Edit Hoa Trong Tuyết
Chân Bảo đi lên lâu dưới ánh nhìn chăm chú của gì quản lý ký túc xá, đương nhiên là dì ấy không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là trong lòng cô có quỷ nên chột dạ.
“Còn có thể trở về!” Sinh viên đều đi ngủ muộn, Tiền Nhạc Nhạc, Phạm Huyên vẫn còn đang xem phim thần tượng, thấy Chân Bảo đẩy cửa bước vào, Tiền Nhạc Nhạc nói một câu bông đùa.
Chân Bảo rất lúng túng, không trở về, thì có thể đi chỗ nào?
Tiền Nhạc Nhạc lập tức nói sang chuyện khác: “Tớ mua tuyết lê, đặt trên bàn của cậu, hạ hỏa rất tốt.”
“Cảm ơn cậu.” Chân Bảo cười nói, nhẹ nhàng đóng cửa, ngẩng đầu nhìn nhìn, hình như Cổ Tiểu Ngư đang ngủ, thảo nào Tiền Nhạc Nhạc và mọi người đều đeo tai nghe.
Chân Bảo bỏ túi xách xuống, cầm lấy tuyết lê Tiền Nhạc Nhạc cho bước vào phòng vệ sinh.
Ánh đèn sáng tỏ, khuôn mặt nàng trong gương, sắc mặt ửng đỏ, bờ môi, ngoại trừ chỗ phồng rộp, giống như cũng có chút sưng.
Chân Bảo nhẹ nhàng dựa vào cánh cửa, nhắm mắt lại.
Nhà xe tối, mỗi lần Phó Minh Thời hôn cô. Hôn, đều hiện lên rất rõ ràng.
Đầu tiên anh hôn môi cô, cô môi mím thật chặc, anh lại bắt đầu hôn lên trán cô, ánh mắt, cái mũi, gương mặt, dường như mọi thứ thuộc về cô anh đều yêu thích. Hôn đến lỗ tai, làm cô thấy ngứa ngáy, sau đấy anh mới một lần nữa hôn lên môi cô, sau đó lừa gạt cô há miệng, bá đạo cường thế...
“Ngọt.” Hôn xong, anh lầm bầm nói, giọng nói trầm ấm. Âm thanh khàn khàn, nếu như có người ở đây cũng sẽ bị giọng nói này đầu độc, cam tâm tình nguyện giao tính mạng mình ra.
Kết thúc hồi tưởng, Chân Bảo nghiêm túc rửa mặt thật sạch, rửa mặt xong lại rửa tuyết lê.
Sau khi trở lại bàn đọc sách, nhìn thấy có tin nhắn Phó Minh Thời gửi đến, Chân Bảo một bên gặm lê một bên mở ra đọc.
Phó Minh Thời: Không muốn đi.
Trong đầu Chân Bảo liền hiện ra một hình dáng cao gầy đứng lẻ loi trong nhà xe tối tăm, liền nhanh chóng nhắn tin trả lời: Mau về nhà đi, trên đường lái xe chậm một chút.
Khi anh ở bên cạnh, cô sẽ thấy rất khẩn trương, nhưng khi không có mặt anh, Chân Bảo trấn định rất nhiều.
Phó Minh Thời: Em đang làm gì?
Chân Bảo cắn một miếng lê: Ăn lê, Tiền Nhạc Nhạc cho em.
Trong nhà xe ở tầng trệt, màn hình điện thoại di dộng chỉ chiếu sáng được một khi vực, cũng chiếu sáng khuôn mặt tuấn mĩ của chàng trai. Nhìn tin nhắn của vị hôn thê, Phó Minh Thời cười khẽ, ý cười lan đến đáy mắt, nhắn lại cho cô: Anh cũng muốn ăn.
Chân Bảo vừa ăn được nửa quả lê, thấy tin nhắn Phó Minh Thời nói muốn ăn lê, cô ngẩn ngơ sau nhắn lại: Ngày mai bảo dì Vương đi mua.
