Editor: Maria Nyoko
Gọi điện thoại cho ai?
Đương nhiên là điện thoại cho anh.
Chân Bảo dừng gọi điện thoại, nghi ngờ nhìn về phía Phó Minh Thời sau lưng, “Anh trốn ở đâu vậy?”
“Vừa mới đến.” Phó Minh Thời cười nói, lầu ký túc xá có một cửa chính, còn có một nhà để xe đạp, hai bên thông với nhau.
Chân Bảo suy nghĩ cẩn thẩn, cúi đầu cười, sau đó phát hiện Phó Minh Thời mang quần tây và giày da, phía trên là áo sơ mi trắng hàng cao cấp, tay trái mang theo một túi quà. Bỗng nhiên Chân Bảo nhớ lại lúc ăn cơm tối anh có gọi điện giống như có âm thanh ồn ào xung quanh, không khỏi ngẩng đầu hỏi anh, “Anh vừa xuống máy bay?”
Phó Minh Thời gật gật đầu, nắm lấy bả vai cô đi về phía trước, “Đổi nơi nói chuyện.” Bên này là lầu ký túc xá, có thể sẽ có người chướng mắt.
Chân Bảo ngoan ngoãn đi theo, buổi tối bắt đầu lạnh, cô mặc một cái áo dài tay, nhưng cách một lớp áo, vẫn cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của anh, vẫn kề sát trên vai cô, đi năm sáu bước, anh mới buông tay.
“Anh ăn tối chưa?” Từ sân bay đến bên này, Chân Bảo đoán Phó Minh Thời vẫn chưa ăn tối.
“Muốn ăn cừng với em, không nghĩ đến em lại có hẹn.” Phó Minh Thời cúi đầu, có thâm ý khác mà nhìn cô.
Chân Bảo không hiểu liền nghĩ đến Phùng Nguyệt nói đùa, vừa muốn giải thích, nhìn thấy đối diện với khu sinh hoạt có cửa hàng bán bánh, trong nội tâm cô khẽ động, chỉ vào bên kia hỏi Phó Minh Thời: “Đi xem? Bên kia có bánh đậu, bánh mì chân giò hun khói ăn rất ngon đấy, cũng có bán trà sữa.”
“Em mời anh?” Phó Minh Thời cố ý trêu chọc cô.
“Ừ, chỉ có thể quẹt thẻ ăn.” Chân Bảo đặc biệt nghiêm túc giải thích cho anh.
Phó Minh Thời cười, đi cùng cô, lúc đến không cảm thấy đói, cô khuyên anh ăn, đột nhiên anh cảm thấy có khẩu vị.
Có rất nhiều loại bánh, Phó Minh Thời lấy hai loại bánh Chân Bảo giói thiệu, phát hiện Chân Bảo đang nhìn bắ luộc ngoài cửa sổ nhỏ, lại gói hai trái bắp luộc, thêm hai ly trà sữa nóng. Xách trong tay sáu cái túi nhỏ, coi như là thắng lợi trở về. Bên trong Khu A có mảnh rừng nhỏ, ven đường có không ít ghế dài, nhưng đều bị các cặp đôi ngồi rồi, thật vất vả mới có một cái ghế trống.
Ngồi xong, hai người cùng ăn, Chân Bảo ăn bắp luộc, rất xin lỗi, rõ ràng đã ăn cơm tối. Nhưng tiệm bánh nấu bắp đặc biệt ngon, tuy có đắt chút, ba đồng tiền một quả, Chân Bảo thỉnh thoảng mới có thể mua một lần, dù sao cô ăn bắp cũng không đủ no, sau khi ăn xong, Chân Bảo lại không nỡ lãng phí tiền.
Cái miệng nhỏ của cô gặm, điềm đạm nho nhã.
“Quen biết trai đẹp mới rồi hả?” Ăn xong một cái bánh đậu, thấy cô không chủ động nói, Phó Minh Thời hỏi.
Chân Bảo thiếu chút nữa sặc. Rút khăn tay ra lau miệng, nói đầu đuôi gốc ngọn sự tình hôm nay ra.
Phó Minh Thời ăn bắp chậm rì rì, dựa vào thành ghế, nhìn phương xa.
Chân Bảo thấy anh ăn ngon, sợ bắp lạnh không thể ăn, bản thân cứ tiếp tục ăn, không để chuyện này trong lòng.
Phó Minh Thời nhai bắp, hơi lâu.
Bạn cùng trường trung hoc, xa cách ba năm gặp lại trong sân trường đại học, chuyện này, tại sao lại cảm thấy nhất định sẽ phát sinh chút gì đó?
