12h Hoàng Ngọc Niệm và Lăng Đức chuẩn bị lên máy bay cô bảo anh vào trước còn cô thì ở lại nhìn lại nơi này một chút.
Vì.... chỉ mong Dương Thế Minh sẽ đến và níu cô lại.
Có phải hắn bây giờ đang hạnh phúc?hắn đã chuẩn bị kết hôn với Tô Nhan chưa? Sao ông trời lại đối xử với cô như thế? Một giọt nước mắt rơi xuống.
Trong lúc đó Dương Thế Minh vẫn đang cố tập trung để làm việc vì sắp tới công ty phải hợp tác với nước ngoài... nhưng hình ảnh cô không thể nào biến mất được
Vì... hắn dằn vặt bản thân, là hắn đã sai rốt cuộc cô đã ở đâu, đang suy nghĩ bỗng hắn nghĩ ra một chuyện hỏi Lỵ An là bạn cô nhất định cô biết Hoàng Ngọc Niệm ở đâu.
Không chần chừ nhanh lái đến bệnh viện tìm Lỵ An, nhưng khi gặp thì Lỵ An lại lắc đầu vì cô không muốn Hoàng Ngọc Niệm gặp lại người đàn ông phụ bạc này.
“Về đi!! Niệm Niệm đi rồi không có ở đây”
“Cô ấy ở đâu? Mong cô giúp tôi”
“Không được vì bản thân tôi không biết cô ấy ở đâu, nhưng tôi lại biết được chuyện của anh và Niệm Niệm, loại đàn ông như anh không đáng để Niệm Niệm yêu, về đi khômg tiếp nữa”
Lỵ An định đứng lên thì Dương Thế Minh đứng lên chặng cửa lại.
“Xin cô, tôi biết cô biết Niệm Nhi đang ở đâu... tất cả mọi chuyện là hiểu lầm hãy tin tôi” đôi mắt của Dương Thế Minh vô cùng tin cậy, cương quyết rất thành thật.
“Hazz... tôi chỉ nói cô ấy ở đâu nhưng... sẽ không nói cô ấy đi đâu được chứ?” Lỵ An đành phải chỉ cho hắn vì đôi mắt ấy khiến cô thấy vô cùng thành thật.
“Mau đến sân bay đi!! Cơ hội đến chỉ một lần thôi... hãy giữ Niệm Niệm lại đừng để vụt mất nữa nếu không sẽ rất lâu mới có thể gặp lại”
“Cám ơn cô đã giúp, tôi đi đây”
Lăng Đức thấy lâu quá sắp tới giờ rồi nên gọi cô vào, Hoàng Ngọc Niệm quay lại nhìn một lát sau đó đi vào trong.
Dương Thế Minh chạy đến đã thấy bóng dáng nhỏ bé của cô đã đi vào bên trong cố gọi nhưng cô không nghe được.
Hắn chạy vào nhưng bảo vệ đã cảng lại...
“Cho tôi vào trong đi!!”
“Không được, anh không thể vào trong xin lỗi anh đi cho”
“Không tôi phải vào buông tôi ra”
“Nếu không cho vào vậy có thể cho tôi biết lịch đi được không gồm những nước nào?”
“Anh, Mỹ, Hàn Quốc, Pháp, Đức, Ấn Độ,.... còn nhiều lắm không thể kể hết được, cin anh hãy đi cho”
“Niệm Nhi.... anh lại vụt mất em rồi sao?”
Dương Thế Minh quay về hắn lái tới quán bar uống rất nhiều rượu, những cô gái ở đấy tranh thủ đến để quyến rũ hắn.
Cô gái ki đi đến vuốt ve hắn, ngã vào người hắn ngay lập tức đôi mắt hắn đỏ như máu bắt lấy cổ cô gái đó bóp chặc làm cô ta cố hút lấy không khí gương mặt bắt đầu tái xanh.
Dương Thế Minh quăng cô gái đó một cách thô bạo, như lấy lại không khí cô gái đó ho khụ khụ sau đó chạy đi.
Phủi quần áo vì hắn thấy vô cùng dơ bẩn muốn quyến rũ hắn sao? Chỉ có Hoàng
Ngọc Niệm mới có thể thôi còn lại đều không ai xứng đáng