Editor: Nana Trang
Mưa tạnh, bầu trời quang đãng.
Ứng Khúc Hòa cởi mũ áo xuống, liếc nhìn đường núi lầy lội, lại cúi đầu nhìn nước bùn trên giày thì nhíu chặt mày. Anh không trả lời ngay vấn đề Tây Mễ hỏi, mà lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Đưa lưng về phía Tây Mễ, nhỏ giọng nói hai câu với trợ lý ở điện thoại đầu kia:
”Tìm được người rồi, bảo Điềm Giản yên tâm đi.”
”Ừm, khỏi cần lên núi, trông chừng Điềm Giản là được.”
Ngắn gọn hai câu rồi cúp điện thoại, Tây Mễ liền hiểu ra.
Thì ra là có liên quan tới Điềm Giản nên anh Ứng mới lên núi tìm cô. Ứng
Khúc Hòa cất điện thoại, giải thích nói: “Giản Giản lo cho cô, trong
khách sạn tạm thời không có khách nam, nên tôi lên đây tìm trước.”
Tây Mễ cúi người một góc chín mươi độ tiêu chuẩn về phía anh, “Thật ngại
quá, gây phiền toái cho anh rồi. Đường trên núi không dễ đi, hay là anh
xuống núi trước đi, tự tôi lên núi là được rồi. Anh nói đúng, thức ăn
ngon hoàn toàn quyết định ở vị.”
”Ừ, trẻ nhỏ dễ dạy.” Ứng Khúc
Hòa nhìn chằm chằm vào cái đầu nhỏ của cô, khóe môi cong lên một góc độ
như có như không, “Tôi đi với cô.”
Hạ cánh tay có phần kích động nâng lên muốn đưa tới xoa xoa đầu tóc ngắn bị gió thổi loạn của cô.
Ngón trỏ khẽ nhúc nhích, dùng lý trí dằn sự kích động này xuống.
Phải kiềm chế.
Vóc người cao lớn của người đàn ông đi phía trước, tốc độ thong thả từ tốn. Tây Mễ đeo cái gùi nhỏ sau lưng đi ở phía sau, nhìn bóng lưng vĩ ngạn
của người đàn ông, không hiểu sao cảm thấy khí trường của người đàn ông
mạnh mẽ, hơi thở bắt đầu dịu dàng hơn.
Thật ra cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Có thể là vì Điềm Giản, người đàn ông này đối xử với cô cũng có chút ôn hòa nhỉ.
Bầu không khí im lặng trên đường đi có hơi lúng túng, cô bước nhanh lên
trước, nhìn khuôn mặt nghiêng lạnh lùng đẹp trai, lấy hết dũng khí hỏi
một câu: “Anh Ứng, vì sao... anh không thuê bảo mẫu chăm sóc Điềm Giản,
mà lại là tôi?”
Ứng Khúc Hòa giương mắt nhìn đường núi còn dài xa tít, nói: “Bảo mẫu có tài nấu nướng tốt cũng không dễ tìm.”
Giọng nam lành lạnh như mang theo chút gió lạnh sau cơn mưa, trong hơi thở
của người đàn ông rõ ràng có từng cơn thở nhẹ sau khi mệt mỏi, trên mặt
lại không hề có cảm giác chán chường. Trán của anh xuất ra mồ hôi vì vận động, dưới ánh mặt trời trong sáng sau cơn mưa khúc xạ ra ánh sáng long lanh bóng loáng, nổi bật làn da như bạch ngọc.
Sự im lặng bao
quanh hai người, Tây Mễ cũng không biết phải nói gì. Cô và Ứng Khúc Hòa
không quen thân, thân phận của hai người cũng khác nhau một trời một
vực, anh là ông chủ lớn của Ứng Thực Hiên, là nhân vật truyền kỳ cô từng nghe các đầu bếp khác nói.
Chân chính tiếp xúc mới cảm thấy,
thật ra cô cảm thấy anh cũng không phải là kiểu người xa vời không thể
chạm tới như trong truyền thuyết.