“Người bạn học này, rất tuấn tú?” Gặm một cái, Phó Minh Thời lại hỏi.
Chân bảo không khỏi nhớ lại ngũ quan của Mạnh Kế Ninh. Kỳ thật lúc trung học Mạnh Kế Ninh như thế nào, Chân Bảo không rõ lắm, nhớ kỹ rất nhiều nữ sinh đều thích cậu ta. Lên đại học, phong cách sinh viên thay đổi rất nhiều so với trường trung học, hôm nay gặp lại Mạnh Kế Ninh, đã mơ hồ có chút cảm giác của .bác sỹ
“Rất đẹp trai, là hot boy trường trung học của em.” Không cần phải nói dối, Chân Bảo nói thật.
Phó Minh Thời nghiêng đầu nhìn cô.
Bị anh nhìn chằm chằm thời gian dài, Chân Bảo liền ăn không vô nữa, mê mang mà nháy mắt nhìn anh, nhìn cô làm cái gì?
“Trước mặt vị hôn phu lại khen một người đàn ông khác đẹp trai, xem xét lại tình cảm của em, có phải nên xét một chút rồi hay không hả?” Phó Minh Thời hỏi trực tiếp.
Thần sắc hắn quá nghiêm túc, Chân Bảo nhìn ngây người.
“Lần sau không được như thế này nữa.” Phó Minh Thời liếc nhìn cô một cái, sau đó giơ trái bắp lên, gặm tiếp.
Chân Bảo lại bị hắn làm cho bối rối. Nếu như hai người thật sự là bạn bè nam nữ, hoặc thật sự là hôn phu hôn thê, Phó Minh Thời ghen cô có thể lý giải, có thể, rõ ràng là làm đính hôn giả cho ông cụ nhìn, tại sao anh lại chú ý cô tùy tùy tiện tiện một câu? Huống hồ cô chỉ nói là Mạnh Kế Ninh đẹp trai, lại chưa nói Mạnh Kế Ninh đẹp hơn anh.
“ Nói đùa đấy, ăn đi.” Phó Minh Thời sờ sờ đầu cô, giống như dỗ trẻ con.
Chân Bảo nghi ngờ nhìn anh, mím môi, bổ sung một câu, “Cậu ta đẹp mắt, nhưng kém xa so với anh.”
Hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Phó Minh Thời thiếu chút nữa bật cười, bất quá, chính tai nghe cô khen mình, so với trong dự liệu vẫn rất dễ nghe.
Ăn xong bỏ rác vào thùng, nhìn thời gian, Hơn tám giờ, Phó Minh Thời đưa cô trở về.
Trên đường nói chuyện mấy ngày nay, đi đến một bên lầu ký túc xá, Phó Minh Thời mới đưa cái hộp trong tay cho cô, “Quà tặng, ăn được.”
Chân Bảo liếc trộm nhiều lần trên đường, đoán bên trong là sô cô la.
“Cảm ơn.” Nhận thức ăn dễ dàng hơn so với quần áo, cô không có bất kỳ áp lực mà nhận lấy.
“Quốc khánh nghỉ anh tới đón em.” Sinh viên có rất nhiều hoạt động vào chủ nhật, Phó Minh Thời không miễn cưỡng cô quay về biệt thự, nhưng nghỉ dài hạn phải quay về.
Chân Bảo gật gật đầu, cô nhớ Hắc Đản rồi, nên quay về xem thôi.
“Anh đến đây thôi nhé?” Nên nói chuyện đều đã nói, người cũng xuống dưới lầu, Chân Bảo nhỏ giọng nói.
Phó Minh Thời gật đầu.
Chân Bảo mang theo quà tặng quay người, chẳng qua là mới đi một bước, cổ tay trái đột nhiên bị người níu lại
Chân Bảo kinh ngạc mà quay đầu lại.
Ngọn đèn đường chiếu sáng nơi xa đèn theo tới, cô thấy rõ đôi mắt màu đen của Phó Minh Thời sâu sắc, Phó Minh Thời cũng thấy rõ đáy mắt cô tinh khiết cùng mờ mịt. Đối mặt vài giây, Phó Minh Thời áp chế cảm xúc muốn hôn cô, tạm thời nói: “Học hành thật tốt, mặc kệ trường học nhiều người đẹp trai, nhớ kỹ em là người có vị hôn phu, mặc dù chỉ là trên danh nghĩa đấy.”
Anh trêu chọc, Chân Bảo biết rõ anh đang nói đùa rồi, cổ tay nhẹ nhàng tránh ra, cười chạy.
