Thứ sáu diễn ra trận đấu 100 chọn 50 của “Mỹ vị Trung Hoa”, bên ban tổ chức dựng đài thi đấu ở khu vui chơi lớn nhất Cẩm Dương.
Trăm đầu bếp nổi danh chỉ có lác đác mấy đầu bếp nữ, tất cả đồng phục đầu
bếp nữ đều dựa theo tiêu chuẩn khách sạn, Tây Mễ và mấy đầu bếp nữ khác
mặc đồng phục đầu bếp màu đỏ, thắt nơ đen; đầu bếp nam thì đồng phục màu trắng, mang nơ đỏ
Để công bằng chính trực, quy định của trận đấu đến lúc thi mới công khai.
Trăm đầu bếp bốc thăm chia làm hai nhóm, phân ra hai đề tài chính là tiệc
hải sản và tiệc Hoàng đế, làm 25 món ăn. Hai tổ tiến hành PK, cuối cùng
là do khán giả, giám khảo thưởng thức hai bữa tiệc chủ đề rồi cho điểm.
Trong tay khán giả có 90 vé, trong tay giám khảo có 10 vé.
Tây Mễ hi vọng sẽ đối đầu với Nam Tinh, nhưng cuối cùng bọn họ lại ngẫu
nhiên cùng một nhóm tiệc Hoàng Đế. 50 đầu bếp phụ trách “Tiệc Hoàng đế”
tốn mười phút mở một cuộc họp nhỏ, xác định thực đơn, phân công rõ ràng.
Tây Mễ và Nam Tinh phụ trách món khai vị, món chính đồ ngọt do những đầu bếp khác phụ trách.
Trận đấu này hoàn toàn là so vận may, vận may của cô và Nam Tinh không tệ,
đầu bếp cùng nhóm tương đối am hiểu cái gọi là thức ăn Hoàng đế. Nam
Tinh và Tây Mễ chỉ làm vài món khai vị, vị chua ngọt, có thể kích thích
người ta thèm ăn.
Nhóm đầu bếp nổi tiếng trên mạng có hai mỹ nữ cùng nhóm, bình luận lập tức bùng nổ.
”Trời ạ, nữ thần cùng một nhóm với cô nàng cửa sau?”
”Ai nói cửa sau đều cút hết đi có được không? Tây Tây Tây Mễ rõ ràng có
thực lực, trong trận đấu trước mấy người không thấy sao? Kim thang xào
nấm dại chỉ dùng một giây liền giết chết nữ thần Nam Tinh đấy, có thấy
không hả?”
”Một tuần không thấy, Tây Tây Tây Mễ đột nhiên đẹp hơn rồi? Cho nên nguyên nhân là tuần trước là do không trang điểm? Tôi vẫn
thích bộ dạng kiều diễm như hoa này của Tây Tây Mễ hơn!”
”Đây là CP của tôi! Chênh lệch chiều cao của hai nữ thần thật moe nha _(:3)∠)_.”
...
Quý Đông Lâm dẫn đoàn fan xuất hiện ở nơi thi đấu, cậu vung lá cờ nhỏ trong tay lên, đám fan lập tức reo hò vui mừng giơ mấy cây gậy phát sáng lên
quơ qua quơ lại, giống như không phải xem thi đấu nấu ăn mà giống đang
xem đại hội ca nhạc hơn.
Nhân viên công tác chỉ vào đám fan của“Tây Tây Tây Mễ” trong khán phòng quát lớn: “Mấy người có thể yên tĩnh
chút được không? Coi đây là tuyển tú sao?”
Bà cụ giơ cây gậy lên, kiêu ngạo nói: “Còn không cho phép chúng tôi cỗ vũ? Chúng tôi mua vé
vào đài, cậu dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi cổ vũ trợ uy?”
Tiểu Minh kéo khăn quàng đỏ trước ngực, giơ cánh tay có ba đường ngang lên,
khí thế hùng hồn nói: “Đúng vậy, dựa vào cái gì chứ? Chú có biết cháu
muốn vào xem trận đấu đã lấy không ít tiền tiêu vặt không? Không biết
thì đừng càn rỡ ngăn cản, là một fandom mà không thể ở trong khán đài cổ vũ thì có khác gì cá muối gì đó chia ra chứ!”