Phó Minh Thời cười: Muốn ăn cái em đang ăn
Lần đầu tiên Chân Bảo nói chuyện yêu đương, nên không có bất kỳ kinh nghiệm nào, càng nghĩ không ra Phó Minh Thời đang nghĩ gì. Cô nhìn quả lê mới bị cắn mấy miếng nhỏ, rất nghiêm túc hỏi anh: Anh vẫn còn ở nhà để xe?
Trong lòng Phó Minh Thời khẽ động: Em muốn đi xuống?
Chân Bảo: Không có, anh có thể đứng dưới lầu ký túc xá của em, em ném lê xuống cho anh.
Hôn lâu như vậy, chắc là anh khát nước.
Phó Minh Thời mỉm cười, suy nghĩ một chút: Được, em đến trước ban công, anh có thể tiếp lấy.
Chân Bảo cũng cười, để điện thoại di động xuống, mượn dao gọt trái cây của Tiền Nhạc Nhạc. Tiền Nhạc Nhạc đang chăm chú nhìn màng hình, để cho cô tự đến lấy, trước tiên Chân Bảo rửa dao gọt trái cây, lại cắt đi phần mình đã cắn qua, sau đó một tay cầm điện thoại, tay còn lại mang quả lê còn hơn nửa đi ra ban công.
Bên ngoài có đèn đường, Phó Minh Thời đã đứng bên dưới, ngửa đầu nhìn lên.
Tuy rằng cách vài mét, Chân Bảo vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
Phó Minh Thời cất điện thoại, nhìn về phía cô làm ra động tác chờ chụp lê.
Chân Bảo cười, nhắm kỹ khoản cách, nhẹ nhàng ném xuống.
Phó Minh Thời lui về sau hai bước, đón lấy rất dễ dàng.
Chân Bảo nhẹ nhàng thở ra, tựa vào lan cang nhìn anh.
Phó Minh Thời ăn một miếng, lại gọi điện thoại cho cô: “Rất ngọt.”
Chân Bảo lùi về phía sau, đi đến nơi anh không thấy, “Đi nhanh đi.”
Phó Minh Thời nhìn lên ban công: “Cho anh nhìn một chút, anh sẽ đi ngay.”
Lời tâm tình ôn nhu như vậy. Mê muội, lỗ tai Chân Bảo ngứa ngứa, trước khi chấm dứt nói chuyện, cúi đầu nhăn nhó trong chốc lát, mới chậm chạp bước về phía ban công. Ngọn đèn trong phòng chiếu ra, làm cho áo len màu lam nhạt trên người cô giống như biến thành màu trắng, đại não không kịp suy nghĩ, không nhìn rõ gương mặt ngọt ngào.
Phó Minh Thời yên lặng nhìn, trong khoảnh khắc một cái chớp mắt, muốn bảo cô nhảy xuống, anh sẽ đỡ ở bên dưới.
Chân Bảo cho anh nhìn thỏa mắt, thấy Phó Minh Thời vẫn không chịu đi, cô nhẫn tâm phất tay về phía anh, một lần nữa lui vào bên trong.
Vị hôn thê đã đi vào, Phó Minh Thời tiếp tục đứng thêm vài phút, mới chậm rãi quay người, vừa ăn lê, đi về phía cổng trường.
Chân Bảo không nhúc nhích, rất nhanh liền nhìn thấy trên đường, xuất hiện bóng lưng cao lớn cô độc của Phó Minh Thời. Cô cứ đúng như vậy nhìn anh, nhìn thấy Phó Minh Thời quay đầu lại, sau đó, rốt cuộc cũng đi khỏi tầm mắt của cô.
Gió thu thật lạnh, nhưng trong lòng cô, rất ấm, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương, nhưng nó cứ đến tự nhiên như vậy.
