“Cười cái gì mà cười?” Lãnh Tĩnh lườm anh.
“Nhìn em chẳng khác gì bị bỏ đói lâu năm, tội miếng gà đó quá”
“Anh có tin tôi ăn anh như miếng gà này không?” Lãnh Tĩnh cầm miếng gà lên ăn ngấu nghiếng.
“Anh rất sẵn lòng cho em ăn thỏa thích” hắn giở giọng xấu xa.
“Biến thái, tôi nói vậy thôi ai thèm ăn anh nhìn anh là tôi mắc ói rồi có cho cũng không thèm“.
Nói xong câu đó Lãnh Tĩnh đi vào trong, Dương Thế Bảo chỉ biết cười vì độ đáng yêu của cô nàng Lãnh Tân từ trong nhìn ra một nỗi buồn sâu trong mắt anh.
Nhìn hai người ngoài đấy, Lãnh Tĩnh bây giờ không còn là đứa em gái bé bỏng của anh nữa cô đã tìm được gia đình của mình.
“Anh hai.... em đi đây, cám ơn anh hai rất nhiều em không ngờ mình có thể tìm lại được gia đình của mình anh chuyển lời tới ba mẹ giùm em nha”
“Ừm, rảnh nhớ tới thăm anh nhé!! Anh sẽ nói với ba mẹ “
Sau đó gương mặt anh trở lại u buồn nhìn bóng lưng nhỏ nhắn ấy mang vali đi khuất cửa, trên bàn là hộp gà rán anh đã làm cho cô nhưng hình như cô quên lấy rồi thì phải.
Lấy điện thoại ra gọi cho Mộc Chi từ bữa tiệc đến nay anh chưa liên lạc với Mộc Chi.
“Alo”
“Rảnh không đi uống vài ly đi!!”
“Được rồi, lát tôi qua rước cậu”
“Ừm”
Về phía Lãnh Tĩnh khi lên xe cô không hề nói tiếng nào, tuy trong lòng khá vui vì mình được gặp lại được gia đình của mình nhưng nhìn ánh mắt của Lãnh Tân lúc đó.
Cô thật sự rất đau lòng, anh là người anh trai yêu thương em gái từ nhỏ đến lớn cái gì anh cũng nhường cô cả, chưa từng mắng cô bất kì điều gì dù là khi anh đi làm khoảng cuối tuần là anh lại về quê thăm cô.
Dương Thế Bảo nhìn sang thấy cô im lặng quay mặt ra cửa hắn cũng hiểu phần nào nỗi lòng này của cô.
“Em ăn gì chưa?” Phá tan bầu không khí im lặng lúc này Dương Thế Bảo lêm tiếng hỏi.
Im lặng chừng một phút Lãnh Tĩnh mới nhẹ đáp lại.
“Ăn rồi”
“Để anh đưa em đi một nơi em sẽ thấy thoải mái hơn”
“Đi đâu?”
“Đi rồi sẽ biết”
Dương Thế Bảo liền đổi hướng chiếc xe đến một nơi không biết là ở đâu đi khá là xa hình như là rời khỏi thành phố, nhìn bên ngoài cửa kính cảnh vật khá yên bình.
Hạ cửa kính xuống ở thành phố khó có thể hít thở không khí trong lành như thế này nhưng điều đặc biệt ở đây là bên ngoài là những cánh đồng hoa oải hương tuyệt đẹp hương thơm của nó thật ngọt ngào.
“Thơm thật, sao anh biết chỗ này thế?”
“Vì chỗ này lúc nhỏ chúng ta thường hay đến mà.”
“Tôi không nhớ gì cả”
“Muốn đi qua đó không? Em sẽ thấy rõ hơn và có thể chạm vào chúng”
Lãnh Tĩnh khẽ gật đầu cả hai đi đến cánh đồng, xung quanh cô giờ đây được bao quanh bởi hoa oải hương xinh đẹp ngập tràn mùi thơm ngọt dịu.
Gương mặt cô bây giờ có vẻ đã đỡ hơn lúc nãy trogg đầu cô bắt đầu xuất hiện những hình ảnh một cậu bé chừng sáu, bảy tuổi đang chạy nhảy cùng một cô bé.
“A...” đầu của cô đột nhiên đau dữ dội,Dương Thế Bảo thấy thế liền đi đến đỡ lấy cô.
“Em sao vậy? Có phải đang cố nhớ lại không? Như vậy sẽ làm em đau đầu đấy”
“Tôi không biết đột nhiên đau đầu quá”
“Đừng nhớ nữa, em thấy thoải mái hơn chưa chúng ta về thôi”
“Ừm” khẽ gật đầu.
Dương Thế Bảo dìu cô ra xe cả hai cùng rời khỏi cánh đồng này lái xe trở về thành phố.