Editor: Nana Trang
Tây Mễ đút Tiểu Quai uống sữa xong, trở lại phòng khách hỏi anh: “Ba ba tôn đại, vừa rồi anh đọc bình luận sao? Có người nói Tiểu Quai là sói à.”
Ứng Khúc Hòa nhớ lại cảnh tượng thằng nhóc kia ôm mặt anh liếm liếm, lắc đầu nói: “Không có khả năng.”
Cô cảm thấy cũng đúng, làm gì có soi được chó ngậm về chứ? Trừ phi mạng chó của Ulrica quá dài. Tây Mễ thấy Ứng Khúc Hòa cầm điện thoại của cô chơi Russia, ôm ly nước dịch tới chỗ anh, cẩn thận chọc chọc cánh tay anh: “Cái đó... Em có thể dùng điện thoại của anh, vào blog của anh, sau đó... theo dõi em được không?”
“Ừm.” Ứng Khúc Hòa chơi Russia, “Mật mã 136783.”
Tây Mễ thấp thỏm vào blog, trang đầu blog anh lại là giới diện “im lặng theo dõi”, toàn bộ đều là bài đăng trên blog cô?
Hả?
Cô quay mặt qua, dùng ngón tay tiếp tục chọc chọc cánh tay anh,“... Im lặng theo dõi? Anh im lặng theo dõi em bao lâu rồi?”
“10 tháng.”
Giọng trầm thờ ơ như pháo nổ oanh tạc màng nhĩ của cô. Lỗ tai Tây Mễ thoáng ửng hồng, cô vân vê lỗ tai để che lại, “Sớm vậy sao? Khi đó... em hoàn toàn không biết anh.”
Cho nên nói, ngay từ đầu Ứng Khúc Hòa đã biết cô.
Là vì Ứng Sênh Nam?
Ứng Khúc Hòa đặt điện thoại xuống, kéo cái tay vân vê lỗ tai ra, ép người tới, ánh mắt dừng ở trên vành tai đỏ rực của cô, trêu chọc nói: “Rất nóng sao?”
“... Em...” Tây Mễ vội vàng đưa tay che lỗ tai, nhưng tay lại bị Ứng Khúc Hòa nắm chặt.
Khung xương cô nhỏ, tay cô và bàn tay dày rộng của người đàn ông tạo nên nét đối lập rõ ràng, nhỏ đến mức vừa vặn phù hợp; tay của anh nắm lấy năm ngón tay cô, gần như có thể bọc cả tay cô vào lòng bàn tay, lớn đến mức vừa vặn phù hợp.
Rất nhanh Ứng Khúc Hòa buông tay cô ra, đặt tay cô vào lòng bàn tay của mình để so.
Ngón tay cô ngắn, ngón tay anh dài.
So sánh hai bàn tay, Tây Mễ nhìn ngón tay ngắn của mình, ngượng ngùng gập tay lại, muốn rút tay về. Nhưng lại bị Ứng Khúc Hòa nhanh chóng ấn chặt, “Đừng động.”
Quả nhiên Tây Mễ rất nghe lời, không động đậy nữa, có chút uất ức nói: “So như vậy mới biết, thì ra ngón tay của em lại ngắn như vậy?”
Ứng Khúc Hòa đan xen vào năm ngón tay cô, cúi người hôn lên vành tai cô một cái, “Không sao, anh thích.”
“...”
Nụ hôn nơi vành tai này hoàn toàn châm đốt máu toàn thân Tây Mễ, tim đập dồn dập nổ tung trong lỗ tai, giống như bị búa tạ đánh vào vậy. Tây Mễ nuốt nước miếng một cái, không dám nhìn thẳng vào Ứng Khúc Hòa, cô lấy hết dũng khí hơi liếc mắt, chống lại đôi mắt của anh.
Trong ánh mắt anh như trộn với nước suối trong veo, ánh lên sự dịu dàng trong đáy mắt.
Dịu dàng trong mắt như thấm vào tuỷ xương Tây Mễ, làm cho cô gần như tan thành một vũng nước.
Tây Mễ thật sự không chịu được khi Ứng Khúc Hòa đùa giỡn như vậy, “Ha” một tiếng, nhào vào trong lòng anh, ôm lấy eo của anh, cọ cọ vào ngực anh giống Ulrica hay làm, giọng có hơi khàn: “Ứng Khúc Hòa.”
