiện đường”.
Chẳng hạn
như hôm nay, một ngày trời nắng đẹp, gió thổi nhè nhẹ, mây chầm chậm trôi, các
đôi tình nhân đều rủ nhau đi hẹn hò, riêng Lệ Dương sau khi tan làm vẫn một
mình lụi cụi trong phòng lưu trữ hồ sơ tìm kiếm bệnh án của ba.
Nhìn chồng
hồ sơ bệnh án chưa tìm vẫn còn cao chất ngất, Lệ Dương không kìm được mà khẽ
phát ra một tiếng thở dài. Hôm nay Jack cùng bác sỹ trưởng khoa đi thăm bệnh
cho một cụ già ở tận ngoại ô thành phố nên cô phải ngồi tìm một mình. Đang
nghiên cứu năm sinh năm mất của mấy bệnh nhân xấu số, Lệ Dương bỗng giật mình
vì từ phía cửa ra vào phát ra một tiếng động nhẹ.
Lệ Dương
không hề đóng cửa, người đứng bên ngoài đang gõ vào cánh cửa đã mở sẵn.
“Tìm mãi
không thấy, hoá ra em ở đây.” Trịnh Sỹ Phong nhìn cô nở nụ cười mê hồn.
Lệ Dương
từ lâu đã miễn dịch nên không còn cảm thấy xốn xang khi nhìn nụ cười này của
anh nữa.
“Tìm em?”
Cô khẽ nheo mắt nhìn Trịnh Sỹ Phong thắc mắc.
Trịnh Sỹ
Phong bước lại gần cô hơn, chống hai tay xuống chiếc bàn nhìn tập hồ sơ trước
mặt Lệ Dương.
“Em làm gì
mà có vẻ chăm chú thế?”
“Em tìm ít
hồ sơ bệnh án thôi.” Lệ Dương trả lời cho có, cũng không muốn kể rõ ngọn ngành
câu chuyện với anh. “Anh tìm em có việc gì vậy?”
Trịnh Sỹ
Phong tiện tay lật lật mấy tập hồ sơ đang để bên cạnh Lệ Dương, xem thông tin
của mấy bệnh nhân trong đó.
“Có việc.
Chiều nay muốn mời em đi ăn cơm.”
Đây cũng
không phải lần đầu Trịnh Sỹ Phong mời cô ăn cơm, nhưng trước đây toàn tiện thể
đến giờ ăn trưa thì rủ cô xuống căn-tin bệnh viện cùng ăn, lần này tự nhiên lại
nghiêm túc như vậy, không biết là có gì mờ ám không?
Vì vậy Lệ
Dương không thể không đề phòng.
“Anh chạy
loanh quanh đi tìm em nãy giờ, không phải chỉ để mời em ăn cơm đấy chứ?”
Trịnh Sỹ
Phong gật đầu dứt khoát thay cho câu trả lời.
Quả thật
rất đáng ngờ.
Nhìn vẻ
mặt khó tin của Lệ Dương, đột nhiên Trịnh Sỹ Phong bật cười ha ha, còn đưa tay
cốc nhẹ vào trán cô.
“Này nhóc,
em làm gì phải tỏ vẻ đa nghi thế? Hôm nay là sinh nhật anh.”
À... hoá
ra là vậy. Chỉ là một bữa tiệc sinh nhật, cái đầu này của cô xem ra nghĩ quá
nhiều rồi.
oOo
Trịnh Sỹ
Phong đưa Lệ Dương đến một nhà hàng ở cách xa trung tâm thành phố, nhà hàng
được bài trí theo kiểu nhà vườn, lấy cây cối và hồ nước làm khung cảnh chính.
