Em Là Định Mệnh Của Đời Anh - Tiểu Giai Nhân

Chương 21: Chương 21: Chương 20




Phó Minh Thời đi tắm rồi, lên lầu trước để lại má Vương đơn giản xào hai món rau.

Chân Bảo nhàn rỗi không có chuyện gì, đi phòng bếp hỗ trợ, vo gạo nấu cơm.

Phó Minh Thời vừa xuống máy bay, đường đi mệt nhọc hơn phân nửa không có khẩu vị gì, má Vương cố ý bày món cải thìa ngâm chua làm món khai vị, lại hấp một con cá. Cá vừa vào nồi, đã thấy Phó Minh Thời đi ra rồi, má Vương cười nói với Chân Bảo: “Phó tổng bề bộn, tiểu thư nhanh đi trò chuyện với Phó tổng, lần sau chắc phải nghỉ đông mới trở lại được.”

Chân Bảo nấu cơm xong cũng nhàn rỗi, nhưng cô thích xem má Vương xào rau, vì vậy luôn đứng ở đây. Nếu như Phó Minh Thời ra rồi, đương nhiên cô muốn đi cùng Phó Minh Thời, dù sao Phó Minh Thời là vì tiễn cô trở về trường, mới vội vã trở về gấp.

Đi từ phòng bếp ra, thấy Phó Minh Thời ngồi ở trên ghế sa lon, thay một cái áo lông màu đen nghỉ ngơi, dưới chân cũng là giày thể thao. Quần áo rất bình thường, nhưng ngũ quan anh xuất chúng, lại ngồi ở trong phòng khách trang hoàng xa hoa của biệt thự, bưng tách trà thượng phẩm, lúc giơ tay nhấc chân, thấy thế nào đều là tinh anh xuất thân danh môn.

Chỉ là khi Hắc Đản đeo vòng Elizabeth vui vẻ chạy đến bên cạnh anh, Phó Minh Thời cười ôm lấy Hắc Đản kiểm tra tình huống khôi phục của Hắc Đản, khí phách quý phái xung quanh anh đột nhiên không còn nữa, quầng sáng cao không thể chạm người biến mất, cho phép phàm phu tục tử đi tới gần.

“Em đã nói với dì Vương, hai ngày nữa để dì ấy mang Hắc Đản đi kiểm tra.”

Đi đến trước sa lon đối diện Phó Minh Thời, Chân Bảo ngồi xuống bên cạnh nói.

“Có rảnh anh sẽ mang nó đi.” Phó Minh Thời sờ sờ đầu Hắc Đản, giương mắt nhìn cô, “Mấy ngày nay bận quá, một mình em ở lại nơi này, có phải rất buồn bực không?”

Chân Bảo cười, “Không có, có vài bộ phim mới, ở trường học không rảnh để xem, mấy ngày nay em đều xem hết.”

Cô không tim không phổi, Phó Minh Thời nghĩ đến anh ở Quảng Châu mỗi ngày đều nhớ đến cô, ánh mắt trở nên phức tạp lần nữa.

Điện thoại Chân Bảo đột nhiên vang lên, cầm lên nhìn qua, là Cổ Tiểu Ngư.

Chân Bảo thờ dài một tiếng với Phó Minh Thời, đi xa nghe máy.

“Chân Bảo, sao cậu còn chưa về trường? Có phải mỗi ngày đều vui vẻ với bạn trai, vui đến quên cả trời đất rồi không? Hay là anh ấy quá theo sát cậu không nỡ đưa cậu về?” Giọng nói của Cổ Tiểu Ngư vô cùng lớn, câu hỏi bắn liên hồi vang ra từ trong điện thoại, quanh quẩn ở trong phòng khách rộng rãi.

Khóe môi Phó Minh Thời nâng lên.

Chân Bảo vội giải thích: “Tớ còn chưa ăn cơm, ăn xong sẽ trở về.”