Ứng Khúc Hòa cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đầu tóc quăn của cô, đưa tay xoa nhẹ, “Hả?”
“Em thích anh thích anh thích anh.”
Thét lên những lời này, Tây Mễ lại cọ cọ ở trong ngực anh. Nhịp tim của cô liên tục tăng tốc, chỉ muốn ôm anh như thế này, không muốn buông ra chút nào.
Cô thiếu hụt cảm giác an toàn, vô cùng ỷ lại vào cái ôm của anh.
Lồng ngực anh rắn chắc, thân thể anh nóng bỏng, cùng với khi dán sát vào lỗ tai cô nói, một một hành động đều cho cô rất nhiều cảm giác an toàn. Lúc trước cô cảm thấy anh xa vời không thể chạm tới, nhưng bây giờ quang minh chính đại ôm chặt lấy anh, lại cảm thấy tất cả vô cùng hư ảo, giống như mơ vậy.
Mọi thứ của anh đều tốt, đối với cô tốt. Đàn ông như vậy sao cô có thể chống cự.
Ứng Khúc Hòa nắm lấy cằm cô, hơi nâng lên, nhìn vào mắt cô hỏi: “Thích bao nhiêu?”
Tây Mễ mím môi suy nghĩ một chút: “Ừ... Chính là... Kiểu thích cả đời ấy nhỉ?”
Ứng Khúc Hòa nhướng mày: “Nhỉ? Xem ra em vẫn chưa chắc chắn.”
Tây Mễ bĩu môi, hừ mũi: “Vậy thì bỏ từ “nhỉ” đi.”
“Được.” Ứng Khúc Hòa cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.
Anh dùng đầu lưỡi liếm liếm môi cô, môi của cô hơi ngọt, chắc là của son.
Môi Tây Mễ bị liếm, lúc này không chỉ vành tai, mà ngay cả cổ gáy đều đỏ.
Cô bối rối không biết nên ứng đối thế nào, dứt khoát phối hợp chu môi lên, để cho anh liếm. Xúc cảm ở môi trơn bóng, mềm mại. Ứng Khúc Hòa bưng mặt cô, thử cạy môi cô ra.
Tây Mễ há miệng, cảm giác được đầu lưỡi của anh tiến vào... Cảm giác khác thường tháo chạy toàn thân, như bị điện giật vậy, toan thân đều tê dại.
Quá mức khẩn trương, đóng răng lại.
Giống như cắn phải thứ gì đó... mềm mềm?
Ứng Khúc Hòa “Ưm” một tiếng, buông cô ra, trong miệng tràn ra vị ngai ngái.
Tây Mễ lập tức hiểu ra vừa rồi mình cắn cái gì.
A a a...
Tây Mễ lúng túng bịt miệng, sau đó lại che kín cả mặt mũi, vứt lại một câu “Em đi ngủ” rồi cầm điện thoại chạy lên lầu. Đóng cửa phòng ngủ, Tây Mễ dựa vào cánh cửa, sức lực toàn thân như bị rút cạn đi, từ từ trượt xuống ngồi sững trên đất, hít sâu một hơi.
Nhớ tới tình cảnh vừa rồi, rõ là lúng túng... Muốn nhảy từ lầu ba xuống cho rồi.
Tây Mễ bụm mặt gào thét một trận, sau đó thả tay xuống, mở điện thoại ra tra “Kỹ xảo hôn môi” trên Baidu. Trong nháy mắt mở ra cửa của thế giới mới.
Wow... Không ngờ hôn môi lại có nhiều... kiểu như vậy?
Kiểu hút nhẹ môi, kiểu ngậm lưỡi, kiểu một lưỡi càng quét, kiểu hai lưỡi dung hòa, cùng kiểu đơn giản nhất miệng đối miệng.
Cô và Ứng Khúc Hòa đã đột phá kiểu miệng đối miệng đơn giản nhất, vậy vừa rồi, Ứng Khúc Hòa là muốn làm “kiểu ngậm lưỡi” với cô? Tây Mễ thật muốn đập chết suy nghĩ của mình, tại sao lại không có chút thiên phú vậy chứ?
