Editor: Nana Trang
Cúp điện thoại, Ứng Khúc Hòa nhìn chằm chằm vào một bàn thức ăn, vò nát hoa vứt vào thùng rác, lấy lại hộp quà đi lên lầu.
Hoa hồng đâm rách lòng bàn tay, có máu chảy ra, chút đau đớn này áp chế cảm giác phiền muộn muốn phóng thích ở trong lòng anh.
Cái đồ vong ơn phụ nghĩa. Không bằng một con chó anh nuôi!
...
Nam Tinh uống say mèm, ôm bồn cầu ói như điên một lúc lâu, bắt đầu bưng mặt Tây Mễ hát “Đất vàng cao pha“.
Quý Đông Lâm cầm điện thoại đứng ở ngưỡng cửa, hỏi Tây Mễ: “Nữ thần, vừa
rồi Ứng Khúc Hòa điện thoại tới, tôi chỉ nói một câu thôi thế mà anh ta
lại ngắt máy? Em có muốn điện thoại lại cho anh ta không?”
Tây Mễ đỡ Nam Tinh đến phòng ngủ: “Ngày mai hẵng nói.”
Cô bất lực nhìn trời.
Có lẽ bởi vì bị trận đấu ám ảnh, bây giờ cô có hơi không dám đối mặt với Ứng Khúc Hòa.
Ba giờ sáng ngủ, sáu giờ sáng dậy, Nam Tinh bắt đầu lên cơn sốt.
Hôm qua Tây Mễ đã bị Nam Tinh hành hạ đến cả người đau nhức, cô bảo Quý
Đông Lâm cõng Nam Tinh xuống lầu, thằng nhóc bĩu môi lùi về sau: “Tôi
tay trói gà không chặt, sao có thể cõng bà điên này?”
Tây Mễ thở phì phì chống nạnh: “Quý Đông Lâm, anh có chút phong độ đàn ông được không?”
“... Được được được.” Quý Đông Lâm không mấy tình nguyện cõng Nam Tinh xuống lầu, lại tự mình đưa đến bệnh viện. Tây Mễ bị dày vò một đêm đã mệt đến mức không chịu nổi, ngồi ở trên ghế hành lang bệnh viện dựa tường bắt
đầu ngủ gật.
Không biết ngủ bao lâu, khi tỉnh lại cô phát hiện
mình tựa lên vai Quý Đông Lâm, vội vàng ngồi thẳng người, dụi mắt hỏi:“Nam Tinh sao rồi?”
”Tài xế của cô ta mang đi rồi.”
Tây Mễ kinh ngạc: “Hả? Đã đi bao lâu rồi?”
Quý Đông Lâm: “Khoảng chừng năm sáu tiếng rồi.”
“... Tôi ngủ lâu vậy sao? Tại sao không gọi tôi dậy?”
Quý Đông Lâm nhếch miệng cười, lộ ra hai cái răng khểnh, “Không nỡ đánh
thức nữ thần.” Nụ cười của cậu giống như mặt trời ngày đông làm tan băng tuyết, khiến cho người ta được sưởi ấm bởi ánh mặt trời.
Tây Mễ
nhìn đồng hồ, đã là xế chiều, xoa dạ dày đứng lên: “Tối hôm qua thật sự
phiền chết rồi, tôi mời anh ăn cơm được không? Anh muốn ăn cái gì?”
”Nữ thần nói cái gì chính là cái đó.” Quý Đông Lâm nghĩ trong chốc lát, “Không bằng mời tôi ăn một bát cháo Cẩm Dương đi?”
Quý Đông Lâm không thích ăn vặt, nhưng suy nghĩ một chút thì chọn thứ thuận tiện nhất.
Tây Mễ tìm quán cháo thơm tho, gọi hai bát cháo. Trời rất nóng hai người ăn đến mồ hôi đầm đìa, Quý Đông Lâm hỏi: “Nữ thần, hôm qua Ứng Khúc Hòa
nói với em như vậy, em có tức giận không?”
Tây Mễ hít mũi một cái, lắc đầu: “Không tức giận.”
Nhưng rất khổ sở, tim có hơi đau, thậm chí là không dám về nhà đối mặt với Ứng Khúc Hòa.
Sợ về nhà sẽ bị trách móc nặng nề một trận.
Ăn cháo được một nữa, Tây Mễ nhận được wechat của Mỹ Thực Đạo.
.... Mỹ Thực Đạo: “Trận đấu kết thúc, chúc mừng thăng cấp, hiện tại vui vẻ không?”
.... Tây Tây Tây Mễ: “Cũng không vui vẻ mấy, có chút khổ sở, thi đấu xảy ra
sai sót, hiện tại tôi không biết có nên về nhà đối mặt với thầy không,
sợ anh ấy...”