Cổ Tiểu Ngư: “Ăn với ai?”

Chân Bảo: ...

Cô vẫn đang do dự có nên nói dối hay không, bên kia bỗng truyền đến tiếng cười gian của Cổ Tiểu Ngư: “Nói với Minh Thời, chăn gối của cậu là tớ giúp phơi nắng, nếu anh ấy thật sự muốn cảm ơn tớ, đưa cho tớ một ly trà sữa là được, ừ, tớ muốn trà sữa vị xoài, cậu dám quên, đừng nghĩ sẽ vào được cửa ký túc xá chúng ta!”

Gần đại học A có hai cửa hàng bán trà sữa, trong đó có một cửa hàng bán i trà sữa vị xoài, là BiddingX Cổ Tiểu Ngư yêu nhất. .

Chân Bảo đều đã quên chuyện phơi nắng chăn màn, bạn cùng phòng tốt như vậy, cô chuẩn bị bỏ tiền ra mua trà sữa mời khách. Sau khi quyết định tham gia kỳ thi Đại Học, Chân Bảo chuẩn bị một quyển sổ, bắt đầu từ kỳ thi Đại Học, Phó Minh Thời chuyên vì cô mà tốn tiền, ví dụ như phiếu cơm hơn một vạn kia, phí giải phẫu Hắc Đản, học phí, cô đều nhớ kỹ, chờ tốt nghiệp kiếm tiền, hợp với số tiền khổng lồ Phó Minh Thời nạp vào thẻ cô mỗi tháng, cô đều sẽ trả cho anh.

Dự tính ban đầu cô đến Bắc Kinh, là vì để ông cụ Phó yên tâm, nhà họ Phó vì cô cung cấp chỗ ngủ nghỉ, vé máy bay, ăn uống, Chân Bảo đều có thể yên tâm thoải mái mà tiếp nhận, nhưng học đại học, là chuyện cô được lợi nhất, Chân Bảo không thể không công tiếp nhận giúp đỡ của Phó Minh Thời.

Cất điện thoại, Chân Bảo làm như không có việc gì trở lại trên ghế sa lon, cười với Phó Minh Thời, “Bạn cùng phòng em, hỏi lúc nào em trở về.”

Phó Minh Thời ừ một tiếng, dường như không nghe thấy Cổ Tiểu Ngư nói.

~

Ăn cơm tối xong, đã hơn tám giơ, Phó Minh Thời lái xe đưa cô về, vì ít xuất hiện, anh đặc biệt lái chiếc xe VW Magotan màu đen. Xe đậu ở gần đại học A, hai người đổi thành đi bộ.

“Sắp tới càng ngày càng lạnh, đi dạo phố với bạn cùng phòng nhớ mua cho mình vài món.” Thấy cô rất tiết kiệm, Phó Minh Thời có chút lo lắng.

“Em biết rõ.” Quần áo là nhu yếu phẩm, Chân Bảo nhất định sẽ mua, cũng không thể mùa thu mùa đông vẫn mặc áo tay ngắn được?

Phó Minh Thời nhìn bàn tay nhỏ bé lộ ra bên ngoài tay áo, lại dời ánh mắt.

Phía trước chính là quán trà sữa rồi, Chân Bảo dừng bước lại, nhỏ giọng khuyên anh: “Về sớm một chút đi.”

“Mời em uống trà sữa.” Phó Minh Thời cười ôm bả vai cô, đi vào bên trong cửa hàng trà sữa.

Chân Bảo phát hiện ra quy luật, mỗi lần Phó Minh Thời đưa đi nơi nào, đều thuận tay ôm cô một cái, vì anh chỉ ôm trong chốc lát, Chân Bảo đặc biệt xoay người nhanh, rời khỏi tay anh, bước vào trong cửa hàng trà sữa trước. Phó Minh Thời cười cười, hai tay cho vào túi, đi ở sau lưng cô.

Chân Bảo gọi một ly trà sữa đậu đỏ.

