Em Là Của Tôi - Hướng Dương

Chương 31: Chương 31




M.Phúc ra khỏi phòng cấp cứu, dành lấy chìa khóa xe trên tay M.Hoàng.

- Em đi đâu.

- Em đi cướp dâu. Anh chuyển về tài khoản dưới quê cho em 300tr nha, nói ngoại rút dùm em.

Hắn lái xe chạy như bay xuống nhà của Mận.

Còn ở nhà Mận, hôm nay đông vui lắm, bà con hàng xóm qua rất sớm phụ nhà nó dựng rạp dựng cổng hoa. Nó ko mang váy cưới, nó mang áo dài cô dâu màu đỏ. Mẹ nó cứ đi ra đi vào trấn an nó.

- Con ơi, hay là con chạy đi, có gì để mẹ chịu cho. Chứ...

- Ko sao đâu mẹ. Cũng tới lúc con trả ơn cha mẹ rồi mà.

Ba nó đi vào, hôm nay ngày trọng đại của nó mà ba nó cũng ko bỏ được rượu, vẫn toàn mùi men.

- Mày nhanh lên, nhà trai đến đón rồi kìa.

Xe hoa đến đón nó, ko có chú rể, là chiếc xe 12 chỗ cũ kĩ. Nó nhìn mà tủi thân lắm, nó thật giống món hàng bị bán đi. Đến cả đón dâu cũng quá tệ, chưa bao giờ nó nghĩ nó sẽ lấy chồng theo cách này.

.....

Đi tầm 20p, chiếc xe dừng lại tại 1 ngôi nhà, ở quê thì nó được cho là khá to và khá khang trang. Ba nó đi trước, mẹ nó dẫn nó đi sau. “Chú rể” của nó là ông chú gần bằng ba nó, mắt chột 1 bên, chân còn đi cà thọt. Nghe nói nhà này cho vay nặng lãi, và hắn “cưới vợ” kiểu này cũng ko phải lần đầu. Vừa thấy nó, tên Tám chọt đã cười hí hửng sờ tay vào người nó. Nó rùng mình lùi người lại, mẹ nó đứng ra cản lại.

- Thằng Sáu... à ba Sáu, nay con xin kính ba 1 ly. Từ nay ba là ba vợ của con, con sẽ bảo kê cho ba hết mọi sòng bạc. Đố thằng nào dám đụng vào ba.

Ba nó cười khoái chí.

- Tốt, tốt. Cảm ơn con rễ.

Buổi lễ bắt đầu, đến lúc trao nhẫn để chính thức thành vợ chồng. Vợ cả của hắn mang ra 1 khay gồm vòng vàng, dây chuyền các kiểu.

- Đây là món quà anh tặng em, cô dâu mới.

Nó lại sợ lão, sợ cái điệu cười hềnh hệch của lão, sợ ánh mắt thăm dò cơ thể nó từ trên xuống dưới. Vậy là cả cuộc đời nó lại sống với lão già đáng sợ này ư.

Tiếng xe dừng kít ngay sân nhà lão, tông bay lun cái cổng hoa kết bằng dừa tinh xảo. Hắn xuống xe, tay xách theo 1 bao lát dùng để đựng gạo. Vào đám cưới, nó thấy hắn nó ngạc nhiên vô cùng.

- Cậu... cậu đi đâu vậy?

- Ko phải mày mời tao đi đám cưới là gì?

- À, vậy mời cậu ngồi kia.

Lão Tám chọt lớn giọng.

- Nể mày là bạn vợ tao, nên tao ko xử mày tội làm tan hoang đồ ngoài kia của tao.

Hắn liếm môi nhếch mép cười.

- Làm lễ chưa, với lại người ta đã đồng ý làm vợ chú chưa.

- Mày... định phá tao à.

- Tôi ko phá, tôi chỉ lấy đi những gì của tôi thôi.

- Ở đây có cái gì của mày chứ.

Hắn kéo tay nó kéo sát vào người hắn.

- Nó là của tôi.

Nói rồi hắn vứt bao tiền xuống đất.

- Đây là 300tr, đủ rồi chứ.

- Khoan, chừng này ko đủ. Tao là dân cho vay, ngày nghĩ tao bỏ ra 1 đồng mà lấy lại 1 đồng à.

Hắn rút ví ra, vứt vào mặt lão thẻ vip vàng.

- Trong này có 500tr, rút đâu cũng được. Còn gói kia cho ông đó, ông bố tệ bạc.

Hắn kéo tay nó đi khỏi đám cưới, nó bất đắc dĩ đi theo.

- Cậu.. sao cậu làm thế này chứ, ko phải là cậu....

Hắn hôn lên môi nó, khóa miệng nó lại cho khỏi nói nhiều.

- Mày là của tao, tao chưa cho phép mày ko đc lấy chồng.

Nó thẹn, mặt đỏ ửng, nó mím môi vì nụ hôn quá ngọt của cậu. Còn hắn vác nó vứt vào xe, phóng đi mất. Những người ở đám cưới tha hồ bàn tán. Mẹ nó vui mừng lắm vì nó ko bị gã vào đây. Còn ba nó vui mừng lắm vì được bao tiền, và tất nhiên “chú rể” hụt cũng vui mừng lắm, vì vụ làm ăn quá lời.