Lão Tần ôm một cây gậy thật to, từ đầu đến cuối không hô hào, cũng không mở miệng nói
chuyện, yên tĩnh không hề giống fan chút nào. Đối mặt với khiển trách
của nhân viên, rốt cục ông cũng mở miệng: “Khu vui chơi này là sản
nghiệp của tôi, cậu có ý kiến gì với nhóm chúng tôi thì bảo người phụ
trách của ban tổ chức tới đây, mấy người có thể mang tất cả mọi người
của ban tổ chức rời đi.”
Nhân viên nhìn lão Tần, cảm thấy hơi quen mắt.
Tập trung nhìn kỹ, đây không phải là Tần tổng trùm ẩn hình trong top mười ở Cẩm Dương sao? Đám người từ giả đến trẻ kia đều không thể trêu vào, ba
mươi sáu kế chạy là thượng sách...
Trận đấu này trước khi phân nhóm, thật ra thắng thua đã không có gì lo lắng nữa.
Ba đầu bếp lớn của nhóm nổi tiếng trên mạng, ba đầu bếp lớn của nhóm
truyền thống đều cùng nhóm “Tiệc Hoàng đế“. Một bàn tiệc Hoàng đế 25 món ăn, bốn món khai vị, tám món ăn nóng, sáu món ăn lạnh, hai món canh, ba suất ngọt, hai suất hoa quả và các món nguội.
Phụ trách món ăn nóng chính là ba đầu bếp lớn của nhóm truyền thống, trình độ của ba người này hoàn toàn có thực lực.
Đấu vòng loại 100 chọn 50 chỉ là khởi động, trận đấu ngày mai 50 chọn 10
mới thật sự là bắt đầu chém giết. Trước đó Ông chú JN và Nam Tinh cùng
nhóm đầu bếp nổi tiếng trên mạng, ba đầu bếp của nhóm truyền thống đã
khiến cô có chút “nghe tiếng đã thấy khiếp đảm” rồi.
Quy tắc và chủ đề của trận đấu lúc thi đấu mới công bố. Kiểu này cực kỳ khảo nghiệm năng lực ứng biến của đầu bếp.
...
Sau trận đấu, Tây Mễ có chút áp lực, không hiểu sao phát hiện mình và Nam
Tinh được dân mạng cứng rắn ghép thành một CP. Thậm chí bắt đầu có dân
mạng vẽ hình của hai người.
Tây Mễ được vẻ thành Laury đáng yêu.
Nam Tinh được miêu tả thành Ngự Tả lãnh diễm mặc sườn xám màu đen. Tiểu
Tây Mễ ngâm mình ở trong chén bánh trôi, hai tay ôm mặt, khuỷu tay chống ở trên miệng chén; Ngự Tả lãnh diễm sườn xám Nam Tinh lại tựa vào bên
cạnh chén bánh trôi, váy xẻ ở đùi, cực kỳ hoàn mỹ khoe chân dài.
Ánh mắt Ngự Tả lạnh lẽo đang dùng ngón tay chọt đầu của Tây Mễ Laury.
Hình vẻ này, ngay cả bản thân Tây Mễ cũng cảm thấy... cực moe. QAQ
Phía dưới có rất nhiều bình luận:
”A a a, hai nữ thần thật xứng đôi!”
”Mặc dù không biết hai cô ấy, nhưng tôi đứng thuyền CP này.”
”Ngự Tả phối Laury, quá moe rồi!”
...
Trong hình vẻ cô ngâm mình cùng bánh trôi tròn vo, cả người tròn tròn thực sự đáng yêu. Động tác Nam Tinh dùng ngón tay chọt đỉnh đầu cô, không hiểu
sao khiến cô nhớ tới Ứng Khúc Hòa... Sở trường búng trán cô.
Oa...
Tây Mễ bưng mặt không hiểu sao lại đỏ mặt, ôm gối lăn lộn qua lại trên giường.
Còn có người vẽ Tây Mễ thành Laury tóc ngắn mặc sườn xám màu đỏ, chân mang giầy thêu, hoàn toàn có đủ màu sắc Trung Quốc.
Bình luận bên dưới bức hình:
”Muốn nói... Đôi giày của cô gái này là sao? Hai lần lên sân khấu đều mang đôi này. Thương quá đi. “
”Nhớ tới trận đấu lần trước, trên mặt nữ thần đậm nhạc khác thường, hẳn là không có tiền mời thợ trang điểm. Thương quá đi.”
Lúc này tiểu Minh đột nhiên bình luận trên blog: “Nữ thần thật sự rất đáng
thương, áo T-shirt mặc trên người đều nhàu nát, quần rách hai lỗ cũng
vẫn còn mang, bà nội tôi còn nói mua cho nữ thần cái quần dài. Tóm lại
mọi người phải ủng hộ nữ thần nhiều hơn nữa.”