Không ngờ... lại cắn đầu lưỡi của anh.
Trước khi tắt điện thoại Tây Mễ nhìn thấy tin nhắn Quý Đông Lâm gởi cho cô, còn có tin nhắn Ứng Khúc Hòa trả lời giúp cô. Tây Mễ mơ hồ cảm thấy ngày mai Quý Đông Lâm sẽ khó mà giữ được mạng.
...
Buổi trưa ngày hôm sau.
Ứng Khúc Hòa lái xe chở Tây Mễ đến chỗ hẹn với Quý Đông Lâm, trước khi ra cửa, Tây Mễ cố ý mặc một chiếc váy trắng, cặp với áo sơ mi trắng của Ứng Khúc Hòa.
Cô ngồi ở ghế lái phụ, cắn lên ngón anh: “Đầu lưỡi của anh... không sao chứ?”
Ứng Khúc Hòa nhìn chằm chằm phía trước, “Ừm, muốn cảm nhận thử không?”
Cảm nhận thử... sao? Tây Mễ đột nhiên nghĩ tới “kiểu ngậm lưỡi” ngày hôm qua, khẩn trương lập loè trong ánh mắt, cắn ngón tay nhìn ra ngoài cửa sổ, “Không sao là được rồi, không sao là được rồi, dù sao đầu lưỡi của chúng ta rất quý báu.”
“Ai nói không sao?” Ứng Khúc Hòa tiếp tục lái xe, cố ý chọc cô: “Bữa sáng hôm nay ăn chẳng có mùi vị gì, không biết có phải bị em cắn thành bệnh rồi không.”
Tây Mễ chấn động trong lòng, quay đầu nhìn anh, thấy khóe miệng anh nhếch lên chút ý cười, lập tức hiểu ra mình bị trêu chọc. Thở ra một hơi, cúi đầu xuống xoắn ngón tay.
Đến quán cà phê Lam Vịnh, Tây Mễ vào trước, Ứng Khúc Hòa đi đậu xe.
Quý Đông Lâm nhìn thấy Tây Mễ đi vào từ xa, mới vừa vẫy tay với cô xong thì thấy Ứng Khúc Hòa đi theo đẩy cửa vào. Đợi hai người đi tới ngồi xuống, Quý Đông Lâm khó chịu liếc Ứng Khúc Hòa một cái, “Tôi nói, tôi mời nữ thần tới uống cà phê, là để cố vấn kiến thức chuyên nghiệp liên quan đến mỹ thực, anh tới làm gì?”
Ứng Khúc Hòa nhận một ly cà phê đầy giúp Tây Mễ, giương mắt nhìn thẳng vào hai mắt của Quý Đông Lâm: “Người trên danh nghĩa nào đó nói, tôi càng chuyên nghiệp hơn so với cô ấy, muốn hỏi điều gì? Tôi nói cho cậu biết.”
Cảnh hai người vui vẻ tâm sự đã bị Ứng Khúc Hòa phá hỏng, Quý Đông Lâm mài răng, nhe răng ra cười: “Chú Ứng, chú biết rất nhiều, nhưng chẳng lẽ chú không biết, ba tuổi cũng đã cách biệt hai thế hệ sao? Dựa vào cách này để tính, giữa chúng ta đã vượt qua mấy rào cản rồi đó. Cho nên có một số việc, tôi cảm thấy nói chuyện rõ ràng với Tây Mễ tương đối có hiệu suất hơn.”
Ngón tay đùa nghịch ống hút của Ứng Khúc Hòa hơi ngừng lại, vẻ mặt trầm xuống, dường như trên trán bị một lớp mây đen mỏng che lại, ánh mắt đột nhiên trở nên sát phạt, nhiệt độ quanh thân chợt giảm xuống, bầu không khí gần như ngưng kết thành băng, “Ồ? Thật ra hôm nay tôi đến đây là muốn nghe xem, tại sao Tây Mễ có thể yêu dương với tôi nhưng lại không thể phó thác cả đời. Tôi rất muốn biết.”
