Lãnh Tĩnh định về phòng nhưng chợt nhơ ra gì đó liền ngồi xuống cạnh Hoàng Ngọc Niệm.
“Bác gái, lúc nhỏ con,Thế Bảo với chị Tiêu Châu rất thân với nhau ạ?”
“Đúng rồi, ba đứa cứ như sam ấy dính nhau hoài luôn, làm bác cứ phân vân không biết thằng Thế Bảo sau này sẽ lấy đứa nào làm vợ đây“.
“Bác ơi, con trai... họ thích con gái thế nào ạ?” Lãnh Tĩnh ngại hỏi.
“Sao con lại hỏi vậy?”
“Tại... con hỏi dùm người bạn thôi ạ, nó cứ hỏi con về chuyện này nhưng con không biết”
“Con trai ư? Bác không rõ về tâm lý tuổi trẻ bây giờ nhưng bác nghĩ là... một cô gái xinh đẹp quyến rũ có công việc ổn định sẽ là mẫu người mà các chàng trai thích”
“Vâng, thôi con về phòng đây cám ơn bác”
Nói rồi cô đi thẳng về phòng, vừa đi vừa nghĩ đến câu nói của Hoàng Ngọc Niệm, Lãnh Tĩnh biết rõ người có đủ những yếu tố trên chính là Tiêu Châu.
Vào phòng cô nằm xuống chiếc giường êm ái, nhìn trên tủ là một chai rượu. Mặc dù không biết uống nhưng đêm nay Lãnh Tĩnh muốn uống để vơi đi những suy nghĩ trong lòng mình.
Đến 1h tối, Dương Thế Bảo cùng Tiêu Châu về nhà, lúc về phòng của mình Dương Thế Bảo thấy cô đã nằm trên giường ngủ. Hắn nhẹ nhàng bước đến vuốt tóc cô sau đó đi vào phòng tắm.
Hắn bước ra với chiếc khăn tắm quấn ngang thân dưới, bước ra hắn trợn tròn mắt khi thấy Lãnh Tĩnh mặc trên người một bộ váy đỏ bốc lửa, không biết cô lấy đâu ra bộ váy này.
Đi đến ôm lấy hắn, tựa vào vòm ngực rắn chắc ấy khẽ lên tiếng.
“Thế Bảo, sao giờ này anh mới về?”
“Hàn Nhi em uống rượu ư?”
“Có uống chút”
“Ở bệnh viện tổ chức tiệc chào mừng người mới nên bọn anh ở lại một chút, xin lỗi em.... anh về muộn đừng giận anh“.
“Ưm... anh về trễ để người ta đợi anh, đáng ghét, phải phạt anh“.
Nhón chânn lên ôm lấy cổ hắn môi cô chạm vào môi hắn, Dương Thế Bảo thoáng giật mình vì đây là lần đầu tiên cô chủ động, nhưng chỉ là do rượu.
Hành động của cô càng làm cho dục vọng hắn không ngừng dâng trào, không chỉ riêng hắn nếu bất kì người đàn ông nào nhìn vào lập tức muốn đem người con gái này nuốt hết vào bụng, nhanh tức thời chiếc váy ngủ được bay lên không trung lúc bây giờ thân hình cô dưới ánh đèn huyền ảo lập lờ trông rất quyến rũ.
Môi anh đào của cô bị hắn khuấy đảo bên trong khoang miệng tham lam mút hết dư vị của cô, chán với đôi môi của cô Dương Thế Bảo từ từ rời đôi môi của cô kéo ra một sợi chỉ bạc đầy ám muội. Môi hắn hôn dần xuống cằm sau đó xuống chiếc cổ trắng ngần của cô tại đây hắn mút mạnh một cái để lại một vết đỏ như là đánh dấu chủ quyền.
“Ưm... đau... quá”
“Bảo bối, em khiến anh điên mất”
“Có muốn anh tiếp tục không?” Cô không nói nhưng khẽ gật đầu.
“Nói đi anh là ai? Em có hối hận không? Tới lúc này em đẩy anh ra còn kịp đấy” khẽ thì thầm bên tai cô.
“Thế Bảo.... em muốn anh... là của em.... em... không hối hận”
Sau khi dứt lời, hắn liền ôm cô đến giường hắn hướng về phía cô lộ ra một nụ cười nhẹ sắc tình, ngay sau đó cúi đầu, hôn nơi mềm mại đào huyệt kia, đầu lưỡi chợt đâm vào, không ngừng liếm mút sức lực liếm láp cũng bộc phát lớn hơn.
Ở phía trên tiểu trân châu màu hồng mượt mà đầy đặn liếm một cái liền sau đó chính thức tiến công vào nơi đào nguyên này, khó khăn chen vào, cảm thụ tầng tầng lớp lớp thịt non bao quanh chiếc lưỡi của mình, đầu lưỡi bị kẹp chặt làm đau, lại có loại khoái cảm khác thường từ đầu lưỡi dâng lên.
Thân thể của cô mềm mại quả thật có thể khiến cho mọi người đàn ông đều sẵn sàng dâng hiến linh hồn của mình cho cô, thân hình nhẵn nhụi mềm nhẵn, tràn đầy co dãn, còn có mùi thơm làm say lòng người. Hắn ra sức đem đầu lưỡi rong ruổi tìm kiếm, đầu lưỡi có lực quét ngang hoa huy*t trơn mềm, khiến cho cô không khỏi phát ra tiếng yêu kiều.