Editor: Nana Trang
Cái này... không phải gọi là khích lệ sao? Vẻ
mặt Tây Mễ khó hiểu, đưa mắt nhìn Nam Tinh xuống lầu, nhìn cô ấy lên một chiếc xe màu đen.
Đi ra khỏi quán rượu, Tây Mễ gọi một chiếc xe
quay về khách sạn, ngồi trên xe lướt blog, không lâu sau thì nhận được
tin nhắn của ban tổ chức gởi tới.
Đề tài cuộc thi đã định, là món ăn dân dã.
So với nhóm truyền thống, đề tài của nhóm nổi tiếng trên mạng càng xảo trá hơn, bởi vì ít người nên cảnh quay càng tập trung hơn, cộng thêm phối
hợp với bên mạng, tỉ lệ người xem nhất định sẽ không kém.
Thị
trấn cổ Đường Tây kế núi gần sông, quả thật là một nơi sản sinh món ăn
dân dã. Nguyên liệu để thi đấu có thể do bên chương trình cung cấp, cũng có thể do tuyển thủ dự thi tự mình mang theo, cái này không có hạn chế.
Cách ngày thi đấu còn hai ngày, đủ thời gian để tìm nguyên liệu nấu ăn rồi.
Tây Mễ vội vàng đóng dấu tư liệu ngay cả cơm trưa cũng không ăn, trở lại
khách sạn nhìn thấy Điềm Giản ngồi ở trên bậc cửa, ỉu xìu như trái dưa
chuột, nhũn như con chi chi ngẩng mặt lên nhìn cô, “Mễ Mễ, mình đói...”
Bà chủ trong quầy bất đắc dĩ nói: “Cô gái Điềm Giản này sống chết không
chịu ăn đồ do chị làm, chê đầy dầu mỡ, khó ăn, em mau giải quyết vấn đề
thức ăn cho cô nàng này đi, chị chịu không nổi rồi.”
Khẩu vị của
Điềm Giản đã bị Ứng Sênh Nam nuôi hư rồi, tay nghề bình thường hoàn toàn không thỏa mãn được cô ấy. Mùi vị, màu sắc thức ăn hơi tệ chút thì cô
ấy có thể sẽ chau mày rất lâu.
Lúc này thấy Tây Mễ trở về, so với thấy Ứng Khúc Hòa còn thân thiết hơn, bụng đói ục ục ôm lấy cánh tay cô lắc lắc.
Hoàng hôn buông xuống, những ngọn đèn lòng trên đường phố sáng lên.
Tây Mễ cầm lồng đèn đi đến vườn rau ở sân sau hái dưa hấu, lúc trở lại
phòng bếp thì thấy Ứng Khúc Hòa đứng ở trước bàn ăn, nhỏ giọng nói gì đó với Điềm Giản.
Tây Mễ ôm một quả dưa hấu lớn đứng ở ngưỡng cửa, gõ vào cửa gỗ dày đầy phong cách cổ xưa: “Tôi có thể vào không?”
”Vào đi.” Ứng Khúc Hòa xoay người lại, nhìn thấy cô gái ôm một quả dưa hấu lớn.
Dưa hấu ở trong ngực làm cho khuôn mặt nhỏ của cô gái đã nhỏ nay càng nhỏ hơn. Nếu so ra thì mặt cô chắc hẳn bằng một bàn tay...
Trong mắt anh, Tây Mễ nhỏ nhắn, có chút đáng yêu.
Tây Mễ ôm dưa hấu vui vẻ đi qua mặt anh, đặt dưa hấu lên tấm thớt, sau đó
lấy một cái nồi đổ nước vào chuẩn bị nấu nước, bỗng “Ối” một tiếng: “Khí đốt thiên nhiên ngừng rồi.”
Nguyên liệu chính của kiến trúc
khách sạn là lấy gỗ làm chính, bà chủ lo sẽ dẫn tới hỏa hoạn nên cả một
khách sạn chỉ có một phòng bếp này. Tây Mễ nhìn khắp nơi, phòng bếp có
bếp lò đất nguyên thủy nhất, ở góc tường còn đặt mấy bếp củi, quả quyết: “Tôi đi đốt bếp lò.”
Cô vừa nói xong, Ứng Khúc Hòa liền cắt ngang cô: “Cô định làm gì?”
Tây Mễ ôm một bó củi, nhìn anh nói: “Dưa hấu hai món, dùng ruột dưa làm“Dưa hấu song phụng”, còn vỏ thì làm “Tuyết sơn phi tằm“.”
