Trâu Thành Phong nói câu xin lỗi xong thì đi ra khỏi thang máy.
Thẳng đến khi cửa thang máy khép lại, một thiếu niên tóc vàng đuổi theo sau
lưng, hỏi anh ta: “Đại sư huynh? Vừa rồi anh đuổi theo ai vậy? Anh Tần
nói đưa chúng ta về khách sạn.”
Trâu Thành Phong vẫn còn thất thần, nhớ tới vừa rồi, lắc đầu chế giễu mình: “Nhận lầm người, anh tưởng là Tây Mễ.”
Thiếu niên tóc vàng ngáp một cái: “Sao em ấy có thể tới chỗ này, chúng ta mau về thôi, em buồn ngủ quá.”
...
Thang máy đến tầng một, “đinh” một tiếng, tựa như thả cái nút khống chế giữa hai người ra.
Tây Mễ giãy ra khỏi ngực anh, Ứng Khúc Hòa cũng cùng lúc buông cô ra. Tây
Mễ bước ra ngoài thang máy, Ứng Khúc Hòa theo sát phía sau, ra tới đường cái thì hỏi cô: “Cô biết lái xe không?”
Tây Mễ sững sờ, lắc đầu: “Không có bằng lái xe.”
”Vậy thì chờ tài xế tới đây.” Ứng Khúc Hòa thấy cô bối rối muốn đi qua đường cái, thiếu chút nữa bị xe ô tô đụng trúng, bèn kéo cổ tay của cô lại
lùi về khu vực an toàn, “Không thấy xe hả? Vội cái gì?”
Ứng Khúc
Hòa cảm giác được tay của cô run run, không khỏi nắm chặt hơn một chút,
cố gắng để cho cô bình tĩnh lại, cho cô chút cảm giác an toàn.
Trong lòng Tây Mễ còn sợ hãi, hít một hơi thật sâu rồi giải thích: “Vừa rồi,
người đàn ông vừa rồi kia, là Đại sư huynh của tôi!”
”Hả?” Ứng
Khúc Hòa cẩn thận nhớ lại, khí chất ngoại hình người đàn ông đó không
tệ, mặc âu phục đen đúng kiểu tinh anh trong nghề. Anh cúi người xuống,
nhìn thẳng vào đôi mắt của Tây Mễ: “Cô Tây, cô từng nói với tôi, Đại sư
huynh của cô ‘người mập mặt mỡ, hói đầu bụng lớn’, hôm nay nhìn thấy,
dường như không hợp với miêu tả của cô. Là cô mắt mù hay tôi mắt mù?”
o(╯□╰)o
Hai tay Tây Mễ kéo kéo lỗ tai, trông mong nhìn anh: “Học trò biết sai rồi,
tôi biết tôi gạt anh là không đúng, nhưng bộ dạng của Đại sư huynh trong lòng tôi quả thật là như vậy,“ đưa một bàn tay ra, dựng thẳng hai ngón
tay lên thề: “Thật sự, tôi thề!”
Ứng Khúc Hòa vẫn giữ nguyên tư
thế cúi người nhìn thẳng vào cô, đưa tay kéo lỗ tai của cô: “Cô Tây, vậy xin cô nói cho tôi biết, bộ dạng của tôi ở trong lòng cô.”
”…
Anh anh anh anh” Tây Mễ bị kéo lỗ tai, đột nhiên cà lăm, “Anh ở trong
lòng tôi cao lớn uy dũng, anh tuấn bất phàm, giống như thần tiên áo
trắng từ trần nhà đáp xuống phòng bếp, đậm đặc như súp mà không nhiễm,
tắm trong canh mà không đồng bóng.”
Tây Mễ cố gắng vơ vét từ ngữ trong đầu, cảm thấy hình dung như vậy rất chuẩn xác với Ứng Khúc Hòa.