“...” Quý Đông Lâm bị cà phê làm sặc, lồng ngực bị đâm đau. Cậu liếc nhìn Tây Mễ, lại nhìn về phía Ứng Khúc Hòa: “Hừ, anh vô sỉ, lại nhìn lén mạng xã hội dùng để trò chuyện với nhau của tôi và nữ thần?”
Ứng Khúc Hòa nhếch môi cười nhạt: “Sửa lại cách dùng từ của cậu, quang minh chính đại.”
Không hiểu sao cảm thấy trên bàn có sát khí hừng hực, Tây Mễ cắt ngang hai người nói chuyện, nói với Quý Đông Lâm: “Anh hỏi tiểu Minh, lão Tần có rảnh không, như lần trước đã nói, tôi mời mọi người đến quán của ông chủ đầu trọc rửa giải quán quân.”
“Để tôi hỏi xem.” Quý Đông Lâm lấy điện thoại ra hỏi đám đồng bọn trong nhóm, liếc mắt nhìn Ứng Khúc Hòa hỏi: “Không lẽ anh ta cũng đi theo chúng ta?”
Tây Mễ còn chưa mở miệng, đã bị Ứng Khúc Hòa giành nói trước: “Mang theo người nhà tụ tập không phảir rất bình thường sao?”
Trái tim Quý Đông Lâm không hiểu sao như bị cái gì đó đập mạnh vào, có chút xúc động muốn dùng răng mài gãy cổ của Ứng Khúc Hòa.
Quý Đông Lâm đơn độc hẹn nữ thần thất bại.
Dường như muốn tuyên thệ chủ quyền với cậu, buổi tối hôm đó, Quý Đông Lâm nhìn thấy ảnh avata của “nữ thần” đã biến thành ảnh của Ứng Khúc Hòa.
Quý Đông Lâm phóng lớn avata của wechat Tây Mễ, là ảnh Ứng Khúc Hòa ngồi xổm sờ đầu của Ulrica.
Thật sự phát rồ mà...
Anh già này thật biết chơi sáo lộ*.
(* đã giải thích ở ch 39)
....
Trước ngày Tây Mễ đi làm mấy ngày, rốt cục mọi người cũng tụ tập liên hoan một bữa. Ông chủ đầu trọc làm chủ nướng toàn bộ thịt dê, địa điểm là ở ven sông phía Đông thành phố Cẩm Dương, phong cảnh không tệ.
Nhóm lửa bên cạnh bờ sông, mặt trời chiều không ngừng chảy nhanh về dòng sông, trên mặt nước như hiện lên một lớp vàng nhỏ vụn.
Ông chủ đầu trọc đang xử lý nướng toàn bộ thịt dê bên cạnh đống lửa, Tiểu Minh và lão Tần ngồi xổm ở trên bờ sông rửa rau dưa, bà cụ thì giúp đỡ rỡ chén bát. Chỉ có Quý Đông Lâm là không có việc gì làm, trong miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, nhìn mặt sông thừ người.
Ứng Khúc Hòa dừng xe ở ven sông, Tây Mễ vừa mới xuống xe, Ulrica đã theo xuống, sau khi xuống xe nó vẫn không quên nhóc con chân ngắn ở trên xe, xoay người lại, dịu dàng dùng miệng ngậm nó xuống dưới.
Bốn chân của Tiểu Quai vừa rơi xuống đất, nó liền hưng phấn đạp đá cuội ở ven sông chạy băng băng. Sau mấy lần lảo đảo té ngã lăn lộn, nó lại quật cường đứng lên, tiếp tục mở bốn chân ngắn ra chạy.
Bà cụ nhìn thấy Ứng Khúc Hòa với Tây Mễ cùng xuống một chiếc xe thì hỏi cháu trai:“Tiểu Minh, người đó là giám khảo đừng chửi Tây Mễ của chúng ta đúng không? Cậu ta tới đây làm gì?”
Tiểu Minh che miệng nhỏ giọng nói: “Hiện tại anh ấy là bạn trai của chị Tây Mễ.”
“...” Bà cụ chợt nhớ tới lời mình từng nói, người độc miệng như Ứng Khúc Hòa sẽ không tìm được vợ.
Lúc này mới bao lâu? Lại làm bạn trai của Tây Mễ?
Thế giới của người trẻ tuổi, bà cụ bà thật sự không hiểu nổi.
