Editor: Nana Trang
Đi ra khỏi quán cafe không lâu, người trên đường cũng dần dần nhiều lên, đường phố trời đêm vốn nên lạnh lẽo nhưng bỗng nhiên có một sóng người ập tới. Ứng Khúc Hòa và Tây Mễ bị nhận ra, người qua đường đều rối rít vây quanh chụp hình, mà những fan chụp hình kia không phải chụp Tây Mễ, mà là chụp Ứng Khúc Hòa.
Ứng Khúc Hòa nắm tay Tây Mễ nhanh chóng lên một chiếc taxi, rẽ qua hai con đường mới coi như bỏ xa đám fan kia.
Xe dừng ở đối diện một nhà hàng Tây u nhã tĩnh mịch, trước cửa treo mấy đèn ly kiểu Âu, một vầng sáng mềm dịu bao trùm nhà hàng được xây kiểu phục cổ Âu độc lập, trên cửa sổ sát đất là hoa tử đằng rũ xuống, ánh đèn sáng ngời chiếu sáng hai hàng hoa cảnh tươi mới.
“Ăn cơm Tây?” Ứng Khúc Hòa bước xuống xe, trả tiền, cất ví tiền xoay người hỏi cô: “Hay là ăn cơm Trung?”
Tây Mễ cách tấm kính thủy tinh nhìn vào bên trong, có hơi thèm muốn nói: “Cơm Tây đi, làm một đầu bếp chạy tới quán cơm Trung khác, xác định sẽ không bị trở thành gián điệp đấy chứ?”
Dù sao bầu không khí ở nhà hàng Tây thích hợp để hẹn hò hơn.
Rượu đỏ sâm banh phối với bò bít tết, so thế nào cũng văn nhã hơn với thịt cá cộng rượu mạnh. Nếu Ứng Khúc Hòa uống một ly rượu mạnh xuống bụng say đến bất tỉnh nhân sự, chẳng phải phim của cô, hẹn hò của cô... sẽ bị hớ sao!
Đi vào gọi món, Tây Mễ lấy caravat ở trong ba lô ra, đưa cho Ứng Khúc Hòa: “Ừm, tặng anh, không mắc lắm, không cho phép ghét nó.”
Túi ny lon bị cô cầm vang lên tiếng rột rột, trên mặt túi in hình bông hoa nho nhỏ, hoàn toàn không ăn khớp với nhà hàng cao cấp.
Ứng Khúc Hòa nhận lấy túi ny lon có hoa văn màu nâu, chỗ cạnh góc còn in chữ “Văn phòng phẩm Hi Quang“. Anh còn đang suy đoán có phải Tây Mễ vét được món đồ chơi nào ở quán tạp hóa ở gần trường học cho anh, sau khi lấy món đồ ra, xúc cảm trơn mềm của vải lập tức làm ngừng lại ý nghĩ của anh.
Quán tạp hóa tuyệt đối không thể bán loại vải cao cấp này.
Ứng Khúc Hòa mở ra thấy caravat màu vàng, khẽ nhíu mày.
Tây Mễ giành trước hỏi anh: “Thế nào? Đẹp không? Là hành nhái kiểu S&R. Em không mua nổi hàng thật nên đành tặng anh hàng nhái cao cấp để làm vật kỷ niệm.”
Tây Mễ không dám nói cho anh biết cái caravat này gần như xài hết tất cả tiền bạc của cô, có hơi sợ Ứng Khúc Hòa trách mắng cô “hám của giàu“.
Tiền thì sau này có thể kiếm lại, cô muốn tặng cho anh một món quà mà cô đủ khả năng mua được.
“Hàng nhái?” Ứng Khúc Hòa vuốt ve caravat lòng ngón tay, lông mày hơi nhíu lại vẫn không giãn ra.
Anh mang caravat lâu vậy rồi, thật sự cho rằng anh không phân biệt được loại nào tốt loại nào xấu sao?
Ứng Khúc Hòa không vạch trần cô, nhếch khóe môi cười nói: “Không tồi, rất thích.”