Cảm giác rất... thân dân*.
(* tra trên baidu là khiến người ta vứt bỏ cái cũ mưu đồ cái mới, bỏ ác sang thiện)
”Anh Ứng, tôi cảm thấy anh không giống như lời người ta đồn.”
Ứng Khúc Hòa liếc mắt sang, dừng ở trên người cô: “À? Đồn thế nào?”
Tây Mễ không tìm được chủ đề, bắt đầu lẩm bẩm: “Không phải rất ác. Trong ấn tượng của tôi, ông chủ lớn ra cửa cần phải sắp xếp bảo vệ, đi đâu cũng
phải dẫn theo một hai trợ lý, dù sao ông chủ lớn một ngày kiếm tỷ bạc,
cho dù không có mấy cái đó, cũng phải có bảo mẫu.”
”Ừm.” Giọng Ứng Khúc Hòa nhàn nhạt, ánh mắt nhìn cô có phần trêu chọc, “Không phải có một bảo mẫu nhỏ đó sao?”
Tây Mễ sửng sốt một chút.
Rất nhanh phản ứng lại, thì ra Ứng Khúc Hòa nói bảo mẫu là chỉ cô.
Bị xếp ở vị trí này, lòng tự trọng nho nhỏ của cô không khỏi có chút khó
khăn. Nhưng luồng cảm xúc không đứng đắn này rất nhanh vụt tắt, trong
cái ngành mua bán này, không gì là có thể xem thường.
Cô dựa vào năng lực của mình để kiếm tiền, hẳn là tôn trọng chính mình, tôn trọng nghề nghiệp này.
Ứng Khúc Hòa không biết trong lòng cô gái này nghĩ gì, càng không chú ý tới cảm xúc dao động nho nhỏ của cô. Đến trấn cổ làm giám khảo, nhân tiện
nghỉ phép luôn, bảo vệ anh không cần, trợ lý tùy thời chờ lệnh.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm kiếm ăn ở thôn quê của anh, đi tới cửa vào rừng thì dừng lại.
Anh đột nhiên dừng bước ở chỗ quẹo, Tây Mễ lơ đễnh đụng đầu vào sống lưng rắn chắc của anh.
Tây Mễ oa một tiếng, xoa xoa cái trán, hít hà một tiếng.
Ánh mắt Ứng Khúc Hòa tập trung ở trong rừng rậm sâu thẳm, nhìn bùn lầy
chung quanh, vẻ mặt hơi rầu rỉ: “Không sao chứ?” Giọng nói phảng phất ý
lạnh quen thuộc, lột ra lớp vỏ ngoài um tùm mát lạnh, Tây Mễ tìm được
rồi vẻ ôn hòa quan tâm trong giọng nói của anh.
Thuận theo ánh
mắt của Ứng Khúc Hòa, nhìn vào trong rừng rậm, Tây Mễ nói: “Bà nội tôi
nói, nấm dại sau mưa tươi mới nhất, trong rừng mới có thể tìm được.”
Vừa mới mưa xong, khắp nơi trong rừng rậm đều là nước bùn, đường cũng không dễ đi.
”Ừ, đi, vào xem sao.” Ứng Khúc Hòa do dự một lát, vẫn quyết định nhảy vào,
cố sức dẫm vào những nơi có cỏ dại, không có quá nhiều bùn nhão.
Tây Mễ theo sát bước chân của anh đi vào trong rừng.
Cây cối trong rừng được nước mưa cọ rửa, giống như được quét một lớp dầu ô
liu, xanh biếc, tươi mới mà lại ngún nguẩy, cho thêm chút muối, tiêu,
dấm là có thể cho vào miệng thưởng thức.
Ở trên một gò đất khá
trống trải, Ứng Khúc Hòa nhanh chóng bắt được mấy ổ màu trắng, là nấm
dại tán dù hình cái nón. Nhìn thấy loại tươi mới này là biết thức ăn dại hiếm có, anh bắt đầu mơ mộng hương vị của bọn nó, trong không khí ẩm
ướt dường như có từng mùi thơm vấn vít.
