Sau khi vào thăm mẹ của Lỵ An thì Hoàng Ngọc Niệm tiếp tục công việc của mình, tại một quán cà phê trước cổng bệnh viện của cô.
Vũ Hạo Văn cùng người nhân viên của công ty hắn đang trò chuyện, người kia đưa cho Vũ Hạo Văn tập tài liệu đã ăn cắp hôm bữa.
“Đây là tập tài liệu dự án của công ty hắn, mời đại ca xem thử “
Không biết trong đó viết gì nhưng mặt hắn bỗng đỏ lên vì tức, quăng tập tài liệu đó xuống bàn một cách thô lỗ.
“Đồ ngu.... bị lừa rồi”
“Sao??? Sao ạ?? Rõ ràng là em thấy tên Tống Xuân Lăng cầm cái này bỏ vào tủ khóa mà??”
“Đây không phải bản thật, bản thật chắc chắn đang ở đâu đó hắn đang nghi ngờ mày đấy.... nên cẩn thận đừng làm hỏng chuyện, cứ giả vờ đi từ từ tao tính cách khác”
“Vậy bây giờ giả vờ không biết gì sao đại ca?”
“Từ từ đừng tỏ vẻ lo sợ, tao nghĩ chúng đang theo dõi nên phải đề phòng đấy..”
“Vâng, vậy em đi trước”
“À... mà khoan đem cái này vào bệnh viện bảo đưa cho bác sĩ Hoàng Ngọc Niệm”
Vũ Hạo Văn đưa cho tên đó một bó hoa oải hương kèm chiếc nhẫn cưới năm năm trước hắn đã tỏ tình với cô, còn chiếc nhẫn lúc trước là chiếc nhẫn cầu hôn cô nhưng cô đã tháo ra và trả lại khi phát hiện chuyện của hắn và Mai Hà Ninh.
“Vâng thưa đại ca”
Trong khi Hoàng Ngọc Niệm còn đang làm việc thì Lỵ An đi vào đem vào bó hoa oải hương và hộp nhẫn đưa cho cô, Hoàng Ngọc Niệm ngước lên nhìn.
“Có người tặng cho cậu này, có phải anh bạn trai của cậu không vậy? Tớ nghe mấy bác sĩ kia nói tặng cho cậu hoài luôn á”
“Không phải anh ta đâu, là Vũ Hạo Văn”
“Cái gì? Tên khốn đó hắn còn dám bén mãn đến gần cậu sao? Còn tặng quà nữa” Lỵ An bực tức đem bó hoa đặt mạnh xuống bàn.
“Reeng.....reeng....” điện thoại cô vang lên là một dòng số lạ.
“Cậu ra ngoài đi Lỵ An tớ nói chuyện điện thoại một chút”
“Được”
Sau khi Lỵ An đi ra thì cô bắt máy lên bên kia là giọng nói quen thuộc.
“Niệm Nhi... em nhớ chiếc nhẫn này và chiếc nhẫn lúc trước chứ?”
“Lại là anh?? Làm ơn.... buông tha cho tôi đi được không?”
“Anh làm phiền đến em vậy sao?”
“Đúng, anh rất phiền, rất rất phiền, đừng gọi cho tôi nữa tôi cũng không muốn thấy những món quà này nữa anh đang ở đâu tôi nhờ người đem trả lại cho anh”
“Em không nhận thì bỏ đi, anh không lấy những đồ đã tặng rồi”
“Được”
Hoàng Ngọc Niệm cúp máy ngang sau đó đem những đóa hoa của hắn, tặng lại cho những bệnh nhân khác còn hai chiếc nhẫn thì cô đưa cho Trần Anh bảo tặng cho Lỵ An.
“Thế là xong xuôi” phũi tay sau đó nhìn đồng hồ, đến giờ về rồi cô ra nhà xe lái xe về.
[....]
Về đến nhà, thì không thấy hắn đâu Hoàng Ngọc Niệm tưởng hắn trốn cô đi làm, đi lên phòng tìm thử thấy hắn đã ngủ xem ra cô lại đa nghi rồi sau đó đóng cửa lại đi xuống bếp.
Mở tủ định tìm nguyên liệu nấu món gì đó cho hắn ăn, mở tủ ra thì không còn gì cả đúng rồi, mấy ngày nay không có đi siêu thị mua đồ ăn nên nguyên liệu lúc sáng nấu hết rồi còn đâu.
“Hazz... đành đi siêu thị thôi”
Vừa quay đi thì đụng trúng vòm ngực to lớn của hắn.
“A.. anh dậy rồi sao?”
“Ừm, em định đi đâu?”
“Đi siêu thị mua đồ anh đi không?”
“Ừm, nên ra ngoài hít thở không khí chút ở trong nhà sáng giờ ngột ngạt quá”
“Vậy thì đi nào”