Em Là Công Thức Mĩ Vị Tình Yêu Của Anh

Chương 34: Chương 34: Chương 33.




“Em còn trẻ, có thể lọt vào top 3 của cuộc thi này đã là rất thành công, giá trị con người của em cũng đã tăng lên nhờ cuộc thi này rồi. Tuy cuối cùng chỉ có một người có thể đoạt lấy ngôi vị vua bếp, nhưng cũng không xóa nhòa đi vinh quang đánh bại những đầu bếp còn lại của em. Sau đó nhất định sẽ có rất nhiều nhà hàng khách sạn tìm em ký hợp đồng, cho nên đi tới bước này, bất kể kết quả ra sao, em đều đạt được mục đích rồi.” Ứng Khúc Hòa xoa xoa đầu cô như đang sờ Ulrica.

Trong nháy mắt, Tây Mễ cảm thấy mình như một chú pompom* đang dựng thẳng đôi tai ngắn cũn, thè lưỡi chờ chủ nhân vuốt ve. Ngốc nghếch chờ Ứng Khúc Hoa vuốt ve.

(* pompom: chó phốc sóc, một giống chó cảnh cỡ nhỏ, ngoại hình xinh xắn, có nguồn gốc từ châu Âu. Đôi mắt chúng hình quả hạnh, to vừa phải và có màu sẫm, trông rất sáng và thể hiện rõ sự linh lợi và thông minh. Tai chó Phốc sóc nhỏ nhắn, nhọn dựng thẳng trên đầu, hàm răng hình kéo và cái mũi be bé sẽ cùng màu với bộ lông. Chúng có cái đuôi xù, trông rất mềm mại và uốn cong lên lưng. Màu lông đa dạng: đỏ, cam, kem, trắng, xanh, nâu, đen…)

Lông trắng trên người cô biến thành màu đỏ vì ngượng, cô tiếp tục cúi đầu nhìn ngón tay, “Ý tôi là… sao anh lại làm… đầu lưỡi của tôi?”

“Chẳng lẽ tôi không đủ tư cách để làm đầu lưỡi của em? Không đủ tư cách để thử món cho em? Hả?” Ứng Khúc Hòa cúi người xuống, nhìn thẳng đôi mắt nhút nhát của cô.

Tây Mễ bỗng chốc hoảng hồn, vội vàng khoát tay nói: “Không không không, tôi không có ý này, anh đủ tư cách, rất đủ tư cách. Quý Đông Lâm nói, anh 21 tuổi đã trở thành đầu bếp trưởng, không phải có câu trò giỏi hơn thầy* sao? Tôi muốn… vượt qua anh.” Muốn xứng với anh.

(* trò giỏi hơn thầy: nguyên gốc là “Thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam” xuất phát từ “Khuyên học” của Tuân Tử, nghĩa là màu xanh của cỏ lam mới hơn hẳn màu cỏ lam. Cỏ lam là loại cỏ màu lam, dùng chiết thuốc màu xanh đậm. Ví von người đi sau được người đi trước chỉ bảo, giáo dục, có thể vượt qua người đi trước.)

Tây Mễ nuốt nửa câu sau về.

Ứng Khúc Hòa đè vai cô lại, ý bảo cô nằm xuống nghỉ, “Muốn vượt qua tôi? Hình như chậm mấy năm rồi. Nếu em biết tôi trước 20 tuổi, có lẽ còn có thể thực hiện nguyện vọng này. Nghỉ sớm đi, ngủ ngon, dưa hấu nhỏ.”

Dưa… dưa hấu nhỏ (Tiểu Tây Qua)? Tây Mễ trố mắt, như ngã vào một lớp bông mềm mại.

Cô rụt vào chăn, chỉ ló một cái đầu ra nhìn anh, “Ngủ… ngủ ngon… Ba ba… tôn đạo.”

Cô đầu gỗ ngoan ngoãn, khiến Ứng Khúc Hòa nhếch môi lên, không nhịn được mà búng trán cô một cái, tiện tay tắt đèn trên đầu giường của cô.

