Tây Mễ không biết tại sao Ứng Khúc Hòa đột nhiên hỏi chuyện này, suy nghĩ một chút lắc đầu nói: “Không có à.”
”Nói dối.” Ứng Khúc Hòa thả cô ra, thu tay lại đút vào trong túi.
Tây Mễ bối rối gãi gãi ót: “Bạn trên mạng có tính không?”
Sắc mặt Ứng Khúc Hòa trầm xuống: “Cho nên hôm nay cô lên xe của bạn trên mạng?”
Tây Mễ ôm túi nguyên liệu có chút bàng hoàng: “Anh Ứng, làm sao anh biết?”
”Lão Khúc.” Ứng Khúc Hòa hơi nghiêm nghị uốn nắn cô.
”Ừm... Lão Khúc.” Lần đầu gọi Ứng Khúc Hòa như thế, thật sự rất không được tự nhiên, trong khoảnh khắc kêu ra miệng cô rất ngượng ngùng. Cô nói:“Anh... Anh ngồi trên ghế sofa đợi một lát trước đi, tôi đi làm đồ ăn.”
Ứng Khúc Hòa gật đầu “Ừ” một tiếng.
Tây Mễ đi vào phòng bếp thầm thở phào một cái, mở cái túi ra, lấy thịt heo thì thấy không có rau dưa gì đi kèm.
Không có gì ngoài thịt heo, chút ít lá khoai, hai trái chanh.
Cô nhớ tới trong nồi vẫn còn cháo măng tây, làm chút thịt viên* hình như cũng có thể phối được.
(* raw là 狮子头 nghĩa là đầu sư tử, là tên gọi món ăn truyền ở Hoài Dương
tỉnh Tô Giang Trung Quốc, hình ảnh ở bên dưới, giống như thịt viên vậy
á)
Tây Mễ lấy thịt heo ra, cắt làm hai bên nhiều bên ít, cắt mỏng chặt thô thành chừng hạt gạo. Không có rau dưa kết hợp, Tây Mễ lấy móng ngựa mua hồi chiếu cắt vụn, sau đó trộn với vụn thịt, cuối cùng làm
thành viên cầu, ném vào chảo dầu.
Thẳng đến khi thịt viên giòn
lớp vỏ ngoài, lại vớt nó ra, cho thêm xì dầu, đường vào trong chảo nấu
lên, nấu thành nước đường xong thì bày ra dĩa.
Ứng Khúc Hòa ngồi trong phòng khách xem “Mỹ vị Trung Hoa” của nhóm nổi tiếng trên mạng phát lại trên ti vi.
Tây Mễ bày chén đũa xong ngồi xuống sofa, vươn tay lấy điều khiển chỉnh âm lượng to lên.
Ống kính vừa vặn dừng ở trên mặt cô, dưới ánh đèn, khuôn mặt cô trắng bệch
không có chút sức sống, so với hai MC thì nhạt như nước trong.
Tây Mễ cắn đũa cảm khái: “Khó trách trên blog có nhiều người mắng tôi xấu, thì ra tôi thật sự xấu như vậy.”
Ứng Khúc Hòa cầm đũa lên, gắp một cục thịt viên sốt tương đỏ, cắn một
miếng, lúc răng chạm vào lớp vỏ giòn thì phát ra tiếng xốp giòn tan.
Ngoài giòn trong xốp, thịt bằm tinh tế cùng nước sốt vừa miệng, hương vị tràn ngập khoang miệng.
Chỉ có chiên dầu mới có thể khiến lớp
ngoài xốp giòn như thế, nhưng vào đêm mà nói, nên ít ăn thức ăn có nhiều dầu lại. Cũng may Tây Mễ là người hiểu rõ về ăn uống, một bát cháo lá
măng tây làm giải bớt cái béo, còn có tác dụng giải nóng.
Một bát cháo nóng ấm làm mát lạnh thị giác và vị giác của người ăn, cũng khiến cho anh có cảm giác ấm áp của một gia đình nhỏ.
