Em Là Công Thức Mĩ Vị Tình Yêu Của Anh

Chương 29: Chương 29: Chương 28




Editor: Tử Tranh

Beta: Nana Trang

Nhân viên phục vụ chạy ào tới khuyên: “Cô à, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng động thủ”.

Ứng Khúc Hòa có dáng người cao to, Tây Mễ giơ tay bóp cổ, hai tay cô hoàn toàn không quấn hết cổ của anh, ngón cái đè vào hầu kết, cố gắng tạo uy hiếp với anh.

Mặc dù chỗ bị cô đá có chút đau, nhưng động tác tay của cô, dáng người cao lớn của anh và đôi tay nhỏ bé muốn làm chuyện xấu của cô không tạo được uy hiếp gì với anh.

Ứng Khúc Hòa bắt lấy cổ tay cô kéo xuống, “Được rồi, cô bình tĩnh chút đi”.

Tây Mễ hừ một tiếng rút tay ra, một cánh tay chống trước ngực anh, thở gấp mấy hơi. Vừa rồi quá điên cuồng, bây giờ thể lực cạn kiệt, “Tôi nghỉ một lát”.

Ứng Khúc Hòa cũng dựa vào trên tường, cơ thể làm chỗ dựa cho cô, cúi đầu nhìn cô cau chặt hàng lông mày nhỏ, cùng với đôi gò má ửng đỏ vì vận động kịch liệt, lông mi rậm đen chớp chớp rung động, dường như còn đang tiêu hóa chuyện anh là Mỹ Thực Đạo.

“Ba ba tôn đạo”. Thật lâu sau, Tây Mễ lên tiếng.

Ứng Khúc Hòa khẽ chuyển người, Tây Mễ lập tức dùng khuỷu tay cố định lồng ngực của anh, giật lấy giày sandal trong tay anh, dùng mũi giày chĩa vào cằm anh, khuôn mặt hung ác, “Không được nhúc nhích.”

Anh bất đắc dĩ giơ hai tay lên, ra dáng đầu hàng.

Nhân viên phục vụ thấy thế thì trợn mắt há mồm, càng nhìn càng thấy không đúng, theo đoạn đối thoại giữa hai người thì mơ hồ nghe ra hôm nay là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, quan hệ dường như có chút phức tạp.

Thấy tình huống không rõ ràng, nhân viên phục vụ chỉ có thể mời quản lý đến.

Quản lý dẫn theo bảo vệ tiến vào, thấy tình huống như vậy cũng không biết phải làm sao, cô gái này là tiểu đầu bếp “Tây Tây Tây Mễ” đang nổi tiếng trên mạng, nghe nhân viên phục vụ thuật lại, quản lý lớn mật phỏng đoán tình huống bây giờ.

Lần trước sau khi thu xong tiết mục, Tây Tây Tây Mễ canh cánh trong lòng chuyện ông chủ độc miệng, vì thế hai người không biết xảy ra chuyện gì, hẹn thi đấu trù nghệ ở trong này, Tây Tây Tây Mễ không nhịn ông chủ được nữa, nên gọn gàng dứt khoát động thủ.

Cô gái này thật oai hùng.

Tây Mễ đang chuẩn bị đàm phán hòa bình với Ứng Khúc Hòa thì bị hai bảo vệ tiến lên kéo đi.

Tây Mễ đã bớt tức giận phần nào, không ngờ lửa lại nổi lên, hai chân không ngừng ra sức đá loạn trong không trung, “Ba ba tôn đạo, anh thật nham hiểm.”

Quản lý tiến lên cúi người hỏi Ứng Khúc Hòa: “Ông chủ, anh không có chuyện gì chứ?”

Ứng Khúc Hòa giận dữ nói: “Ai cho mấy người vào?”

Quản lý có chút hồ đồ.

Tây Mễ đang bị kích động, hai bảo vệ giữ chặt cô không dám buông ra. Trong phòng nhất thời hỗn loạn, đúng lúc này cảnh sát vọt tới, nhìn thấy tình huống này thì quát lớn: “Yên tĩnh cho tôi”.

Cảnh sát nhanh chóng tiến vào, Tây Mễ lập tức im lặng, không quậy nữa, tha thiết mong đợi nhìn hai chú cảnh sát.