Ứng Khúc Hòa đi tới trước đống lửa giúp ông chủ đầu trọc nướng thịt dê, Tây Mễ đi đến ven sông, giẫm đá cuội cẩn thận ngồi xổm xuống rửa tay. Quý Đông Lâm nhìn thấy Tây Mễ, nhớ tới chuyện cô và Ứng Khúc Hòa liên kết lại ngược cậu ở quán cà phê, không hiểu sao trong lòng dâng lên chút cảm xúc mất mát.
Ulrica vững vàng ưu nhã bước đi như sói, dẫn Tiểu Quai đi qua, vểnh mông lên, nhứ nhứ về phía Quý Đông Lâm.
Quý Đông Lâm dịch sang bên, Ulrica ngồi xuống, khép hờ mắt chó, hơi ngước cằm tắm mình dưới mặt trời chiều, cuối cùng cũng được ấm áp nên vẻ mặt hết sức thích ý.
Sói con nằm sấp trên tảng đá ở bờ sông, duỗi móng sói ra, muốn chạm vào nước sông lạnh lẽo. Móng sói vừa nhúng vào nước, trong cổ họng phát ra một tiếng “ngao” nhỏ, Ulrica dùng miệng ngậm nó lên, mang theo nó cùng xuống nước.
Cả người sói con đều ngâm nước trong nước, chỉ để lộ cái đầu ra. Ulrica vì để thỏa mãn ham muốn vọc nước của nó, từ ái dùng miệng thổi ra từng đợt bọt nước, tóe lên người tiểu tử kia.
Tây Mễ nhìn thấy hai con chó chơi vui vẻ như vậy cũng cởi giầy xuống nước, đi xuống mới phát hiện nước sông lạnh buốt ngấm vào xương tủy, bèn nhanh chóng chạy lên bờ.
Đá cuội trên bờ sông được mặt trời chiều làm cho ấm lên, mỗi một tảng đá dưới chân đều rất trơn tròn, không cứa vào lòng bàn chân, hết sức ấm áp thoải mái.
Tây Mễ giẫm lên đá cuội, dẫn sói con đi vài bước, nhóc con kia đuổi theo, ôm lấy chân cô muốn bò lên.
Tiểu Minh nhìn thấy nhóc con đáng yêu kia thì lập tức bỏ rau xuống, đi tới trêu chọc con chó: “Con chó nhỏ này thật moe nha, dáng dấp thật uy vũ.”
Ông chủ đầu trọc đang quét nước tương lên thịt dê, nhìn thấy động vật trong tay Tiểu Minh thì nhíu mày hỏi Ứng Khúc Hòa: “Cậu Ứng, cậu nuôi sói sao?”
Ông chủ đầu trọc có ấn tượng không tốt lắm về Ứng Khúc Hòa, vẫn còn đắm chìm trong bóng ma lúc anh độc miệng chê Tây Mễ trong cuộc thi. Cảm thấy kiểu người giống anh nuôi sói cũng kỳ lạ.
Ứng Khúc Hòa dừng động tác trong tay lại, nghi ngờ: “Sói?”
“Sao, cậu đừng nói với tôi là hai người vẫn cho là mình nuôi chó đấy chứ?” Ông chủ quét một lớp nước tương xong, gọi Ứng Khúc Hòa đi tới giúp một tay, đem cả con dê cố định ở trên đống lửa.
Anh đi tới xách sói con lên, vẻ mặt hiếm khi ngưng trọng.
Nhóc con bị thô lỗ xách lên, uất ức nhìn về phía Ulrica.
Ulrica lập tức dấy lên địch ý với ông chủ, trong cổ họng phát ra tiếng ngầm nhẹ của một dã thú.
“Ulrica.” Ứng Khúc Hòa quét mắt qua, kiêu ngạo của Ulrica lập tức bị dập tắt, ngoan ngoãn gục xuống.
Một đám người ngồi vây quanh đống lửa.
Sau khi ông chủ nhìn miệng, răng, tứ chi đặc biệt của Tiểu Quai, xác định nói: “Là sói, hai người mang từ đâu về thế?”
Ứng Khúc Hòa dùng xiên sắt mỏng xuyên khoai tây thành chuỗi, quét một lớp tương thịt nướng đặc chế, đặt ở trên bàn nướng, nói: “Núi Bạch Nham.”