Phòng trở nên mờ tối, đến lúc Ứng Khúc Hòa rời khỏi phòng, đóng cửa lại, chỉ còn duy nhất một nguồn sáng là ánh trăng trong trẻo lạnh lùng ngoài cửa sổ. Cô túm góc chăn, thở mạnh một hơi, để mình bình tĩnh.

Câu “Tôi có thể làm đầu lưỡi của em” kia khiến Tây Mễ tỉnh như sáo, cầm điện thoại trằn trọc.

Trong nhóm bạn, cuộc sống của ai cũng đầy sắc màu.

Nam Tinh post ảnh selfie với món mới, mái tóc đen dài suôn mượt vẫn khiến Tây Mễ hâm mộ.

Cô ấn like, bình luận: “Tóc đẹp quá. [đáng yêu]”

Ứng Sênh Nam và Điềm Giản đi nhảy cầu ở Macao, trông rất kích thích.

Cô ấn like, bình luận: “Ngược cẩu. [vẫy tay hẹn gặp lại]”

Quý Đông Lâm post ảnh một quyển sách mới ký bán.

Cô ấn like. Không bình luận.

Cô có phần hâm mộ cuộc sống của họ. Đến lúc nào thì cuộc sống của cô mới được như thế? Có thể làm chuyện mình muốn làm, có thể ở cùng với người mình thích.

Trên chăn bông mềm mại như còn lưu lại hương vị của Ứng Khúc hòa, cô hít thật sâu một hơi, trái tim nhỏ bé đổ sụp, hóa thành bơ chảy.

Quý Đông Lâm nhắn tin cho cô: “Nữ thần, khi chiều đang chát sao lại lặn mất tăm vậy? Gọi điện cũng không nghe, có phải em đổi ý rồi không?”

Tây Mễ trả lời: “Không… ngã bệnh, đang mệt, vừa mới mở điện thoại.”

“Ngã bệnh? Nặng không? Thật có lỗi, nữ thần, đang ký bán ở ngoài, không thể về thăm em, đến hôm thi đấu tôi nhất định sẽ về!!”



Nằm trên giường cả ngày, cả người Tây Mễ nhũn ra, hoàn toàn cạn sạch sức lực.

Trận đấu tranh ngôi vua bếp còn chưa bắt đầu, trên mạng đã bắt đầu bỏ phiếu, đoán tên vua bếp lần này. Tây Mễ xếp thứ hai, kẹp giữa hai vị đầu bếp.

Tiến vào hậu trường trận đấu, ba tuyển thủ tham gia tranh ngôi vua bếp tụ lại cùng một chỗ.

Người phụ trách của tập đoàn Ứng thị đẩy cửa vào, chiếc váy bó tôn lên thân hình quyến rũ vô vàn, không giây nào không tản ra sự mê hoặc và ổn trọng của người đẹp đô thị: “Xin chào, tôi là Lisa. Trước khi đăng ký mọi người đã ký một hợp đồng, trên hợp đồng ghi rõ sẽ đạt được phần thưởng 1000 vạn như thế nào.”

Cô ấy đưa một hợp đồng làm việc đã chuẩn bị trước cho Tây Mễ, Lý Thành và Trần Minh, nói tiếp: “Đây là hợp đồng làm việc, hiện tại ba người có thể ký. Ký hợp đồng 40 năm với chúng tôi, người đoạt quán quân có thể nhận được 1000 vạn tiền thưởng, hơn nữa có phúc lợi tăng lương. Ba người cũng có thể lựa chọn không ký, nhưng như thế đoạt quán quân cũng chỉ nhận được 1000 vạn, nên phải lựa chọn ra sao, tự ba người phải cân nhắc.”

Nhà tài trợ chương trình là tập đoàn Ứng thị, vốn là để đào móc đầu bếp có tiềm lực cho Ứng Thực Hiên.