Chắc nhân viên phục vụ đã khai báo nên cảnh sát đi tới hỏi Tây Mễ: “Sao lại thế này? Cô gái nhỏ muốn quậy thì cũng phải nhìn nơi chứ, sao lại không hiểu chuyện vậy hả?”

Tây Mễ hợp tình hợp lý, thẳng thắn chỉ vào ngực Ứng Khúc Hòa nói: “Anh không nên nghe một phía từ những người này. Bọn họ đều là những nhân viên xua nịnh, đương nhiên giúp đỡ anh ta.” Cô giơ hai cánh tay, khóc nức nở: “Tay tôi còn trói gà không chặt, sao có thể hành động bạo lực với anh ta? Người này phi lễ với tôi, tôi là đang tự bảo vệ mình!”

Cảnh sát lạnh lùng nhìn cô: “Bịa chuyện, đều là bịa chuyện.” Cảnh sát bắt lấy bả vai của Tây Mễ, dẫn cô đến trước mặt Ứng Khúc Hòa, chỉ vào Ứng Khúc Hòa - một đầu bếp chính luôn hành xử lễ độ: “Anh Ứng có điều kiện như vậy, có thể ăn đậu hủ của cô sao? Theo tôi thấy là cô gái nhỏ cô đây theo đuổi anh Ứng không thành cho nên chạy tới đây làm loạn. Cô trên 20 tuổi chưa? Đã tốt nghiệp chưa? Lấy chứng minh thư cho tôi xem.”

Vừa nghe tới chứng minh thư, những lời nói hợp lý hợp tình vừa rồi của cô liền vô dụng, nhất thời cúi đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Không mang theo… Ở nhà rồi.”

Cảnh sát nói: “Vậy đi thôi, theo chúng tôi một chuyến, gọi điện cho người nhà đến đón cô.”

Tây Mễ nhất thời hoảng sợ, bắt lấy cánh tay cảnh sát: “Tôi sai rồi, tôi xin lỗi, tôi nhận sai, tôi không muốn đến cục cảnh sát đâu.”

Cảnh sát cười ra tiếng: “Cô gái nhỏ, sau khi làm sai liền xin lỗi có tác dụng sao, vậy xã hội còn cần luật lệ làm gì?”

Ứng Khúc Hòa Hòa túm chặt cánh tay của Tây Mễ, kéo cô ra phía sau lưng anh, “Thật xin lỗi, có chút hiểu lầm ở đây, nhân viên không rõ chuyện nên báo cảnh sát.”

Trên mặt cảnh sát tươi cười: “Ông chủ Ứng, cô gái nhỏ này đang ra vẻ đáng thương thôi, anh đừng để bị lừa, bây giờ anh giúp cô ấy, không chừng sau này cô ấy lại làm loạn nữa.”

“Không làm loạn, là hiểu lầm thôi, giữa thầy trò có mâu thuẫn nhỏ, tôi sẽ xử lí, không cần các anh quan tâm.” Anh nghiêng người, nâng tay xoa đầu Tây Mễ, “Tây Mễ, thành thật nói cho các anh cảnh sát biết đi.”

“Chúng tôi thực sự là thầy trò, không phải giả đâu, đúng là có mâu thuẫn nhỏ.” Tây Mễ cúi đầu, thở ra một hơi: “Vừa rồi là tôi nói dối, ba… thầy không vô lễ với tôi. Nhân viên không biết quan hệ của chúng tôi nên hiểu lầm thôi.”

Cảnh sát nghiêm khắc giáo dục: “Lần sau không được như vậy, còn nhỏ tuổi sao lại đi học nói dối? Anh Ứng cũng đừng nghiêm khắc với học trò quá, hiện tại em gái nhỏ mà, haizz,“ vỗ vỗ bả vai Ứng Khúc Hòa: “Em gái nhỏ nhà tôi cũng như vậy, tuổi còn nhỏ cái gì cũng không học, lại đi học nói dối phản nghịch.”

Ánh mắt của Ứng Khúc Hòa dịu dàng quét qua đỉnh đầu Tây Mễ, dịu dàng cười cười: “Không có gì, em gái nhỏ nhà mình nên được dạy bảo lại một chút.”

Cảnh sát trêu chọc anh tính tình tốt, mới có thể chịu được em gái nhỏ gây rối như vậy.