Tây Mễ mở một túi bắp ra, ăn đồ ăn khó tin chớp chớp mắt: “Không thể nào? Tiểu Quai sao lại là soi? Phần lớn là... chó săn chính gốc uy vũ đẹp trai.”
Cô vừa mới dứt lời, Tiểu Quai ngẩng đầu lên, “ngao” một hồi với trời xanh.
Tây Mễ: “...” Xong rồi, xem ra thật sự là sói?
Tiểu Minh nói chen vào: “Hay là... Lặng lẽ nuôi đi? nhìn Tiểu Quai có vẻ không giống sói hung mãnh.”
Tiểu Quai như có thể nghe hiểu lời nói, chớp chớp đôi mắt sáng ngời trông suốt.
Lão Tần nói: “Tôi có người bạn nuôi sói, loại động vật này quá mức hung hãn, kiến nghị vẫn nên đưa trở về.”
Quý Đông Lâm nhìn vẻ mặt tổn thương của Ulrica, nói: “Chẳng lẽ Ulrica sớm biết nó là sói rồi? Giỏi thật, lại dám nhận nuôi một con sói con về làm con trai.”
Ông chủ đầu trọc bị chó Ulrica nhìn chằm chằm đến nổi cả da gà, dứt khoát trả Tiểu Quai về, “Đích thực là sói, không sai đâu, chó sẽ không học tiếng gào của sói.”
Tiểu Quai chui vào dưới bụng Ulrica, chỉ để lộ ra cái đầu, cùng đôi mắt sáng ngời trông suốt nhìn bọn họ.
Cả con dê bị nướng đến chảy váng mỡ, nước tương cũng theo độ lửa mà thẩm thấu.
Váng mỡ nhỏ vào trong lửa, lập tức vang lên tiếng lốp bốp.
Mùi thơm từ con dê bay ra, ngày thường Ulrica rất thích ăn thịt lại không có chút động tĩnh nào, liên tục che chở cho nhóc con kia, lo lắng nhóc con sẽ bị cướp đi lần nữa.
Ông chủ lại đi quét một lớp tương lên con dê, lật qua lật lại vài lần, rải hành thái lên, hương hành lá cùng hương nước tương thịt dê tràn ngập ra, kích thích Tây Mễ không ngừng tiết ra nước bọt, cô đói bụng cả buổi chiều nhìn dầu mỡ nổ trên con dê mà bụng réo vang.
Quý Đông Lâm thấy không có ai nói chuyện, đề nghị nói: “Hay là... Đưa về núi Bạch Nham? Nói không chừng sói mẹ đi tìm con trai khắp nơi đấy?”
“Không được.” Ứng Khúc Hòa quả quyết từ chối, “Nhóc con còn nhỏ, đưa về núi lành ít dữ nhiều. Nếu nhóc con thật sự có sói mẹ che chở thì cũng sẽ không khô quắt được Ulrica lượm về.”
Tây Mễ đồng ý với Ứng Khúc Hòa: “Đúng vậy, nếu Tiểu Quai thật sự có mẹ, sao có thể đói đến như vậy? Sao lại bị Ulrica lượm về? Nhất định là sói mẹ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, nhóc con mới lưu lạc một mình.”
Quý Đông Lâm nhìn Ứng Khúc Hòa, không hiểu sao có chút tức giận: “Anh Ứng, không lẽ anh thật sự muốn nuôi sói sao? Loại động vật này nguy hiểm đến cỡ nào không cần tôi phổ cập chứ? Anh không lo lắng cho an toàn của mình thì cũng phải lo lắng cho an toàn của nữ thần có được không?”
Ánh mắt Ứng Khúc Hòa lạnh như băng xẹt qua Quý Đông Lâm, nghiêng đầu nhìn Tây Mễ, ánh mắt tức thì dịu dàng lại, giọng nói ép thấp trưng cầu ý kiến của cô: “Em thấy thế nào?”
Tây Mễ xoa nhẹ đầu Tiểu Quai, nhóc con dùng đôi mắt sáng lóng lánh nhìn cô, trái tim lập tức mềm nhũn như bùn: “Em cũng luyến tiếc Tiểu Quai, không bằng đợi nó lớn chút, sau đó đưa đến cục Lâm nghiệp?”