Nghe
thấy cái tên đã cảm thấy hơi mát, Ứng Khúc Hòa vốn không có khẩu vị lại
có chút thèm ăn, thậm chí có chút vội vã. Anh đi tới, giành lấy bó củi
nhỏ trong tay cô: “Tôi giúp cô.”
Tây Mễ nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn Ứng Khúc Hòa.
Anh vẫn mặc sơ mi trắng, quần tây đen. Tây Mễ rất khó tưởng tượng ra khi anh mặc bộ đồ này ngồi xuống đốt củi...
Ứng Khúc Hòa “thân thiết” thiếu chút nữa khiến cô quên rằng, anh là ông chủ lớn cỉa Ứng Thực Hiên, là giám khảo độc miệng của “Mỹ vị Trung Hoa.”
Nhân vật lớn như vậy giúp cô đốt củi, khiến cô cảm thấy rất khó tin.
Có một loại ảo giác... đẹp trai nứt trời, mang theo tiên khí đột nhiên xuống đồng ruộng chọn phân heo vậy.
Nếu không phải Điềm Giản ngồi bên cạnh, Tây Mễ thật sự chột dạ run rẩy.
Tây Mễ cắt quả dưa hấu, lén nhìn Ứng Khúc Hòa đang thêm củi, thấy anh một
tay cầm củi một tay cầm bật lửa, một đốm lửa nhỏ không ngừng đốt khúc
củi to bằng cánh tay, không hề có xu hướng nhen nhóm lửa.
Dùng bật lửa đó đốt khúc củi to đó cháy mới gặp quỷ đấy...
Tây Mễ muốn tới giúp anh, nhưng lại do dự, như vậy có khiến cho ông chủ lớn anh cảm thấy xấu hổ không?
Điềm Giản ôm Ipad chơi “Cầu Cầu đại tác chiến”, đang say sưa vui vẻ cùng một đám học sinh tiểu học, tiếng rống giận của đám học sinh tiểu học ở trên kênh Thế giới phá tan bầu không khí xấu hổ ở phòng bếp.
”Điềm Tâm Giản đại vương! 15 khắc địa cầu chị cũng ăn! Tính người đâu rồi!”
Điềm Giản lầm bầm một tiếng: “Ăn thì ăn thôi, ai bảo ban nãy ăn chồng chị!”
Trong trò chơi Điềm Giản đã là siêu cấp đại cầu thống trị Trung Quốc, một đám tiểu cầu tránh né không kịp, một phân thân của Điềm Giản cũng có thể ăn bọn họ.
Trong Ipad truyền đến giọng nam trầm lắng lười biếng:“Vợ à, ăn tên thứ hai báo thù cho anh, vừa rồi nhóc đó ăn anh mười hai
lần!”
Sau đó lại truyền đến âm thanh non nớt của một đứa bé: “Em
khinh! Điềm Tâm Giản đại vương đừng nha! Em muốn tổng giám đốc bá đạo
Tiểu Ứng xác nhận em không ăn chồng chị! Thả cho chúng em một con ngựa!
Thả cho chúng em một con ngựa! Trận đấu lập tức kết thúc ngay, chỉ còn
mấy giây nữa thôi! Hiện tại chị muốn ăn em, số cấp của em khó mà giữ
được nha!! Trước đó đánh hơn mười phút là vô ích rồi!”
Cầu xin
tha thứ đã muộn, Điềm Giản nhanh chóng thả một phân thân, nuốt lấy toàn
bộ của người đó. Trong nháy mắt đánh về trước giải phóng, thứ hạng của
người đó trở lại con số ngược. (thứ cho t cái đoạn game này t chẳng hiểu gì =.=”)Tây Mễ còn đang suy nghĩ Điềm Giản và chồng cô ấy đang chơi trò gì, bên kia Ứng Khúc Hòa ngoắc tay với cô: “Cô lại đây.”
Tây Mễ nhanh chóng thả con dao và dưa hấu trong tay xuống, lau lau tay đi
qua. Ứng Khúc Hòa chỉ vào chỗ củi vẻ mặt đứng đắn nhìn cô: “Có phải củi
này có vấn đề không?”
“... Khụ.” Tây Mễ ho nhẹ một tiếng, xòe tay ra, ý bảo a đưa bật lửa cho mình.
Ứng Khúc Hòa đưa bật lửa qua, ngón tay lạnh buốt chạm nhẹ vào lòng bàn tay
cô, mang theo chút hơi nóng, Tây Mễ lấy bật lửa nhanh chóng rụt tay về,
hai lỗ tai lập tức đỏ lên.