Ứng Khúc Hòa rất thưởng thức năng lực không chế thức ăn của. Cô nấu ăn,
không chỉ xem xét đến khẩu vị người ăn, mà còn xem xét đến cảm giác của
người ăn, khiến người ta rơi vào một tình cảm mầu nhiệm không thể nói
rõ.
Thức ăn cô nấu tựa như được cô giao phó tính mạng, cực kỳ có sức cuốn hút.
Ví dụ như thịt viên sốt tương đỏ cùng cháo rau này, tựa như vợ chồng kiểu
Trung đúng chuẩn, hai người tương kính như tân, có thể bù trừ điểm yếu
cho nhau, thịt viên có thể giải trừ sự nhạt nhẽo của cháo, còn cháo có
thể thổi đi cái béo ngậy của thịt viên, hai món ăn nhìn như không hòa
hợp nhưng lại ăn nhịp ngoài ý muốn.
Cô gái bưng cái bát hưng phấn nhìn chằm chằm vào ti vi, cái miệng nhỏ nhắn nhai cháo rau, cảm khái
nói: “Nam Tinh thực sự có thực lực.”
Cửa sổ phòng khách mở toang, gió nhẹ thổi vào, một sợi tóc ngắn của cô vểnh lên, thẳng tắp độc lập.
Ứng Khúc Hòa để thức ăn xuống, vươn tay ra để trên đầu cô.
Tây Mễ phát hiện có một cái bóng ở trên đầu, vừa ngẩng đầu lên, bất ngờ không cảnh giác bị anh bắn một búng tay.
”Oa...” Cô đau đến kêu ra tiếng, che trán lại, vẻ mặt phẫn uất: “Anh làm gì vậy?”
”Lúc ăn cơm không nên nhìn chằm chằm vào ti vi, xin cô đừng nên phụ những
món ăn ngon này, chúng nó cũng hi vọng nhận được sự tôn trọng.” Ứng Khúc Hòa nói chuyện luôn nghiêm trang, cho dù là đang bịa chuyện.
Tây Mễ chuẩn bị gắp thức ăn, vừa cúi đầu phát hiện bốn cục thịt viên lại chẳng còn cục nào, chỉ còn lại chút nước sốt ở đáy dĩa.
Cô trừng mắt nhìn Ứng Khúc Hòa, hớp một ngụm cháo để đè nén lửa giận.
Ăn uống no nê, Ứng Khúc Hòa không có ý định rời đi, vẫn ngồi ở phòng khách xem chương trình.
Dáng ngồi của Ứng Khúc Hòa rất nghiêm chỉnh, không giống cô, lúc nào cũng
thích nằm làm ổ trên ghế sofa, hận không thể hòa làm một với cái ghế.
Xem ra trước khi chương trình kết thúc, hẳn là Ứng Khúc Hòa sẽ không rời đi.
Tây Mễ không chuyên tâm xem ti vi, ngửa đầu dựa vào ghế sofa lướt blog, lướt xuống dưới thì lấy tin nhắn riêng của Mỹ Thực Đạo.
Từ khi cô dừng đăng thực đơn trên blog, Mỹ Thực Đạo cũng không đăng bài trên blog nữa.
... Mỹ Thực Đạo: “Chúc mừng tiến vào vòng tiếp theo. Thêm wechat của tôi.”
Phía dưới có thêm một mã hai chiều.
Tây Mễ tìm được wechat của anh, trong lúc gởi lời mời kết bạn đợi thông
qua, nhân tiện mở hình avata của anh ra xem. Thất vọng là hình avata
không phải là hình của người đó, mà là minh tinh điện ảnh Hollywood Al
Pacino.
Điện thoại của Ứng Khúc Hòa để trong túi quần, nhận được lời mời kết bạn thì rung lên một cái rất khẽ.
Anh lấy điện thoại ra chấp nhận lời mời, liếc mắt nhìn Tây Mễ, thấy khóe môi cô nhóc khẽ nhếch lên.
.... Tây Tây Tây Mễ: “A a a, ba ba tôn đạo!”
.... Mỹ Thực Đạo: “Kích động vậy à?”
.... Tây Tây Tây Mễ: “Đúng vậy đúng vậy, anh có xem tôi thi không? Biểu hiện của tôi thế nào?”