Tây Mễ bưng mặt nhìn anh, vẻ mặt dương dương tự đắc: “Đúng vậy, mặt dưới của caravat có thêu chữ 'X', là chữ giản thể của tên em. Loại hàng nhái này... Anh cất ở trong phòng ngủ cũng được.”
(西米 [xīmǐ] Tây Mễ)
Cô ngừng chút, lại nói: “Anh sẽ không chê đấy chứ?”
Ứng Khúc Hòa mím môi cười một tiếng, “Không đâu.” Anh vươn tay qua nắm lấy tay Tây Mễ: “Những thứ này anh không thiếu, sau này đừng mua nữa.”
“Em biết anh không thiếu, dù sao cũng không đắt, mua cho anh cũng chỉ muốn anh... để ở phòng ngủ nhìn, có thể nhìn vật nhớ người?” Tây Mễ cắt một phần bò bít tết nhỏ, cẩn thận nhét vào trong miệng.
“Ừ, được.” Ứng Khúc Hòa cấy caravat đi, đặt ở trên ghế, tự tay cắt nhỏ thịt bò trong dĩa của mình, phần tinh hoa nhất xiên lại đưa cho Tây Mễ.
Tây Mễ hơi sững sờ sau đó nhận lấy thức ăn của anh, không nỡ nuốt xuống, cẩn thận nhai kỹ, nhai nát đến nỗi không thể nát thêm được nữa mới lưu luyến nuốt xuống.
Sau khi bữa tối kết thức bọn họ gặp bà Tưởng ở cửa ra vào.
Bà Tưởng vẫn mặc sườn xám màu đen, nhưng kiểu dáng khác với kiểu lần trước Tây Mễ nhìn thấy. Bà Tưởng đi tới chào hỏi Ứng Khúc Hòa, bắt tay với anh nói: “Cậu Ứng, thật khéo.” Bà nhìn thấy Tây Mễ sau lưng Ứng Khúc Hòa thì cười một tiếng: “Cô Tây, xin chào.”
Tây Mễ bắt tay với bà Tưởng, có chút khẩn trương: “Xin... Xin chào.”
“Lần đầu thấy cậu Ứng dẫn theo bạn gái, cô Tây, thời này đàn ông giống cậu Ứng không nhiều, nên biết quý trọng.” Bà Tưởng cười nói : “Cậu Ứng, tôi còn có việc, đi trước.”
Ứng Khúc Hòa gật đầu một cái, nắm eo Tây Mễ kéo đến bên cạnh mình, làm con đường rộng hơn.
Tây Mễ kề sát thân thể Ứng Khúc Hòa, ngửa đầu nhìn anh hỏi: “Anh biết bà Tưởng? Vậy... chuyện đám người Quỷ Yên Thương hoá trang, là do anh?”
“Hóa trang gì?” Ứng Khúc Hòa giả vờ nghi ngờ.
Tây Mễ thở ra một hơi, lắc đầu: “Tuần trước bà Tưởng dẫn bạn bè đến Ứng Thực Hiên, bảo đám đầu bếp nam trang điểm thành phụ nữ. Em còn tưởng rằng anh ra mặt giúp em, cho nên...”
Ứng Khúc Hòa mang cô đi đến bên đường chờ xe.
Dưới đèn đường kiểu Âu mờ tối, thân thể phong phanh của Tây Mễ lồng trong ánh sáng đèn, mặt bên tóc mái được vén sau lỗ tai, lộ ra nửa gò má trắng nõn.
Ứng Khúc Hòa vươn tay bao lấy nửa gương mặt của cô, bàn tay bao trùm từ cằm đến tai cô, nhẹ nhàng vuốt ve, “Trong công việc có rất nhiều việc anh không giúp được em, chuyện bà Tưởng là trùng hợp.”
Chà, mặc dù là anh tạo ra sự trùng hợp này.
Nửa gương mặt của Tây Mễ được tay của anh bọc lấy, ngón tay của người đàn ông không an phận khẽ vuốt tai của cô, cảm giác ngưa ngứa gần như khiến cô vô lực chống đỡ.
