Trên xe lúc này Lãnh Tĩnh mới bắt đầu phát hiện trên cổ mình trống không có cảm giác thiếu thiếu thứ gì ấy, sờ lên xem thử cô mới phát hiện sợi dây chuyền của cô đâu rồi?
“Em sao vậy?” Mộc Chi thấy vậy quay sang hỏi.
“Sợi dây chuyền của em mất rồi, có khi nào nó rơi ở trong phòng khách sạn không?” Giọng nói của cô như sắp khóc.
“Chúng ta quay lại đó tìm xem sao”
Mộc Chi đổi hướng lái xe quay về phía khách sạn, cả hai cùng bước vào lễ tân.
“Cho tôi hỏi có thấy sợi dây chuyền màu lục trong phòng 356 không?”
“Dạ thưa quý khách lúc dọn phòng không có gì cả ạ”
Lãnh Tĩnh buồn bã bước ra xe, cô cũng không rõ sợi dây chuyền đó tại sao lại quan trọng với cô đến như vậy lúc nhỏ cô đã từng hỏi mẹ có phải là người đeo cho cô không nhưng bà chỉ nói khi nhặt cô về nuôi là trên cổ cô đã có sợi dây chuyền này rồi.
Cô nhiều lúc muốn tháo nó ra nhưng không thể vì như có lời nói của ai đó vang bên tai bảo là không được tháo nó ra nhưng bây giờ thì sao sợi dây đã bị mất rồi.
Nhất định sợi dây chuyền đó là của người thân cũ của cô đã đeo cho, nên giữ nó mới có thể tìm lại được người thân của mình nhưng bây giờ mất nó rồi cô biết làm sao đây?
Có lẽ người đàn ông đó đã lấy nó rồi, nhưng biết tìm hắn ta ở đâu đây? Ngay cả mặt mũi hắn ta trông thế nào cô cũng không rõ thì làm sao tìm được hắn chứ?
“Sợi dây chuyền đó quan trọng với em lắm sao?”
“Ừm, có nó em mới tìm lại được người thân của mình”
“Em... không phải em ruột của Lãnh Tân?”
“Đúng vậy, em được ba mẹ nhận về nuôi”
Mộc Chi không nói gì nữa vì không muốn nhắc đến chuyện không vui này, vì khi lúc nói ra câu đó mắt cô rưng rưng lệ là bị gia đình bỏ rơi hay do nguyên nhân khác?
Điện thoại Mộc Chi hiện lên dòng tin nhắn, anh nghĩ có lẽ cái này có thể làm cô vui lên rồi.
“ Anh đưa em đến gặp một người em sẽ vui lên thôi”
Còn Dương Thế Bảo sao khi có hình của cô cứ cầm mãi nhìn nhan sắc lúc này của cô, thật xinh đẹp cũng có vài nét rất giống lúc còn nhỏ.
Hắn đi thẳng vào phòng làm việc của Hòang Ngọc Niệm lúc này cô đang ăn sáng vẫn nht thường lệ bữa sáng vẫn là thức ăn nhanh.
“Con trai... đến rồi à, ăn gì chưa? Tỉnh rượu hẳn chưa? Có mệt không con?Đến đây ăn nè mẹ mua nhiều đồ ăn lắm”
“Dạ con khỏe mà mẹ đừng lo, lát con ăn sau, mà hôm nay con cho mẹ một bất ngờ”
“Bất ngờ?”
Dương Thế Bảo lấy ra sợi dây chuyền của Lãnh Tĩnh, Hoàng Ngọc Niệm cũng không mấy ngạc nhiên vì nghĩ đây là sợi mà hắn đang đeo.
“Tưởng khoe gì, có gì đâu à... là sợi dây chuyền của con thôi”
Dương Thế Bảo biết rằng Hoàng Ngọc Niệm chưa hiểu được ý hắn nên lấy sợi dây chuyền trên cổ hắn ra cho cô xem.
“Đây không phải của con, sợi của con vẫn đang nằm trên cổ con này...”
“Vậy.... có nghĩa là.... sợi này là của Nguyệt Hàn?” Không giấu được sự vui mừng Hoàng Ngọc Niệm ngồi bật dậy đến xem thử.
“Đúng là sợi của Nguyệt Hàn, dù có làm giả cũng không thể làm giả được”
“Đúng vậy, con đã có tin tức của Nguyệt Hàn rồi”
“Tốt quá, để mẹ gọi cho bác Xuân Lăng”
“Khoan, trước tiên hãy để con tìm ra Hàn Nhi rồi hẵn tính”
“Được”
Dương Thế Bảo bước ra khỏi phòng làm việc của Hoàng Ngọc Niệm trở về phòng làm việc của mình gọi cho một người nào đó.
“Dạ...Dương thiếu anh cần gì ạ?”
“Tìm tung tích của cô gái này cho tôi, tôi sẽ gửi hình qua cho cậu, và điều tra rõ thông tin của cô ấy cho tôi“.