Edit: Tiểu Lăng
Editor: Nana Trang
Trận đấu vừa mới bắt đầu, Tây Mễ đã khó cả đôi đường, không có muối và đường, chẳng khác nào mất đi hai hương vị.
Những tuyển thủ còn lại đã bắt đầu giành giật từng giây để nấu nướng, chỉ có
mình Tây Mễ đứng sững trước bàn bếp giản dị, đầu óc trống rỗng, không
làm được gì.
MC đưa micro tới bên miệng cô, “Cô đã bốc được nguyên liệu tốt nhất, nhưng không có đường và muối, vậy cô định làm món nào?”
Tây Mễ nhìn ống kính, lắc đầu: “Không làm được gì cả.” Không có hai gia vị quan trọng nhất, dù làm gì cũng chẳng thể vào miệng.
Cô nói rất thẳng thắn, nhất thời MC không biết nên nói tiếp như thế nào,
nghiêng đầu nói với ống kính: “Chúng ta có thể thấy đầu bếp Lý đang
giành giật từng giây, thoạt nhìn Tây Tây Tây Mễ của chúng ta nắm chắc
thắng lợi trong tay, cô ấy không tranh giành nhất thời, mà đang suy nghĩ nên làm món gì.”
Đầu ngón tay của Tây Mễ phát run, cả người đổ
mồ hôi lạnh, có cảm giác căng thẳng như thể vào trường thi lại không
mang bút nháp.
Ống kính thu hết lại biểu cảm khẩn trương của cô.
Chỗ ban giám khảo cũng đang nghị luận.
Quý Đông Lâm phát hiện ra chỗ khác lạ, dừng vẫy cờ nhỏ trong tay lại: “Có
chuyện gì xảy ra vậy? Trạng thái của nữ thần không đúng lắm.”
Lão Tần nhíu mày nói: “Không có muối, rất khó nấu.”
Nam Tinh cảm khái: “Cô ấy đắc tội với ông lão à? Vận xui dữ, muối là sinh
mệnh của đầu bếp, không có gia vị này, còn nấu gì nữa?”
“Chẳng lẽ đầu bếp chân chính không phải… bất kỳ nguyên liệu gì cũng có thể biến
mục nát thành thần kỳ sao?” Quý Đông Lâm nghiêng người hỏi Nam Tinh.
“Cậu cho mình đang xem phim thần thoại à? Biến mục nát thành thần kỳ, thế
thì cũng phải có muối.” Nam Tinh không nhịn được cốc lên đầu Quý Đông
Lâm một cái: “Lần này nữ thần nhà cậu e là khó qua rồi, phần thắng quá
nhỏ, đại quân antifan trên mạng chắc cũng giống cậu thôi, cho rằng đầu
bếp có được nguyên liệu tốt là có thể biến mục nát thành thần kỳ, nếu
lần này cô ấy không thắng, tất sẽ thất bại thảm hại.”
“… Nghiêm
trọng vậy? Mấy người chúng ta cộng với nhiều fan như thế còn không đấu
được một đám antifan nho nhỏ?” Quý Đông Lâm dứt khoát không liếc lên sân khấu nữa, nhìn chằm chằm vào mặt Nam Tinh, nghe cô phân tích.
Nam Tinh nói: “Không thể bảo đảm, quân anti đợt này có chút địa vị. Hoặc là do ban tổ chức vì lăng xê nên điều khiển sau lưng. Hoặc là Tây Mễ đắc
tội với ai đó, để người đó không tiếc phí sức bôi xấu, nhưng xem quy mô
tấn công của antifan lần này, thì hẳn là cách lăng xê của bên giải trí,
ban tổ chức kiếm chuyện đây.”
“Fuck, đầm nước giải trí sâu thế?
Cuốn cả nữ thần của tôi vào chỉ để lăng xê?” Quý Đông Lâm phẫn uất nói:
“Cái chương trình nát này, sớm muộn gì cũng xong đời thôi.”
…
Đã qua mười phút, Tây Mễ vẫn không có động tác gì.