Tây Mễ cẩn thận đào mấy ổ nấm dại từ trong đất ra, ngẩng mặt lên nói: “Anh Ứng, anh xem, những
nấm này rất tươi, đem đi hầm cách thủy nhất định rất tuyệt, hiện tại đã
giữa trưa rồi, anh đói không?”
Ứng Khúc Hòa vốn đã quên bẫn giờ
cơm trưa, vì một câu nghi vấn của cô mà dạ dày đột nhiên sôi sục. Không
đợi anh trả lời, Tây Mễ đã bắt đầu di chuyển đá nhỏ, xây thành một lò
bếp đơn giản, lấy một chảo sắt nhỏ từ trong cái gùi ra, đặt ở trên bếp
nhỏ.
Sau cơn mưa củi ươn ướt, không dễ nhóm lửa, Tây Mễ nhặt một
đống rơm, cành cây dễ cháy đặt ở trên tảng đá phơi nắng. Trong lúc đợi
hong khô thì đến dòng suối nhỏ gần đó rửa nấm dại, nhân tiện nấu nồi
nước.
Đợi cô bưng nồi nước quay về, Ứng Khúc Hòa đã cởi áo mưa
ra, trên người mang áo khoác màu đen giản dị, thân hình cao to dựa vào
thân cây, thắt lưng nhỏ gầy vẽ ra một đường ranh từ trên xuống dưới, hai chân thẳng tắp thon dài.
Anh cầm một dao găm, đang lọt vỏ tỏi,
mười ngón tay có khớp xương rõ ràng, tư thế hơi tùy ý, chân mày dường
như vĩnh viễn mang theo tầng ý lạnh nhàn nhạt.
Lọt vỏ tỏi cũng
đẹp mắt như vậy, dường như Tây Mễ có hơi hiểu được cảm giấc mê trai đẹp
rồi. Bộ dạng thoải mái, tay lại xinh đẹp, âm thanh cũng dễ nghe, đàn ông như vậy thật sự không nhiều, chí ít, Ứng Khúc Hòa là người đầu tiên cô
thấy, tiếp xúc với người đàn ông này cũng thật sự khiến người ta vui tai vui mắt.
Tầm mắt Tây Mễ chỉ dõi theo ngón tay xinh đẹp kia của anh.
Đột nhiên cảm thấy có chút giống... ngón tay của ba ba tôn đạo.
Ứng Khúc Hòa phát giác thấy Tây Mễ đã trở lại, động tác trên tay không
ngừng, thậm chí không ngước mắt lên, nói: “Cô định xử lý thế nào?”
Nhìn tư thế xử lý múi tỏi, hẳn là biết làm đồ ăn, đầu lưỡi độc như vậy, chắc hẳn yêu cầu tay nghề nấu nướng của bản thân không thấp. Anh dò hỏi Tây
Mễ xử lý nấm dại như thế nào, một cảm giác vinh quang bốc lên từ trong
lòng.
Củi phơi nắng đã khô ráo.
Tây Mễ dùng lửa đốt cỏ khô trước, rồi sao đó đốt cành cây, chẳng mấy chốc, lửa ở giữa hòn đá bùm
bùm lốp bốp bốc cháy lên. Tây Mễ đặt nồi lên trên, trả lời nói: “Dã
ngoại không thể nếm được hương vị tốt hơn, chỉ có thể nếm chút mùi tươi
mới của nó. Cho mỡ heo tan ra trong nồi trước, rồi cho tỏi và nấm vào
cùng trộn lên xào, nếu múi tỏi không đổi màu thì cho thêm chút nước chút lửa hầm từ từ, cho thêm xí muối vào nồi, thêm ít nước vào hầm. Nguyên
liệu nấu ăn là nấm mới hái ở trong rừng, nước lại lấy từ nước suối,
nguyên liệu đủ thuần túy, độ ngon chắc sẽ không tệ.”