Ứng Khúc Hòa thu tay lại, đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống cô:“Giải thích cho tôi biết xem, cái gì gọi là “đậm đặc như súp mà không
nhiễm, tắm trong canh mà không đồng bóng*“.”
(* từ đồng bóng này
là 妖 – hán việt “yêu”, còn có nghĩa là lẳng lê, gian ác mê hoặc lòng
người. Nghĩa của câu này t không hiểu hết được, nên dịch tạm ra vậy ~~)
Đứng gần KTV Tây Mễ cảm thấy bất an, cô hỏi: “Chúng ta có thể vừa đi vừa nói chuyện không?”
Ứng Khúc Hòa sánh bước cùng cô đi vào lối đi bộ có đầy cây cao su, cây liễu xanh um, trong đêm có chút hơi thở ẩm ướt của thực vật. Bóng dáng của
hai người bị đèn đường kéo thành cây gậy trúc thon dài.
Tây Mễ
giải thích nói: “Ý là anh đậm đặc như súp trong, không bị nhiễm chút dầu mỡ, cả người không dính chút xíu dầu bẩn nào. Từng tắm ở trong canh
nhưng không lộ vẻ yêu mị.”
Hay cho một câu “Đậm đặc như súp mà
không nhiễm, tắm trong canh mà không đồng bóng“. Hay cho câu thần tiên
áo trắng từ trần nhà đáp xuống phòng bếp.
Xác định không phải là Trinh Tử* nữa đêm sẽ từ trần nhà đáp xuống phòng bếp chứ?
(* Trinh Tử này là truyền thuyết Trung Quốc, kể ra thì dài, tóm lại là khi Trinh Tử này chết đã dùng oán niệm chế tạo tàn cảnh cùng lời nguyền rủa sâu trong trí nhơ khi còn sống phong ấn trong băng ghi hình, ai từng
xem băng ghi hình này thì sẽ tử vong or sinh con sau 7 ngày. Chắc là 1
điềm rủa ý)
Mà tại sao anh lại phải tắm xong súp đậm đặc, tại sao phải tắm trong nước canh?
Cuối đường đi là chợ phố đêm phồn hoa ở Cẩm Dương. Con đường này coi như là
một đặc sắc lớn ở Cẩm Dương, kiến trúc bên trong mô phỏng theo phong
cách cỗ xưa, món ăn bình dân nơi này nhiều không kể xiết.
Hai
chân Tây Mễ đã không kiềm chế được, bước vào con phố ăn vặt mà cô thèm
thuồng đã lâu, nhanh chóng vọt tới trước quán ăn vặt, chỉ vào sợi khoai
tây chiên nói: “Bà chủ, lấy cho cháu một phần khoai tây chiên, đừng bỏ
tiêu, cho thêm dấm đường và chút rau diếp cá.”
”Có chuyện này tôi rất muốn biết.” Ứng Khúc Hòa đứng ở sau lưng cô, ghét bỏ quét mắt nhìn vào bộ nồi đen kịt của quán ăn vặt.
Đang đợi bà chủ quán chiên khoai tây, Tây Mễ lấy một cây lạp xưởng cho vào
chảo dầu, không quay đầu lại cứ thế mà hỏi anh: “Chuyện gì?”
”Sao cô lại thích ăn thứ đồ ăn bỏ đi này?”
Bà chủ quán xùy một tiếng cắt ngang: “Ai ôi tôi nói này cậu đẹp trai, ở
đâu ra đồ ăn bỏ đi chứ? Mỹ thực bên đường đều không biết sao? Thiên Tằm
Thổ Đậu* nhà chúng tôi là ngon nhất ở Cẩm Dương đấy, cả Cẩm Dương này
đều không tìm được chỗ nào có thể so sánh với hương vị Thiên Tằm Thổ Đậu nhà chúng tôi đâu, cậu có biết không hả? Cậu biết Ứng Thực Hiên chứ?
