Chín giờ tối chạy đến trạm nghỉ của đường cao tốc thì xuống xe ăn cơm.
Ứng Khúc Hòa ăn hai miếng thì bỏ đũa xuống, đi vào trong xe. Tây Mễ cảm
thấy Ứng Khúc Hòa thật hẹp hòi, chẳng phải một trò chơi thôi sao, còn
buồn bực lâu như vậy?
Cô nói thầm một tiếng.
Trợ lý Chu
Minh ở bên cạnh bới một chén cơm, nói: “Cô Tây, vậy là cô không hiểu
rồi, ông chủ của chúng ta bị chứng OCD vô cùng nghiêm trọng, cung Xử Nữ
điển hình, may mà tài nấu nướng của cô tốt, anh ấy mới miễn cưỡng dễ
dàng tha thứ.”
”Cho nên bên cạnh có một người có tài nấu nướng là chuyện hạnh phúc biết bao à.” Tây Mễ cảm khái.
Ngoài trạm nghỉ, dưới đèn đường có mấy dì bán bánh mân nướng. Nghĩ đến Ứng
Khúc Hòa không ăn gì, Tây Mễ mua hai cái bánh nướng, sau khi lên xe thì
đưa túi giấy dai cho Ứng Khúc Hòa: “Nè, anh Ứng, anh ăn chút bánh lót dạ đi.”
Ứng Khúc Hòa cúi đầu nhìn tạp chí kinh doanh, không ngẩng đầu lấy tay ngăn lại, “Không đói bụng.”
”Ăn chút đi?” Tây Mễ lại đưa túi giấy qua, cái này khiến Ứng Khúc Hòa rất mất kiên nhẫn.
Chu Minh nhìn một màn này thì yên lặng cảm khái trái tim của người tuổi trẻ thật cao tận mây xanh, lá gan không hề nhỏ chút nào, lại ép ông chủ ăn
thức ăn. Chu Minh nổ mấy, làm như không nghe thấy chuyện trong xe.
”Thật sự không ăn?” Tây Mễ thu tay lại, mở túi giấy, lấy một cái bánh còn nóng hổi ra.
Vỏ ngoài của bánh có màu vàng óng ánh, rắc đầy hạt vừng, nóng nhưng không
bỏng. Cô cắn một miếng, bởi vì da xốp giòn nên tiếng “rộp” trong trẻo
vang lên, hương vị mê người lập tức làm Ứng Khúc Hòa thèm ăn.
Dạ
dày của anh như biến thành cái hang không đáy, tất cả tâm tình biến mất
trong một cái chớp mắt, bị mùi thơm của bánh nướng kích thích muốn cắn
một miếng.
Tây Mễ thấy anh chuyển mắt sang thì lại đưa bánh cho
anh: “Anh ăn thử một miếng xem, bánh này không phải ở đâu cũng có thể ăn được. Sau này có muốn ăn thì cũng không thể ăn được hàng chính tông
đâu.”
Rốt cuộc Ứng Khúc Hòa cũng nhận lấy bánh nướng, thử cắn một miếng nhỏ, trong giây phút vỏ bánh bắn ra giữa răng môi, anh nghe thấy
rõ tiếng giòn vang. Bánh nướng ngoài cháy trong xốp, bên ngoài là lớp vỏ xốp giòn, bên trong thì bốc hơi nóng, hương vị lên men nhàn nhạt, rồi
lại không kiềm chế nổi cảm giác thuần phác do hương cháy sém mang lại.
Loại bánh này cũng giống như rượu lương thực, đều có một cảm giác đơn giản nhưng lại trở về như nguyên trạng.
Hương vị này khác với kim thang xào nấm dại Đế Vương mà trước đó Tây Mễ nấu,
hoàn toàn là hai cấp độ khác nhau. Ứng Khúc Hòa suy tư một hồi lâu mới
chỉ điểm cho cô: “Lúc này nếu tiến vào vòng đấu 100 chọn 50, cô có thể
thử làm hương vị đơn giản như thế này.”