Tây Mễ nhìn kỹ hợp đồng trước mặt, cảm khái tư bản quả nhiên là tư bản, đúng là ăn tươi nuốt sống.

1000 vạn mua đứt một đời đầu bếp, bên ngoài thì tốt đẹp lắm, thật ra thì hố to, dù sao cũng đâu ai có thể đảm mười năm hai mươi năm sau, đồng nhân dân tệ sẽ không giảm giá trị chứ?

Chắp vá ra sắc mặt đáng ghê tởm của nhà tư bản, Tây Mễ khó có thể liên tưởng với Ứng Sênh Nam hòa ái dễ gần.

Hợp đồng này không ảnh hưởng gì tới hai vị đầu bếp truyền thống, dù sao tuổi nghề của họ chỉ còn không đến mười năm, họ đoạt được quán quân, ký hợp đồng cũng chẳng thiệt.

Với họ, đây cũng là một chuyện tốt.

Nhưng Tây Mễ thì do dự.

Ký hợp đồng nghĩa là bốn mươi năm tới sẽ bị mua đứt bởi 1000 vạn này, cả đời chỉ có thể bị trói vào Ứng Thực Hiên. Như vậy có khác gì lúc ở nhà họ Tây đâu?

So với bị mua đứt cả đời, cô càng thích tự do một mình hơn.

Tây Mễ từ chối ký kết.

Đài thi đấu của trận đoạt ngôi vua bếp được thiết kế đẹp hơn tất cả những trận trước nhiều. Không khí hiện trường hừng hực như lửa, Tiểu Tây Mễ mặc trang phục đầu bếp màu đen đan tay vào nhau xuất hiện trên màn ảnh lớn, hai tia chớp hiệu ứng đánh xuống, màn ảnh bị chia làm ba phần, hai đầu bếp Lý Thành và Trần Minh chen vào, sáu chữ to “Trận đấu tranh ngôi vua bếp” từ trên trời giáng xuống trong âm thanh nện vào lòng người.

Tây Mễ và hai vị đầu bếp truyền thống cùng bước lên đài thi đấu, tiếng vỗ tay và hò hét phía dưới vang lên như sấm.

Ba người ai cũng đều có vị trí riêng, MC đè tiếng của người hâm mộ xuống” “Tin rằng ba tuyển thủ trên sân khấu đều kích động hơn bất kỳ một fan nào dưới khán đài, cuộc thi kéo dài hai tháng đã sắp kết thúc! Trận đấu tranh ngôi vua bếp này sẽ khác rất nhiều so với những trận trước, xin mời xem quy tắc cụ thể trên màn ảnh lớn.”

MC quay người, dùng tay ra hiệu, dẫn dắt khán giả nhìn lên màn ảnh, “Nguyên liệu nấu ăn giới hạn trong trận này, chỉ có khoai tây, thịt bò, cơm, cà chua, trứng gà, gà non. Gia vị chỉ gồm hai phần muối và một phần dầu. Chọn dầu thì không thể chọn muối, nếu trong đó có một người không có thịt, có thể được chọn thêm một phần rau. Thứ tự chọn nguyên liệu xếp theo thứ hạng của trận trước, mong các đầu bếp có thể lựa chọn cẩn thận.”

Tây Mễ đứng một lát, cảm thấy hai chân nhũn ra, nghe xong quy tắc trận đấu, lòng bàn tay ướt nhẹp.

Không biết là do thân thể suy yếu dẫn đến đổ mồ hôi, hay là vì căng thẳng mà nên.

Đầu bếp Lý chọn khoai tây, thịt bò, muối.

Đầu bếp Trần chọn gà non, dầu, cà chua.

Tây Mễ chỉ có thể lấy cơm, trứng gà và muối. Vì là người không có thịt, nên cô được thêm một quả cà chua.

