Editor: Maria Nyoko
Phía trước suối nước nóng là vòi sen, ao bên này có phòng tắm riêng biệt, Chân Bảo theo các bước Phó Minh Thời dạy cẩn thận tắm qua một lần, thay áo tắm, bên ngoài lại bọc áo tắm kỹ lưỡng, đi chân trần đến trước cửa phòng tắm, vụng trộm nhìn qua. Trong hồ không có người, phòng tắm sát vách truyền ra tiếng nước, Phó Minh Thời vẫn còn tắm.
Chân Bảo thở nhẹ một hơi, nắm chặt thời gian đi đến bên cạnh ao, quay đầu lại liếc mắt nhìn, lúc này mới cởi áo ngoài đặt trên ghế nằm, như trộm xuống nước. Không tâm tình cảm thụ khác biệt của suối nước nóng cùng nước ấm bình thường, Chân Bảo một lòng đi đến chỗ giữa ao nhỏ.
Phó Minh Thời từ phòng tắm đi ra, vừa mới bắt gặp bóng lưng vị hôn thê leo lên ao nhỏ, hai tay chống mặt bàn như leo tường, một chân nâng cao. Động tác trẻ con, nhưng cô không phải là con nít, một đôi cặp đùi đẹp thon dài cân xứng, hiện ra óng ánh xanh ngọc.
Phó Minh Thời còn không nhìn đủ, rốt cuộc Chân Bảo thành công bò vào, lưng tựa vách tường bờ vai ngâm vào suối nước nóng, cảm thấy che giấu tốt rồi, lại quay đầu lại, thấy bóng dáng cao gầy mặc quần đùi bên cạnh ao, Chân Bảo giống như bị phỏng quay lại, tim đập nhanh đến cực hạn.
Cô yên tĩnh, rất nhanh nghe thấy âm thanh Phó Minh Thời vào nước, tiếng nước kia rất nhỏ, đến càng gần cô.
Chân Bảo lại càng chìm trong nước, cúi đầu nhìn, áo tắm ướt đẫm dán trên thân thể, không biểu lộ, nhưng đường cong nhìn không sót gì.
Chân Bảo đã hối hận.
“Cảm giác như thế nào?” Phó Minh Thời đứng ở sau lưng Chân Bảo, mắt nhìn phần gáy vị hôn thê phiếm hồng, anh chuyển thân, đưa lưng về phía Chân Bảo hỏi.
Chân Bảo cúi đầu dạ.
Thanh âm Phó Minh Thời bình tĩnh, “Vậy là tốt rồi, trước ngâm mười lăm phút, xong nghỉ một lát.”
Nói xong rồi bơi đi, không muốn cho cô áp lực lớn.
Chân Bảo nhắm mắt lại, không biết qua bao lâu, người mới bình tĩnh trở lại.
“Chân Bảo, đã đến giờ rồi.” Suối nước nóng không thích hợp ngâm quá lâu, Phó Minh Thời đến bên cạnh ao, giương giọng hô Chân Bảo.
Chân Bảo không có cách nào trốn, kiên trì leo ra ao nhỏ, một mắt cũng không nhìn Phó Minh Thời bên kia, bịt tai mà đi trộm chuông, dường như cô không nhìn Phó Minh Thời, Phó Minh Thời không thấy cô.
Leo ra ao nhỏ, Chân Bảo rời xa vị trí Phó Minh Thời, có thể nhanh đến bên cạnh ao, vừa nhấc mắt, chỉ thấy Phó Minh Thời đứng trước mặt đối diện cô.
Phát hiện bóng dáng anh, Chân Bảo lập tức cúi đầu, nhưng cô đã thấy được một phần, trong đầu tất cả đều là hai chân lớn dài của Phó Minh Thời.
Cô đỏ mặt tới mang tai.
“Anh đỡ em đi lên.” Phó Minh Thời xoay người, đưa tay cho cô.