Tây Mễ cũng có ý nghĩ
giống như anh: “Trận đấu lần này là do bên tổ chức cung cấp nguyên liệu
nấu ăn, độ tươi mới không thể đảm bảo. Nếu như có thể đem thức ăn đơn
giản nấu ra hương vị đơn giản nhất, dẫn dắt đầu lười người ăn trở lại
nguyên trạng, cũng coi như là một sáng tạo đối với món ăn, anh Ứng, anh
nói đúng không?”
Nếu lời nói này đặt ở một ngày trước, nhất định
Ứng Khúc Hòa sẽ cực lực phản đối. Nhưng sau khi nếm thử rượu lương thực
và bánh mân nướng, tư duy của Ứng Khúc Hòa đã thay đổi, đồ ăn lúc trước
khinh thường một khi có cơ hội nếm thử biết nó ngon thì sẽ khó mà buông
xuống được.
Giống như khai quật được một đầu bếp có thiên phú như Tây Mễ, một khi gặp gỡ, muốn anh buông tay quả thật có chút không thực tế.
Tây Mễ thắng ở trẻ tuổi, càng có tính dẻo hơn đám đầu bếp già cổ hũ trong Ứng Thực Hiên.
….
Đến Cẩm Dương đã rạng sáng.
Ứng Khúc Hòa tạm thời có công việc cần về công ty xử lý, trợ lý đưa Tây Mễ
về nhà trước. Nhà của Ứng Khúc Hòa là biệt thự bốn tầng, Tây Mễ nhảy
xuống xe, nhìn qua có suối phun, bể bơi, đình viện sân cỏ, tâm tình có
chút kích động, cho nên tiền tốn cho khách sạn tối nay đổi thành biệt
thự lớn này sao?
Quá lời rồi!!
Sau khi vào nhà Tây Mễ
khoanh tay bó gối không dám có động tác quá lớn. Trong tủ giày trước cửa nhà bày đầy giày da của đàn ông, chỉ hai màu nâu và đen, kiểu thì gần
như giống nhau. Tây Mễ nhận lấy dép lê từ trong tay Chu Minh để mang,
ánh mắt vẫn dính trên mấy hàng giày da: “Anh Ứng mở nhà hàng, còn buôn
giày da nữa sao?”
Chả trách có tiền như vậy...
Chu Minh thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình: “Cô nói cái gì?”
”À, không… không có gì.”
Chu Minh dẫn cô đi lên lầu ba, ở chỗ rẻ của lầu hai có đặt một bình hoa
thạch trúc Thanh Hoa hoa văn Musa. Kiểu bày biện xinh đẹp này rất hấp
dẫn phụ nữ, Tây Mễ tự nhận nông cạn nên cũng không có ngoại lệ, dừng
bước lại đi qua sờ lên, cảm khái nói: “Trước kia ở trấn cổ có buổi đấu
giá, tôi đã thấy cái bình này. Bình hoa triều Đạo Quang* rất hiếm thấy,
lúc ấy số tiền đấu giá đột phá một trăm vạn, không nghĩ tới có thể nhìn
thấy ở chỗ này.”
(* Đạo Quang - niên hiệu vua Tuyên Tông nhà Thanh, 1821-1850)
Chu Minh trêu chọc cô: “Cô còn nhận biết đồ cổ?”
Tây Mễ sờ soạng bình hoa một chút, đứng thẳng người lên: “Mỗi năm trấn cổ
sẽ có buổi đấu giá, mưa dầm thấm đất thôi. Ngài Ứng thật là có tâm lớn,
bình hoa giá trị khoảng một trăm vạn, đặt ở đường đi thế này không sợ bị đụng bể à?”
Chu Minh nói: “Ông chủ nói, nếu là bình hoa thì nên đặt nó đúng chỗ, có đắt hơn nữa thì nó cũng chỉ là bình hoa.”