Đơn giản lại xử lý tự nhiên như vậy, Ứng Khúc Hòa chưa từng thử qua, càng chưa thử cách “nấu ăn dã ngoại” ở trong rừng này.
Nghĩ đến blog lại nghĩ tới Mỹ Thực Đạo, vừa khuấy canh nấm mỡ heo đã bắt đầu trở nên trắng đặc trong nồi vừa nhỏ giọng nói: “Anh Ứng, anh có biết Mỹ Thực Đạo không?”
Tròng mắt Ứng Khúc Hòa khẽ động, âm thanh vẫn không chút gợn sóng: “Ừ.”
”Tôi nghe người ta nói, vì anh ta không theo dõi blog của anh trai anh nên
bị hủy tư cách thi thấu. Anh là một giám khảo cực kỳ coi trọng mùi vị,
nếu có người có thể làm ra thức ăn ngon, tại sao không cho anh ta một cơ hội vậy? Hơn nữa theo tôi biết, anh ấy là cực nổi tiếng trên mạng, rất
được chào đón.”
Không cần cô nói cũng biết, lượng fan của Mỹ Thực Đạo đã chứng minh tất cả.
Ứng Khúc Hòa hỏi: “Có phải cô muốn tôi cho anh ta một cơ hội không?”
Tây Mễ gật đầu.
Lông mày người đàn ông khẽ nhướng lên, thần sắc hiện lên chút biến hóa: “Tôi có câu hỏi.”
”Anh cứ nói.”
Nước trong nồi sắt nhỏ bắt đầu sôi sục lên, vớt bọt trắng ra, mùi nấm dại
theo hơi nước mờ mịt bốc ra, khiến dạ dày người ta cồn cào.
”Anh ta có thực lực, nếu dự thi, cô sẽ có thêm một đối thủ, cô nghĩ thế nào?”
Tây Mễ dùng muỗng gỗ nhỏ múc canh trắng sữa lên, để ở bên môi thổi nguội
chút, “Nếu thuyết phục được anh Ứng cho anh ấy một cơ hội, coi như tôi
trả cho anh ấy một ân huệ. Nếu không có anh ấy cho tôi mượn tiền, tôi
không thể nào trốn hôn được.”
Ứng Khúc Hòa làm bộ hoàn toàn không biết gì: “Trốn hôn?”
Cô nếm thử nước canh, lại cho chút gia vị vào nồi, áng chừng trên muỗng gỗ nói: “Ừ, cha mẹ tôi mất sớm, bà nội cũng vì tôi mà chết, ông nội rất
không muốn gặp tôi. Ông nội ở trấn cổ mở một nhà hàng, bảo vệ tổ nghiệp
một phương, vì truyền thừa tay nghề nấu nướng của nhà họ Tây chúng tôi
mà thu nhận rất nhiều học trò. Lúc tôi mười lăm tuổi, trong nhà hàng
chọn đầu bếp chính, làm đầu bếp chính là có thể trở thành trù thần của
trấn cổ. Tôi cũng dự thi, tất cả mọi người không ngờ rằng tôi sẽ chiến
thắng. Sau khi tôi lấy được danh trù thần, ông nội đặt cho tôi một cái
tên mới, gọi là Tam Xuyên. Trù thần nhà họ Tây từ trước đến nay đều là
đàn ông, ông nội cảm thấy là con gái rất mất mặt, vẫn không công bố ra
ngoài giới tính thật của tôi.”
Nói đến đây, hai mắt Tây Mễ hơi ẩm ướt, Ứng Khúc Hòa đột nhiên có chút đau lòng. Lớn lên trong một gia
đình phong kiến trọng nam khinh nữ, đi đến được ngày hôm nay, kinh
nghiệm sống ít nhiều cũng chua xót, khác xa với những gì anh tưởng
tượng.
Càng làm cho Ứng Khúc Hòa khiếp sợ là.