Phó Minh Thời cũng giống cô, nhìn thực đơn, hỏi cô: “Cổ Tiểu Ngư muốn quả xoài đấy, hai người bạn khác trong phong em thích gì?”

Chân Bảo mới biết anh đều nghe thấy được, mặt nóng lên, đoạt lấy thực đơn nói: “Em tính tiền.”

Phó Minh Thời cũng không tranh với cô, lại đưa tay ra cô ôm đến trước mặt, hơi nâng giọng lên: “Đi hẹn hò, có ai để bạn gái tính tiền chứ?”

Nam phục vụ còn đứng ở trước bàn chờ bọn họ chọn món, thấy đối phương mờ ám. Che lại nở nụ cười, mặt Chân Bảo càng đỏ hơn, tránh cánh tay Phó Minh Thời, nhỏ giọng nói ra vị Tiễn Nhạc Nhạc thích. Tổng cộng năm ly trà sữa, phục vụ hỏi bọn họ có uống ngay không, hôm nay Chân Bảo trở về trường đã đủ trễ rồi, không muốn về trễ, lắc đầu, đều đóng gói tất cả.

Phó Minh Thời cũng đóng gói lại, thanh toán xong, anh cầm lên năm túi trà sữa, kiên trì muốn đưa Chân Bảo đến dưới lầu.

Chân Bảo không có biện pháp.

Lầu ký túc xá có hai cửa có thể đi vào đại sảnh, cửa chính nhiều người, không ai đi qua cửa chính cũng dễ hiểu. Chỗ cửa còn lại là đi vào từ chỗ để xe đạp, bên trong ánh sáng mờ mờ, đi hơn mười giây mới đến cửa hông đại sảnh.

Cửa chính thông đến căn tin, nếu như từ tầng dạy học hoặc bên ngoài đem về, ngược lại đi từ chỗ để xe thì gần hơn.

Bình thường tan học, đám Chân Bảo đều đi từ nơi này, ban ngày trong chỗ để xe vẫn sáng sủa.

Bây giờ trở về, Chân Bảo theo thói quen đi vào chỗ để xe với Phó Minh Thời, bước hai ba mươi bước, chính là cửa hông đại sảnh, ánh đèn sáng ngời từ bên trong chiếu ra.

“Này.” Đi đến nửa đường, Phó Minh Thời bỗng dừng bước lại, đưa trà sữa trong tay cho Chân Bảo.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

Chân Bảo cúi đầu, tay trái cầm hai túi, tay phải lấy thêm hai túi nữa. Chia đều tốt rồi, cô cười ngẩng đầu, muốn chào tạm biệt với Phó Minh Thời, chẳng qua là thấy ngực Phó Minh Thời, anh đột nhiên cất bước tiến lên, tay trái mang theo trà sữa trong tay vòng qua sau lưng cô ôm cô vào trong ngực, tay phải thì lập tức giữ đầu cô.

Chân Bảo vô thức nhắm mắt lại.

Thế giới tối lại, có gì đó đè lên môi cô

Cơ thể cứng ngắc, các túi trà sữa chậm rãi rơi xuống, ngay lúc bốn túi trà sữa chuẩn bị rơi hết, tay của cô nhanh chóng cầm lại. Nhưng cơ thể của cô vẫn cứng ngắc tựa vào trong ngực anh, vẫn bị ép mà ngửa đầu, tâm hoảng ý loạn mà thừa nhận nụ hôn bất thình lình.

Cô nếm được vị Bạc Hà nhàn nhạt, nhớ lại trước khi anh xuống xe đã ăn kẹo cao su, còn hỏi cô có muốn hay không, cô nói không.

“Lạnh quá, tớ...”

“Á, đi đi đi thôi...”