MC: “Hôm nay vua bếp của chúng ta sắp ra đời, nhưng hiện tại ba đầu bếp của chúng ta đều đang trong cảnh khó khăn. Đầu bếp Lý không có dầu, đầu bếp Trần không có muối, cũng không có sứa để chiết muối, dầu cũng thiên về vị ngọt nhiều hơn. Tây Tây Tây Mễ có được nguyên liệu làm cơm chiên, nhưng lại không có dầu. Lần này cô ấy có thể tiếp tục đánh bất ngờ ra một món ăn ngon miệng không đây? Hãy cùng chờ đón những đặc sắc sau quảng cáo, xin đừng rời khỏi màn hình.”

Đài trực tiếp phát một đoạn quảng cáo, khán giả xem trực tiếp đập bàn phẫn nộ:

“Nếu Tây Tây Tây Mễ thắng được, chữ Vương của tôi viết ngược lại!”

“Bó tay thôi, đấu thì phải so thực lực, trận trước Tây Tây Tây Mễ đã tài không bằng người, chọn nguyên liệu cuối cùng trong trận đấu giới hạn này hoàn toàn phù hợp với tính tàn khốc của trận đấu. Bất kể ra sao, cố lên! Đi đến bước này, nữ thần đã rất tuyệt rồi!”

“Nghe xem nào, cuối cùng con chó cửa sau cũng sắp lăn rồi. ”

“Chương trình cũng lăng xê đủ rồi đấy, nữ đầu bếp xấu hiếm có như thế mà còn hot hơn cả minh tinh, ha ha, tôi thấy cô ta sắp định tiến vào làng giải trí rồi đấy? Nói không có người hậu thuẫn, tôi không tin.”

“…”

Quảng cáo kết thúc, ba đầu bếp bắt đầu nấu nướng.

Vì không có dầu, đầu bếp Lý chọn làm thịt bò khoai tây nhừ, hầm cách thủy trên niêu đất, thịt bò nổi lên thì cho thêm khoai tây, thả gia vị vào khuấy đều, đun nhỏ lửa cho đến khi nước trong niêu sệt lại, khoai tây nhuyễn ra.

Trần Minh lợi dụng ưu thế có dầu, ướp nguyên con gà non trong tương, cho vào chảo dầu rán, cho đến khi da gà vàng óng và giòn tan mới vớt ra. Không dùng dao mổ gà, mà chỉ dùng tay xé thành mảnh nhỏ dài, bày lên đĩa. Cuối cùng ông chế biến cà chua thành sốt rưới lên, da gà vàng óng xốp giòn kết hợp với nước tương đỏ tươi, qua màn ảnh, dường như có thể tưởng tượng được vị chua ngọt ngon lành xen trong từng thớ da xốp giòn.

Tây Mễ lấy được nguyên liệu cơm chiên, nhưng không có dầu, định làm một đĩa cơm chiên không dầu.

Lần này bị bệnh cũng coi như trong họa gặp phúc, miệng không có vị, ghét dầu, hôm qua nằm trên giường không có việc gì, lại nhớ tới hồi mình từng bị bệnh, bà nội làm cơm chiên không dầu cho ăn.

Có thể làm cơm chiên không dầu của bà nội phát minh trên TV, Tây Mễ cảm thấy đã là đỉnh cao của trận đấu này, không còn tiếc nuối.

Cà chua ngâm nước nóng, lột nhẹ vỏ ngoài ra, cắt miếng cho vào chảo, thêm một chén nước nhỏ vào đun. Chờ cà chua trong chảo mềm tiết ra nước, đổ trứng gà đã quấy đều vào, nước sắp cạn thì cho cơm nguội vào.

Dù trong chảo không có dầu, nhưng có nước lưu lại, lật xào trong thời gian ngắn sẽ không bị dính chảo.

Nước cạn, hạt cơm sắp dính vào chảo, Tây Mễ nhanh chóng hất chảo lên xào, không cho bất kỳ một hạt cơm nào có cơ hội dính chảo, nhanh chóng xúc ra bày, từng hạt cơm bọc trứng vàng óng ánh, lại thêm màu cà chua tôn lên, cơm chiên có ánh ráng đỏ mỹ miều của trời cao khi chiều đến.