Tây Mễ hai
mươi lăm tuổi, không ngờ là trù thần nhà họ Tây. Càng không ngờ tới là,
trù thần Tam Xuyên truyền miệng ở trấn cổ Gia Lăng chính là cô.
”Ông nội định gả tôi cho Đại sư huynh, để Đại sư huynh sau khi cưới tôi sẽ
sửa thành họ Tây, lấy tư cách con rể ở rể nhà họ Tây danh chính ngôn
thuận tiếp nhận danh xưng trù thần từ trong tay tôi.” Tây Mễ bẻ một cành cây, ném vào trong lửa, “Đại sư huynh lớn hơn tôi mười chín tuổi, cho
nên tôi không đồng ý.”
Ứng Khúc Hòa có phần bàng hoàng.
Ứng Sênh Nam lớn hơn Điềm Giản mười hai tuổi đã khiến ngàn người chỉ trỏ,
không được chào đón. Tây Văn Đạo có chút địa vị trong giới mỹ thực, ấn
tượng của Ứng Khúc Hòa đối với ông ta ngoại trừ uy nghiêm, cứng nhắc thì không còn điều gì khác. Nghe Tây Mễ tự thuật, không hiểu sao lại căm
phẫn lão già này, tự dưng đẩy một cô gái vào hố lửa, thật đúng là không
có tình thân mà.
Nói đến những chuyện này, ánh mắt Tây Mễ hơi rời rạc, cay đắng cười nói: “Anh Ứng, có phải anh cảm thấy tôi buồn cười
lắm không? Đã là thời đại nào rồi còn xảy ra mấy chuyện này?”
Nói xong cúi thấp đầu, trong hốc mắt nước mắt lượn vòng, cảm xúc bị kích động chắc hẳn sẽ chảy ra ngoài.
”Này,“ Ứng Khúc Hòa gọi cô.
”Hả?” Tây Mễ ngước đôi mắt ướt nhẹp lên nhìn anh.
Anh giải thích nói: “Không phải chúng tôi không mời Mỹ Thực Đạo, mà là anh
ta không muốn lộ diện. Anh ta có cuộc sống của mình, muốn dùng thân phận Mỹ Thực Đạo sống ở trong thế giới mạng, không muốn dùng thân phận Mỹ
Thực Đạo đi vào thế giới thực tại.”
”Có thật không?”
”Tôi không cần thiết phải lừa cô.”
Canh trong nồi sắt đã thành màu trắng, dùng muỗng gỗ khấy lên, giống như sữa tươi đậm đặc. Tây Mễ chỉ mang theo một cái chén, múc đầy một chén đưa
cho Ứng Khúc Hòa trước: “Anh Ứng, tôi chỉ mang theo một cái chén, anh
uống trước đi, đợi anh no rồi sẽ tới lượt tôi uống.”
Ứng Khúc Hòa nhận lấy chén canh hớp một ngụm, nước canh trắng sữa đậm đặc không ngờ
có thể uống ra mùi thịt, chất nước tinh tế, tươi ngon ngòn ngọt, uống
một ngụm vẫn không đã ghiền.
Anh ngước mắt nhìn cô gái nuốt nước miếng, hai mắt như mắt sói đói nhìn chằm chằm cái chén, anh đưa cái chén qua: “Uống chung.”
Hai mắt người đàn ông tựa như có thêm một tầng nước mềm mại, ngay cả giọng điệu trầm lắng dễ nghe cũng có chút ấm áp.
Tây Mễ vươn tay ra nhận lấy chén canh, đầu ngón tay chạm vào da thịt đối
phương, cảm xúc ấm áp khiến cô cảm thấy thoải mái không thể tả, trong
nháy mắt, phía sau lỗ tai tự dưng bốc lên khí nóng, chẳng mấy chốc đốt
tới gò má.
Lồng ngực đập thình thịch một hồi, tựa như có con nai con muốn đánh vỡ vách tường trái tim, lao nhanh chạy ra.