Diện tích nhà hàng khá lớn, khoảng trên dưới hai trăm mét vuông, những chậu cây
đặt xung quanh một khoảng đất hình tròn, ở chính giữa có một hồ nước được thả vào
những đám sen nhân tạo. Trên hồ có một ngôi nhà được xây theo kiểu nhà sàn nối
với phần đất phía trong bởi một cây cầu cong. Nhìn khuôn viên này Lệ Dương chợt
liên tưởng đến những khu vườn của các bậc kỳ tài võ công sống ẩn dật trong các
bộ phim kiếm hiệp Trung Quốc. Nổi bật lên giữa những toà nhà cao chọc trời được
xây dựng kiên cố, không gian nơi này tạo cho người đến một cảm giác bình yên
đến lạ kỳ.
Khi Trịnh
Sỹ Phong đưa cô bước qua cổng mái vòm của nhà hàng, một người đàn ông trung
niên đã niềm nở chạy ra đón. Nhìn cách ăn mặc của người này thì có vẻ không
phải nhân viên phục vụ ở đây.
“Phong!
Lâu rồi không thấy cháu tới nhé!”
Nói xong
câu đó, người này nhìn sang Lệ Dương đang đứng bên cạnh Trịnh Sỹ Phong, ánh mắt
có vài phần trêu chọc. “Dẫn bạn gái tới ăn cơm à?”
Trịnh Sỹ
Phong khẽ cười đáp lại, không nhanh, không chậm, trầm ổn ôn nhu như tính cách
thường ngày của anh.
“Chỉ là
bạn đồng nghiệp thôi ạ.”
Người đàn
ông vẫn giữ nụ cười, máy máy mắt. Sau đó ghé vào tai Trịnh Sỹ Phong thì thầm.
Nói là thì thầm nhưng Lệ Dương đứng bên cạnh vẫn nghe rõ mồn một.
“Cháu chối
gì vậy? Dễ thương lắm!”
Trịnh Sỹ
Phong liếc mắt nhìn Lệ Dương, cô hơi đỏ mặt cúi xuống tránh cái nhìn của anh.
Không phải Lệ Dương cảm thấy ngượng vì được khen, mà thấy ánh mắt của Trịnh Sỹ Phong
khiến cô cảm thấy có chút không tự nhiên.
“Chú
Khang. Chú không định để tụi cháu đứng mãi ngoài này đấy chứ ạ?” Im lặng một
lúc, Trịnh Sỹ Phong đành phải nói mấy câu để gạt bỏ tính tò mò của ông chú già.
Nhận thấy
mình có vẻ bất lịch sự, người đàn ông vội cười cười xin lỗi rồi nhanh chóng dẫn
Trịnh Sỹ Phong và Lệ Dương tới một chiếc bàn ăn trống đặt trên ngôi nhà sàn
giữa hồ. Khi đi qua cây cầu, Lệ Dương chợt ngửi thấy mùi sen thoang thoảng bên
mũi. Quả là nhà hàng đặc biệt, chỉ là sen giả thôi mà cũng biết cách tạo mùi
hương dễ chịu đến vậy.
Khi cả hai
đã ngồi xuống và người đàn ông trung niên đã đi vào trong quầy lễ tân dặn dò
mấy nhân viên phục vụ, Lệ Dương mới không khỏi tò mò hỏi Trịnh Sỹ Phong lúc này
đang ngồi đối diện cô.
“Người vừa
nãy là chú ruột của anh ạ? Trông không giống lắm.”
“Chỉ là
chú hàng xóm thôi. Ở quê nhà chú ấy bên cạnh nhà anh. Chú ra Hà Nội lập nghiệp
được gần bốn năm nay rồi.” Trịnh Sỹ Phong rướn người đưa menu cho cô.
Thảo nào
nhà hàng này lại có phong cách dân dã như vậy, thì ra chủ của nó vốn là con
người của đồng quê. Nhưng thực sự ở Hà Nội này, khi có quá nhiều những nhà
hàng, khách sạn cao cấp với điều hoà, bàn ghế sa-lông thì những nơi như thế này
sẽ tạo cho người ta một cảm giác rất mới mẻ và thu hút. Bằng chứng là mặc dù ở
xa trung tâm thành phố và vẫn chưa tới giờ ăn nhưng hầu hết những chỗ ngồi đã
kín người. Trịnh Sỹ Phong và Lệ Dương được ngồi ở một vị trí đẹp thế này có lẽ
do anh đã gọi điện dặn người chú từ trước.