QAQ... Tây Mễ nhìn thấy bình luận này bèn liếc nhìn quần jean rách te tua của mình.
Đây là quần jean mẫu hot cô đặt mua trên taobao...
#Tây Mễ không đổi giày# chủ đề này không biết tại sao lại đứng đầu, cô qúynh lên nhìn chủ đề này, không ngờ lần đầu tiên trong đời có chủ đề về mình đứng đầu, nhưng chủ đề lại là cái này.
Rất nhanh có dân mạng chỉ ra đôi giày thêu này của Tây Mễ, nếu không mẻ sạn* thì đây chính là mẫu thủ công số lượng có hạn của MORD.
(* 磕: sứt; mẻ
碜: xấu; xấu xí; khó coi
=> là từ địa phương phương Bắc, có ý chỉ bộ dạng khó coi, ghê tởm, xấu xí. Suy nghĩ đến lòng tự trọng của đối phương nên bình thường sẽ không nói
trực tiếp mà nói ra cách diễn đạt này)
Tây Mễ vào trang web của
MORD, quả nhiên nhìn thấy có một đôi giày vải thêu hoa kiểu Trung như
thế này, cô lê chuột vào hình đôi giày thêu xem giá, cẩn thận đếm số,
xác định không có số lẻ đằng sau thì hít sâu một hơi.
Giá tiền của đôi giày này là 99 và đằng sau có thêm hai số 0.
Cô nhìn giày, lập tức cảm thấy kính nể, chỉ thiếu không thắp nhang cúng mà thôi.
Bây giờ cô trả lại vẫn còn kịp chứ?
Ngày hôm sau Tây Mễ quyết đoán không mang đôi giày thêu này nữa, mang đôi
dép lê đi xuống lầu. Lúc ăn cơm cô gặm bánh bao đậu phụ hỏi Ứng Khúc
Hòa:“Thầy, tại sao anh gạt tôi? Đôi giày thêu kia đang được dân mạng bàn tán, rõ ràng là 99 thêm hai con số 0. Tôi... Bây giờ hoàn toàn không có tiền trả lại cho anh à.”
”Sau này kiếm tiền trả lại cho tôi.”
Tây Mễ chu mỏ: “Học trò nghèo như vậy, thầy giáo anh thực sự cảm thấy tôi có thể trả hết sao?”
Tây Mễ làm bánh bao đậu hủ có mùi vị không tệ chút nào, độ dày mỏng vừa
vặn, nhân bánh là nấm hương và thịt heo, sau khi cắn một phát nước nhân
sẽ tràn ra. Nước nhân bên trong bánh bao hòa với đậu nành tinh khiết và
thơm chạm vào vị lôi.
Một cái bánh bao đậu hủ khiến dạ dày của
Ứng Khúc Hòa được lấp đầy, anh nói: “Lương một năm của đầu bếp trưởng
khách sạn năm sao ở Cẩm Dương khoảng chừng 60 đến 70 vạn. Làm học trò
của tôi, cô không nên có chút tự tin đó sao? Thầy giáo đầu tư cho học
trò là chuyện đương nhiên, làm học trò của tôi, nếu ngay cả chút ý chí
chiến đấu ấy cô cũng không có, ra cửa đi thẳng, tạm biệt không tiễn.”
“...” Tây Mễ yên lặng rơi lệ, lương một năm 60 vạn cô thật sự không dám nghĩ
tới, cũng không dám nói mình chưa từng nghĩ tới, sợ bị Ứng Khúc Hòa nện
một đấm thành con cún ngốc.
”Mười giờ ra ngoài, tôi dẫn cô đi mua quần áo.” Ứng Khúc Hòa nâng cổ tay lên nhìn thời gian, “Cô còn mười
phút ăn sáng, lên lầu thay đồ.”
Tây Mễ tu sữa đậu nành một hơi hết ly, vội vàng xua tay từ chối: “Tôi... Không mua quần áo.”