Ông chủ của Ứng Thực Hiên thường xuyên đặt mua khoai tây ở đây của tôi
đó.”
(* tên món ăn của nhà bà chủ quán này)
Bà chủ vội
vàng trộn khoai tây, Tây Mễ tự mình vớt cây lạc xưởng trong chảo ra,
quét hai lớp đậu tương lên hai bên mặt, cắn một cái, nghiêng đầu qua hỏi Ứng Khúc Hòa: “Anh thường xuyên tới đây hả? Sao không dẫn tôi theo?”
Ứng Khúc Hòa đổi đề tài: “Tôi tò mò cô trốn hôn ngay trong ngày hôn lễ, bây giờ có tính là người đã kết hôn không? Người vừa rồi, là chồng cô hả?”
Tây Mễ bị sặc.
Người đã kết hôn cái cọng lông ấy!
”Chúng tôi không có giấy kết hôn!”
Bà chủ đưa Thiên Tằm Thổ Đậu đã trộn đều vị dấm đường cho Tây Mễ, lúc lấy
tiền thì nói một câu: “Cô gái nhỏ còn chưa tới tuổi pháp luật cho kết
hôn phải không? Người trẻ tuổi cô cậu thật thích đùa giỡ, còn trốn hôn
nữa.”
Cầm lấy đồ ăn rời đi, Tây Mễ giải thích: “Chỗ của chúng tôi lưu hành tổ chức hôn lễ trước, sau đó mới lấy giấy kết hôn, cho nên bây giờ tôi độc thân! Độc thân! Không phải người đã kết hôn!”
”Ồ.” Ứng Khúc Hòa đi sát bên cạnh cô, rất tự nhiên xoa đầu của cô, bỏ lại một câu “Rất thông minh”, rồi đi thẳng về phía trước.
Động tác cắn lạp xưởng của Tây Mễ chậm lại, trên đỉnh đầu dường như vẫn còn
lưu lại độ ấm của Ứng Khúc Hòa. Cô đuổi theo sau, đá đá chân Ứng Khúc
Hòa: “Này, anh ăn Thiên Tằm Thổ Đậu không? “
Ứng Khúc Hòa chẳng thèm ngó tới: “Có gì khác với đồ bỏ đi chứ?”
Tây Mễ đi vòng đến trước mặt anh, chặn đường đi của anh, “Ăn thử xem, mùi vị không tệ đâu.”
Ứng Khúc Hòa ngó lơ, vòng qua cô tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường phố người càng lúc càng ít, yên tĩnh chỉ nghe giọng nói của một cô gái nhỏ.
”Ứng Khúc Hòa! Anh ăn thử đi, anh sẽ thích mùi vị của nó!”
”Anh ăn thử một miếng thôi!”
”Làm đầu bếp, không phải nên nếm thử chút đồ ăn khác sao? Thức ăn cho heo
cũng có mùi vị của thức ăn cho heo, đồ bỏ đi cũng có mùi vị của đồ bỏ
đi, Thần Nông nếm trăm loại cỏ, đầu bếp nếm trăm vị!”
Tây Mễ dùng cây tăm đâm một sợi khoai tây, đưa đến bên miệng anh, đôi môi mỏng mím
chặt cũng từ từ mở ca, cắn sợi khoai tây, nếm mùi vị của nó.
Bên ngoài sợi khoai tây chiên được bao bọc một lớp chua ngọt xốp giòn, bên trong thì mềm mại nở ra trong miệng.
”Thế nào?” Tây Mễ kiễng chân, ngón tay ấn vào giữa lông mày anh, giúp anh
xoa xoa mi tâm đang nhíu lại, “Có thể đừng luôn nghiêm mặt như vậy được
không? Ăn đồ bỏ đi cũng coi như nếm thử mùi vị của đồ bỏ đi, anh cũng
không có tổn thất gì.”