Hướng gió của đài trực tiếp thay đổi, trở nên thất vọng với biểu hiện của cô. Đúng như Nam Tinh đoán, suy nghĩ của dân mạng chẳng khác mấy so với Quý Đông Lâm.
Tây Văn Đạo ngồi trên ghế khách quý của chương trình,
hai tay đặt lên cây gậy, ngồi thẳng lưng, rất có phong thái của một chủ
nhân. Ứng Khúc Hòa và ông liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt anh không có chút
hòa nhã nào, nguội như sắt, gặp lửa không cong.
Ánh mắt anh lại
dời lên trên người Tây Mễ, có thể thấy cô vô cùng căng thẳng, đến nổi
không biết nên nấu món gì. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, anh không
chút e dè, không vì ống kính mà dời mắt đi.
Tây Mễ nhìn thấy sự
cổ vũ trong ánh mắt Ứng Khúc Hòa. Cô đã hứa sẽ dốc hết sức, nhưng giờ
lại không biết làm món gì, làm đầu bếp, cô rất khó để mình làm ra một
món nhất định không ngon.
Bên tai cô dường như đang quanh quẩn giọng của anh:
“Có thể lo, nhưng không thể sợ.”
Dưới ánh đèn màu vàng của sân khấu, bóng của Ứng Khúc Hòa trở nên dịu dàng
đến lạ. Cô gần như có thể cảm nhận được, anh đang dùng tay vỗ vỗ đầu cô, ghé sát vào tai cô nói: Cố lên.
Lỗ tai lập tức đỏ lên.
Cô cắn môi, cúi đầu xuống, trông thấy một đĩa sứa, ầm một tiếng, trí nhớ trong đầu như sóng dậy đánh vào bờ
… “Sứa không được xử lý, làm ra cũng chỉ là một nồi phân chó mà thôi, cô
Tây Mễ, cô mang cho tôi là định để tôi chiết muối đấy à? Biểu hiện của
cô hôm nay khiến tôi rất không hài lòng, ngẩng đầu lên.”
Tiếng trách móc nặng nề của Ứng Khúc Hòa lượn quanh trong đầu cô. Cô nhắm mắt lại, bỗng mở to ra, bưng sứa lên, định chiết muối.
Cô cho sứa đã ngâm nước muối vào nồi, đun sôi. Sau khi nước bốc hơi, để lại trong nồi chính là muối thô nguyên thủy nhất.
Ánh mắt Tây Mễ cảm kích nhìn Ứng Khúc Hòa, anh thật sự là một người thầy
xứng chức, những chi tiết vụn vặt này hoàn toàn có thể nói lên được điều này.
Nước trong nồi từ từ bốc hơi, cô bắt đầu thái thịt.
MC thấy cuối cùng Tây Mễ cũng hành động, không rõ cô nấu một nồi nước để
làm gì: “Xem ra Tây Mễ không đi theo cách bình thường, tôi hoàn toàn
không hiểu cô ấy đang làm gì, hãy để những giám khảo chuyên nghiệp của
chúng ta đoán xem Tây Mễ định làm gì nhé.”
Ứng Khúc Hòa cướp
micro trước tiên: “Có lẽ rất nhiều bạn trên mạng và những khán giả ở
trường quay đều đang nghĩ, lần này Tây Mễ bốc được nguyên liệu tốt nhất, chiếm ưu thế lớn nhất. Nói thật, tôi tin các tuyển thủ trên đài thi đấu hôm nay, đều cảm thấy may mắn rằng mình không phải là Tây Mễ. Đúng,
trong trận đấu hôm nay, Tây Mễ mới là người xui xẻo nhất. Cô ấy đã lấy
được nguyên liệu tốt nhất, nhưng lại mất đi hai gia vị quan trọng nhất
đối với đầu bếp, muối và đường. Dân lấy ăn làm trời, bếp dùng muối làm
đất, không có mảnh đất này, đầu bếp có mạnh hơn cũng không vững nổi gót
chân. Một đầu bếp tốt, có thể biến một củ cải trắng đơn giản trở nên
thần kỳ, nhưng phải có cái móng là gia vị trụ cột nhất – muối. Như xây
nhà vậy, dù có gạch tốt, gỗ đẹp, nhưng không có móng thì tất cả chẳng là gì cả.”