Ứng Khúc Hòa thu tay về, cởi caravat của mình ra đưa cho cô, “Cầm giúp anh.” Lại lấy caravat “nhái” từ trong túi ny lon đơn giản của Tây Mễ tặng ra, trong khoảng khắc mở ra, vải tơ lụa gần như tản ra chút ánh sáng vàng.
Ứng Khúc Hòa vòng caravat qua cổ, lúc thắt thì dừng lại, hỏi Tây Mễ: “Biết thắt caravat không?”
Ánh mắt của cô bối rối, lắc đầu nói: “Không biết.”
“Anh dạy em.” Ứng Khúc Hòa nắm lấy hai tay cô, đưa tới dưới cổ.
Tây Mễ quẫn bách nắm caravat, liếc nhìn bốn phía đường phố, “Không tốt lắm đâu? Ở ngoài đường thắt caravat... có phải có hơi khác người không? Hơn nữa anh không chê caravat này là hàng nhái sao?”
Khóe môi Ứng Khúc Hòa đầy ý cười, ngay cả khóe mắt đều mang theo nụ cười khiến trái tim người ta rung động, “Đồ bạn gái tặng ngàn vàng khó mua, so giá thì đây là đồ vô giá.”
Anh làm mẫu thắt caravat một lần cho Tây Mễ xem, lại cởi ra, “Nhìn hiểu không?”
Tây Mễ gật đầu bắt đầu vụng về làm thử, dựa theo cách thắt của khăn quàng đầu bếp, tự mình nghiên cứu thắt lại, nhìn như giống thật nhưng không được tinh tế.
Tây Mễ cũng tự chê bai, “Thật xấu mà... Xấu đến nổi bản thân caravat cũng ghét! Tháo ra làm lại!”
Cô quyết định tháo ra, Ứng Khúc Hòa lại ngăn tay của cô, nói: “Đừng, đẹp lắm, cứ để vậy đi.”
Tây Mễ rút tay về, kéo ba lô xuống, nhét caravat cũ của Ứng Khúc Hòa vào trong, hơi ngước mặt lên nghi ngờ hỏi anh: “Thắt như vậy đến rạp chiếu phim, sẽ không bị người qua đường ghét đấy chứ?”
Trong ánh mắt Ứng Khúc Hòa mang theo ấm áp, không lạnh không nóng trả lời cô, “Ghét? Cũng không phải là em tặng caravat cho bọn họ.”
Mặc dù đã chín giờ tối, nhưng chỗ bán vé rạp chiếu phim vẫn rất đông người đứng sếp hàng.
Trong lúc xếp hàng mua vé, Ứng Khúc Hòa lại bị vây quanh. Tây Mễ chạy đi mua một túi bắp rang, để Ứng Khúc Hòa dùng che nửa gương mặt, lúc vào kiểm vé mới tốt hơn chút.
Nhưng chắc hẳn đầu đề blog ngày mai, hẳn là tin tức Mỹ Thực Đạo dẫn bạn gái dạo phố xem phim.
Phim là một bộ thanh xuân vườn trường, gần đây dường như không có nhiều phim hay, chỉ có bộ phim thanh xuân này là được đánh giá cao, nên Tây Mễ đành cắn răng mua vé với giá cao.
Trước khi phim bắt đầu, Ứng Khúc Hòa không ngừng loay hoay với cái điện thoại, Tây Mễ vốn cho là lúc chiếu phim Ứng Khúc Hòa cũng sẽ nghịch điện thoại cho hết giờ, phim vừa bắt đầu, anh lại tắt điện thoại, bắt đầu chuyên tâm xem phim.
Nam nữ chính trong phim biết nhau từ cấp hai, điển hình oan gia, nụ hôn đầu tiên là ở dưới tàng cây cành lá sum xuê, vệt sáng nhỏ vụn hạ xuống trên người nhân vật chính, cả màn ảnh đều là màu xanh tươi mát cùng hơi thở thanh xuân phả vào mặt.