Chân Bảo chỉ dám nhìn đầu gối anh phía dưới, nhắm mắt lại đưa tay ra.
Phó Minh Thời giống xách con gà con, nhẹ nhõm túm cô lên bờ.
“Em về phòng trước.” Chân Bảo không muốn ngâm, một bên tránh tay một bên quay đầu nói.
Phó Minh Thời bất đắc dĩ cười: “Thời gian quá ngắn, không có tác dụng.”
Chân Bảo vẫn kiên trì.
“Sợ anh?” Nhìn cô đỏ mặt, mắt Phó Minh Thời chuyển màu tối.
Chân Bảo lắc đầu.
Phó Minh Thời không tin, “Nếu như không sợ, vì cái gì mắt cũng không dám nhìn anh?” Anh hy vọng cô quen sớm chút, thói quen mới có thể càng tự nhiên chung sống. Sau khi xoay cằm Chân Bảo qua, Phó Minh Thời cúi đầu hôn mi tâm cô, “Nhìn anh, nhìn xong rồi anh để em đi lên.”
Phòng ngủ cũng có thể ngâm nước nóng, anh cố ý không nói cho cô biết.
Chân Bảo run rẩy mà mở to mắt, đối diện là ngực Phó Minh Thời, trắng nõn rắn chắc. Bên tai ma xui quỷ khiến vang lên câu hỏi cô Phó Minh Thời có cơ bụng hay không, Chân Bảo giống như đột nhiên không quản được ánh mắt, ánh mắt một chút dời xuống,...
Ngay lúc Chân Bảo vẫn muốn nhìn một chút Phó Minh Thời có cơ bụng hay không, trước khi cơ bụng xâm nhập mắt cô, là quần bơi màu đen rộng thùng thình của Phó Minh Thời, nhưng cái quần có một chỗ cũng không rộng thùng thình, giống như, giống như ẩn giấu một cái bánh mì dài cách thức tiêu chuẩn!
Ý thức được đó là cái gì, toàn bộ người Chân Bảo đều muốn nổ, vừa muốn chạy đi, dưới mũi bỗng nhiên nóng lên.
Phó Minh Thời biết rõ cô đang nhìn anh, cảm giác bị cô nhìn chăm chú lại khiến anh hưng phấn không hiểu, chính là muốn nhìn Chân Bảo phản ứng gì, cúi đầu, đã thấy vị hôn thê chảy máu mũi. Tuôn, một đôi mắt to bối rối mất định hướng mà nhìn qua anh.
“Không có tiền đồ.” Phó Minh Thời thấp giọng nói, nói xong ôm lấy Chân Bảo, mang cô đi phòng tắm xử lý.
Chân Bảo bụm lấy cái mũi, trong nội tâm đặc biệt lúng túng.
Dựa theo kịch truyền hình, bình thường đều là đàn ông rình coi phụ nữ tắm. Tắm, lòng mang ý xấu mới có thể chảy máu mũi, hiện tại cô chảy máu mũi, Phó Minh Thời có thể cho rằng cô sắc hay không. Nữ? Chân Bảo không cảm giác mình sắc, Phó Minh Thời như vậy... Có tiền vốn, cô sợ hãi vẫn không kịp, làm sao có thể gặp sắc?
~
Máu mũi đã ngừng lại, Phó Minh Thời không dám chọc Chân Bảo, đưa người trở về phòng, lại để cho Chân Bảo yên lặng một chút.
Chân Bảo không an tĩnh được, vô luận trợn tròn mắt hay là nhắm mắt lại, dù sao vẫn là nhịn không được nghĩ đến một màn kia.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn trực diện nam nhân đặc thù, kinh tâm động phách.
Buổi tối ăn cơm, Chân Bảo không dám nhìn Phó Minh Thời.