Quần chúng giật mình.
Hướng bình luận trên đài trực tiếp cũng quay trở lại bình thường:
“Oa, Ứng Khúc Hòa bình luận rất công bằng, đau lòng cho nữ thần.”
“Xem ra lần này nữ thần rất khó vào sâu trong vòng trong.”
“Nữ thần đã cam chịu, bắt đầu đun nước sôi cho mọi người uống sao?”
“…”
MC hỏi: “Vậy xin thầy Ứng đoán xem, Tây Mễ của chúng ta đang định làm gì?”
Ứng Khúc Hòa: “Rất rõ ràng, trong sứa có nhiều lượng nước muối, sau khi
nước bốc hơi, đáy nồi sẽ đọng lại muối thô nguyên thủy nhất.”
MC: “Thật sự có thể chiết được muối ra sao? Trận đấu đã tới hồi gay cấn,
tin rằng rất nhiều khán giả đều đang chờ mong Tây Mễ thành công như
tôi.”
Người bưng món lên đầu tiên là đầu bếp Lý Thành, nguyên
liệu ông bốc được gồm rau là chính, muối đường đều có, gia vị cũng đầy
đủ hết, làm ra bốn món: Cà hoa cúc, bí đao chanh viên, rau hồ sen xào,
nấm hương rau cải.
Đặc sắc của ẩm thực Dương Thành, phát huy rất tốt ưu thế của đầu bếp Lý.
(* Dương Thành: một huyện thuộc địa cấp thị Tấn Thành, Tấn Thành, tỉnh Sơn Tây. Ẩm thực Sơn Tây được biết đến nhiều nhất với đặc điểm sử dụng rộng rãi các loại giấm địa phương và với các món canh, mì)
Ông chú JN và Trần Minh cũng lần lượt bưng món lên, một người làm đồ ngọt, một
người làm bánh. Giám khảo sẽ nếm đồ ăn của đầu bếp theo thứ tự hoàn
thành, ghi nhớ ưu khuyết điểm, và thống nhất bỏ phiếu để công bố xếp
hạng. Lúc này, trong tay khách quý Tây Văn Đạo đang cầm một phiếu
“Loại”, trước khi bốn vị giám khảo bỏ phiếu, ông có quyền được bỏ một
phiếu loại cho một tuyển thủ.
Tây Mễ chiết muối thành công, sau
khi nước bốc hơi hết, quả nhiên đáy nồi đọng lại một lớp muối mỏng. Cô
dùng chút muối ấy, làm ra bốn món hải sản: lưỡi Tây Thi*, bánh tôm thủy
tinh, cháo hải sâm, cá hồi chiên.
(* lưỡi Tây Thi là con sò á, thuộc nhà sò, nghêu)
Qua khâu nếm, là khâu bỏ phiếu, ông Tây bỏ phiếu Loại cho Tây Mễ trước, MC
hỏi: “Xin ngài Tây có thể nói lý do của mình được không?”
Tây Văn Đạo: “Nguyên liệu của cô ấy chiếm ưu thế lớn nhất, một phiếu Loại này mới công bằng với những tuyển thủ khác.”
Lúc này Ứng Khúc Hòa bỏ phiếu trước: “Tôi bầu một phiếu cho Tây Mễ, trận
này cô ấy không chiếm bất kỳ ưu thế nào, phiếu Loại kia quá bất công với cô ấy.”
Giám khảo Dương Tông cũng nói: “Hôm nay Tây Mễ thật sự
khiến tôi kinh ngạc, trận đấu trước tôi rất thất vọng với món của cô ấy, song trận này, cô ấy lại khiến tôi kinh ngạc đến không ngờ. Cô ấy là
đầu bếp nhỏ tuổi nhất trong mười người, lý lịch cũng rất đơn giản, nhưng thiên phú lại cực cao, trận này tôi bầu cô ấy một phiếu, để cô ấy có
thể tiếp tục vào vòng trong, hy vọng có thể trông thấy cô ấy trong trận
tranh đoạt ngôi vua bếp.”