.... Mỹ Thực Đạo: “Cô có một sai lầm trí mạng, chỉ với điểm ấy, kết quả của trận đấu cô sẽ không vào được Top 50.”
.... Tây Tây Tây Mễ: “(⊙v⊙) Hả?”
.... Mỹ Thực Đạo: “Thớt gỗ màu gì, phối với kiểu thức ăn như thế nào, cần
phải phân chia rõ ràng, đây là thứ trụ cột nhất. Tham gia trận đấu thì
toàn lực ứng phó, đừng ôm tâm tính gặp may.”
Ứng Khúc Hòa viết xong đoạn này gởi đi, giương mắt nhìn vẻ mặt của Tây Mễ.
Cô nhóc bĩu môi, thì thầm: “Tôi không ôm tâm tính gặp may...”
Ứng Khúc Hòa không nhịn được nhếch môi lên. Anh chỉ nhắc nhở một chút, cô nhóc này ngược lại còn uất ức nữa.
Tây Mễ đang cầm điện thoại bấm chữ, Ứng Khúc Hòa đột nhiên đứng dậy, nhìn
xuống cô nói: “Cách trận đấu còn bốn ngày nữa, mấy ngày này cô luyện tập nhiều chút, xem lại trận đấu của năm trước tìm xem những đầu bếp kia
thường phạm lỗi gì.”
Cô vội vàng gật đầu, tiễn anh đi như tiễn ôn thần vậy.
Bên kia Mỹ Thực Đạo rất lâu không trả lời lại, Tây Mễ tắt điện thoại, màn
hình đen thui đột nhiên sáng lên, nhận được wechat của Mỹ Thực Đạo.
.... Mỹ Thực Đạo: “Trận đấu cố gắng lên.”
Tây Mễ trả lời lại một icon mặt cười tươi rói.
.... Tây Tây Tây Mễ: “Ba ba tôn đạo anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giành
được quán quân, lấy được tiền thường sẽ trả tiền lại cho anh.”
.... Mỹ Thực Đạo: “Không cần trả, số tiền đó là phí bản quyền thực đơn của cô, tôi là một đầu bếp tôn trọng bản quyền:)”
.... Tây Tây Tây Mễ: “Bậy, trả thù lao là có thể tự ý bóp méo thực đơn sao?
Tiền này tôi không lấy! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ trả lại cho anh, sau đó
tôi có thể thẳng lưng tiếp tục nguyền rủa đầu lưỡi của anh biến ngọt,
xào rau không cần muối:)”
.... Mỹ Thực Đạo: “Tùy cô, nghỉ ngơi sớm chút đi.”
.... Tây Tây Tây Mễ: “Ngủ ngon.”
Tây Mễ kéo quạt trần phòng ngủ, nằm ở trên giường, đắp chăn mỏng cảm nhận
thiên nhiên mát mẻ. Cô nhìn chằm chằm vào trần nhà nghĩ đến Ứng Khúc
Hòa, nghĩ đến Ba ba tôn đạo, nghĩ đến cuộc thi...
Hai mí mắt đánh lộn nhau, thân giường bỗng nhiên lắc lư, đèn treo cũng bắt đầu đong
đưa, nước sơn màu trắng cũ kỹ bắt đầu bong ra từng mảng, từng mảnh lác
đác rơi xuống mặt Tây Mễ, cô bị sặc ho khan mấy tiếng.
Đây là...
Động đất?
Bối Xuyên thuộc Cẩm Dương từng là khu bị động đất nặng, tin tức thảm cảnh thiên tai năm đó vẫn còn rõ như in.
Cẩm Dương đang trên vành đai động đất, cách hai tháng chấn động một lần, người nơi này đã tập thành thói quen.
Nhưng Tây Mễ là người bên ngoài, lần đầu tiên trải nghiệm động đất, chấn động rất nhỏ đã khiến cô cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, ôm lấy cái gối nhanh
chóng chạy xuống lầu.
Dưới tiểu khu, mấy thím mấy bác bình tĩnh
ngồi dưới dây nho quạt cây quạt bồ hương hóng gió nhìn thấy cô chân trần chạy ra thì trêu chọc nói: “Cô gái nhỏ vừa mới chuyển đến à, sợ sao?”