Hai nữ sinh kéo cánh tay nhau đi vào từ bên ngoài, đi vài bước mới nhìn thấy phía trước có một cặp đang hôn nhau. Thấy rõ hôn nhau như thế, hai người vội thay đổi phương hướng, bước nhanh đi ra ngoài. Đi ra một khoảng, hai người nhìn nhau, nhịn không được cười lên, nụ cười nhẹ nhõm thiện ý, có lẽ, cũng mang theo chút hâm mộ.

Nghe được tiếng cười kia, Chân Bảo bối rối mà đẩy ra anh, chạy trốn như tia sét vào đại sảnh, mang theo trà sữa chạy lên trên lầu, một hơi chạy đến lầu ba, cô mới dựa vào trên tường, từng ngụm từng ngụm mà thở. Rất lâu rất lâu, hô hấp dần dần bình tĩnh trở lại, có thể trên môi giống như vẫn còn lưu lại, anh ôn nhu đụng chạm, giống như gió xuân thổi vào tim, giống như lông chim khẽ vuốt ở trên mặt.

Chân Bảo cúi đầu.

Anh thật sự, hôn cô rồi.

Không có bất kỳ báo hiệu nào, vì sao hôn bất ngờ như vậy? Còn bị người nhìn thấy...

Trong hành lang truyền đến tiếng mở cửa, Chân Bảo lấy tay vỗ vỗ vào mặt, nỗ lực quên nụ hôn vừa rồi. Ném nụ hôn ra khỏi đầu, trở về phòng ngủ trước. Vừa gõ cửa, Cổ Tiểu Ngư đã xông ra mở cửa, thấy bốn ly trà sữa trong tay cô, Cổ Tiểu Ngư cười ha ha, quay đầu nói vọng vào bên trong: “Tớ nói rồi mà, Thời đẹp trai sẽ mua bốn ly mà!”

Tiễn Nhạc Nhạc, Phạm Huyên cùng nói lời cám ơn.

Chân Bảo bình thường rất hay xấu hổ, hiện tại mặt xấu hổ đỏ bừng, ba người cùng phòng cũng không suy nghĩ nhiều.

Chân Bảo nỗ lực giả bộ như không xảy ra chuyện gì, quay về chỗ ngồi của mình uống trà sữa, vừa chọc ống hút vào, Phó Minh Thời đã gọi điện thoại đến. Cổ Tiểu Ngư ôm trà sữa đi tới gần, thấy Chân Bảo trực tiếp dập máy, cô ấy trừng to mắt hỏi: “Sao cậu không nghe máy?”

Không đợi Chân Bảo nói chuyện, điện thoại lại tới nữa.

Không muốn gây sự chú ý của đám bạn cùng phòng, Chân Bảo cầm điện thoại đi ra ban công, đóng cửa thủy tinh, nhìn điện thoại, Chân Bảo vẫn dập máy. Trong lòng cô rất sợ, cũng rất loạn, hiện tại nghe, nhất định sẽ lòi ra, hơn nữa, cô còn chưa nghĩ ra phải đối mặt với Phó Minh Thời như thế nào.

“Tinh” một tiếng, có tin nhắn mới.

Chân Bảo tựa ở góc tường, mở màn hình ra.

Phó Minh Thời: Xuống đây.

Chân Bảo nhìn chằm chằm vào hai chữ kia, suy nghĩ thật lâu, mới trả lời: anh đi đi.

Phó Minh Thời đứng ở trong bóng phía sau tầng ký túc xá, thấy tin nhắn, quả nhiên như mình dự đoán, Phó Minh Thời bất đắc dĩ lại đau đầu: Xuống đây, anh có chuyện muốn nói với em.

Chân Bảo không muốn gặp anh: Em sắp đi ngủ rồi.

Phó Minh Thời nhìn tin nhắn đối thoại của hai người, có thể cô nói quá ít, anh không có cách nào căn cứ vào những thứ này phán đoán tâm trạng bây giờ của cô, là thẹn thùng, hay tức giận? Cô đơn thuần bảo thủ như vậy, cài dây an toàn cũng lúng túng xấu hổ, có thể bởi vì anh đánh lén mà vụng trộm khóc hay không?