.....

Nó lại được về lại căn phòng của nó, về lại với công việc ưa thích của nó là bị cậu chủ hành hạ. Nó quen từng ngóc ngách từng con người ở đây nên ko muốn đi đâu hết. Nó nhớ lại hôm nó làm cô dâu, may ko bị gã vào đó, chứ ko nó đời nó héo tàn rồi.

Reng....

- Em nghe đây cậu.

- Mận ơi tao ốm.

- Cậu ốm à, cậu... alo... alo.

Cậu nó tính kỳ quá, ít nhất phải nghe nó nói hết chứ. Có cúp máy, chạy vô phòng của hắn.

- Cậu ơi, cậu... cậu ốm sao đấy.

Hắn nằm trên giường dang sẵn tay.

- Tao ốm giống lần trước.

- Có cần hạ sốt ko cậu.

- Ko cần. Mày lại đây.

Nó chui ngay nằm vào vòng tay hắn. Nó ôm hắn và hắn cũng ôm nó, hít hà mùi tóc của nó. 2 con tim đập loạn xạ, người nóng lên, ấm áp.

- Cậu ơi, bữa đó cậu ngầu ghê á.

- Bữa nào?

- Bữa cậu cứu em lúc ở nhà lão Tám chọt á.

- Ờ.

- Em nhớ lúc đó cậu nói là Em là của Cậu, còn hôn em nữa ý. Em cảm ơn cậu đã cứu em.

- Thì mày là của tao mà.

- Chứ cậu ko yêu thương Lucy nữa à. Lucy đâu...

- Cô ấy... mất rồi.

Nó hoảng quá ngồi dậy, nhưng rất nhanh lại bị kéo lại.

- Sao mất ạ?

- Năm đó tao hiến tủy cho cô ấy, nhưng bác sỹ bảo cô ấy ko thể sống được lâu, tốt nhất là ko nên để cô ấy bị kích động hay nóng giận. Ngày cô ấy qua đây, mẹ cô ấy đã gọi cho tao, bảo tao làm hết sức có thể... Nhưng tao chỉ làm được thế, xin lỗi lúc đó đã làm mày buồn.

- Ko phải ạ, em xin lỗi cậu vì đã ko tin cậu.

Xong hắn lại nhìn nó say đắm, con tim hắn cứ thúc dục phải làm gì đó, nếu ko sẽ ko thể vơi đi chút nỗi nhớ những tháng vừa qua.

- Mận nè, tao nói này cho mày nghe, là bí mật của tao đó.

- Dạ, cậu yên tâm đi, em kín tiếng lắm.

- Mày là thuốc hạ sốt của tao, là thuốc giảm đau của tao nên mày suốt đời này mày chỉ được ở bên tao thôi hiểu ko?

Hắn đặt lên môi nó nụ hôn nhẹ, xong hắn cắn lấy đôi môi cánh mọng của nó, chiếm lấy lưỡi nó ngấu nghiến.

Nó thì vã hết cả người ra, nhịp tim ko ổn định, cậu nó cứ ngọt thế này thì làm sao mà nó sống thọ được đây.

.....

Thấy nó vui vẻ hót líu lo, Cẩm Tiên nê nê bụng bầu lại chỗ nó.

- Làm gì mà vui vậy Mận.

- A, chị..sao lại ra đây, bụng bự thế kia rồi.

Nó dìu Cẩm Tiên ra ghế ngồi.

- Ừ, cứ nằm 1 chỗ buồn chân lắm, nên xuống kiếm em nói chuyện đây.

- Em với M.Phúc hòa lại chưa.

- Em với cậu chủ á..

Nó đưa tay lên che đi 2 má nóng ra, khi ai nhắc đến cậu của nó, nó lại nhớ ngay đến nụ hôn rất ngọt.

- Nè, khai ra mau xem nào, hồi hộp quá đi mất.

Nó đưa vào tai Cẩm Tiên thủ thỉ.

Cẩm Tiên hét lên.

- Hôn rồi sao.

- Chị, nhỏ tiếng thôi.

- Xin lỗi, chị vui quá, chúc mừng 2 người.

- Chúc mừng gì hả chị?

- Thì 2 người tiến 1 bước mới.

- Ủa, vậy là có tiến bước hả chị, là cậu chủ có thích em hả chị?

- Tất nhiên rồi đó.

Bỗng dưng chỗ Cẩm Tiên ngồi nước xòa xuống. Nó hoảng quá thét lên.

- Oa, nước gì vậy chị ơi.

- Chết rồi, chị vỡ ối rồi, có M.Phúc ở nhà ko gọi dùm chị.

- Chị ngồi đây chờ em chút.

Nó chạy nhanh lên phòng M.Phúc, hắn vẫn còn ngủ. Nó kéo tay thật mạnh.

- Cậu ơi, nhanh nhanh dậy cứu người.

Hắn vẫn giọng ngáy ngủ.

- Gì vậy Mận, mày làm như cháy nhà vậy.

- Đẻ... chị Cẩm Tiên sắp đẻ rồi.

Hắn bật dậy, vơ vội áo rồi cùng nó đưa Cẩm Tiên đi viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.