”Cô gái nhỏ cháu là người nơi nào thế? Không phải là người vùng này nhỉ?”
”Nơi này của chúng tôi ba ngày hai bữa lại động đất một lần, rồi sẽ quen thôi.”
Rồi sẽ quen thôi...
Dân bản xứ đối với động đất đều bình tĩnh như vậy? Tây Mễ xấu hổ.
Cô để chân trần ngây người ở bên ngoài nửa tiếng, sau khi trở về phòng thì thấy nước sơn trên vách tường đã tróc ra, nứt một đường nhỏ.
Cô cầm điện thoại ngồi xổm ở góc tường, đo đạc kích cỡ vết nứt, đặc biệt nghiêm túc gọi một cuộc điện thoại cho Ứng Khúc Hòa.
....
Ứng Khúc Hòa lái xe tới đón cô, nhét đồ dùng rửa mặt, quần áo của cô vào
cốp xe, ngồi trở lại trong xe nhắc nhở cô: “Dây an toàn.”
Tây Mễ ngoan ngoãn cài dây an toàn lại, cảm khái Cẩm Dương quá nguy hiểm, cô là đang dùng tính mạng tham gia thi đấu!
Ứng Khúc Hòa chạy ra khỏi tiểu khu, sau khi chạy trên đường cái rộng rãi
thì giải thích nói: “Vừa rồi Bối Xuyên xảy ra dư chấn cấp 4.5, Cẩm Dương chịu ảnh hưởng, kiến trúc của tiểu khu cũ có chút niên đại, sớm nên dỡ
dời, cô không nên chuyển vào.”
”Bạn trên mạng quả nhiên không
đáng tin.” Tây Mễ khóc không ra nước mắt, “Không biết 300 tệ tiền thuê
nhà có thể lấy lại được không, thật đau lòng mà.”
”Ngay cả bạn
trên mạng cũng dám tin, lá gan đủ lớn đấy,“ lúc đợi đèn xanh ở ngã tư
đường, Ứng Khúc Hòa lấy một hợp đồng ra ném cho cô: “Hợp đồng thuê này
cô nhìn xem chút, không có vấn đề gi thì ký vào.”
Tây Mễ nhận lấy “Hợp đồng thuê nhà”, cẩn thận xem điều khoản, đại khái như sau:
1, Bên A (Ứng Khúc Hòa) không lấy tiền thuê phòng của bên B (Tây Mễ),
không thu bất cứ chi phí nào. Bên B cần phải lo một ngày ba bữa cho bên
A, cũng nhận bên A làm thầy, dùng cái này để trừ tiền thuê phòng.
2, Phòng bếp tùy ý để bên B sử dụng, không được sự cho phép của bên B thì bên A không được tùy tiện ra vào phòng bếp.
3, Bên B không được bên A đồng ý thì không được vô cớ chuyển ra, nếu không sẽ dựa theo vi ước mà xử lý. Bên A không được đuổi bên B đi, nếu không
sẽ dựa theo vi ước mà xử lý.
4, Hai bên A B một khi ký kết hợp
đồng thì lập tức có hiệu lực, thời hạn là 6 tháng. Nếu như hai bên A B
có bên nào vi ước thì bồi thường một trăm vạn đồng nhân dân tệ cho đối
phương.
Tây Mễ đọc đi đọc lại điều khoản mấy lần, tức là Ứng Khúc Hòa không lấy tiền phòng của cô, nhưng cô nhất định phải lo một ngày ba bữa cho Ứng Khúc Hòa, hơn nữa còn gọi anh một tiếng thầy?
Bây giờ đối với Tây Mễ mà nói, cái gì cũng không quan trọng, có chỗ ở mới là điều quan trọng nhất!!
Điều khoản này cô không hề chịu thiệt, mà Ứng Khúc Hòa cũng không mất mát
gì, cô gần như không lo lắng, lấy một cây viết ra ký tên vào bản hợp
đồng, giao hợp đồng cho Ứng Khúc Hòa: “Thầy, ký tên vào hợp đồng rồi
đây.”