Nhân viên phục vụ, quản lí đứng nhìn cả quá trình đều trợn mắt.

Tính tình ông chủ tốt? Sao nghe qua giống chuyện thần thoại viễn cổ thế?

Ứng Khúc Hòa ra dấu bảo tất cả nhân viên đi ra ngoài.

Trong giây phút quản lý mở ra, thở hắt ra một hơi. Có học trò như Tây Mễ, cũng không hề lạ khi nói ông chủ tính tình tốt.

….

Trải qua náo loạn vừa rồi, Tây Mễ đã không còn sức lực tranh chấp với Ứng Khúc Hòa nữa, trừ bỏ chấp nhận thì không còn lựa chọn nào khác. Cô ngồi trở lại trước nồi lẩu, cứ thế bỏ thức ăn vào nồi, xì dầu, ớt, tỏi mỏng hành băm, su hào, hỗn hợp đậu tương xốp giòn thành một chén nước chấm.

Cô gắp kẹp một miếng bao tử bỏ vào trong nồi, ớt xanh ớt đỏ cùng với bọt khí bốc lên, nước canh sôi trào bắn tung tóe làm cho váng dầu nổi lên. Cầm lấy đôi đũa, miếng bao tử được bao phủ một tầng sáng bóng. Bao tử nhúng vào chén nước chấm, hương vị cay giòn thơm ngon làm nổ tung đầu lưỡi.

Bùm bùm bùm......

Phía sau Tây Mễ dường như như có vô số tia sét ớt đỏ nổ bùm bùm như pháo hoa. Nóng bỏng kích thích làm cô muốn ngừng mà không được, nước chấm nổi bật cộng với nước canh và nguyên liệu nấu ăn giòn tan thơm ngon, chắc là tiêu phí không ít công sức.

Đúng là danh bất hư truyền, một vị cay này thôi, trăm vị còn lại đều thất sắc, giống như trong trời đất này không còn một loại hương vị nào có thể so sánh cùng nữa. Tây Mễ không thể ăn cay được, trán bắt đầu đổ từng giọt mồ hôi trong suốt, khuôn mặt trắng noãn đỏ lên, miệng hút khí “hồng hộc”, cay đến mức độ này, lại ức chế không nổi lên dục vọng muốn nếm thử tiếp, bắt đầu bỏ bao tử vịt, thịt bò, mề gà vào trong nồi.

Ăn không biết mệt, ăn đến khí thế ngất trời, ân oán tạm thời bị gác lại một bên.

Ứng Khúc Hòa rót cho cô một chén trà ướp lạnh. Cô tức giận giật lấy uống một hơi, trừng mắt một cái: “Người đàn ông tâm cơ, không biết xấu hổ.”

Bị gán cái mác “Người đàn ông tâm cơ”, Ứng Khúc Hòa cũng không che giấu khẽ cười một tiếng, khóe môi vẻ ra độ cong đủ dịu dàng. Anh rút khăn giấy ra, đưa tới bên miệng cô, ý bảo cô lau dầu mỡ xung quanh: “Tôi cho rằng cô hết giận.”

Tây Mễ đẩy tay anh ra: “Buồn cười lắm hả? Tôi lại thấy không hề buồn cười chút nào! Lấy tay của anh ra, ai muốn khăn giấy của anh?”

Mu bàn tay trắng nõn của anh in dấu bàn tay đỏ chót, tạo thành đối lập rõ ràng với màu gân xanh dưới da thịt.

Trong miệng Tây Mễ đang nhai ngó sen, cái cổ nhỏ bé duỗi ra, đôi mắt nhỏ liếc qua chú ý tới dấu bàn tay màu đỏ trên mu bàn tay anh, biểu tình hung hoành lập tức sụp đổ, cảm giác áy náy sinh ra, có chút đau lòng.

Muốn thổi tay cho anh, thổi một chút.

Ứng Khúc Hòa vừa ngước mắt lên, cô lập tức chột dạ quay mặt đi, thu hồi ánh mắt bé nhỏ đang liếc trộm, cúi đầu tiếp tục vớt thức ăn trong nồi.

Dầu mỡ bám xung quanh khóe môi Tây Mễ, Ứng Khúc Hòa tốt bụng đưa tay tới, lau miệng cho cô, mới vừa chạm đến khóe môi cô, cô gái nhỏ lập tức hất mặt ra, lại tiếp tục vớt một miếng thịt bò lên, nhúng nước chấm sau đó bỏ vào trong miệng.