Phối với OST, thật sự ngọt ngào.
Ngọt đến mức Tây Mễ muốn hôn Ứng Khúc Hòa... QAQ
Tây Mễ vốn có trái tim của một thiếu nữ đang đập loạn xạ, bị nhạc phim oanh tạc, trái tim thiếu nữ hoàn toàn lan tràn ra, cô không ngừng nhét bắp rang vào miệng, muốn áp chế trái tim thiếu nữ đang căng phồng.
Nụ hôn trong phim dài đến ba phút, chiếu đủ loại góc hôn của nam nữ chính, ngay cả âm nhạc cũng tỏa ra bong bóng màu hồng: “Là anh đã khiến em nhìn thấy hoa kia nở rộ giữa sa mạc khô cằn,
Là em đã khiến anh muốn ngày ngày vì em viết nên những khúc tình ca,
Dùng đoạn điệp khúc lãng mạn nhất, em cũng dần dần cùng anh hòa vào giai điệu,
Ánh mắt yêu thương càng khẳng định cho chọn lựa của hai ta,
Là anh đã khiến cho thế giới của em từ khoảnh khắc đó hóa thành thiên đàng,
Là em đã khiến cho cuộc sống của anh từ đây chỉ cần có em là đủ,
...”*
(* đây là bài “Có chút ngọt ngào” của An Tam Á và Uôn Tô Lang, một bài hát khá hay, mọi người sớt gút gồ tìm nghe nhé :D)
Ngọt đến mức suýt chút nữa Tây Mễ nổ tung tại chỗ.
Ứng Khúc Hòa vươn tay qua, nắm chặt lấy bàn tay dính dầu của cô, tầm mắt vẫn nhìn ở trên màn hình lớn như cũ. Tây Mễ muốn rút tay ra khỏi tay anh để lau tay, dầu đầy tay thế anh nắm không cảm thấy khó chịu sao?
Tây Mễ nhỏ giọng nói muốn lau tay.
Ứng Khúc Hòa rút khăn giấy ướt ra cẩn thận lau tay cho cô, không cho cô bất cứ cơ hội nào để rút tay về
...
Xem phim xong đi ra, Tây Mễ vẫn còn đắm chìm ở trong sự lãng mạn của phim, Ứng Khúc Hòa luôn nắm tay cô không buông, cô ngọt ngào ở trên diện rộng, sau đó nói: “Ba ba tôn đạo, anh cảm thấy phim thế nào? Anh không cảm thấy rất mệt, rất buồn ngủ à?”
Ứng Khúc Hòa nhìn đường sá trước mặt, buông tay cô ra nói: “Em đợi anh một lát.”
Tây Mễ gật đầu, đứng tại chỗ chờ anh. Nhìn Ứng Khúc Hòa đi qua đường, ở trên phố đối diện ngăn một dì bán kẹo đường, mua cây kẹo đường màu hồng cuối cùng.
Ứng Khúc Hòa cầm kẹo đường xoay người thì đã là đèn xanh, Tây Mễ đứng ở lối đi bộ đối diện, hai tay cầm hai quai túi ba lô, cứ vậy mà nhìn thẳng vào anh.
Ứng Khúc Hòa đứng ở bên kia đường, mặc sơ mi trắng, một tay khoác áo khoác tây trang, một tay cầm kẹo đường màu hồng, người đàn ông dưới ngọn đèn vàng trong trẻo mà lạnh lùng, áo sơ mi trắng bị ánh đèn nhuộm thành màu vàng.
Anh đứng ngược sáng, giơ kẹo đường, giống như Hắc Kỵ Sĩ bước ra từ trong truyện tranh.
Đèn xanh ngừng, đèn đỏ đi. (là dành cho người đi bộ ý)
Ứng Khúc Hòa lững thững đi qua, Tây Mễ nhìn đến ngốc, thẳng đến khi Ứng Khúc Hòa đi đến trước mặt cô, đưa kẹo đường cho cô, cô mới hoàn toàn đi ra khỏi mộng ảo.
