Tan việc, Chân Bảo cùng ăn cơm với bạn cùng phòng, biểu hiện giống như bình thường.
Đến tận hơn 10 giờ tối leo lên giường, Chân Bảo mới nằm nghiêng, đọc những tin nhắn của Vương Tú.
Vương Tú nói rất nhiều rất nhiều, nói bà mấy năm qua vẫn luôn tự trách mình vẫn luôn nhớ cô, trong những lời bày tỏ ăn năn hối lỗi, xen lẫn vài đoạn kỷ niệm giữa Vương Tú và cô khi còn bé. Đó là mấy đoạn mà Chân Bảo mở ra xem lúc trưa, sau đó khoảng hai tiếng, Vượng Tú lại gửi tiếp nội dung hối hận hi vọng cô tha thứ, có cả tấm hình đen trắng chụp Chân Bảo lúc mới hai, ba tuổi.
“Đây là số điện thoại di động của mẹ, nếu như con tha thứ cho mẹ, hãy gọi điện cho mẹ nhé, mẹ thật sự rất nhớ con.”
Chân Bảo đọc từng chữ từng chữ xong, giữa lúc xem còn mấy lần len lén xoa xoa mắt.
Nhưng cuối cùng, Chân Bảo vẫn kéo dãy số mới đăng ký vừa nhìn thấy vào danh sách đen, cũng xóa sạch tin nhắn.
Cô không hiểu hiện tại Vương Tú nói những chuyện này là có ý gì, vào thời điểm cô cần đến mẹ nhất, tại sao Vương Tú không nhớ tới cô? Vương Tú nói bà hối hận, nhưng bà đã làm gì để bồi thường? Thậm chí biết rõ cha đã qua đời, Vương Tú cũng không hề nghĩ tới chuyện đến bái tế.
Nhắc đến khiến tâm trạng lại kích động, nhớ đến những hành động tuyệt tình của Vương Tú, trong lòng Chân Bảo liền từ từ khôi phục bình tĩnh.
Trong trí nhớ của cô không có mẹ, hiện tại cô cũng không cần ai đến lấp đầy chỗ trống của người mẹ.
Mấy ngày kế tiếp, Vương Tú tiếp tục đăng ký số điện thoại gửi tin nhắn cho cô, tâm tình Chân Bảo từ phức tạp lúc ban đầu ngày càng trở nên bình tĩnh, về sau dứt khoát không hề để ý đến nữa, mắt không thấy tâm không phiền. Thứ sáu Phó Minh Thời tới đón cô trở về biệt thự đến Chủ nhật, Chân Bảo không nói gì về chuyện kia, trêu chọc Hắc Đản, Nguyệt Lượng, cùng xem phim với Phó Minh Thời, buổi tối vẫn như trước bị Phó Minh Thời làm cho xương sống thắt lưng đều mềm nhũn.
Trải qua quá nhiều chuyện, Chân Bảo gần như đã quên đi việc Vương Tú gửi tin nhắn.
Không ngờ tới thứ Hai tan tầm lúc chạng vạng, ở cửa bệnh viện lại bị một người phụ nữ ngăn lại.
Vừa sang tháng chín, lúc năm, sáu giờ trời vẫn còn rất sáng, thấy rõ ràng đường nét khuôn mặt đã được trang điểm nhàn nhạt, đối diện với ánh mắt rưng rưng phức tạp của người phụ nữ, Chân Bảo cũng không khó khăn mà nhận ra thân phận của bà. Nhưng Chân Bảo không muốn thừa nhận, trực tiếp đi lấy xe đạp của mình.
“Phượng Bảo, con nhận ra mẹ đúng không?” Lần trước gặp nhau con gái còn cười hỏi bà cần gì, hôm nay thái độ lại lạnh nhạt, Vương Tú lập tức đoán được con gái đã sớm nhận ra bà, vừa cố nén nước mắt vừa theo sát Chân Bảo, nhỏ giọng nghẹn ngào, “Phượng Bảo, mẹ nhớ con, chúng ta tìm một chỗ trò chuyện có được không?”
Chân Bảo bỏ túi xách vào giỏ xe đạp, tựa như không hề nghe thấy lời Vương Tú nói, đẩy xe muốn đi.
Vương Tú cũng không nhịn được nữa, ôm lấy Chân Bảo, khóc lóc, “Phượng Bảo, mẹ biết sai rồi, mẹ có lỗi với con, con nói với mẹ một câu đi, mẹ van con...”
Trên người bà có mùi, không biết là mùi hương nước hoa hay là mùi mỹ phẩm dưỡng da trên mặt, dù sao Chân Bảo cũng không thích. Loại phản cảm trên sinh lý này kiềm chế bản năng muốn khóc, hai tay vịn tay lái, Chân Bảo nhìn sang nơi khác: “Bà như vậy, không sợ bị đám phóng viên chụp được sao?”