Đi đến lầu ba, Chu Minh dẫn cô đến cửa phòng ngủ, dặn dò: “Lầu ba tổng
cộng có bốn phòng, cô ở phòng này, đối diện phòng này là thư phòng của
ông chủ, không thể đi vào.””Ừm, cám ơn anh.” Cô hơi nhiều chuyện hỏi:“Anh Chu, anh biết gút mắc giữa anh Ứng và chị Nam Tinh không? Quan hệ
của hai người họ thật sự sắp kết hôn sao?”
Chu Minh ho nhẹ một
tiếng nói: “Cô Tây, có chuyện tôi phải nhắc nhở cô. Cô và ông chủ quen
biết không lâu, tính cách của anh ấy cô cũng không rõ mười mươi. Ông chủ là một người tham ăn, anh ấy đối tốt với cô tuyệt đối không phải vì cô
là một cô gái xinh đẹp, mà vì cô là một đầu bếp có thể nấu ra thức ăn
ngon, cô hiểu ý của tôi chứ.”
Tây Mễ cái hiểu cái không, vẻ mặt mê mang.
Chu Minh lại nói: “Cô còn nhỏ, có thiên phú, trình độ nấu nướng đúng là
hiếm có. Ông chủ thích giữ người tài, cho nên đối đãi tốt với cô. Lúc
ông chủ mười mấy tuổi bắt tay vào làm quản lý gia nghiệp thì tôi đã đi
theo anh ấy, cùng nhau làm việc mấy năm tôi biết rõ tính tình của anh
ấy, yêu cầu của anh ấy với phụ nữ giống như yêu cầu với một đầu bếp,
hoàn toàn không phân chia công việc và cuộc sống, tôi cho rằng đây là
điều tồi tệ. Cho nên cô Tây à, có lẽ ông chủ không phân rõ tình cảm với
cô, nhưng cô nhất định phải phân rõ, không nên hiểu lầm anh ấy có tình
cảm với cô, để tránh bị tổn thương.”
Tây Mễ đã hiểu.
Cho nên nguyên nhân Ứng Khúc Hòa tốt với cô rất đơn thuần, chỉ là vì tài nấu nướng của cô.
Nếu không phải vì tài nấu nướng của cô, có lẽ ngay cả một câu nói Ứng Khúc
Hòa cũng không muốn nói với cô. Cho nên cô chờ mong anh Ứng có chút tình cảm khác gì đó với cô, đều là không thiết thực, cho dù anh Ứng nói
thích cô, cũng chỉ là thích tài nấu nướng của cô, mà không phải là cô.
Chu Minh tổng kết nói: “Có đàn ông cần tay, cần chân, cần nhan sắc, nhưng
ông chủ nhà chúng ta lại cần thực đơn, cần tài nấu nướng.”
Tây Mễ tắm rửa xong đi ra, lời của Chu Minh vẫn còn lẩn quẩn bên tai cô.
Cả người vùi trên chiếc giường lớn mềm mại, nhìn chằm chằm vào trần nhà có chút buồn bã. Cho nên Ứng Khúc Hòa vẫn là xử nam ba mươi năm không thể
không lý do, chuyện quái gỡ này cũng rất ít gặp.
Trong xã hội
này, phụ nữ có tài nấu nướng tốt nhiều vô số kể, một người đàn ông có
thể vì tài nấu nướng mới thích cô, thì cũng có khả năng rất lớn bởi vì
tài nấu nướng mà thích những người phụ nữ khác.
Đây không phải là thật sự thích, chỉ là một người không muốn xa rời một vật nào đó thôi.
Trong lòng cô còn nghĩ đến quan hệ của Ứng Khúc Hòa với Nam Tinh, cuối cùng
lại bị một câu nói của Chu Minh tưới tắt tất cả ảo tưởng.
Hai giờ sáng cô vẫn không buồn ngủ, mở blog tìm blog “Fandom Tây Tây Tây Mễ “, lúc này id của cậu ta đã đổi lại “Quý Đông Lâm“.