Tây Mễ nhận lấy kẹo đường trong tay anh, cắn một cái, ngay cả trái tim cũng ngọt đến sánh lại thành một cục.
Vốn trái tim đã rất ngọt rồi, cắn kẹo đường một cái, cả người Tây Mễ ngọt đến ngoài giòn trong mềm.
Về đến nhà kẹo đường trong Tây Mễ còn hơn nửa, sau khi đẩy cửa vào không nghe thấy tiếng chó sủa, trái tim trở nên trống rỗng, cô đi sau lưng Ứng Khúc Hòa, vừa đi vừa nói: “Ba ba tôn đạo, tìm được Ulrica chưa?”
“Vẫn chưa.” Đi qua sân nhỏ, đi đến trước cửa nhà, Ứng Khúc Hòa nghiêng người để cô đi vào.
Tây Mễ đưa kẹo đường trong tay cho anh, cúi xuống cởi giày, “Có phải dán giấy tìm chó rất khó thấy không? Có muốn đăng lên blog, để Ứng Sênh Nam Điềm Giản share chung không.”
Ứng Khúc Hòa nói: “Không cần đâu, như thế ngược lại dễ mang đến nguy hiểm cho Ulrica.”
Tây Mễ lấy kẹo đường trong tay Ứng Khúc Hòa lần nữa, đi vào phòng khách ngồi trên ghế sofa, thoải mái dựa vào lưng ghế, liếm kẹo đường cảm khái nói: “Nếu gặp được bọn buôn chó...”
Tưởng tượng thấy Ulrica bị hầm thành một nồi thịt chó, Tây Mễ thấy ớn lạnh một trận.
Ứng Khúc Hòa thay dép đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn mặt cô nói: “Nếu quả thật rơi vào trong tay bọn buôn lậu, vậy càng dễ tìm, chỉ sợ nó cố tình trốn người thôi.”
Thành tinh thành tinh... lại còn trốn người?
Tây Mễ bị anh nhìn đến nổi mặt nóng lên, tiếp tục dùng đầu lưỡi liếm kẹo đường hỏi anh: “Anh nhìn em làm gì? Chẳng lẽ trên mặt em dính kẹo đường?”
Ứng Khúc Hòa không nói gì, hai tay nắm lấy vai cô, cúi người xuống, nhẹ nhàng nhấp kẹo đường.
Không biết là anh vô tình hay cố ý, đầu trán trạm vào trán của Tây Mễ.
Tây Mễ ngước mắt nhìn anh.
Ba ba tôn đạo thật vô sỉ... Lại dám cướp kẹo đường của cô ăn!
Nhưng có người giành ăn ngược lại rất thích thú, Tây Mễ bắt đầu nhanh chóng dùng đầu lưỡi cuốn lấy kẹo đường, Ứng Khúc Hòa liếc cô một cái, không nhanh không chậm nhấp tới trước.
Mãi đến lúc hai người trán đẩy trán, Tây Mễ nhìu mày nhìn chút kẹo đường còn lại, thề phải ăn được miếng cuối cùng!!
Cô lè lưỡi tiếp tục liếm, cuốn miếng kẹo đường cuối cùng, cũng cuốn luôn đôi môi trơn bóng của người nào đó...
Tây Mễ quẫn bách lui về sau, cái ót lại bị Ứng Khúc Hòa nhanh chóng ấn chặt.
Trên môi Tây Mễ còn dính tơ kẹo đường, Ứng Khúc Hòa nhẹ nhàng liếm, liếm đến khi vị ngọt nhạt dần, mới cạy môi của cô, cho đầu lưỡi vào trong.
Lúc này anh giữ chặt cằm của cô, không cho Tây Mễ cất kỳ cơ hội phản kháng.
Ứng Khúc Hòa hôn cực kỳ mạnh mẽ, mặt Tây Mễ đỏ lên, sau khi nín thở thì hạ quyết tâm, nắm lấy cổ áo anh bắt đầu vụng về đáp lại.