Một người ngọt đã đủ rồi, Chân Bảo quay người, vừa quay đầu lại, thấy Cổ Tiểu Ngư đang leo cầu thang đi xuống giường, Tiền Nhạc chỉ cô nửa trái lê đang đặt trên bàn không biết đang nói gì. Chân Bảo quyết định bước vào, Tiền Nhạc lập tức thẩm vấn: “Nửa trái tuyết lê đâu rồi? Đưa cho Minh Thời nhà cậu rồi hả?”
Mỗi ngày Chân Bảo đều bị các cô trêu ghẹo, từ từ suy nghĩ ra biện pháp đối phó, không thừa nhận cũng không phủ nhận, cúi đầu cười.
“Tớ ngủ tiếp đây! Tại sao tớ lại thức dậy a, nếu biết thức dậy sẽ bị hành hạ như vậy, tớ thà bị nghẹn đến sáng hôm sau!” Cổ Tiểu Ngư tóc tai bù xù, xông lại lung lay vai của Chân Bảo, sau lại kêu a a đi vào phòng vệ sinh giải quyết vấn đề cấp bách, đóng cửa lại vẫn còn hò hét, “Cũng chỉ là một trái lê! Ngày mai tự mình đi mua!”
Chân Bảo sợ nàng đi ra còn muốn náo loạn, nhanh chóng bò lên giường
Trước khi ngủ, nhận được tin nhắn của Phó Minh Thời: Ngủ ngon, ngày mai gặp.
Vốn Chân Bảo đã cảm thấy mệt, thế nhưng nhìn chằm chằm vào ba chữ “ngày mai gặp” kia, cô bống nhiên tỉnh ngủ, lập tức nhắn lại cho anh: Chủ nhật đi?
Phó Minh Thời: Chiều ngày mai không có việc bận... yên tâm, ngày mai không hôn.
Chân Bảo bỏ điện thoại sang một bên, chậm rãi xoay người, xoay mặt vào vách tường, gương mặt khẩn trương đỏ rần.
~
Buổi sáng Chân Bảo vẫn có lớp học, tan học cô đi ra cùng ba bạn chung phòng, đi ra hành lang phòng học, Chân Bảo kéo cánh tay Cổ Tiểu Ngư nói chuyện, tiền Nhạc đi bên cạnh vỗ vai cô một cái, “Chân Bảo, kia có phải Minh Thời nhà cậu hay không?”
Chân Bảo giật mình, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy dáng người cao lớn của Phó Minh Thời đứng cạnh xe đạp, mặc một cái áo khoát màu trắng, trên mặt lạnh nhạt. có lẽ là do xung quanh ồn ào, anh giống như tùy ý nghiên đầu nhìn ra, ánh mắt rất nhanh lướt qua mấy người, đảo mắt đã nhìn thấy cô.
Chân Bảo thấy anh nở nụ cười, như băng tuyết đầu xuân tan rã, so với một Phó Minh Thời lần đầu tiên cô nhìn thấy ở quê, tưởng như là hai người.
“Chậc chậc chậc, có bạn trai thật là tốt nha, tối hôm qua ăn của cậu nửa trái tuyết lê, hôm nay lại mang đến vài cân!” Cổ Tiểu Ngư buông cánh tay Chân Bảo ra, quay sang ôm Tiền Nhạc Nhạc, mặt làm ra vẻ hâm mộ ghen tị.
Trong tay Phó Minh Thời, đúng là ôm một túi lê!
Sau lưng đều là bạn học cùng lớp, Chân Bảo chậm rãi bước về phía Phó Minh Thời. Lúc mới khai giảng, Phó Minh Thời đã lấy thời khóa biểu của cô, có thể tìm tới đây cũng không kỳ quái.
Tối hôm qua hôn lâu như vậy, còn có hôn lưỡi, hiện tại gặp lại, Chân Bảo cứ cúi đầu, “Tại sao bây giờ anh đã đến?” Cô còn tưởng chạng vạng tối anh mới đến, dù sao buổi chiều Phó Minh Thời vẫn phải đi làm.