Phó Minh Thời trong chốc lát liếc nhìn cô một cái, chậm rãi phát giác không đúng. Buổi chiều anh cho rằng Chân Bảo nhìn cơ bụng anh kích động chảy máu mũi, nhưng bây giờ nhìn phản ứng Chân Bảo, chỉ cơ bụng có lẽ không có di chứng mãnh liệt như vậy, chẳng lẽ, Chân Bảo còn nhìn cái khác?
Nói như vậy, anh có thể chấp nhận cô thẹn thùng nhiều ngày
Vừa nghĩ như vậy, điện thoại Chân Bảo đổ chuông.
Phó Minh Thời để đũa xuống, nhìn cô.
Chân Bảo đi đến ghế sô pha bên kia, nhặt điện thoại lên, nghe trước rốt cuộc liếc nhìn Phó Minh Thời, “Là ông nội Phó.”
Phó Minh Thời bỗng nhiên nổi lên dự cảm không tốt.
“Phượng Bảo nghỉ đông rồi hả? Tới đây ở vài ngày cùng với ông nội đi, ông nhớ con, bên này ấm áp.”
Biệt thự Houston, ông cụ Phó cười híp mắt nói.
Chân Bảo vừa muốn đáp ứng, nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn Phó Minh Thời.
Phó Minh Thời nhíu mày, im ắng hỏi thăm.
Chân Bảo đành phải kéo dài thời gian, hiếu kỳ hỏi: “Ông nội ở bên kia mừng năm mới?”
Ông cụ Phó: “Đúng vậy, bác sỹ nói hiện tại ta không thể ngồi đường dài, Phượng Bảo đến bên này mừng năm mới đi, Minh Thời cũng tới.”
Chân Bảo ngẩng đầu, nhìn Phó Minh Thời đi đến bên cạnh cô.
Phó Minh Thời tiếp điện thoại. Ông cụ Phó nghe là cháu trai, giọng điệu lập tức thay đổi: “Con mỗi ngày bề bộn công việc, Phượng Bảo ở nhà con cũng không có thời gian ở cùng, nó một người đợi nhiều sẽ nhàm chán? Phượng Bảo hiếu thuận, khẳng định nguyện ý tới đây, con dám ngăn trở thử xem.”
“Con hỏi cô ấy một chút, thương lượng tốt rồi báo với ông.” Cuộc hẹn bị cắt đứt, Phó Minh Thìời không có bất cứ lưu luyến gì mà chấm dứt trò chuyện.
Anh quay người, đưa di động trả lại cho Chân Bảo.
“Muốn đi sao?” Trở lại bên cạnh bàn ăn, Phó Minh Thời chậm rãi mà dùng cơm, dường như Chân Bảo trả lời thế nào đều không sao.
Chân Bảo muốn đi. Nghỉ đông có tầm một tháng, mỗi ngày một chỗ cùng Phó Minh Thời, Chân Bảo sợ sẽ tiếp tục xuất hiện sự tình chảy máu mũi, đi cùng ông cụ phó, cô rất nhẹ nhàng. Nhưng Chân Bảo không có ngốc như vậy, cẩn thận hỏi Phó Minh Thời: “Anh nghĩ như thế nào?”
Phó Minh Thời ngẩng đầu, nhìn thẳng cô nói: “Lần trước gặp mặt là nửa tháng trước, hôm nay vừa nghỉ, em liền muốn đi tìm ông cụ?”
Chân Bảo đã hiểu, cúi đầu nhìn điện thoại, nhỏ giọng nói: “Em xuất phát muộn vài ngày.”
Phó Minh Thời không có đáp lời.
Sau khi ăn xong Phó Minh Thời đề nghị ở phòng khách xem tivi, Chân Bảo liền ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon chờ.
Phó Minh Thời chọn xong tiết mục, ngồi bên người cô.
Chân Bảo tận lực xem nhẹ cảm giác áp bách người đàn ông bên kia truyền tới, chuyên tâm nhìn chằm chằm vào màn hình tinh thể lỏng, rất nhanh liền phát hiện đây là chương trình nhảy cầu của nam. Chân Bảo không hiểu cách châm điểm chuyên nghiệp, cô chỉ biết nhìn vận động viên trên không trung động tác cùng bọt nước, động tác đẹp mắt bọt nước nhỏ, khẳng định sẽ cao điểm.