Lời bình dành cho Tây Mễ kết thúc, giám khảo bắt đầu chính thức bỏ phiếu. Đầu ngón tay của Ứng Khúc Hòa chạm
nhẹ vào màn hình điện tử, ô chọn ba đầu bếp nên tiến vào vòng trong, anh điểm Tây Mễ đầu tiên.
Trận này quá khó cho cô gái nhỏ, công bằng thì cô đáng được ủng hộ. Bất luận kết quả bỏ phiếu cuối cùng ra sao,
trong lòng anh, Tây Mễ là quán quân của cuộc tranh tài này.
Khâu bỏ phiếu căng thẳng chấm dứt, MC để các tuyển thủ xoay người nhìn lên màn hình lớn.
Lý Thành: 4 phiếu, vào vòng trong.
Trần Minh: 4 phiếu, vào vòng trong.
Tây Mễ: 3 phiếu, trừ 1 phiếu còn 2 phiếu, vào vòng trong.
Ông chú JN: 1 phiếu, đứng thứ tư, không thể tiến vào trận tranh đoạt ngôi vị vua bếp.
Những tuyển thủ một phiếu còn lại cũng không được.
Kết quả khiến Tây Mễ sững người, thấy hai vị đều bếp Lý Thành và Trần Minh
đang ôm hữu nghị, cũng kích động chạy qua ôm họ, thuận tiện ôm luôn ông
chú JN.
Cô bé nhiệt tình khiến khán giả phì cười, duy chỉ có mình Ứng Khúc Hòa là không hài lòng lắm.
Có tý rụt rè nào của phái nữ không vậy?
Khán phòng dậy tiếng reo hò, giọng Quý Đông Lâm, Tiểu Minh và ông chủ đầu
trọc là vang dội nhất, ba người đứng lên, vẫy cờ hâm mộ điên cường, hô
khẩu hiệu: “Nhật xuất đông phương, duy nhĩ bất bại*! Giáo chủ Tây Mễ, ai dám tranh phong!”
(* tên của Đông Phương Bất Bại – nhân vật trong truyện Tiếu ngạo giang hồ của lão làng Kim Dung xuất xứ từ câu này)
Khẩu hiệu này… là cái quỷ gì vậy?
Hai đầu bếp Lý Thành và Trần Minh nói lời cảm ơn xong, Tây Mễ hơi ngại
ngùng nhận lấy mic, cô nhìn Ứng Khúc Hòa, nói: “Lần này, người tôi muốn
cảm ơn nhất là thầy của tôi. Tới bây giờ, hải sản vẫn luôn là điểm yếu
của tôi, là thầy luôn chỉ ra sai lầm của tôi. Mặt khác, tôi cũng muốn
cảm ơn Mỹ Thực Đạo, không có người bạn này, tôi cũng không có cơ hội
bước lên đài thi đấu ngày hôm nay.”
Đài trực tiếp lại bắt đầu sôi lên:
“Trời ạ!! Tây Tây Tây Mễ và Mỹ Thực Đạo là bạn tốt của nhau?”
“Hu hu hu, Tây Tây Tây Mễ có thể giục Mỹ Thực Đạo đăng video mới hộ không?”
“… Tây Tây Tây Mễ, nếu cô có thể bảo nam thần của tôi đăng video mới, tôi cho phép cô gả cho nam thần của tôi. QAQ”
MC hơi kinh ngạc: “Lâu lắm rồi Mỹ Thực Đạo chưa up video mới, ừm, làm một
fangirl, tôi có thể nhờ cô giục Mỹ Thực Đạo làm video mới chứ?”
“Tôi sẽ chuyển lời cho anh ấy.”
…
Trận đấu kết thúc, đã là sáu giờ chiều.
Tây Mễ quay lại hậu trường thay quần áo xong, định về bằng cửa sau thì đúng lúc bị mấy sư huynh đệ chặn lại. Cô đeo túi xách lui ra sao, ai ngờ
đụng phải ông cụ Tây.