Lúc này Quý Đông Lâm ngồi dưới khán đài không hề hò hét hoan hô, chỉ ngồi nguyên như đầu gỗ, cầm tay Nam Tinh, hồi hộp sắp quên cả thở.

Nam Tinh lạnh lẽo trừng: “Thằng nhóc thối, cậu ngại mình sống lâu quá à?”

Quý Đông Lâm phản ứng lại, lập tức rụt tay về, “Xin lỗi xin lỗi, tôi hồi hộp quá.”

Nam Tinh: “Người ta đấu chứ cậu đấu à? Cậu diễn vai thái giám cũng sâu quá rồi đấy.”

Quý Đông Lâm mặt đỏ tới mang tai cãi: “Tôi hồi hộp thay nữ thần, bộ làm phiền đến bại tướng cô sao?”

Nam Tinh: “Ha ha, cậu hồi hộp như thế, Ứng Khúc Hòa đã đồng ý chưa?”

“… Tôi cần anh ta đồng ý làm gì?” Rất nhanh Quý Đông Lâm đã hiểu ý trong lời này của Nam Tinh, chen mặt qua, nhìn theo ánh mắt của cô tới chỗ Ứng Khúc Hòa.

So với Quý Đông Lâm, Ứng Khúc Hòa căng thẳng hơn nhiều. Một tay anh rũ xuống, nắm chặt thành đấm, Quý Đông Lâm và Nam Tinh ngồi hàng ghế đầu tiên, chỗ của bọn họ thậm chí có thể nhìn thấy rõ vì dùng sức mà trên mu bàn tay Ứng Khúc Hòa nổi đầy gân xanh. Vì bị bàn che khuất nên ống kính không thu được hình ảnh này vào, Ứng Khúc Hòa nếm món của hai vị đầu bếp, nắm đấm càng siết chặt hơn, hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm trạng khẩn trương, nếm thử một miếng cơm chiên của Tây Mễ.

Từng hạt cơm chiên nhộn nhạo quanh đầu lưỡi anh, thần kinh căng thẳng bỗng thả lỏng, trong mắt người khác, vẻ mặt anh trở nên phức tạp.

Ba giám khảo còn lại trông thấy ánh mắt anh, có phần tò mò.

Giám khảo Tống Bảo Quốc hỏi anh: “Cậu Ứng, vẻ mặt của cậu như vậy, cơm chiên rất khó ăn sao?”

Ứng Khúc Hòa không nói gì, đưa cơm chiên cho ông, hai tay che mặt một lát, hít sâu, thả ra, dựa vào ghế mềm, dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Tây Mễ.

Tống Bảo Quốc nếm cơm chiên của Tây Mễ, vành mắt bỗng đỏ lên, thở dài, không nói gì, đưa đĩa cơm cho giám khảo tiếp theo.

Lâm Hoa nếm cơm chiên, mặt cũng coi như bình thường. Còn giám khảo cuối cùng là Dương Tông nếm cơm chiên xong, không khống chế được cảm xúc, mắt đỏ lên, hai hàng lệ tràn mi.

Dương Tông đưa tay lau nước mắt, nhận khăn tay và micro mà MC đưa tới, nói: “Trận đấu hôm nay, bất kể kết quả như thế nào, tôi đều cho vua bếp phải là Tây Mễ. Đã rất lâu rồi, tôi chưa được nếm một món ăn nào khiến tôi cảm động như vậy, dùng đồ ăn để gợi lại ký ức trong thế hệ này của chúng tôi, cô bé Tây Mễ, rất giỏi.”