Phía trước mấy động viên sau khi kết thúc, mới lên sân khấu chính là vận động viên người Nga, thân thể thon dài, cơ bắp to lớn cũng không khoa trương, một đôi mắt xanh giống như hồ nước trong sạch. Màn ảnh gần hơn, thấy rõ đối phương không thua đại minh tinh tuấn mỹ, Chân Bảo kìm lòng không được “Oa”, không có phát ra âm thanh, trong lòng tán thưởng.
Nhưng miệng cô mở ra.
Phó Minh Thời quét về phía màn hình, đối với người Nga đẹp trai cũng không hứng thú, lưng tựa ghế sô pha thản nhiên nói: “Anh nghĩ em không dám nhìn đàn ông mặc đồ tắm.”
Chân Bảo cứng đờ, lại nhìn trai đẹp mặc áo tắm trên màn hình, rốt cuộc hiểu rõ tại sao Phó Minh Thời phải xem thế vận hội Olimpic rồi, vốn dĩ chờ cô chỗ này. Có thể xem tivi cùng nhìn người thật giống nhau sao? Cô vẫn cùng đám cùng phòng ghé vào cùng xem qua người khác hôn nhau đùa giỡn, nhưng dù nhìn nhiều hơn nữa, mỗi lần Phó Minh Thời hôn cô, cô đều xấu hổ.
Nếu như anh không thích, Chân Bảo quay đầu không nhìn.
Phó Minh Thời nhìn xem cô, thay đổi kênh điện ảnh tình yêu Hollywood.
Chân Bảo lần nữa nhìn màn hình, nhưng lần này cô có đề phòng rồi, mỗi lần nam chính anh tuấn đi ra, Chân Bảo đều nhấp nhanh bờ môi, kiên quyết không lộ ra dấu vết cái mê trai gì, cho dù nhân vật nam chính thật sự rất tuấn tú, đặc biệt là lúc anh cùng với nữ nhân vật chính mặt đối mặt khiêu vũ, thần thái khiêu khích trong mắt, quả thực mê chết người.
Nhân vật nữ chính quả nhiên bị mê chặt rồi, cười vui đi theo nhân vật nam chính chạy đến một phòng nhỏ vắng vẻ, bắt đầu cởi quần áo.
Chân Bảo lúng túng, loại phim này, không thích hợp xem cùng bạn trai.
“Em đi lấy nước...”
Chân Bảo tránh đi trong chốc lát, có thể cái rắm. Cô mới rời khỏi ghế sô pha, cánh tay đột nhiên bị người nắm lấy, sau một khắc ngã trên đùiPhó Minh Thời. Chân Bảo rất sợ, trên TV nam nữ chủ đã bắt đầu rồi. Âm nhạc làm cho cô tim đập nhanh hơn, cô muốn đẩy anh, Phó Minh Thời rồi lại áp cô đến khuỷu tay, Chân Bảo mở to mắt, chứng kiến khuôn mặt tuấn tú của Phó Minh Thời tới gần.
Anh nhìn cô rồi, nhưng anh không dừng lại, vẫn hôn lên, so với bão tố lại ôn nhu, so với mưa phùn lâm râm lại vội vàng.
Chân Bảo nắm chặt cánh tay anh, xấu hổ đáp lại, rồi lại cũng không cự tuyệt.
Hôn, Phó Minh Thời chậm rãi lật lại, từng chút áp đảo cô trên ghế sa lon, thừa cơ bắt lấy điều khiển tắt tivi. Phim kết thúc, rồi anh lại kích thích Chân Bảo. Kích thích đùa giỡn, không có động thủ kéo quần áo cô, lần nữa nhắc nhở vị hôn thê, anh là nam nhân kiêu ngạo.