Ứng Khúc Hòa: “Không phải tôi đang trưng cầu đồng ý của cô, tôi là đang hạ
mệnh lệnh với tư cách là thầy giáo. Tôi không muốn học trò của Ứng Khúc
Hòa tôi chỉ có hai bộ quần áo thay qua thay lại, còn có, phong cách quần áo của cô khiến tôi nghi ngờ học trò của tôi nhận là học trò nam. Cô
Tây, cô cho rằng ký hợp đồng với tôi, trở thành thầy trò là một việc rất tuỳ ý dễ dàng sao? Tôi đang tiêu tất cả tiền bạc trên người cô, tôi đều ghi kỹ vào sổ, chờ cô trở thành bếp trưởng, cô phải trả lại cho tôi cả
vốn lẫn lời số tiền này.”
Tây Mễ bị anh làm nghẹn đến không còn lời nào để nói.
Cho nên làm học trò của Ứng Khúc Hòa, đầu tiên bạn phải có bộ dáng đẹp dẽ,
ăn mặc thiệt là đẹp, không khiến cho anh mất mặt mới là đẳng cấp. Cô
khóc không ra nước mắt hỏi: “Thầy Ứng, anh yêu cầu học trò hoàn mỹ như
vậy, là cung Xử Nữ hả?”
”Còn năm phút nữa, trước khi ra cửa tôi
phải nhìn thấy cô đổi quần áo,“ Anh duỗi tay ra, hơi cong ngón tay, dùng chỗ xương ngón tay gõ nhẹ đầu cô một cái, “Còn tóc của cô nữa, chải gọn lại đi.”
Ứng Khúc Hòa rời khỏi bàn ăn, Tây Mễ vỗ vỗ khuôn mặt nóng hổi.
... Tây Mễ ơi là Tây Mễ, có tiền đồ chút đi, đỏ mặt nữa là biến thành con cún ngốc đấy!
Nhớ tới câu nói của Ứng Khúc Hòa nghi ngờ mình là nam, trong nháy mắt, ham muốn nuôi dưỡng tóc càng mãnh liệt hơn rồi.
...
Đi vào siêu thị, Ứng Khúc Hòa chân dài đi nhanh, Tây Mễ đuổi theo không
kịp, chênh lệch chân dài chân ngắn lập tức hiện ra. Dường như Ứng Khúc
Hòa chỉ một lòng với giày thủ công của MORD, dẫn cô đi vào khu mua sắm.
Nhân viên bán hàng xếp thành hàng, khóe miệng khẽ nhếch lên cười “Hoan nghênh quý khách“.
Tây Mễ vốn cao 1m6, ở trong cửa hàng xa xỉ cảm thấy mình đột nhiên biến
thành 1m3... Núp ở sau lưng Ứng Khúc Hòa, hi vọng hấp thu chút quý khí
vương giả của anh, để bản thân nhìn có vẻ không sợ hãi gì, có thể ngẩng
đầu ưỡng ngực với nhân viên bán hàng.
Ứng Khúc Hòa nắm lấy vai cô kéo lên trước, chỉ vào một đôi giày đế bằng trong tủ, “Đôi này, cô mang thử xem.”
Tây Mễ cúi người xuống liếc nhìn giá tiền trong quầy thủy tinh, cẩn thận
đếm, bốn con số, cái đầu nhỏ lập tức lắc thành cái trống: “Quá mắc,
chúng ta mua cái khác được không?”
”Tiền ký sổ, sau này trả.” Ứng Khúc Hòa nhếch môi, nhưng dáng vẻ lại không có chút ấm áp nào, “Có áp
lực mới có động lực, đây là một phương pháp kích thích ý chí chiến đấu
của cô.”
Tây Mễ sắp khóc tới nơi, suýt chút nữa quỳ xuống ôm lấy đùi anh hô câu “Ba tha mạng“.
”Thầy ơi, tôi rất có ý chí chiến đấu, giấc mơ của tôi là trở thành bếp
trưởng, tiền lương một năm là 60 vạn.” Vẻ mặt Tây Mễ kiên định dựng
thẳng ngón tay lên, “Thật sự, lừa anh tôi là con cún ngốc.”
”Lương một năm 60 vạn cô đã thỏa mãn rồi sao?” Ứng Khúc Hòa nắm lấy bả vai cô, dẫn tới một tủ giầy khác, chỉ vào một đôi giày bên trong, cách tấm thủy tinh chỉ chỉ vào bên trong,“Đôi vừa rồi động lực quá ít, đôi này.”
Tây Mễ tiến lại gần tấm thủy tinh, lại cẩn thận đếm, năm... năm con số.