Đây chính là... hôn môi kiểu Pháp hai lưỡi giao nhau sao!?
Tây Mễ bị anh hôn đến toàn thân nhũn ra, dường như có dòng điện chạy khắp toàn thân, cảm giác ngưa ngứa đan xen quấn quýt. Tây Mễ dần dần bị Ứng Khúc Hòa đè dưới người, thậm chí cô có thể cảm giác được người đàn ông không ngừng kiềm chế mình.
Một cái hôn kéo dài nửa tiếng mới chấm dứt, Tây Mễ nhìn ánh mắt ẩm ướt của Ứng Khúc Hòa, không kiềm chế được mà bưng lấy mặt anh, chủ động hôn nhẹ một cái.
Sau đó cúi đầu nhìn thấy phía dưới Ứng Khúc Hòa, phồng lên.
Ứng Khúc Hòa bắt được ánh mắt của cô, nhẹ giọng nói: “Phản ứng sinh lý bình thường.”
Tây Mễ che mặt.
Mẹ ơi, rốt cuộc ba ba tôn đạo phải bình tĩnh đến mức nào mới nói ra những lời này.
...
Sau khi trở về phòng, Tây Mễ phát hiện sữa tắm đã hết, đi gõ cửa phòng Ứng Khúc Hòa, hỏi anh: “Ba ba tôn đạo, phòng anh còn sữa tắm không?”
“Có.” Trong phòng truyền ra giọng nói trầm trầm của đàn ông, “Vào lấy đi.”
Đi vào? Lấy!
Tây Mễ ho nhẹ một tiếng, cẩn thận đẩy cửa ra.
Trước tiên thò đầu vào, ánh đèn bên trong sáng ngời, cách trang trí không ấm áp giống phòng cô, vật dụng chỉ có hai màu đen trắng, nghiêng về gam màu lạnh.
Tây Mễ đi vào, Ứng Khúc Hòa ở trong phòng tắm.
Cô đánh giá chung quanh, phòng của anh còn có một căn phòng quần áo gần ba mươi mét vuông, mở cửa ra, Tây Mễ tò mò liếc vào trong.
Trên tường treo đầy quần áo, 80% là tây trang. Một mặt tường bày đầy giày da, so với tủ giầy trước cửa, quả thật là hạt cát trong sa mạc.
Một mặt tường nhỏ hẹp trong cùng, từ trên xuống dưới mười mấy ngăn, mỗi một ngăn bày đầy caravat các kiểu hoa văn được cuộn tròn lại.
Tây Mễ đột nhiên có chút hối hận khi mua caravat tặng anh rồi.
Anh đâu chỉ không thiếu caravat, rõ ràng chính là bán caravat mà!
Bây giờ cô thật sự bắt đầu nghi ngờ Ứng Khúc Hòa giấu tất cả mọi người bắt đầu làm thương nhân nhỏ. QAQ Tây Mễ không khống chế được hai chân mà đi vào, vuốt ve mỗi bộ tây trang tinh xảo, lúc xoay người cùi chỏ bất cẩn đụng phải một hộp sắt được đặt ở bên trong, đồ vật bên trong rơi tán loạn trên đất.
Cô ngồi xổm xuống nhặt từng bao nhỏ lên.
Mẹ kiếp...
Durex cái quỷ gì vậy...
Cửa phòng tắm “rắc rắc” một tiếng mở ra, Ứng Khúc Hòa để trần thân trên, thân dưới được một cái khăn bọc lại, đi đến cửa phòng quần áo gọi cô: “Em có thể tắm ở đây, anh đến...” phòng sách.
Hai chữ sau cùng vẫn chưa ra khỏi miệng thì nhìn thấy Tây Mễ ngồi xổm ở đó cầm một đống ‘áo mưa’ xoay người lại, dùng ánh mắt đặc biệt khiếp sợ nhìn anh.
Cái ánh mắt đó...
Nếu anh đoán không sai, hẳn là ánh mắt nhìn cầm thú.