Phó Minh Thời gọi điện thoại lần nữa.

Chân Bảo tiếp tục từ chối không nghe.

Phó Minh Thời không có cách, đổi thành gửi tin nhắn, “Anh thích em” gõ ba chữ kia, nhưng khi ngón cái chuyển qua vị trí gửi đi, Phó Minh Thời lại dừng lại, nhìn màn hình, xóa bỏ từng chữ. Anh thích cô, từ lúc trên đường quay về Bắc Kinh đã bị đơn thuần và ngây thơ của cô hấp dẫn, lần đầu tiên động lòng, anh không muốn dùng tin nhắn nói cho cô biết.

Ban công trên lầu, trên màn hình nhảy ra một tin nhắn mới: Tức giận?

Chân Bảo không tức giận, vô thức trả lời anh: Không.

Trả lời xong, nhìn tin nhắn trả lời chỉ có một chữ kia, tin nhắn chuẩn bị gửi đi nhưng chỉ một giây sau, Chân Bảo đã lập tức bấm dừng lại!

Bấm dừng thành công, Chân Bảo nhẹ nhàng thở ra. “Không tức giận”, có thể sẽ bị hiểu lầm là vì yêu mến hoặc nguyện ý tiếp nhận, tuy rằng quả thật cô không tức giận, nhưng Chân Bảo không muốn Phó Minh Thời hiểu lầm. Cô, cô cần có thời gian suy nghĩ, hơn nữa, cô còn không biết tại sao Phó Minh Thời hôn cô. Có lẽ, anh, chẳng qua là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh?

Dù sao trước khi Phó Minh Thời giải thích, cô không thể nói bậy.

Dưới lầu, Phó Minh Thời cố gắng lý giải ý nghĩa chữ “không” kia, lại phát hiện một chữ kia biến mất chỉ sau một giây ngắn ngủi, ngay sau đó trên màn hình nhiều thêm một dòng chữ —— “Phượng bảo” xóa tin nhắn kia

Phó Minh Thời nở nụ cười, tại sao có cô gái ngây thơ như vậy?

Vốn phủ nhận tức giận, lại vội xóa, trong lòng của cô đang rất dữ dội. Lộ rõ rõ ràng như thế mà.

Biết rõ cô không ghét nụ hôn kia, anh an tâm.

Nhìn ảnh của cô, Phó Minh Thời hỏi cô: Thật sự muốn anh đi?

Chân Bảo trả lời ngay: Ừ.

Cô da mặt mỏng, Phó Minh Thời lựa chọn thỏa hiệp: Ngày mai anh lại đến nhé?

Chân Bảo cắn môi: Giờ lên lớp của sinh viên năm hai rất nhiều?

Anh đến thật sự quá cần mẫn rồi, không giống sinh viên.

Phó Minh Thời nghĩ lại: Tốt, vậy chủ nhật anh tới tìm em.

Chân Bảo không phản đối nữa.

Phó Minh Thời vuốt nhẹ bờ môi, không muốn lại không thể làm gì: Anh đi đây, em yên tâm học nhé.

Chân Bảo: Ừm.

Phó Minh Thời bấm xem ghi chép cuộc nói chyện phiếm, xem nhiều lần, mới cất điện thoại, mở trà sữa ra, vừa uống vừa đi ra từ trong bóng tối. Khoảng cách lầu ký túc xá hơi xa một chút, Phó Minh Thời nhìn ban công phòng ngủ 307, trong nháy mắt quay người, giống như thấy có người tránh né.

Có lẽ, là cô?

Phó Minh Thời lại nhìn trong chốc lát, vẫn không thấy bóng dáng của cô, lần này đi thật.

Trà sữa đậu đỏ giá rẻ, ngọt thì ngọt, nhưng lại kém xa hương vị của môi cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.