”Đủ rồi đủ rồi... Động lực của tôi đủ rồi...” Chân của cô hơi co rút như
nhũn ra, lồng ngực khó chịu muốn ói ra máu, “Thầy Ứng, tôi cảm thấy đôi
giày có bốn con số vừa rồi mang đến năng lượng động lực rất đầy đủ cho
tôi, đôi giày năm con số này dư thừa rồi.”
Ứng Khúc Hòa xoay người đưa một cái card cho nhân viên bán hàng, chỉ vào hai đôi này: “Gói hai đôi này lại cho tôi.”
Tây Mễ hộc máu phun ra xa ba mét.
#bàn về một thầy giáo phá của học trò không có chút động lực#
Ứng Khúc Hòa tiếp tục dẫn cô đi dạo siêu thị, đi vào cửa hàng quần áo, cô
chỉ vào quần jean nói nhân viên bán hàng lấy xuống, lại bị Ứng Khúc Hòa
vô tình cắt ngang, “Thử chiếc đầm màu trắng này đi.”
Lúc mặc thử
Tây Mễ hít sâu một hơi nhìn giá, cũng may cũng may, không đắt lắm, giá
tiền chỉ bằng một nữa giá đôi giày năm con số kia.
T.T
Ra ngoài dạo phố, cô bị món nợ khổng lồ đè lên người rồi.
Có thể ở trong trấn cổ quá lâu, ngâm mình ở trong phòng bếp quá lâu, ít
khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, Đại sư huynh từng tặng cho một đôi
giày 2000, cô chê đắt không hay mang, khi đó ở trong phòng bếp của nhà
hàng họ Tây, cô cảm thấy mang giầy là một loại xa xỉ.
Ứng Khúc Hòa xem như đã mở ra cho cô một thế giới mới.
Lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác có tiền thì ra tốt như thế, ham muốn vô địch trận đấu càng mãnh liệt hơn. Tiền thưởng 10 triệu, nếu cô giành được trước tiên sẽ trả nợ, sau đó mua nhà, sau đó nữa ở lại Cẩm Dương
an tâm dốc sức làm việc.
Nghĩ như vậy, quả nhiên ý chí chiến đấu sục sôi lên.
Tây Mễ mặc váy trắng xoay một vòng trước mặt Ứng Khúc Hòa, cô chưa bao giờ
mặc váy ngắn như vậy nên có chút cẩn trọng, “Không xấu chứ?”
Ánh
mắt Ứng Khúc Hòa bỗng nhúc nhích, không trả lời cô, mà là quay qua nói
với nhân viên bán hàng gói cái váy trắng này cùng với loạt quần áo khác
lại.
Tây Mễ ôm túi đồ, gần như khóc òa lên, “Mua nhiều quần áo
thế làm gì? Tôi... tôi sợ trả không...” Đối diện với ánh mắt của Ứng
Khúc Hòa, cô lập tức nuốt những lời còn lại về, “Tôi sẽ cố gắng kiếm
tiền, để sau này đều có thể tùy tiện mua quần áo như thế này!”
Ứng Khúc Hòa sửa lại: “Mục tiêu của cô là bất cứ lúc nào cũng có thể tùy ý mua quần áo như thế này mà không đau lòng.”
Tây Mễ yếu ớt nói: “Thi đấu chỉ có thể mặc tranh phục đầu bếp, những bộ quần áo này không phải sẽ dư...”
”Bình thường ở nhà mặc những quần bộ quần áo kia tôi nhìn thấy chướng mắt.”
Cô ngây thơ cho rằng cuộc càng quét quần áo khoét đục trái tim cô đã chấm
dứt, Ứng Khúc Hòa lại dẫn cô sang tầng lầu khác, quầy chuyên doanh...đủ
loại mỹ phẩm trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da.
Tây Mễ đi đằng sau
Ứng Khúc Hòa, nhìn chằm chằm vào đôi chân dài của anh âm thầm nguyền
rủa. Người phía trước tựa như cảm nhận được oán niệm của cô, nói: “Là
phụ nữ, trước 25 tuổi cô có thể không có mục tiêu, nhưng sau 25 tuổi
nhất định phải hiểu được mình muốn cái gì. Cô có thể không suy nghĩ sau
này nên tìm tuýp đàn ông như thế nào, nhưng cô nhất định phải hiểu rõ
mình muốn cái gì. Quần áo, giày, mỹ phẩm, túi xách, những thứ này thúc
đẩy rất nhiều phụ nữ dốc sức làm giàu.”
Lúc anh nói những lời này, Tây Mễ đang thử phấn nền, sau khi thử xong một bộ trang điểm, lập tức mua.