.... Mỹ Thực Đạo: “Anh ta có gì mà sợ?”
.... Tây Tây Tây Mễ: “Sợ anh ấy mắng tôi đến ngốc luôn. QAQ”
.... Mỹ Thực Đạo: “Cô sợ anh ta chỉ trích nói thẳng cô vẫn chưa đủ tự tin,
tâm tính như vậy sẽ ảnh hưởng đến phát huy trận đấu. Cô cần phải có tâm
tình tốt, nhìn thẳng vào khuyết điểm của mình, như vậy mới tốt khi đối
mặt trận đấu tiếp theo.”
Tây Mễ thán một tiếng, giương mắt nhìn
Quý Đông Lâm, lại rũ mắt nhìn tin nhắn của Mỹ Thực Đạo, có mấy lời rất
dễ dàng dùng chữ viết ra ở trên mạng. Nhưng có mấy lời lại không thể nói ra thành lời, dùng phương thức khác để biểu đạt với người trước mặt.
Mỹ Thực Đạo nói rất đúng, cô nhất định phải có một tâm tình tốt. Ứng Khúc
Hòa là giám khảo, anh hẳn nên công bằng không thiên vị.
Một câu nói tựa như đẩy tan đám mây trong lòng cô, đi ra khỏi quán ăn, dường như cả bầu trời xanh hơn rất nhiều.
Đi ngang qua một quán ăn gia đình, Tây Mễ nhìn thấy thông báo tuyển dụng
đầu bếp, dừng lại đọc yêu cầu. Quý Đông Lâm ở bên cạnh cô, “Em muốn tìm
việc à?”
Tây Mễ gật đầu: “Ừ, cách cuộc thi còn hai tuần nữa, thời gian của tôi rất nhiều, trong khoảng thời gian này không thể dựa mãi
vào nhà thầy ăn không uống không, tôi phải sống bằng sức mình.”
Cô cúi đầu nhìn đôi giày trên chân mình, không hiểu sao tim bắt đầu nhói đau.
Bây giờ cô bị nợ đè lên người, áp lực rất lớn. Hoàn toàn có động lực làm việc.
Ông chủ của quán ăn gia đình là một ông chú trung niên, đầu bóng bụng lớn,
tướng mạo có hơi buồn cười. Rõ ràng là giờ cơm, nhưng bên trong lại lạnh lẽo vắng ngắt, khách rất thưa thớt.
Ông chủ ngồi ở trong quầy, cắn hạt dưa xem “Mỹ vị Trung Hoa“.
Tây Mễ gõ gõ tủ quầy, hấp dẫn chú ý của ông, “Xin chào, cháu muốn hỏi chỗ chú có còn tuyển đầu bếp không ạ?”
Ông chủ không quay đầu lại, ngừng thở nhìn chằm chằm vào màn hình, “Tự xem yêu cầu dán ở cửa!”
Ông chủ đang khẩn trương xem, đột nhiên một đoạn quảng cáo 60 giây chen
vào, ông tức giận vỗ bàn: “Quảng cáo bà nó! Đợi ông đây mở cuộc hộp
thành viên!”
Thừa dịp quảng cáo, ông chủ quay đầu lại, nhìn thấy
một đôi nam nữ trẻ tuổi đứng bên ngoài tủ quầy, ánh mắt ngừng ở trên mặt Tây Mễ vài giây, lại xoay người nhìn hình ảnh dừng trên video một lát,
so sánh Tây Mễ trong chương trình và Tây Mễ ở trước mặt, sau một lúc lâu kích động hỏi: “Tây Tây Tây Mễ? Cháu là Tây Tây Tây Mễ?”
Tây Mễ cười híp mắt: “Chào ông chủ, cháu tới xin làm đầu bếp ạ.”
Ông chủ vội vàng lấy bút và vở ra, vòng qua tủ quầy đưa cho Tây Mễ kí tên,
sau đó đẩy Quý Đông Lâm sang bên, kề đầu tới gần Tây Mễ, làm ra một cái
dấu tay “V”, tích tích chụp một tấm hình.
“... o(╯□╰)o” Tây Mễ ngượng ngùng: “Ông chủ, cháu tới phỏng vấn.”Ông chủ hưng phấn nắm chặt tay cô: “Chúc mừng cháu thông qua phỏng vấn! Hoan nghênh gia nhập “Món ăn gia đình Quang Não Xác”!”
Tây Mễ nói rõ tình huống của mình, không làm sáng và tối. Ông chủ cảm thấy
không sao cả, bây giờ có đầu bếp nổi tiếng đối với ông mà nói mới là
quan trọng hơn tất cả.