Quý Đông Lâm nâng trán: “Điên rồi, đều điên rồi...”
Nguyên con dê đã được nướng chín, ông chủ cắt một cái đùi dê giúp Quý Đông Lâm, vẩy chút hành thái và tiêu lên đưa cho cậu: “Được rồi Tiểu Quý, đôi tình nhân người ta quyết định là được rồi, cậu đừng lo nghĩ lung tung nữa, ăn thịt đi.”
Quý Đông Lâm nhận lấy thịt dê, trong lòng đau khổ.
Ứng Khúc Hòa cắt đùi dê sau giúp Tây Mễ, quét tương ớt đặc biệt lên, cắn một miếng, sẽ phát ra tiếng giòn vang, thịt dê tươi mới mềm mại được xử lý sạch sẽ nên không có mùi gây mũi, trong tê cay mang theo chút ngọt. Da vàng và giòn, thịt mềm mại, tê cay cùng ngọt hòa quyện nhau, tạo thành một hương vị tuyệt mĩ.
Ăn xong một miếng thịt dê, Tây Mễ không nhịn được liếm sạch nước tương còn dính trên ngón tay.
Hố... Ăn ngon quá rồi...
Ông chủ thấy cô liếm sạch cả ngón tay, nhịn không được trêu chọc nói: “Tây Mễ, mấy ngày nữa đến Ứng Thực Hiên làm rồi, dáng vẻ này của em nào có phọng phạm của một đầu bếp chứ?”
Tây Mễ rụt cổ lại, lè lưỡi nghịch ngợm nói: “Đầu bếp thì không thể liếm ngón tay à? Em là đang cần cù tiết kiệm không để lãng phí.”
Ứng Khúc Hòa lấy khăn tay ra, nắm lấy cổ tay cô, cẩn thận lau tay giúp cô: “Ở Ứng Thực Hiên, hành động liếm ngón tay là cấm đoán, cho nên em phải kiềm chế.”
“Còn có quy tắc này? Là ai đặt ra quy tắc biến thái này vậy?” Tây Mễ lại bốc một miếng thịt dê chấm nước tương, nhét vào trong miệng, lại không kiềm chế được liếm ngón tay lần nữa.
Ứng Khúc Hòa không ngại phiền toái lại lau tay giúp cô: “Anh đặt.”
Tây Mễ lúng túng ho nhẹ hai tiếng. Mấy người còn lại, ngoại trừ Quý Đông Lâm, ai cũng không nén được mà cười ra tiếng.
Tiểu Minh vươn bàn tay đầy mỡ qua, nắm lấy tay áo sơ mi của Ứng Khúc Hòa kéo kéo: “Ứng Khúc Hòa.”
Bị một đứa nhỏ gọi thẳng tên, Ứng Khúc Hòa cảm thấy có chút kỳ quặc, cúi đầu nhìn cậu bé.
Tiểu Minh: “Lúc trước cháu cảm thấy chú thật đáng ghét, hiện tại đột nhiên cảm thấy chú có chút tốt. Chú nói, có phải chú thật lòng yêu chị Tây Mễ của tụi cháu không? Nếu chị Tây Mễ không biết nấu cơm, cháu có yêu chị ấy không?”
Đúng, nếu cô không biết nấu cơm, Ứng Khúc Hòa có thích cô không?
Vẻ mặt Tây Mễ mong đợi nhìn Ứng Khúc Hòa, ánh sáng của lửa chiếu lên sườn mặt tuấn tú của anh, ở trong màu sắp ấm áp trở nên vô cùng dịu dàng.
Ứng Khúc Hòa im lặng một lát, tầm mắt từ trên mặt Tiểu Minh dời sang đôi mắt ươn ướt của Tây Mễ, nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của cô, khóe môi không nhịn được mà nhếch lên: “Loại giải thuyết mang tính chất “Nếu” này sẽ không xảy ra. Cô gái biết nấu cơm có rất nhiều, Tây Mễ không phải là duy nhất. Nhưng có thể khiến tôi cảm mến, trừ cô ấy ra thì không có người thứ hai.”