Trước sau đều bị mai phục, Tây Mễ không biết trốn vào đâu, cúi đầu kêu một tiếng: “Ông nội.”
Gậy của Tây Văn Đạo gõ mạnh xuống đất, ông cả giận nói: “Đồ khốn kiếp, mày
vẫn còn biết ông nội mày đây nữa à? Trong mắt mày còn có nhà họ Tây
không?”
“… Còn.” Tây Mễ rũ đầu xuống, giọng như muỗi kêu.
Bị mấy sư huynh đệ vây lại, Tây Mễ không trốn đi đâu được, chỉ có thể
ngoan ngoãn theo họ ra ngoài từ cửa sau, lên xe của họ. Trâu Thành Phong ngồi ghế phụ lái, xoay người đưa một túi đồ ăn cho cô, Tây Mễ “hừ” một
tiếng hất xuống, “Ai thèm ăn đồ ôi anh đưa chứ.”
Bánh đậu xanh giòn lăn lông lốc trên sàn xe.
Tây Văn Đạo nghiêm khắc quát lớn: “Không biết lớn nhỏ, nhặt lên.”
Không dám cãi uy ông lão, Tây Mễ đành phải cúi người nhặt bánh lên, bọc lại bằng túi nilon, cầm trong tay.
“Ăn sạch, không được để lại cái nào.”
Trước giờ ông lão vẫn luôn mạnh mẽ như thế, tuy lòng Tây Mễ nghẹn khuất,
nhưng vẫn phải nhét nguyên một đống bánh đậu xanh vào miệng, gặm từ từ
mà chẳng biết vị gì.
Ứng Khúc Hòa theo sát phía sau, trợ lý Chu Minh khó hiểu: “Ông chủ, có báo cảnh sát không? Thấy không lành chút nào.”
“Quan thanh liêm khó dứt việc nhà.”
Lúc này Chu Minh mới kịp phản ứng: “Tây Văn Đạo và Tây Mễ, là cha con?”
Ứng Khúc Hòa liếc anh một cái: “Là ông cháu.”
Đi theo họ đến khách sạn Cách Hào, Ứng Khúc Hòa xuống xe, đeo khẩu trang theo họ vào sảnh khách sạn, lại đuổi theo lên tầng sáu.
Tây Văn Đạo mang không ít người tới, nguyên một tầng khách sạn họ chiếm đến một nửa số phòng. Mấy thiếu niên non mặt đứng ở đầu cầu thang hút
thuốc, trêu chọc Tây Mễ và Trâu Thành Phong.
Ứng Khúc Hòa dựa sau tường, quang minh chính đại nghe lén.
“Thật ra Đại sư huynh của chúng ta chỉ hơn lớn tuổi tý thôi, chứ trông cũng
trẻ chán, mặt mũi lại phong nhã, xứng với Tây Mễ lắm đấy chứ.”
“Thôi đi, trông thì trẻ, nhưng sự thật thì vẫn già hơn Tây Mễ nhiều.”
“Tam Xuyên và Lâm Nam, tôi thấy xứng mà.”
“Cậu ngốc à? Nếu hai người họ kết hôn, thầy sẽ tuyên bố thật ra Lâm Nam và
Tam Xuyên đều là anh Trâu, rất không công bằng với Tây Mễ.”
Tây
Mễ hai mươi lăm, Trâu Thành Phong bao nhiêu? Ứng Khúc Hòa nhớ mang máng
rằng Tây Mễ đã từng nói, Trâu Thành Phong hơn cô mười chín tuổi. Lão già 44 tuổi rồi, sắp qua nửa đời, còn muốn gặm cọng cỏ non Tây Mễ này.
Ngược lại, anh thấy tuổi mình và Tây Mễ rất hợp, chỉ hơn kém nhau năm tuổi, vừa xứng.
“Hầy, cái tính khí kia của Tây Mễ, kiểu gì cũng lại bị đánh cho xem.”
“Aiz, cái vóc nhỏ của Tây Mễ chắc lại ốm mấy ngày rồi.”
Mày Ứng Khúc Hòa nhíu lại, đi đến chỗ phòng Tây Mễ.