Giá của mỹ phẩm thân thiện hơn nhiều, một cây son chỉ mấy trăm đồng.
Cô xách túi đồ đi ra, khen giá của son môi là đáng yêu nhất.
Ứng Khúc Hòa lại tặng cho mấy câu dạy dỗ: “Mục tiêu của cô là có một căn
nhà đủ lớn, chọn một phòng làm phòng trang điểm, bên trong phải bày đủ
loại son môi có đủ màu sắc trên kệ là được rồi.”
“...”
....
Đi ra khỏi siêu thị, trên tay Tây Mễ túi lớn túi nhỏ, Ứng Khúc Hòa không dẫn cô đến ga ra mà là đi vào trạm xe điện ngầm.
Trong lúc đợi xe điện ngầm, Tây Mễ tỏ vẻ buồn bực: “Thầy, anh không lái xe trở về à?”
”Dẫn cô đi tìm hiểu giao thông thành phố.” Ứng Khúc Hòa cầm lấy mấy túi lớn túi nhỏ trong tay cô.
Tây Mễ lập tức cảm giác thoải mái không ít, “Lão thầy anh sớm nên ra tay chi viện tôi nhé.”
Một chữ “lão” chọt đau Ứng Khúc Hòa, vẻ mặt lập tức lạnh lại. Tây Mễ ý thức được mình nói sai, le lưỡi: “Thầy của tôi trẻ tuổi nhất! Uy vũ đẹp trai chân dài 1m8.”
Ứng Khúc Hòa: “...”
Xe điện ngầm đến trạm, cửa vừa mở ra, người xung quanh không để ý đến trật tự xếp hàng, đều bước nhanh vào.
Tây Mễ vừa bước vào xe, lập tức bị đám người chen chúc chặn ở giữa. Xung
quanh ai cũng cao hơn cô gần như một cái đầu, đầu của cô mắc ở giữa lưng của một đám người lớn, suýt chút nữa thì ngạt thở, cô không nhìn thấy
Ứng Khúc Hòa, chỉ có thể vung tay lung tung muốn nắm lấy ống tháp, mò
mẫn trong chốc lát thì lại có người nắm cổ tay cô.
Dùng sức kéo về phía trước, lôi cô ra khỏi đám đàn ông.
Thân thể ngã tới trước, đụng vào lồng ngực của Ứng Khúc Hòa, thậm chí cô có
thể cảm nhận rõ được cơ ngực của anh, phản xạ có điều kiện nhanh chóng
lùi ra, nghiêng người cúi đầu xuống.
Cô có thể cảm giác được mặt của mình đỏ đến mức có thể nhỏ máu, trái tim nhỏ lại bắt đầu đập kinh hoàng.
Từng tiếp xúc với thân thể của Ứng Khúc Hòa không chỉ một hai lần, theo lý
mà nói hẳn nên miễn dịch rồi, nhưng phản ứng của cô thì lần sau còn mạnh mẽ hơn lần trước.
Đỉnh đầu có hơi lạnh của điều hòa phả xuống, rốt cục cũng áp chế “niềm vui sướng” của cô.
Xe điện ngầm tới trạm tiếp theo thì dừng lại, người xuống thì ít người lên thì dài lai láng, Tây Mễ gần như ép sát vào ngực Ứng Khúc Hòa, xe điện
ngầm lắc một cái khiến cô thiếu chút nữa ngã nhào, Ứng Khúc Hòa bắt lấy
vai cô giúp cô ổn định thân thể, cúi đầu xuống gần như dán sát vào lỗ
tai cô nói: “Kéo cánh tay tôi.”
”Ừm...”
Tây Mễ giơ tay lên, ôm chặt lấy cánh tay đang cầm vòng treo của Ứng Khúc Hòa.
Bàn tay có thể cảm nhận rõ được sức lực giữa cánh tay của Ứng Khúc Hòa, cảm nhận được dòng máu chảy dưới cơ thịt rắn chắc của anh.
Kiểu rắn chắc này mang đến cho cô bằng một cảm giác an toàn khó hiểu.
Nhớ tới lúc trước đi du lịch một mình, ngồi tàu điện ngầm, ngồi xe lửa, nhớ lại nỗi cô đơn không ai chăm sóc, đột nhiên có hơi tuyệt vọng.
Cô lại bắt đầu tham luyến cảm giác ở cùng với Ứng Khúc Hòa.
Cảm giác được chăm sóc, bị đả kích, bị kích thích.