“Ăn cơm trưa cùng em.” Phó Minh Thời cúi đầu nhìn khóe miệng cô, thấy bong bóng trên miệng tan đi rất nhiều, khẽ cười nói: “Xem ra tuyết lê giải nhiệt rất tốt.”
Chân Bảo nhẹ nhàng trừng mắt liếc anh một cái.
Phó Minh Thời bỏ tuyết lê vào giỏ xe, cưỡi xe chở cô đến lầu ký túc xá.
Một màng này không chỉ có Tiền Nhạc Nhạc, Phùng Nguyệt và các sinh viên năm nhất thấy được, về sau sinh viên năm hai đi ra khỏi lớp, cũng thu hết vào mắt. Mạnh Kế Ninh biết rõ sáng hôm nay Chân Bảo có lớp học, sau khi tan học anh ta vội vàng lao ra khỏi lớp, hy vọng lúc xuống lầu có thể tình cờ gặp, lại không nghĩ mình vội vàng đuổi theo đến hành lang phòng học, lại chứng kiến cảnh tình cảm của Chân Bảo và bạn trai.
Nếu như một người nữ sinh thích anh chỉ vì anh có tiền, chắc chắn Mạnh Kế Ninh sẽ không chấp nhận. Nhưng nếu như anh thích một nữ sinh, mà anh chỉ có gia thế là hơn được bạn trai của cô ấy, Mạnh Kế Ninh rất muốn dùng điểm này để đoạt lại cô.
Bởi vì ánh mắt chỉ lo nhìn theo đôi tình nhân kia, nên Mạnh Kế Ninh không cẩn thận va vào một người.
“Thực xin lỗi...” Anh ta vội vàng thu hồi ánh mắt, vừa xin lỗi, ngoài ý muốn phát hiện, người anh đụng trúng là người quen.
“Thật khéo, cậu cũng học khu này?” Phùng Nguyệt vui mừng hỏi.
Mạnh Kế Ninh gật đầu cười.
Phùng Nguyệt thấy anh đi một mình, vô cùng tự nhiên đứng lại bắc chuyện với anh, thuận đường cùng đi đến nhà ăn, “Bạn trai Chân Bảo vừa lại đây đón cậu ấy, cậu nhìn thấy không? Bạn trai của cậu ấy thật tốt, cách hai ngày qua một lần, nhưng Chân Bảo xinh như vậy, nếu là tớ cũng sẽ rất khẩn trương, sợ người khác đoạt mất cô ấy.”
Mạnh Kế Ninh cười mà không nói. Đổi lại nếu cậu là bạn trai Chân Bảo, cũng sẽ đối xử tốt.với Chân Bảo.
~
Phó Minh Thời nói được thì làm được, giữa trưa khi cùng Chân Bảo ăn cơm xong, không có động tay chân.
Chân Bảo trở về phòng ngủ, chia cho mỗi người trong phòng một trái tuyết lê.
Bốn người vừa ăn lê vừa nói chuyện phiếm, điện thoại Chân Bảo vang lên, cầm lấy nhìn sang, lại là Mạnh Kế Ninh.
Chân Bảo nghe điện thoại ngay trong phòng ngủ.
“Tớ tổ chức họp mặt đồng hương, thứ bảy cùng đi bờ sông chơi, cậu có rảnh không? Tớ mời khách, các cậu chỉ cần đến chơi là được.” Trong điện thoại, giọng nói của Mạnh Kế Ninh nghe rất nhẹ.
Đối với việc họp đồng hương Chân Bảo cũng cảm thấy hứng thú, nhưng nghe là Mạnh Kế Ninh mời khách, liền từ chối, “Không được rồi, ngày ấy tớ bận việc...”