Lệ Dương
chăm chú nhìn vào tờ menu, có đầy đủ các món từ rau tới thịt, từ bình dân tới
cao cấp. Có vẻ nhà hàng này phục vụ mọi tầng lớp xã hội chứ không riêng gì giới
thượng lưu yêu thích cảnh quan dân dã. Cô lật lật vài tờ rồi chuyển qua cho
Trịnh Sỹ Phong.
“Hôm nay
sinh nhật anh, anh chọn món đi. Em thì dễ tính, ăn gì cũng được.”
Trịnh Sỹ
Phong khẽ nhún vai:
“Anh cũng
không khắt khe trong ăn uống lắm. Sinh nhật chỉ là phụ thôi, chủ yếu là muốn
cảm ơn em.”
“Cảm ơn
em?” Lệ Dương nheo mắt, hơi khó hiểu.
Trịnh Sỹ
Phong nhìn cô bình thản nói tiếp:
“Thời gian
qua cảm ơn em luôn ở bên cạnh giúp đỡ, động viên anh. Chuyện anh được khôi phục
chức vụ, nghe nói là nhờ em nói với Viện phó Phùng.”
Lệ Dương
lắc đầu cười:
“Em không
dám nhận công đâu. Anh vốn là bác sỹ rất giỏi, Trưởng khoa Lưu thực ra đã muốn
anh quay lại hỗ trợ chú ấy từ lâu rồi. Chỉ là sợ mọi người đàm tiếu chú ấy công
tư không phân minh nên mới để anh ở khoa Gây mê một thời gian thôi. Chú Phùng
với chú Lưu vốn là bạn tốt của nhau, việc chú ấy nói tốt về anh với lãnh đạo để
anh được khôi phục chức vụ cũng không phải khó hiểu mà."
“Jack nói
ở khoa gây mê hồi sức, em lấy danh nghĩa của anh kiểm tra, cấp thuốc và chăm
sóc cho bệnh nhân rất chu đáo, còn hàng tháng định kỳ ủng hộ vào quỹ phát triển
của bệnh viện bằng tên của anh, mục đích là để Viện phó Phùng nhìn thấy sự cố
gắng của anh. Một con người công bằng như Viện phó Phùng sẽ không vì thân quen
với trưởng khoa Lưu mà nhiệt tình tiến cử anh như vậy đâu. Với lại anh nghe
nói, quan hệ giữa Viện phó Phùng và trưởng khoa Lưu cũng không được tốt lắm.”
Cái cậu Jack
này quả thật lắm chuyện. Nhưng dù sao cũng không phải nói xấu về cô, vả lại
những chuyện cậu ta nói cũng không hẳn là sai sự thật. Mặc dù mục đích của Lệ
Dương khi làm những việc đó chỉ là vì cô có “tình ý” với Trịnh Sỹ Phong, không
muốn anh bị người khác chọc ngoáy sau lưng chứ không hề nghĩ đến việc làm để
giúp anh có thể khôi phục chức vụ. Ngược lại cô còn muốn anh ở khoa Gây mê hồi
sức lâu một chút, vì như vậy cô sẽ có nhiều thời gian được ở bên cạnh anh hơn.
“Đối với
anh, làm ở bộ phận nào không phải quá quan trọng, vì anh tin năng lực hơn là vị
trí công tác. Có thể em không nghĩ vậy. Nhưng những gì em đã làm cho anh, anh
thực sự rất biết ơn.”
“Chúng ta
từng là đồng môn, lại là đồng nghiệp. Anh không cần phải khách khí với em như
vậy đâu.” Lệ Dương khẽ cười, đáy mắt hiện lên vẻ hiền từ và nhân hậu cô hiếm
khi biểu lộ.