Ông ngừng một lát, hít một hơi, nói tiếp: “Thế hệ chúng tôi, hồi bé nhà nghèo, thức ăn ngon hồi nhỏ của chúng tôi chỉ là một bát cơm trứng chiên của mẹ. Cơm là cơm nguội tối qua hấp trong nồi trên củi lửa, trứng là trứng tươi vừa nhặt từ ổ gà mái về, chiên xong thì vung tý hành tươi thái vừa mới hái từ dưới đất lên, thơm mà sạch. Tôi không biết các giám khảo còn lại nghĩ thế nào, nhưng đĩa cơm chiên không dầu này của Tây Mễ, đã hoàn toàn để tôi về với ký ức tuổi thơ, với người mẹ đã mất sớm.”

MC và giám khảo Dương Tông cách nhau cả một thế hệ, hiển nhiên không hiểu cảm giác của ông, cô hỏi: “Vậy, thầy Dương quyết định bầu phiếu trong trận này cho Tây Mễ?”

Dương Tông gật đầu.

Micro rơi vào tay Lâm Hoa, ông bình thản hơn, nói: “Đĩa cơm chiên này của Tây Mễ đúng là tốt hơn trong tưởng tượng của tôi, nhưng tôi cho rằng hạt cơm của nó có thể rời hơn nữa, có thể thấy trạng thái tinh thần của Tây Mễ hôm nay không được tốt lắm, sức hất chảo chưa đủ mạnh, có vài khuyết điểm nhỏ. So sánh thì món của đầu bếp Trần hoàn mỹ hơn, xương xốp thịt mềm, nhai không còn vụn, nên tôi bầu cho đầu bếp Trần.”

Tống Bảo Quốc nhận micro: “Tôi và thầy Dương ở cùng một thế hệ, cảm thụ của tôi cũng giống ông ấy, tôi bầu cho Tây Mễ.”

MC thổn thức: “Trước mắt, Tây Mễ đã nhận được hai phiếu bầu, đầu bếp Trần nhận được một phiếu, đầu bếp Lý chưa được phiếu nào. Trong bốn vị giám khảo thì anh Ứng trẻ nhất, chắc sẽ không nhớ về mẹ như thầy Dương và thầy Tống chứ? Xin hãy nói một chút về cảm thụ của anh.”

Ứng Khúc Hòa nhận lấy micro, thần kinh căng thẳng cao độ bỗng thả lỏng khiến tay phải của anh nắm không chắc, micro suýt trượt ra ngoài.

Anh nén kích động, cố gắng để giọng được bình tĩnh: “Mấy giám khảo trước đã nói về tình cảm được dồn vào đĩa cơm chiên này, vậy tôi sẽ nói một chút về vị của nó. Điều khó nhất, cũng quý nhất trong đĩa cơm này là nó không cần tới một giọt dầu nào, lại có thể để hạt cơm đạt tới độ giòn bắn vào răng. Loại giòn này không phải giòn xốp, mà là của lớp cháy thơm rất mỏng bao ngoài hạt cơm, mà cái ‘cháy’ này của hạt cơm lại bị màu trứng gà và cà chua giấu kín, đắp nặn nên cái màu tươi đẹp của cơm, cũng để nó mang tới hương vị tuyệt vời nhất. Đĩa cơm chiên này có hương vị của gia đình, nó rất ấm áp, có một lực lượng rất bình thường nhưng lại không mất đi cứng cỏi.”

Tiếng vỗ tay dưới đài vang lên khắp nơi, ngay cả Tây Mễ cũng cảm động bởi lời nói của Ứng Khúc Hòa.

Khi MC giơ tay cô lên, tuyên bố quán quân của cuộc thi “Mỹ vị Trung Hoa” lần này là cô, cô giật mình.

Sau vài giây yên tĩnh ngắn ngủi, khán phòng bỗng sôi trào lên, Quý Đông Lâm, lão Tần, Tiểu Minh và ông chủ đầu trọc đều rối rít đứng lên hoan hô, Nam Tinh cũng đứng dậy vỗ tay vì cô.

Trong tiếng hoan hô nhiệt liệt, Tây Mễ nhìn Ứng Khúc Hòa, mắt bỗng hơi chát.

Cô không thể tin được, mình đã thắng.