Người đàn ông ngồi ở trên ghế đẩu nhỏ, rơm rạ khô bừa bộn khắp nơi, vách tường đen ngòm sau lưng đối lập triệt để với áo sơ mi trắng của anh.
Tựa như một viên bạch ngọc nhàn
rỗi ngâm trong một đồng bùn, sinh sôi nảy nỡ đến nát bét. Cô ôm một bó
rơm, thuần thục cuộn thành tròn, nhóm lửa nhét vào trong bếp, đợi lửa
nổi lớn rồi nhét củi vô trong, rơm dẫn cháy đốt củi, lửa phần phật văng
khắp nơi.
Tây Mễ dùng cặp gắp than đào súc lửa trong bếp lò, lửa đỏ tựa như trở thành ánh sáng rạng rỡ trong mắt cô, sáng ngời trông suốt.
Tây Mễ cập nhập chuyên môn cho anh: “Muốn đốt bếp lửa này, trước tiên phải
dùng rơm dẫn lửa, chứ cái bật lửa nhỏ xíu đó không đốt được củi đâu.”
Cuối cùng vỗ vỗ tay, quay đầu lại thì thấy vẻ mặt nghiêm túc của Ứng
Khúc Hòa.
Bỗng chốc cô lại nghĩ tới con chó săn kia, gần như phản xạ có điều kiện mà run lên.
Cô cẩn thận trở lại chỗ cũ, Ứng Khúc Hòa ngồi nghiêm chỉnh trước bếp lò,
nhìn chằm chằm vào lửa mạnh hỏi cô: “Dưa hấu song phụng làm thế nào?”
Tây Mễ lấy một nồi hấp, dùng muôi gỗ cẩn thận khoét ruột dưa, “Cách làm rất đơn giản, bây giờ trời nóng, Điềm Giản không có khẩu vị cho nên tôi
quyết định làm thử món này. Trước tiên khoét ruột dưa hấu ra, cho vào
trong bát hầm lên, sau đó là bỏ chân giò hun khói, gà xé, hạt sen tươi,
nhãn, nhân hạch đào, nhân hạt thông, nhân quả hạnh vào.”
Trong
lúc nói chuyện Tây Mễ đã bốc xong viên hạt sen cuối cùng, ném vào trong
bát rồi đậy kín nắp, nước trong nồi cũng bắt đầu sôi sùng sục. Cô lấy
bát ra bỏ vào trong nồi, nói tiếp: “Hầm trong nước hai tiếng là được,
món ăn này là rất được Từ Hi thái hậu thích đấy.”
Ứng Khúc Hòa
không tưởng tượng ra được dưa hấu hầm trong nước sẽ có mùi vị gì, nhưng
nhìn cô cẩn thận sắp xếp nhân quả thì vô cùng cảm thấy cảnh đẹp ý vui,
có phần mong đợi, “Này, “Tuyết sơn phi tằm” là gì vậy?”
Tây Mễ
dùng ngón tay ấn vỏ dưa, dao phay “soạt soạt soạt” bay nhanh trên thớt,
vỏ dưa tơ mảnh quét qua trên sống đao, dùng đao làm khay cho vào trong
chậu nước bên cạnh.
Vỏ dưa tơ lập tức tản ra ở trong nước, từng sợi chìm nổi trong nước như kim chỉ.
Sau đó mang một hộp kem tươi tới, dùng thìa sắt làm thành hình nón, phủ lên trên ít vỏ dưa xanh nhạt như ngọn núi tuyết trắng, trang trí một phen,
cảm giác mát lạnh đập vào mặt.
Ứng Khúc Hòa ngồi xổm ở trước bếp
lò hơn hai tiếng, áo sơ mi trắng đã biến thành màu xám, thời gian trở về phòng thay quần áo đủ để hai cô gái bưng đồ ăn về lại phòng.
Mùi vị của dưa hấu song phụng có chút ngoài dự liệu của anh, nhân quả non
giòn bắn ra giữa kẻ răng, hương nước quả trôi nổi ở đầu lưỡi, áp chế bực bội của mùa hẹ oi bức mang đến.
Bởi vì không có món chính, Tây
Mễ dùng cơm thừa ở trong nồi chiên thành màu vàng óng, bọc bột đậu nành
lại, vị mềm dẻo có hơi giống bánh dày.
Sau khi ăn xong được nửa
tiếng, ba người ngồi ở dưới dàn dây nho trong sân hóng mát, trăng rằm
trên đỉnh đầu sáng ngời, gió đêm thổi mát rượi. Ăn món đồ ngọt “Tuyết
sơn phi tằm” này, trong trái tim dường như có bơ sữa nhét vào, rất thỏa
mãn.