Nước lẩu cay đến độ có rất nhiều người không thể chịu đựng được, Tây Mễ ăn một miếng hết miếng ớt, bị cay đến sặc, lại bị hơi nước của nước lẩu bốc lên hun cho hai mắt đỏ lên, nước mắt mờ mịt, phun hết thức ăn trong miệng ra, nước mắt nhỏ xuống.

Cô là bị cay quá mà khóc.

Lỗ mũi, lồng ngực Tây Mễ đau đớn giống như bị lửa đốt, há mồm le lưỡi, gần như phun ra lửa. Cô bị sặc ớt vô cùng đau đớn, siết chặc quả đấm nện lên bàn, mặt bàn vang lên tiếng “bang bang“.

Ứng Khúc Hòa vội vàng rót toàn bộ trà đá vào trong nồi, lấy một cục đá ra nhét vào trong miệng Tây Mễ.

Vật thể lạnh buốt làm cho Tây Mễ vội vàng hút vào, cô ngậm chặt cục đá, cũng ngậm luôn ngón tay của Ứng Khúc Hòa vào. Mặc dù đối phương rất nhanh rút tay về, nhưng nhiệt độ lưỡi của Tây Mễ dường như còn lưu lại trên đầu ngón tay anh.

Cục đá từ từ tan ra ở trong miệng cô, cô ngồi không nhúc nhích, nước mắt nước mũi không nhịn được mà chảy xuống.

Ứng Khúc Hòa sợ cô phản kháng, một tay ấn chặt đầu cô, một tay dùng khăn ướt lau dầu mỡ quanh miệng cho cô, lại đổi một khăn khác lau nước mắt cho cô.



Ứng Khúc Hòa tạm thời có chuyện, không thể về nhà cùng Tây Mễ.

Trợ lý Chu Minh lái xe đưa Tây Mễ về nhà, nhìn thấy miệng của cô sưng lên thì trêu chọc nói: “Thế nào? Kỹ thuật của ông chủ của chúng tôi không tệ chứ? Ớt là do tự anh ấy hái, phơi khô, xử lý, người bình thường không có cơ hội ăn được nồi lẩu của anh đâu, chỉ có cô học trò nhỏ là cô mới có lộc ăn như thế thôi.”

Tây Mễ nhìn chằm chằm vào ót của Chu Minh, muốn nói gì đó lại nuốt trở về trong bụng.

Về đến nhà đã mười một giờ, chỉ bật một chiếc đèn trên tường ở cửa trước, cô cỡi giày xuống, ngay cả dép cũng lười đi tìm, cứ thế để chân không, mượn ánh sáng mờ tối đi vào trong.

Bước lên bậc thang lên lầu hai, mém chút nữa là trượt chân, cũng may cô nhanh tay vịn vào lan can cầu thang đứng vững người lại, nhưng dường như dưới chân đá phải thứ gì đó, ngay sau đó nghe một tiếng “Bốp”, thứ gì đó bể nát.

Đèn lớn ở phòng khách trong nháy mắt sáng lên, Tây Mễ theo bản năng dùng tay che mắt để tránh chói mắt.

Ứng Khúc Hòa đứng ở cửa trước dưới lầu cởi tây trang xuống, treo lên giá áo, cởi một nút áo sơ mi ra, giương mắt nhìn cô: “Về rồi sao không bật đèn lên?”

Tây Mễ liếc nhìn chỗ góc rẽ của cầu thang thấy bình hoa trúc đá Thanh Hoa có hoa văn in hình cây chuối tây, rớt xuống đất, bể tan tành.

Bình hoa triều Đạo Quang* trên trăm vạn, nó, bể, bể...

(*Đạo Quang: niên hiệu vua Tuyên Tông nhà Thanh, 1821-1850)

Trong nháy mắt tất cả phấn khích đều bị rút sạch, thân dưới nặng nề tựa như đổ chì, càng dùng sức đè nén lòng bàn chân, sắc mặt càng trắng bệch, cô cuộn ngón chân, đau đớn lập tức nhảy vọt lên, như có thứ gì đó ghim vào da thịt, đau như kim châm muối xát.

Đau chân không bằng đau lòng.