Chân Bảo sợ choáng váng, lần thứ nhất, lần đầu tiên Phó Minh Thời như vậy không che giấu...
Chân Bảo nỗ lực trốn bên trong ghế sô pha.
Phó Minh Thời động theo cùng cô, lúc tại Chân Bảo lo lắng anh muốn động thật sự, Phó Minh Thời bỗng nhiên lưu luyến rời cổ cô, bờ môi kề bên tai phải cô hỏi: “Tại sao phải chảy máu mũi?” Thanh âm giống như lọc qua từ trong nước, lại thấp lại khàn, mang theo lực từ làm cho người sa vào.
Anh nhắc lại sự tình mất mặt, Chân Bảo quẫn bách mà che mặt.
Phó Minh Thời cười hôn tay cô, “Vì sao dám nhìn vận động viên, không dám nhìn anh?”
“Anh đừng nói nữa...” Chân Bảo trở tay che miệng anh, không cho phép anh biết rõ còn cố hỏi.
Phó Minh Thời nắm lấy tay cô, một ngón tay một ngón tay mà hôn, tròng mắt đen nhánh như vô biên vô hạn, một mực trói buộc cô, không để cho cô lảng tránh.
Chân Bảo nhìn ngây người, nam nhân trên người cô, so với cô đại minh tinh đều tuấn tú hơn.
“Đi thay áo tắm, anh dạy em bơi lội.”
Phó Minh Thời đột nhiên buông Chân Bảo ra, đi nhanh đến phòng của anh.
Chân Bảo phát ngốc một lát, nghĩ đến Phó Minh Thời dùng vận động viên nhảy cầu trêu chọc cô mà nói, cô sờ sờ mặt, nghe lời mà đi thay áo tắm. Cái áo tắm đã bị anh thấy, cô cũng đã gặp anh, không có gì phải che lại, khó được lúc đi ngâm suối nước nóng, cùng anh không công lãng phí, không bằng tiếp nhận ý tốt của Phó Minh Thời, hai người nghỉ phép cùng một chỗ.
Tắm vòi sen đổi áo tắm, mười lăm phút sau, Chân Bảo mới bọc lấy áo tắm đi vào suối nước nóng. Phó Minh Thời chưa có tới đây, Chân Bảo xuống nước trước, chỉ ở bên cạnh đợi, đại khái năm phút đồng hồ sau, nghe được tiếng bước chân Phó Minh Thời. thân thể Chân Bảo chìm xuống, quay đầu, chỉ thấy Phó Minh Thời chỉ mặc quần bơi đi tới, eo rộng chân dài mảnh, khuôn mặt... Cùng bình thường, có chút màu hồng.
Chân Bảo thu hồi ánh mắt.
Phó Minh Thời xuống nước từ bên cô, thái độ chuyên nghiệp mà dạy cô bơi lội, thân thể đụng chạm, tia lửa cùng nước suối ấm áp tồn tại. Hơn 10' sau, Phó Minh Thời kéo Chân Bảo lên, bước đi đến bên cạnh nghỉ ngơi, đặt Chân Bảo ở trên ghế sa lon hôn, gió táp mưa rào.
Một giờ về sau, Chân Bảo đỏ mặt trốn trở về phòng, đi đến trước gương kiểm tra, phía dưới xương quai xanh, đầu vai, cánh tay, bắp chân, thậm chí mu bàn chân, Phó Minh Thời đều lưu lại dấu vết. Người đàn ông này, quả thực xem cô trở thành cây vải rồi, lật qua lật lại nhấm nháp.
Trước mắt hiển hiện lồng ngực Phó Minh Thời đầy mồ hôi, ánh mắt anh trầm trầm, Chân Bảo nhanh chóng tắt đèn chui vào chăn, bắt buộc bản thân bỏ qua những cái kiều diễm đấy, dụ dỗ. Người trầm luân. Nhưng qua một chút, Chân Bảo không hề buồn ngủ, càng muốn quên càng khó quên mất, Phó Minh Thời, so với tiền của anh càng làm cho người khó có thể cự tuyệt.