Ứng Khúc Hòa ngửa người về phía sau, né tránh ngón tay của cô, khóe miệng cong lên cười nói: “Mùi vị tốt hơn đồ bỏ đi một chút.”
Nụ cười dần tản ra trên mặt anh, nhưng nụ cười bình thường này lại khiến
cho Tây Mễ cảm thấy vui mừng, giống như sau lưng cô nổ tung pháo hoa
nhiều màu sắc chói lọi vậy
Đùng đùng bốp bốp.
…
Ngồi trên về nhà xe, Tây Mễ buồn ngủ đến không chịu được, hai mí mắt cứ đánh vào nhau, trong lúc ngủ say đầu không ngừng đập lên cửa sổ xe.
Ứng Khúc Hòa xê dịch về phía cô, đỡ đầu của cô đặt ở lên vai mình. Cô gái
nhỏ cọ cọ vai anh, dường như đã tìm được một chỗ ngủ thoải mái dễ chịu.
…
Trận đấu 10 chọn 3 gần tới, Tây Mễ không dám lười biếng, ở trong nhà hàng
thử luyện đủ loại thức ăn, kỹ xảo về hải sản Ứng Khúc Hòa dạy cô cũng
dần dần lên tay.
Chiều thứ Sáu.
Quý Đông Lâm dẫn lão Tần
và tiểu Minh đến nhà hàng cỗ vũ cho Tây Mễ, Tây Mễ làm sáu món ăn khác
nhau. Tây Mễ không nhìn thấy bà cụ thì hỏi: “Bà cụ đâu? Sao không đi
cùng?”
Tiểu Minh đút đồ ăn vào miệng: “Bà nội bị phong thấp, ở nhà nghỉ ngơi rồi ạ.”
”Phong thấp? Sáng nay trời mưa?”
”Đúng vậy ạ, hơn nữa là mưa to!”
Tây Mễ lâm vào trầm tư, trong lòng bắt đầu tính toán.
Ngày mai là ngày cô hẹn gặp mặt Mỹ Thực Đạo, vốn cô định mặc váy trắng,
nhưng nếu trời mưa thì mặc váy trắng sẽ không thuận tiện.
Quý
Đông Lâm thấy vẻ mặt cô lo lắng, nói: “Nữ thần, nếu ngày mai trời mưa,
tôi tới đón em đi làm. Thù lao thì một bữa cơm là được rồi.”
Lão
Tần ăn một miếng thịt chiên mắm, cũng nói: “Tây Mễ, ngày mai tôi bảo tài xế đến đón em đi làm, thù lao thì một bàn thịt chiên mắm là được rồi.”
Tiểu Minh cũng không chịu yếu thế, giơ tay lên tỏ vẻ: “Chị Tây Mễ! Em cũng
có thể đưa chị đi làm! Chị có thể nấu cơm cho em ăn không?”
Tây Mễ xoa đầu tiểu Minh: “Ngày mai chị và ông chủ đang tính cho ra món ăn mới, mọi người đều tới đây giúp nếm thử đi.”
Ôg chủ đầu trọc đi tới trêu chọc nói: “Nếu Tây Mễ của chúng ta có thể vào
top 3, tôi tự mình nướng nguyên con dê cho mọi người ăn!”
Buổi
chiều Tây Mễ về nhà, Quý Đông Lâm kiên trì đưa cô về, đến cửa nhà Ứng
Khúc Hòa, cậu gãi đầu ấp úng hỏi cô: “Nữ thần, tôi có thể nhờ em giúp
một chuyện nhỏ không? “
”Mau sửa lại xưng hô đi, còn kêu tôi là
nữ thần, tôi sẽ cho rằng mình là nữ thần thật đấy.” Tây Mễ nhìn vẻ mặt
ngựng ngùng của Quý Đông Lâm trước mặt, hỏi: “Chuyện gì?”
Quý Đông Lâm nhỏ giọng nói: “Làm bạn gái của tôi một ngày.”