Cô đã thắng…

Dù việc mất đi vị giác tạm thời đã tước đi sự tự tin của cô, nhưng khi cô nghĩ tới câu “Tôi có thể làm đầu lưỡi của em” ấy của Ứng Khúc Hòa, bỗng chốc dũng khí dấy lên từ bốn bề.

Nâng cao chiếc cúp thủy tinh hình cái xẻng, Tây Mễ cầm micro, nói năng hơi lộn xộn: “Cảm ơn những người đã ủng hộ tôi đi tới tận bước này, càng cảm ơn các giám khảo đã yêu thích, cảm ơn… thầy của tôi.”

Khi MC tuyên bố cuộc thi “Mỹ vị Trung Hoa” lần này đã kết thúc mỹ mãn, Tây Mễ dùng ánh mắt cứng cỏi nhìn vào màn ảnh.

Ông cụ Tây.

Con sẽ dùng thực lực chứng minh với ông, con hoàn toàn xứng đáng để đi trên con đường trù thần.



Đi từ sau hậu trường ra, Tây Mễ được Quý Đông Lâm tặng một bó hoa tươi: “Nữ thần, em quá tuyệt vời!! Có phải em nên làm cho bọn tôi một bàn cơm Mãn Hán rồi không?”

Tây Mễ chóng mặt, hai chân như đang giẫm trên bông, bay bổng, có phần không thật lắm. Cô ôm bó hoa, gật đầu đáp ứng, “Vậy ngày mai? Ngày mai ở trong tiệm của ông chủ nhé.”

“Yes! Em muốn ăn cơm chiên trứng không dầu của chị Tây Mễ!” Tiểu Minh nhảy dựng lên hoan hô.

Quý Đông Lâm cắt ngang: “Nữ thần, em quên rồi sao? Ngày mốt em và tôi phải về nhà, cô đừng đổi ý chứ?”

Mọi người im lặng, dùng ánh mắt kỳ dị nhìn chằm chằm Quý Đông Lâm.

Ông chủ đầu trọc: “Ui trời ơi, hai đứa đã phát triển tới mức gặp cha mẹ rồi à?” Ông vỗ vai Quý Đông Lâm: “Được đấy nhóc, tinh mắt lắm. Tiểu Tây Mễ của chúng ta nổi lắm chứ chẳng vừa đâu, vừa rồi mấy đứa có thấy không? Cái vị giám khảo Ứng Khúc Hòa độc miệng kia nhìn Tiểu Tây Mễ nhà chúng ta ấy, chậc chậc, không chừng đã sớm thầm mến Tây Mễ của chúng ta rồi.”

Tiểu Minh xùy một tiếng: “Ha ha, chị Tây Mễ của chúng ta sẽ không thích đàn ông độc miệng vậy đâu. Anh Quý Đông Lâm của chúng ta hơn bao nhiêu nào? Bây giờ đang lưu hành đàn ông dịu dàng! Đàn ông băng sơn lỗi thời lâu rồi.”

Mọi người cậu một lời tôi một câu, Tây Mễ lấy điện thoại ra, thấy wechat Ứng Khúc Hòa gửi, vội nói: “Ừm… có người đang ở ngoài chờ tôi, tôi đi trước.”

“Aiz, chú nói này Tây Mễ, thắng trận còn không đi chè chén với nhau à?” Ông chủ đầu trọc gọi cô lại.

Tây Mễ lắc đầu từ chối: “Cháu còn chưa hết cảm, không đi muộn vậy đâu, huống chi… thầy cháu còn đang chờ cháu, cháu phải qua mau.”

Quý Đông Lâm nhắc cô: “Vậy em đừng quên hẹn của chúng ta đấy, sáng ngày mốt tôi tới đón cô.”

Tây Mễ ra dấu “Ok” với cậu, ôm bó hoa đi ra từ cửa sau.

Xe Ứng Khúc Hòa đợi cô ở cửa sau, thấy cô tới, anh chủ động mở cửa xe cho cô.