Cô vẫn chưa quen với cuộc sống ở Cẩm Dương, không muốn gây thêm phiền toái cho Ứng Khúc Hòa, quyết định đi thuê phòng.
Tây Mễ gửi tin nhắn cho Quý Đông Lâm, hỏi cậu ta: Có ở đấy không?
… Quý Đông Lâm: “Nữ hoàng đại nhân, tiểu nhân ở đây.”
… Tây Tây Tây Mễ: “Anh biết ở trong thành phố Cẩm Dương có nơi nào cho
thuê phòng có giá tiện nghi một chút không? Tốt nhất không nên tìm môi
giới, tôi muốn nói chuyện trực tiếp với chủ nhà.”
… Quý Đông Lâm: “Thưa nữ hoàng đại nhân, tiểu nhân có thể miễn phí nhường giường cho ngài. (≧▽≦)/ “
Tây Mễ: “...”
… Quý Đông Lâm: “Nữ hoàng đại nhân, tôi nói giỡn đấy, ngài có wechet không? Tôi thêm bạn ngài.”
Hai người nhanh chóng thêm wechat, Tây Mễ nói yêu cầu của mình, Quý Đông
Lâm nhanh chóng hồi âm: “Bẩm báo nữ hoàng, tôi biết một bà cụ có cho
thuê phòng cũ, tiền thuê rất tiện nghi, có tôi đảm bảo, ngài chỉ cần trả tiền đúng hạn là được, không cần CMND. Nữ hoàng đại nhân ngày mai có
rãnh không? Chúng ta hẹn thời gian gặp mặt, tôi dẫn ngài đi xem phòng.”
Tây Mễ: “Có làm phiền quá không?”
Quý Đông Lâm: “Không chỉ một mình tôi, ở Cẩm Dương có mấy fan cũng muốn gặp ngài. Nếu như ngài đồng ý, ngày mai tôi chọn mấy fan trong đống fans
đại diện đi đến gặp ngài. Nữ hoàng đại nhân, cho đám fans này một cơ hội đi.”
Tây Mễ do dự một hồi lâu mới nói: “Vậy thì ngày mai, tôi chờ anh ở đâu?”
”Nữ hoàng đại nhân chưa quen cuộc sống ở đây, ngài cho tôi biết địa chỉ, tôi tới đón ngài ^_^ “
Tây Mễ dùng wechat share vị trí, nhìn thời gian đã ba giờ sáng rồi. Cô vội
vàng nhắn lại: “Đã ba giờ rồi mà sao anh còn chưa ngủ? Thức đêm không
tốt cho cơ thể.”
”Nhận được quan tâm của nữ hoàng đại nhân, tôi
cảm thấy mình còn có thể cố gắng nhịn một thế kỷ. Đã lưu địa chỉ, mười
rưỡi sáng mai tôi tới đón ngài.”
….
Ứng Khúc Hòa xử lý xong công việc về đến nhà đã là mười rưỡi sáng của ngày hôm sau.
Lái xe đến cửa nhà thì bị một chiếc Maserati màu lam chặn đường đi. Ứng
Khúc Hòa không biết tại sao con đường trước nhà lại có một chiếc xe đậu ở đây, quay đầu xe lại đi con đường khác.
Xe vừa chạy ra chỗ rẽ thì nhìn thấy Tây Mễ xách túi xách đi ra từ cửa nhỏ, ngồi vào chiếc Maserati kia.
Không phải nói ở Cẩm Dương không có bạn sao?
Ứng Khúc Hòa có chút buồn bực, đi vào nhà thì thấy hai trăm đồng đặt trên
bàn trà phòng khách, một tờ giấy nhắn lại: “Cám ơn anh Ứng chiếu cố,
tiền thuê phòng tôi để ở trên bàn, nếu như tiền phòng không đủ anh cứ
nói với tôi, tôi sẽ chuyển khoản cho anh. —— Tây Tây Tây Mễ.”
Ứng Khúc Hòa: “...” Vật nhỏ lang tâm cẩu phế.