Nhỏ bé yếu ớt như tiếng muỗi kêu.
Tây Mễ chỉ nghe được một chữ “Làm”, cô nghi hoặc: “Anh lầm bầm cái gì vậy?”
Quý Đông Lâm nghẹn thở ra một hơi, gần như rống lên: “Nữ thần! Làm bạn gái của tôi một ngày!”
Ứng Khúc Hòa đang dắt chó đi dạo ở trước sân, xe của Quý Đông Lâm chạy tới
trước cửa, anh liền nghe thấy tiếng động. Quý Đông Lâm nói câu đó rất
to, bên trong có thể nghe rõ.
Đột nhiên bật decibel cao lên làm
cho Tây Mễ rụt cổ một cái. Cô ngoáy ngoáy lỗ tai, nhìn cậu như nhìn bệnh nhân tâm thần: “Anh bị sốt hả?”
Quý Đông Lâm hít sâu một hơi, giọng nói nhỏ dần, sau đó lại như tiếng muỗi kêu.
Nhưng cũng may lúc này Tây Mễ có thể nghe thấy được cậu nói cái gì.
”Qua mấy ngày nữa là sinh nhật ông nội của tôi, ông bảo tôi dẫn bạn gái về
nhà, nếu không thì đừng về nữa.” Hai gò má của Quý Đông Lâm ửng hồng,“Tôi, lần đầu tiên tôi quen biết hai người nữ, một người trong đó là
em.”
”Vậy sao anh không chọn người kia? Lại chọn tôi?”
Quý Đông Lâm: “Người khác là bà nội tiểu Minh, em cảm thấy tôi dẫn bà cụ về gặp người nhà, sẽ không bị đánh chết sao?”
Tây Mễ gật đầu: “Có chút đạo lý, tôi có lợi gì?”
Quý Đông Lâm: “Em thiếu tiền như vậy, 200 một ngày?”
Tây Mễ: “Hai trăm một ngày có thể, nhưng diễn xuất thì… tôi không thể cam đoan.”
”600?” Quý Đông Lâm nghi ngờ nhìn cô.
”Thành giao!”
…
Tây Mễ đẩy cửa sắt ra, nhìn thấy Ứng Khúc Hòa ở phía trước nhà ném cầu cho
Ulrica, Ulrica hoàn mỹ dùng miệng tiếp được quả cầu, ngậm trong miệng
quay về đưa cho Ứng Khúc Hòa.
Ngoan quá, dường như cũng không có đáng sợ mấy.
Tây Mễ cố lấy dũng khí tiến lên, sờ lên đầu Ulrica. Ứng Khúc Hòa hỏi cô: “Vừa rồi thằng nhóc kia rống cái gì ở ngoài cửa thế?”
”Anh nghe hết rồi?”
”Cô nói đi?”
”Nghe thấy rồi anh còn hỏi tôi.”
Ứng Khúc Hòa ném quả cầu trong tay đi, “Cô đồng ý rồi?” Ulrica nhanh chóng đuổi theo quả cầu, trượt khỏi tay Tây Mễ.
Cô vỗ vỗ tay đứng dậy, gật đầu với anh nói: “Đồng ý rồi, vì sao không đồng ý?”
Một câu của cô làm ngực Ứng Khúc Hòa như nghẹn lại rất khó chịu. Anh gọi“Ulrica”, con chó nhanh chóng vứt quả cầu trong miệng, ngậm dây xích chó trên bãi cỏ vào miệng, đưa tới trước mặt chủ nhân.
Ứng Khúc Hòa buộc dây vào cổ cho Ulrica, dắt con chó rời đi.
Tây Mễ nhìn bóng lưng tuấn tú của Ứng Khúc Hòa, cảm thấy tâm trạng của anh thay đổi rất kỳ lạ.
Tức giận?
Chuyện này có gì phải tức giận?