~
Thứ bảy Chân Bảo nhận một nhiệm vụ nhỏ, ba thành viên mới mang mèo lang thang về tắm rửa.
Hiệp hội có chuyên môn thu lưu chó mèo lang thang, đám động vật nhỏ tìm được người nhận nuôi lúc trước đều ở nơi này. Ký túc xá của Chân Bảo xa nhất, Lúc tới hai thành viên mới đã chọn mèo đi tắm rửa, còn lại cho Chân Bảo, là một con mèo đen cái gầy trơ cả xương, một đôi mắt trong sạch con ngươi màu lục, đáng tiếc khóe mắt có chứng viêm, vô cùng bẩn phá hủy mỹ cảm.
Hắc Miêu rất sợ người lạ, co rúc ở lồng sắt, ánh mắt cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào Miêu Gia lười biếng nằm trên bệ cửa sổ phơi nắng.
Ở bên cạnh nhìn Miêu gia, Chân Bảo vừa mừng vừa sợ.
“Toàn bộ hiệp hội đều là địa bàn của nó, muốn đi đâu thì đi đó.” Mạnh Kế Ninh có chút bất đắc dĩ giải thích.
“Meow...” Nhìn Chân Bảo, Miêu Gia mập mạp đột nhiên linh hoạt mà nhảy xuống, tới đây làm nũng.
Chân bảo chơi cùng nó trong chốc lát, sau đó buông Miêu gia đang an nhàn hưởng thụ ra, qua chăm sóc Hắc Miêu. Mạnh Kế Ninh ở bên cạnh nhìn, hai người kia vừa mới tới bắt mèo, Hắc Miêu xấu nhất, càng không ngừng duỗi móng vuốt kháng cự, trừng mắt đấy, cho nên mới còn dư lại.
“Đi ra, chúng ta tắm rửa đi, tắm xong sẽ đẹp.” Chân Bảo cười dỗ dành tiểu gia hỏa.
Hắc Miêu nhìn chằm chằm vào cô.
Chân Bảo vươn tay vào lồng sắt, Hắc Miêu thăm dò giơ móng vuốt lên, nhưng lúc tay Chân Bảo đụng vào nó, Hắc Miêu liền bất động, ngoan ngoãn để cho Chân Bảo ôm ra, ngược lại là Miêu gia trên mặt đất, ý vị không rõ mà gọi Chân Bảo, tới gần cọ bắp chân, Hắc Miêu cúi đầu nhìn xem, vung móng vuốt đuổi Miêu gia.
Đừng nhìn khổ người nhỏ, ngược lại dũng khí rất lớn, đương nhiên cũng có thể là ỷ có người ôm, cáo mượn oai hùm.
“Trước giúp nó chải lông mèo, bằng không lúc tắm sẽ rồi.” Tắm chó mèo có kỹ xảo, Chân Bảo lần đầu tiên làm, Mạnh Kế Ninh chịu trách nhiệm dạy cô.
Chân Bảo nghiêm túc học, đầu tiên là gỡ một ít bùn khô trên lông Hắc Miêu, mở mới bắt đầu chải lông, chải xong còn phải cắt bỏ móng. Hắc Miêu nằm ở trong chậu trên đùi nhỏ Chân Bảo, biểu hiện đặc biệt nhu thuận, lúc Chân Bảo cắt, nó giống như tò mò, giơ cái đầu lên nhìn.
“Có phải rất thoải mái hay không?” Chân Bảo cúi đầu trêu chọc nó.
Hắc Miêu tránh ra, tựa như muốn ngửi.
Chân Bảo nhắm mắt lại cho nó ngửi, một chút cũng không chê nó chưa tắm rửa.
Mạnh Kế Ninh vừa mới đi ra, vừa tiến đến, vừa vặn nhìn ở trong mắt một màn này, cô gái trẻ tuổi ngồi ở trong ánh mặt trời, có thể trên mặt cô tươi cười ôn nhu, so với ánh mặt trời còn ấm áp hơn, trách không được tính khí Miêu gia lớn, Hắc Miêu quái gở, đều thích cô.
Mạnh Kế Ninh ho khục.
Chân Bảo mở to mắt, vội vàng tiếp tục cắt móng cho Hắc Miêu, lau sạch, tiến độ quá chậm.
Cắt móng tay rồi, rốt cuộc đến tắm rửa, Hắc Miêu nhìn chậu nước, meo meo cự tuyệt vào nước, Chân Bảo ôn nhu rồi lại cường thế, lúc Mạnh Kế Ninh chỉ đạo xuống, triệt triệt để để mà giúp đỡ Hắc Miêu tắm sạch, tắm rửa lau khô lông, lại điểm chút thuốc ở mắt, điiểm xong mới thấy mắt nó như khối thủy tinh.