Tây Mễ đặt hoa lên đùi, dùng tay tách nụ hoa ra. Ứng Khúc Hòa ghét bỏ hỏi cô: “Thắng trận đấu, có cảm nhận gì?”

“Ừm…” Cô nghĩ nghĩ, nói: “Nghĩ 10 vạn thật ra cũng không nhiều lắm, trả tiền cho anh rồi chỉ còn mấy vạn.”

Ứng Khúc Hòa hơi kinh ngạc: “Em không ký hợp đồng với Ứng Thực Hiên?”

Tây Mễ lắc đầu: “Không, tôi muốn tự do. Tôi nghĩ, nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ không ký hợp đồng bán mình này, đúng không?”

Ứng Khúc Hòa nhìn chằm chằm cô, mãi lâu sau mới cười ra tiếng: “Đúng, em được chân truyền của tôi kia mà.” Anh nhìn hoa tươi, hỏi: “Fan tặng sao?”

“Là Quý Đông Lâm tặng.” Tây Mễ cúi đầu, lấy tay sờ sờ cánh hoa, nghĩ đến gì đó, nói một câu: “Thật ra tôi cũng rất thích Quý Đông Lâm, tuy rằng chưa phát triển đến nấc bạn trai bạn gái, nhưng nếu cứ lâu dài, tôi thấy tôi có thể sẽ thích cậu ta.”

Một câu khiến Ứng Khúc Hòa ngột ngạt khó thở, thấy thế nào mấy đóa hồng đỏ tươi đẹp này cũng chướng mắt.

Về đến nhà, Tây Mễ lên tầng tắm rửa thay đồ, Ứng Khúc Hòa chuẩn bị thức ăn ngon. Vì Tây Mễ chưa hết bệnh, khẩu vị đồ ăn đều khá thanh đạm, cũng không khui rượu đỏ.

Ứng Khúc Hòa ra cửa lấy bưu kiện, Tây Mễ đổi một cái váy trắng hoa lace xuống tầng, cô thấy trên bàn đặt một hộp quà trắng thuần, dây buộc hộp kết một cái nơ bướm, dưới ánh đèn vàng ấm áp của phòng ăn, hơi lóng lánh ánh vàng.

Hộp quà này giống hệt hộp quà bị cô giẫm bẹp ở Ứng Thực Hiên lần trước.

Cô không nhịn được, kéo nơ ra. Mở hộp quà trắng, bên trong còn đặt một hộp gỗ lim nặng, khóa được chế tạo từ vàng ròng, kết hợp với một cái chìa nhỏ. Tây Mễ thật sự rất tò mò, mở khóa ra, “rắc”, hộp gỗ mở.

Bên trong không phải quần áo, cũng không phải trang sức. Trên gấm cam nằm một con dao phay Trung Quốc truyền thống, dao sắc chiết xạ ra gấm vàng, trên chuôi dao khắc chữ in nhỏ màu vàng – Tây Mễ.

Ứng Khúc Hòa cầm bưu kiện vào phòng ăn, hỏi cô: “Thích không?” Tay thờ ơ mở bưu kiện.

Bưu kiện này không ghi tên, thậm chí không rõ người nhận là ai. Anh còn tưởng là tài liệu văn bản quan trọng, ai ngờ mở ra lại phát hiện là sổ hộ khẩu và chứng minh thư.

Tây Mễ vuốt ve chuôi dao, hoa văn tinh xảo có một không hai khiến cô yêu thích không buông tay. Đáy mắt cô như chứa cả trời sao, sáng ngời hỏi anh: “Dao này thật sự rất tốt, sao anh…” Lại tặng tôi một món quà đặc biệt như vậy?

Nửa câu sau chưa hỏi ra lời, đã bị chứng minh thư trong tay Ứng Khúc Hòa chặn lại.

Ứng Khúc Hòa cũng hơi giật mình, đưa chứng minh thư cho cô, cổ họng hơi khô, giọng khàn khàn: “Em mới mười chín tuổi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.