Bên đó.
Tây Mễ theo ông lão vào phòng, Tây Văn Đạo thét lệnh cho cô quỳ xuống.
Lớn như vậy rồi, nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên cô bị phạt quỳ.
Tây Mễ vừa quỳ, vừa nói thầm: “Dựa vào đâu mà phải quỳ, quỳ trời quỳ đất quỳ cha mẹ, đầu gối hoàng kim này của cháu lại toàn quỳ ông lão ông
thôi.”
“Mày nói gì?” Tây Văn Đạo gõ gậy xuống đất, sàn gỗ bị gõ
thùng thùng, “Thứ nghiệt chướng, có bản lĩnh rồi hả? Trốn hôn? Đại sư
huynh mày không xứng với mày ở đâu?”
Tây Mễ cự nự: “Ha ha, anh ta xứng với cháu ở đâu chứ?”
Tây Văn Đạo giận dữ, gậy vung lên, rơi xuống vai Tây Mễ. Một gậy này sức
không nhẹ chút nào, xương bị quật nặng một cái, da rách ra, chỗ vai nóng như lửa đốt.
“Hôm nay ông phải dạy mày cho thành người.” Tây Văn Đạo giơ gậy lên lần nữa, quật mạnh xuống lưng cô.
Tây Mễ đau đớn kêu lên, lại cắn răng không khóc.
“Biết sai chưa!”
“Cháu không sai!” Tây Mễ chống hai tay xuống sàn, nắm chặt lấy thảm, cắn chặt răng, đỏ vành mắt nói: “Cháu không phải công cụ truyền thừa của ông,
cháu cố gắng vì tự do của cháu, có gì sai chứ? Người sai là ông, ông gàn dở, cố chấp, bảo thủ! Trọng nam khinh nữ!”
Chát --- một tiếng nặng nề.
Gậy lại vụt xuống, dường như lục phủ ngũ tạng của Tây Mễ đều rung lên.
Trâu Thành Phong canh ở cửa phòng cũng không nhìn được, xông tới bắt lấy tay ông lão: “Thầy, thế là đủ rồi, đánh nữa thì Tây Mễ không chịu nổi đâu
ạ.”
Tây Văn Đạo: “Con cút ngay cho thầy, nếu không phải con nuông chiều nó thì làm sao nó lại xấc láo như thế!”
Trâu Thành Phong lùi ra sau một bước, không đành lòng nhìn Tây Mễ nữa, dứt khoát xoay người ra chỗ khác.
Tây Văn Đạo hỏi Tây Mễ: “Biết sai chưa?”
“Cháu nói cháu không sai, dù ông có đánh chết cháu, cháu cũng không thấy mình sai ở đâu cả.” Tây Mễ nhấc tay lên, dùng mu bàn tay dụi dụi mắt, lau
khô nước mắt.
Ông lão nhấc gậy lên lần nữa, cây gậy chưa vụt
xuống, cửa phòng đã bị mở cái rầm. Ứng Khúc Hòa vọt thẳng vào, túm lấy
cây gậy trong tay ông lão, vung mạnh vào bức tường đối diện.
Rắc, cây gậy gãy.
Tây Mễ mặc áo sơ mi lụa trắng mỏng, Ứng Khúc Hòa đỡ Tây Mễ dậy, xuyên qua
lớp vải mỏng thấy hai dấu gậy đỏ tươi, tim như bị cái gì đó ủi qua.
Anh đỡ vai Tây Mễ, cúi đầu ghé sát vào tai cô nói: “Đừng sợ, tôi đến rồi.”
Nói xong, quay lại đối mặt với Tây Văn Đạo, cảm xúc phẫn nộ bốc lên trong mắt, hận không thể cắn đứt cổ con người bảo thủ này.
Tây Văn Đạo: “Cậu Ứng định nhúng tay vào chuyện nhà chúng tôi?”
Ứng Khúc Hòa cười lạnh: “Thật có lỗi, Tây Mễ là vợ chưa cưới của tôi, chuyện nhà này, tất nhiên tôi phải quan tâm rồi.”