Tắm rửa Hắc Miêu, bộ lông xoã tung, khóe mắt sạch sẽ, ánh mắt màu xanh rưng rưng, giống như hai khối bảo thạch.
“Chụp tấm hình? Kỷ niệm công tác đầu tiên.” Mạnh Kế Ninh giúp Hắc Miêu đeo số thứ tự, đề nghị.
Chân Bảo rất thích chụp ảnh đấy, cao hứng mà ôm lấy Hắc Miêu, đi đến trước một loạt lồng mèo lại để cho hắn theo.
Mỹ nữ phúc lợi lớn nhất chính là không cố ý tạo hình, tùy tùy tiện tiện chụp ảnh, đều đẹp.
“Mình thêm bạn ở hộp thư, chuyển ảnh cho bạn.” Mạnh Kế Ninh cầm lấy điện thoại đi tới, vô cùng tự nhiên mà nói.
Hai người liền thành bạn bè.
Kế tiếp Hắc Miêu còn đi tuyệt dục, tiêm vắc-xin phòng bệnh, sau đó giao cho hiệp hội tuyên truyền tìm kiếm người nhận nuôi.
Lần nữa nhắc tới tuyệt dục, Chân Bảo nghĩ tới Hắc Đản, ông cụ Phó không đồng ý cho Hắc Đản tuyệt dục, chuyện này vẫn hoãn lại.
Chín giờ tối, Phó Minh Thời đúng giờ điện thoại tới. Rõ ràng là anh chủ động, nhưng trò chuyện một chút liền biến thành Chân Bảo báo cáo anh hằng ngày ở trường học, “hôm nay em tắm rửa cho một con Hắc Miêu, con ngươi của nó đặc biệt xinh đẹp, nó vẫn đặc biệt nghe lời...”
Đại khái là con vật lang thang đầu tiên cô chăm sóc, Chân Bảo thật sự vô cùng ưa thích Hắc Miêu.
“Có thể mang về biệt thự, nuôi cùng Hắc Đản.” Tưởng tượng vẻ mặt cô đáng yêu, Phó Minh Thời cười nhẹ nói.
“A, anh thật sự có thể nuôi?” Chân Bảo đè nén vui sướng hỏi, trước đây, cô cũng không có ý niệm thu dưỡng Hắc Miêu trong đầu, bởi vì ký túc xá không thể nuôi sủng vật, bởi vì biệt thự kia không phải là nhà của cô, cô cũng chỉ là khách mà thôi.
Phó Minh Thời mở Laptop ra, nhìn hình cô tươi đẹp khuôn mặt tươi cười trên màn hình trên, thanh âm anh ôn nhu, “Chỉ cần em thích.”
Chỉ cần cô thích, anh nguyện ý thu lưu mèo lang thang có thể làm cho cô vui vẻ, hoặc bất kỳ động vật nào.
Thanh âm đàn ông trầm thấp như dẫn theo điện, lỗ tai Chân Bảo không hiểu tại sao lại nóng lên, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, cô vẫn do dự nói: “Để em lấy ảnh cho anh xem, anh xem một chút có thích hay không.” Nếu như Phó Minh Thời chỉ là bận tâm tình cảm của cô, quên đi.
“Cũng tốt.” Phó Minh Thời để điện thoại di động xuống, đợi cô.
Chân Bảo gửi tấm hình kia. Chỉ có cái này một tấm, chính cô không nghĩ tới chụp mèo.
Phó Minh Thời vốn chờ mong một Hắc Miêu, không nghĩ tới cô kèm theo bản thân, nhìn cô trong tấm ảnh dáng tươi cười ngọt ngào, Phó Minh Thời suy nghĩ một chút, cố ý không trả lời.
Trong lòng Chân Bảo lo sợ, hỏi anh: Như thế nào? Anh thích không?
Lúc này Phó Minh Thời mới gõ chữ: Chính là nó?
Chân Bảo cúi đầu nhìn, không rõ ý của anh, Phó Minh Thời lại gửi đến: Mèo đẹp, chủ nhân cũng không tệ.
Liên hệ xuôi ngược, Chân Bảo vội vàng giải thích: Em hỏi chính là mèo.
Phó Minh Thời: thích.
Chân Bảo nở nụ cười.
Bên kia Phó Minh Thời nhìn rồi gõ “Người cũng thích”, nhìn thật lâu, mới xóa bỏ, đổi thành: Ngủ ngon.