Ông chủ: “Cháu có triển vọng như vậy, sao
có thể để cháu ủy khuất ở phòng bếp nhỏ trong quán ăn của chú? Quán ăn
của chú chỉ bán buổi trưa và buổi tối, cháu không làm buổi tối, tiền
lương giảm 50%, một tháng 3000, xin nghỉ một ngày trừ 66, chừng nào cháu muốn nghỉ luôn thì báo trước một tuần với chú, như thế nào?”
Tây Mễ hỏi: “Vậy, thỉnh thoảng cháu có thể làm món ăn mới không?”
Ông chủ: “Hoàn toàn không thành vấn đề!”
Tiền công không tính là thấp, những trận đấu còn lại đứt quãng cũng một
tháng, vừa vặn cô có thể sử dụng quán ăn luyện tập, thử món ăn mới.
Bàn xong công việc, Quý Đông Lâm khó hiểu: “Nữ thần, rốt cuộc em thiếu bao nhiêu tiền?”
Tây Mễ: “Thiếu tiền đến mức mắc nợ tứ giăng.”
Quý Đông Lâm hỏi cô: “Với trình độ của em, tại sao phải ủy khuất bản thân ở quán ăn nhỏ này?”
Tây Mễ giải thích nói: “Trong thời gian thi đấu này, tôi cần phải có hoàn
cảnh đủ thoải mái. Có thể để cho tôi tùy ý phát huy, lại có thể để cho
tôi chuyên tâm nghiên cứu món ăn mới, quán ăn nhỏ là thích hợp nhất. Anh nhìn thấy không? Ông chủ kia là fan của chương trình, tiền lương cho
tôi sẽ không quá thấp, cũng có thể chịu được điều kiện của tôi.”
Buổi trưa Ứng Khúc Hòa không về nhà, đủ thời gian để cô ra ngoài kiếm chút đỉnh tiền.
Có thể để bản thân bận rộn một chút, tuyệt đối không thể lười biếng.
....
Tây Mễ ngại tiếp tục quấy rầy Quý Đông Lâm, tự mình thuê xe về nhà.
Đến cửa nhà, Tây Mễ vừa lấy thẻ ra, cửa sắt nhỏ đã mở từ bên trong.
Ứng Khúc Hòa đứng ở bên trong, dùng ánh mắt lạnh lẽo trước sau như một nhìn cô, dưới mắt là hai vành đen, tựa như tối qua ngủ không ngon. Cô nghe
thấy tiếng “hô hô”, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện Ứng Khúc Hòa dắt con
chó săn lớn, con chó săn lưng đen, anh tuấn bất phàm, dựng thẳng hai lỗ
tai, lè lưỡi, nét mặt lạnh lùng uy nghiêm giống ông chủ y đúc.
Lưng đen sủa hai tiếng về phía Tây Mễ.
Tây Mễ sợ tới mức lui về sau một bước: “Hôm nay thầy không đến công ty sao?”
Ứng Khúc Hòa cười nhạt: “Ha ha, có người cả đêm không về, tôi chuẩn bị ra ngoài báo cảnh sát đây.”
“...” Tây Mễ im lặng. Thật ra là anh muốn ra ngoài dắt chó đi dạo nhỉ?
Đêm đó vừa tới nhà Ứng Khúc Hòa, cô chỉ nghe thấy tiếng chó sủa nhưng chưa
từng thấy hình dáng con chó, Ứng Khúc Hòa chỉ nói một câu sân sau có chó dữ, không cho cô đi qua.
Không ngờ bộ dạng của con chó dữ này lại hung như vậy, quả thật... cùng một dạng với Ứng Khúc Hòa.
Sau khi vào nhà Tây Mễ nhìn thấy một bàn món ăn lạnh ngắt, có món đã thiêu
rồi, cô quay đầu hỏi Ứng Khúc Hòa: “Tối qua anh làm cơm chờ tôi trở về?”
Tây Mễ nhìn thấy Ứng Khúc Hòa ngồi xổm xuống, dùng ngón tay gãi gãi cằm con chó, chó dữ cực kỳ ngoan ngoãn nằm sấp xuống.
Trong giọng nói Ứng Khúc Hòa mang theo chút không thoải mái: “Cô cho rằng tôi là cô gái trong ốc bươu vàng sao? Ngày hôm qua sinh nhật Ulrica, dạ dày nó không thoải mái, cái gì cũng không chịu ăn.”
Ulrica giống như nghe hiểu lời chủ nhân, hất càm lên, ăng ẳng một tiếng, giống như đang
nói: “Chủ nhân, sao tôi không biết sinh nhật tôi?”