“Có hẹn với Minh Thời?” Mạnh Kế Ninh cười cắt ngang lời cô nói, “Có thể mang theo người nhà, khó khi có dịp đồng hương tụ họp, cùng đi đi. Cậu suy nghĩ một chút, tớ báo tin cho Phùng Nguyệt.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
“Ai gọi có việc già hả?” Cổ Tiểu Ngư hiếu kỳ hỏi.
Chân Bảo ăn ngay nói thật.
Cổ Tiểu Ngư vốn dĩ ngi ngờ Mạnh Kế Ninh có ý với Chân Bảo, bây giờ nghe nói họp đồng hương, liền khuyến khích nói: “Vậy đi chơi đi, đều là đồng hương, hơn nữa còn có người mời khách, nhớ kỹ lúc đi bảo Minh Thời đi cùng.”
Chân Bảo vẫn đang do dự, thì nghe tiếng Phùng Nguyệt nói ngoài cửa.
Chân Bảo đi mở cửa.
Phùng Nguyệt hưng phấn ôm lấy cô: “Mạnh Kế Ninh cũng điện thoại cho cậu đúng không? Chân bảo đi đi, chúng ta có thể làm quen nhiều bạn!” Mạnh Kế Ninh nói không có nhiều nữ sinh, hy vọng cô khuyên Chân Bảo đi cùng, Phùng Nguyệt đoán được người Mạnh Kế Ninh muốn mời đi nhất là Chân Bảo, mới nghe đã thấy không vui, nhưng nghe Mạnh Kế Ninh để Chân Bảo có thể mang bạn trai đi, Phùng Nguyệt liền vui vẻ đồng ý, đến lúc đấy cho cô và bạn trai tình cảm trước mặt mọi người, không lo Mạnh Kế Ninh sẽ không từ bỏ ý định.
Phùng Nguyệt khuyên nhiệt tình, Chân Bảo không thể cự tuyệt, lấy Phó Minh Thời ra làm bia đỡ đạn, “Để tớ hỏi anh ấy đã.”
“Được, vậy cậu hỏi ngay bây giờ đi.” Phùng Nguyệt giật dây nói, nếu mà bạn trai Chân Bảo không chấp nhận, cô còn ở bên cạnh khuyên nhủ.
Cô thúc dục gấp, Chân Bảo đành phải ra ngoài ban công gọi điện.
Phó Minh Thời vẫn đang trên đường trở về công ty, nhìn thấy là điện thoại của Chân Bảo, lập tức nhận. Biết Mạnh Kế Ninh muốn mời đi chơi ở bờ sông, hơn nữa còn muốn bao chi phí ăn ở, Phó Minh Thời cười ý vị: “Nếu là họp đồng hương, vậy cùng đi cũng được, em báo cho anh thời gian, thứ bảy anh sẽ đến đi với mọi người.”
Chân Bảo cảm nhận được, tâm trạng của Phó Minh Thời, hình như không tốt.
Phó Minh Thời đồng ý đi chơi, Chân Bảo để điện thoại di động xuống, nhìn Phùng Nguyệt gật gật đầu.
Phùng Nguyệt vui vẻ rời đi, cầm theo hai trái tuyết lê Chân Bảo cho cô.
Sau khi Phùng Nguyệt đi vài phút, Mạnh Kế Ninh điện thoại tới xác nhận tin tức, có được sự đồng ý của Chân Bảo, khóe môi Mạnh Kế Ninh vểnh lên..., lúc này mới lên mạng chọn lựa địa điểm, khách sạn, một bên liên hệ với các bạn học. Đến buổi tối, mọi thứ đều làm xong, Mạnh Kế Ninh làm một bản lịch trình, chia cho mọi người.
Chân Bảo ấn mở hình ảnh, xem qua một lần, sau đấy nhắn cho Phó Minh Thời thời gian.
Đang lúc Phó Minh Thời uống cafe, nhìn thấy lịch trình, anh không hiểu sao,lại có chút chờ mong.