Cảm giác áy náy khủng lồ thổi quét toàn thân, cả người Tây Mễ dường như bị máy hút bụi hút hết.

Đỉnh đầu dường như có trăm vạn khoản tiền lớn đổ ập xuống.

Đều là tiền, đều là tiền...

Ứng Khúc Hòa nhìn thấy Tây Mễ đứng ngơ ngác ở lầu hai, có một loại dự cảm không tốt, nhanh chóng lên lầu, gần đến nơi nhìn thấy sàn nhà bị nhuộm đỏ, Tây Mễ bất động đứng nguyên tại chỗ, bình hoa vỡ vụn lấy một tư thế điêu tàn nằm ở nơi đó, lụn bại không chịu nổi.

Tây Mễ sợ hãi nhìn anh, mí mắt và môi run run, răng trên dưới đập vào nhau: “Thật... Thật xin lỗi, tôi... tôi...”

Áy náy và khẩn trương quá mức khiến cả người cô cũng run rẩy. Ứng Khúc Hòa cho là cô quá đau, nắm lấy eo cô nhẹ nhàng ôm cô xuống lầu, đặt trên ghế sofa, xoay người gọi điện thoại cầm hộp y tế tới, trước khi bác sĩ chạy tới nên khử trùng trước cho cô đã.

Nhìn thủy tinh ghim vào lòng bàn chân của cô, Ứng Khúc Hòa không dám manh động, ngước mắt hỏi cô: “Sao lên lầu không mở đèn, còn không mang cả dép?”

Cô nói úp úp mở mở hồi lâu, không nói ra nguyên do. Ứng Khúc Hòa dùng bông lau vết thương cho cô, động tác dịu dàng, không dám dùng sức: “Tôi đánh giá quá cao năng lực chịu đựng của cô rồi, tối nay rất hối hận gặp mặt cô, đáng lẽ phải nên để sau cuộc tranh tài kết thúc mới nói cho cô biết. Việc đã đến nước này cô chỉ có thể tiếp nhận, điều chỉnh tốt tâm trạng, mấy ngày nữa thi đấu rồi, phát huy cho tốt vào, lấy sức lực mạnh mẽ của cô đánh tôi tối nay ra, đi đối phó với Tam đại của nhóm truyền thống.”

Ăn xong nồi lẩu, cơn tức của cô cũng tiêu tan mất, chẳng qua sau khi trở về có chút buồn buồn không vui thôi. Vì làm vỡ bình hoa là tâm tình dao động cả buổi tối khó khăn lắm mới bình phục lại bắt đầu lắc lư.

Tối nay, giống như xe cáp treo trên vách núi vách đá, kích thích phập phồng.

”Thật ra không sao cả.” Dường như Ứng Khúc Hòa nhìn ra sự lo lắng của cô, an ủi nói: “Một bình hoa thôi, không đáng mấy đồng tiền, Chu Minh bỏ ra mấy trăm đồng đào được ở chợ đồ cổ, nếu áy náy, tôi có thể ghi vào sổ nợ.”

”QAQ...”

Rượu cồn thấm vào vết thương, vết thương như bị xé rách, da thịt như vị tăm bông khuấy tung. Tây Mễ đau đến độ đôi môi tím bầm, Ứng Khúc Hòa lập tức dừng tay, dịu dàng hỏi cô: “Đau lắm hả?”

Cô xít xoa, hé miệng lắc đầu nói: “Ba ba tôn đạo, anh có thể đừng gạt người ta nữa được không? Bình hoa triều Đạo Quang rất hiếm gặp, cho dù hàng nhái cao cấp, cũng không thể dễ dàng như vậy. Trong hốc mắt Tây Mễ ngấn đầy nước.

Cô thở ra một hơi, chưa kịp nói thì bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt. Cô nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình —— “Ông chủ Quang Não Xác”, nhận điện thoại, a lô một tiếng.

Đầu bên kia điện thoại không có người nói chuyện, chỉ nghe tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông, hồi lâu, đầu bên kia truyền đến một giọng nam trầm ổn: “Tây Mễ, từ bỏ cuộc thi, nhanh chóng rời khỏi Cẩm Dương.”

Tây Mễ sững sờ trong chốc lát, nhận ra giọng nói của người bên kia điện thoại.

”Đại... Đại sư huynh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.