Thật ra món ngọt này không có vật liệu gì đặc biệt, đặc biệt nhất hẳn là nằm ở dao pháp của Tây Mễ. Bởi vì vỏ dưa quá mảnh, phối với kem nhẵn nhụi, vị mát giòn khiến đầu lưỡi người ta run lên.
Lần
đầu tiên Ứng Khúc Hòa ăn món ăn thanh lạnh như vây, vị tươi mới trên đầu lưỡi khiến anh muốn ngừng mà không được. Anh tiếp xúc rất nhiều đầu bếp nổi tiếng, dựa trên mùi vị thì món Tây Mễ làm không tính là tốt nhất,
nhưng trên sự sáng tạo và mới lạ của món ăn thì nắm vững vô cùng tốt.
Ứng Khúc Hòa chân thành bội phục cô gái này.
Nhưng hai mươi lăm tuổi, trù nghệ đã tinh tế dày dạn như vậy, chạy xuôi với
mặt trái thể chất thì đổ bao nhiêu mồ hôi mới có thể đạt tới trình độ
này?
”Đề mục dự thi của cô là gì? Nhận được thông báo của bên ban tổ chức chưa?” Ứng Khúc Hòa đặt muỗng xuống, ngước mắt hỏi cô.
Tây Mễ sửng sốt một chút, hỏi ngược lại: “Anh là giám khảo, anh không biết sao?”
Ứng Khúc Hòa: “Bên ban tổ chức tăng lên mức độ khó của nhóm nổi tiếng trên
mạng, mỗi người các cô nhận được đề tài không giống nhau.”
Tây Mễ chớp chớp mắt: “Của tôi là món ăn thôn quê.”
”Nghĩ ra làm món gì chưa?”
Cô suy nghĩ hồi lâu, lắc lắc đầu: “Không có, cho nên ngày mai quyết định
đi siêu thị dạo xem có nguyên liệu gì thích hợp nấu món ăn thôn quê
không.”
”Thị trấn cổ Đường Tây dựa núi gần nước, không thiếu món ăn thôn quê đâu, đi siêu thị không bằng tự mình lên núi một chuyến.”
Vẻ mặt Ứng Khúc Hòa lại trở nên nghiêm túc, đôi mắt sâu thẳm như mực nước
nồng đặc trong nghiên mực, chỉ nhìn vào bạn, sẽ khiến bạn cảm thấy có
một luồng không khí lạnh cuốn tới, rét căm căm.
Thật ra Tây Mễ không thích lên núi, nghe thấy từ “lên núi” này thì mày nhìu chặt lại, trái tim cũng run lên.
Ứng Khúc Hòa cố gắng thả lỏng giọng điệu cho mềm đi, “Cắn người miệng mềm,
không duyên không cớ ăn đồ tốt của người khác, xem như báo đáp, tôi đi
theo cô lên núi kiếm nguyên liệu.” Giọng nam trầm thấp như bia ướp lạnh
chảy vào cánh cửa lòng nóng bỏng của cô, một luồng mát lạnh thẩm thấu
trái tim.
Tây Mễ cảm thấy Ứng Khúc Hòa quá khoa trương rồi, món
ăn thôn quê thôi, trong siêu thị có thể mua được nguyên liệu, cần gì lên núi?
Cô vừa có suy nghĩ này, đã bị Ứng Khúc Hòa nghiêm khắc phê
bình: “Có phải cô cảm thấy được vào thi quá mức dễ dàng có phải không?
Cho nên cảm thấy thắng thua đều không quan trọng? Hay cảm thấy trừ cô
ra, sân đấu sẽ không có đầu bếp lợi hại hơn? Sáng tạo món ăn dĩ nhiên có thể tăng thêm phần thắng, nhưng cô đừng bên thứ quan trọng nhất của
thức ăn, là vị.”
(Giải thích về trò chơi Cầu Cầu đại tác chiến:
Là một tiểu cầu cố gắng thành đại cầu, ăn những cầu cầu nhỏ hơn mình có
thể là có thể biến lớn. Chỗ biến thái nhất của trò chơi này chính là,
khó khăn lắm mới trở thành đại cầu, khó khăn lắm mới cầm được vài danh
hiệu, nhưng mấy giây cuối cùng của trận đấu mà bị người ăn tươi nuốt
sống đánh về trước giải phóng, quả thật tức hộc máu mà~~~)