Vén chăn lên, Chân Bảo nắm ly lên, uống một hơi hơn phân nửa ly nước.
~
Phó Minh Thời không muốn thả Chân Bảo đi, nhưng hành trình gần nhất của anh quá kín, hoàn toàn chính xác không có bao nhiêu thời gian cùng Chân Bảo.
Nghỉ đông ngày thứ năm, Phó Minh Thời tiễn Chân Bảo lên máy bay.
“Đến gọi điện thoại cho anh.” Phó Minh Thời nắm chặt tay cô, không nỡ buông ra.
Ly biệt phía trước, Chân Bảo cũng không nỡ bỏ anh, nhưng đã đến giờ xuất phát rồi, cô chỉ có thể nhìn Phó Minh Thời đi ra ngoài, đi xuống cái cửa lúc trước anh đi thành C đón cô lúc ngồi máy bay tư nhân. Một hồi lắc lư, máy bay bay lên không, Chân Bảo tiến đến cửa sổ phía trước, nhìn lại, nhìn không thấy bóng dáng quen thuộc.
Ngày hôm sau, máy bay đáp xuống sân bay Houston, bên này ánh nắng tươi sáng, nhiệt độ không khác lắm cùng quê quán Chân Bảo bên kia.
Ông cụ Phó phái quản gia tới đón cô, Chân Bảo biết.
“Chân Bảo?”
Người ngoại quốc chật ních sân bay, bỗng nhiên có người dùng tiếng phổ thông gọi cô, Chân Bảo giật mình mà nhìn về phía trước, nhìn thấy một gương mặt đàn ông phương Đông lạ lẫm. Người nọ tóc ngắn màu đen, màu da trắng nõn, cao, ở trong nước, tuyệt đối là trai đẹp.
Có thể Chân Bảo cũng không nhận ra anh, trong mắt nghi hoặc, “Anh là...”
Trong mắt Trình Dịch lưu lại một tia kinh hỉ, đi tới giải thích nói: “Anh là anh họ của tiểu Nhã, năm nay nghỉ hè anh mang bucky tản bộ công viên, chúng ta gặp nhau.” Lúc ấy anh cũng không biết tên của cô, trở về tìm em họ nói bóng nói gió đã hiểu, về sau đặc biệt tìm em họ, còn tìm ảnh chụp chung của em họ cùng Chân Bảo, trong tấm ảnh Chân Bảo tươi cười ngọt ngào, Trình Dịch nhịn không được giữ một phần.
Dù sao mỹ nữ vẫn làm cho người ta khắc sâu ấn tượng, cho dù nửa năm này Trình Dịch cũng không có nghĩ tới Chân Bảo, thậm chí đã nhanh quên đã từng gặp qua cô bé hay thẹn thùng, nhưng hôm nay ngẫu nhiên gặp lại, trong biển người mênh mông lần nữa nhìn thấy gương mặt thanh thuần mỹ lệ, trong đầu Trình Dịch sâu trong trí nhớ, trong nháy mắt sống lại.
Chân Bảo đối với anh lạ lẫm, nhưng cô nhớ kỹ bucky lông vàng, vì vậy Trình Dịch vừa nói như vậy, cô cũng nghĩ tới, “Tại sao anh ở chỗ này?”
Trình Dịch mắt nhìn quản gia, cười nói: “Trong nước có bạn tới đây chơi, anh tới đón anh ta, còn em, khách du lịch?”
Chân Bảo gật gật đầu, “Xem như thế đi.”
Trình Dịch còn muốn nói vài câu, quản gia bên cạnh ho khục.
Chân Bảo cho rằng quản gia sốt ruột ly khai, vội vàng từ biệt Trình Dịch, “Em đi trước?”
Trình Dịch đưa mắt nhìn cô, tươi cười sáng lạn, “Gặp lại.”