Trịnh Sỹ
Phong úp hai bàn tay đặt lên cằm, chăm chú nhìn vào một khoảng không trên chiếc
bàn giữa hai người. Anh dường như suy nghĩ vấn đề gì đó rất có chiều sâu. Dù
rất tò mò nhưng Lệ Dương không tiện cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Trịnh Sỹ
Phong quả là một người đàn ông rất tinh tế, anh dường như đọc được sự thắc mắc
trên gương mặt Lệ Dương, mới lặng lẽ giải thích:
“Anh đang
nghĩ... Tại sao cô ấy lại không thể có được một phần sự đồng cảm như em.”
Anh... thì
ra là đang nghĩ tới một người con gái khác. Lệ Dương không khỏi cảm thấy chạnh
lòng, cũng có một chút ghen tỵ với Bảo Anh. Tại sao cô ấy lại có thể chiếm trọn
trái tim Trịnh Sỹ Phong như vậy?
Suy nghĩ
cả buổi, Lệ Dương mới nói được một câu:
“Cô ấy
thật ra rất khổ tâm, cũng rất cần người đồng cảm. Cô ấy ra đi cũng là vì muốn
mọi người thừa nhận năng lực của cô ấy, cũng vì muốn chứng tỏ rằng cô ấy xứng
đáng với anh.”
Trịnh Sỹ
Phong chuyển ánh mắt lên gương mặt Lệ Dương, nói cho cô nghe một đạo lý:
“Em có
biết vì sao Hoàng tử có thể lấy cô bé Lọ Lem không? Bởi vì trong tình yêu hoàn
toàn không có khái niệm tương xứng, chỉ cần đối phương thấy phù hợp là được.”
Có lẽ
Trịnh Sỹ Phong nói đúng, có xứng đáng hay không chỉ người trong cuộc mới có thể
nhìn ra được. Cũng giống như Hoàng Quân, anh ta vì một cô gái đã qua đời mà
không màng tới sức khoẻ của bản thân, cũng không quan tâm tới cảm giác của
những người xung quanh, một mình tự giày vò, một mình nếm trải mùi vị khổ đau.
Có xứng đáng hay không, có lẽ chỉ mình anh ta mới hiểu. Trong chuyện tình cảm
giữa Bảo Anh và Trịnh Sỹ Phong, Lệ Dương là người ngoài cuộc, cô không có tư
cách để phán xét hành động của Bảo Anh là đúng anh sai, suy nghĩ của cô ta là
ích kỷ hay vị kỷ. Chỉ có Lê Bảo Anh mới hiểu rõ, cô ấy cần gì và chấp nhận đánh
đổi cái gì trong cuộc tình này. Cô chỉ cảm thấy tội nghiệp cho Trịnh Sỹ Phong,
là vì anh quá si tình nên mới không thể chấp nhận việc bị bỏ rơi hay vì tình
yêu của anh chưa đủ lớn để có thể thông cảm cho người mình yêu.
“Em sao
vậy?” Thấy Lệ Dương ngồi im không trả lời, Trịnh Sỹ Phong mới lên tiếng hỏi.
Lệ Dương
khẽ lắc lắc đầu, suy nghĩ của cô xáo trộn như vậy, cũng không biết phải nói với
anh như thế nào. Suốt cả bữa ăn hôm đó, họ cũng không nói gì đến chuyện này nữa,
chỉ nói chuyện phiếm về những kỷ niệm thời đại học, về trường cũ, lớp cũ, về
công việc và cuộc sống. Sau khi ăn, Trịnh Sỹ Phong dẫn Lệ Dương đi xem phim,
khoảng bảy giờ tối thì lái xe đưa cô về nhà. Anh cảm ơn cô đã dành cả nửa ngày
để đi cùng anh, cũng nói rằng ở bên cạnh cô anh cảm thấy rất thoải mái, hy vọng
lần sau có thể cùng cô đi ăn uống và xem phim như thế này nữa.