Thì ra con chó này tên “Lang Vương”, con chó này y như tên của nó, bộ dạng quả thật
giống Lang Vương. Tây Mễ dọn đồ ăn xuống, xử lý sạch sẽ từng cái, sau
khi đi ra Ulrica đã bị Ứng Khúc Hòa dắt ra ngoài.
Tây Mễ có chỗ không hiểu, hỏi anh sống một mình sao không mời giúp việc.
”Bởi vì không thích bị quấy rầy.” Ứng Khúc Hòa pha một ly trà cho Tây Mễ, ra dấu cô lại đây ngồi.
Tây Mễ ôm theo tâm trạng thấp thỏm đi sang ngồi xuống, đã xây dựng tốt tâm
lý. Không ngờ Ứng Khúc Hòa không trách móc mà nói cho cô biết: “Món ăn
ngày hôm qua thật ra cô có thể tham khảo cách nấu món cá lát đằng tiêu,
đồng thời thể hiện kỹ thuật cắt của cô, cũng có thể loại bỏ mùi tanh của nó, giữ được vị tươi non đặc biệt của cá mú đá.”
Được anh nhắc nhở, Tây Mễ cảm thấy hai mạch Nhâm Đốc được đả thông, trong nháy mắt sáng tỏ ra.
Đúng vậy, sao lúc ấy cô lại không nghĩ tới nhỉ?
Ứng Khúc Hòa thấy cô cắn ly trà, có chút khẩn trương, lại nói: “Theo đuổi
sáng tạo thật ra không sai, nhưng có vài trường hợp nấu nướng theo kiểu
truyền thống thích hợp hơn. Sở dĩ Lý Thành có thể dành được thứ nhất,
không có gì hơn ngoài kinh nghiệm, ông ấy biết rõ khuyết điểm của mình,
cho nên chọn dùng cách nấu truyền thống, không dám mạo hiểm.”
Tây Mễ uất ức nói thầm: “Đạo lý này tôi cũng hiểu, nhưng ngày hôm qua ở
trong trận đấu anh nói như vậy, thật sự khiến tôi rất đau lòng. Còn nói
học trò ruột thịt đấy?”
Vẻ mặt Ứng Khúc Hòa nghiêm túc: “Ở trong trận đấu tôi là giám khảo, không phải là bạn cô, càng không phải là thầy cô.”
Tây Mễ: “Biết rồi.”
Ứng Khúc Hòa rót trà cho cô, cô nhìn thấy trong lòng bàn tay anh có mấy vết rách, đỏ thẫm chói mắt. Cô đặt ly trà xuống “A” một tiếng, nắm lấy cổ
tay anh, lật ngửa lòng bàn tay của anh lên, “Tay anh bị sao vậy?”
Tây Mễ dùng lòng ngón tay khẽ ấn lên vết thương của anh, nhìn vết rách thì
dường như là bị vật nhọn đâm vào, thổi thổi vết thường. Cô hỏi: “Anh đã
cầm nguyên liệu gì có gai sao? Có đau không?”
Ứng Khúc Hòa muốn
rút tay về, Tây Mễ lại nắm chặt lấy, kéo đến bên môi mình: “Đừng động,
tôi thổi một lát cho anh, hiện tại chắc chắn đau rát, sao anh không đến
bệnh viện xử lý vết thương?”
”Tối hôm qua cô ở cùng Quý Đông Lâm?”
Tây Mễ: “Tối qua tôi và Nam Tinh ngủ nhờ ở nhà cậu ta, Nam Tinh uống say.”
”Sao không trở về?”
Vẻ mặt Tây Mễ có chút quýnh: “Tôi sợ dẫn Nam Tinh say khướt về, anh sẽ đánh tôi, cho nên...”
Ứng Khúc Hòa nín nhịn phiền muộn một đêm, trong nháy mắt bị chuyển thành một loại dục vọng không thể đè nén.
Trán cô gái ở ngay dưới môi anh, chỉ cách nửa quyền, trong đó dường như có
mấy sợi tơ vô hình lôi kéo, khiến anh nhịn không được cám dỗ, cố ý cúi
đầu, di chuyển xuống dưới, xuống chút nữa...
”Thổi xong rồi! Đợi lát nữa đi bệnh viện băng bó...”
Khoảng cách của hai người thật sự quá gần, Tây Mễ ngẩng đầu, cái trán đụng vào đôi môi Ứng Khúc Hòa. Xúc cảm lạnh lẽo ẩm ướt khiến khuôn mặt Tây Mễ đỏ lên trong nháy mắt, phản xạ có điều kiện giật lùi ra.
Cô bưng mặt đỏ lên: “A a a... Thật xin lỗi, tôi không cố ý!”