Trước khai giảng năm thứ hai đại học Vương Tú tới bệnh viện tìm cô, chẳng phải cũng bởi vì sợ bị phơi bày mới không chịu tiếp nhận cô sao?
“Không sợ, chỉ cần con chịu chấp nhận mẹ, bị người khác chửi rủa mẹ cũng không sợ.” Vương Tú ôm con gái thật chặt, khóc đến mức lợi hại như vậy, ngẩng đầu lên đầy mong đợi, “Phượng Bảo, con...”
Lời còn chưa dứt, cánh tay bên trái đột nhiên bị người khác dùng sức nắm lấy, sức lực lớn như muốn bóp vỡ luôn xương cổ tay của bà ta. Vương Tú đau đến mức hít khí, không nén được buông Chân Bảo ra, mới thu tay phải về, người sau lưng mạnh mẽ kéo bà về phía sau, Vương Tú không kịp phản ứng, thiếu chút nữa đã ngã xuống.
Chân Bảo kinh ngạc nhìn về phía Phó Minh Thời.
Phó Minh Thời một tay ôm lấy cô, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô giống như trấn an, sau đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn lại người đàn bà vừa mới đứng vững: “Không sợ bị phóng viên chụp, hay là chắc chắn hôm nay không có phóng viên tới đây, tự bà hiểu rõ.” Vẻ mặt Vương Tú vẫn chưa hết hoảng sợ, trắng bệch, muốn giải thích, nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Phó Minh Thời, bà ta lại không có can đảm nói dối lần nữa.
Sắc mặt Chân Bảo cũng trắng bệch, lẽ nào thời điểm Vương Tú tới gặp cô, cũng đã được vạch kế hoạch rõ ràng tỉ mỉ?
“Gần đây có người bán tin tức cho anh, nói thấy bà ta và một người đàn ông xuất hiện ở sân bay.” Ôm Chân Bảo vào trong ngực, Phó Minh Thời dùng âm lượng Vương Tú có thể nghe được giải thích, “Anh mua tin tức, vẫn bố trí người theo dõi bọn họ, chồng bà ta Lưu Uy ở cổng Đại học A quan sát một tuần lễ, nhất định là biết thời gian làm việc không có phóng viên chụp hình, hôm nay bà ta mới dám tới gặp em.”
Chân Bảo càng nghe lại càng thấy nhạt nhẽo, nghĩ đến những tin nhắn Vương Tú gửi tuần trước, còn nói chỉ cần cô chịu chấp nhận bà ta, Vương Tú sẽ lập tức đi đến gặp cô, liền đoán được lần này Vương Tú chủ động liên lạc, chắc chắn không hề đơn giản như lời bà ta nói.
“Anh đã cho người đi điều tra rồi, mấy năm nay bọn họ ở thành phố S, gia sản có hơn ngàn vạn, nhưng ba năm gần đây công ty của Lưu Uy kinh doanh không tốt, đã phá sản, còn mắc nợ hơn bốn trăm vạn.” Phó Minh Thời tiếp tục vạch trần nội tình của Vương Tú, giọng nói thản nhiên, tựa như đang kể lại một câu chuyện không liên quan gì đến bọn họ, ngay cả châm chọc mỉa mai cũng không có.
“Anh đã đoán bà ta sẽ đến tìm em, nhưng tuần trước bọn họ lén lén lút lút, anh cũng không đoán ra bọn họ muốn làm gì, sợ em lo lắng, nên mới không nói cho em biết.”
Câu này, Phó Minh Thời kề sát bên tai Chân Bảo nói, mang cảm giác hối lỗi.
Nhưng anh có lỗi gì?
Chân Bảo không cần Phó Minh Thời xin lỗi, cô chỉ cảm thấy toàn thân rét run, lần đầu tiên nhận được tin nhắn của Vương Tú, cô còn tưởng rằng Vương Tú thật lòng nhận ra muốn bù đắp lại cho đứa con gái này của bà, lại không ngờ rằng sau lưng còn ẩn giấu mục đích thực sự như vậy. Cái gì mà tiếp nhận con gái, trước là muốn tiếp nhận con gái, sau đó hẳn sẽ là nghĩ cách kiếm lợi từ Phó Minh Thời?
“Phượng Bảo con đừng khóc, mẹ không phải cố ý...”
Đúng là Vương Tú đến vì muốn vay tiền, nhưng tận mắt nhìn thấy con gái bị mình làm tổn thương rơi nước mắt, Vương Tú cũng đau lòng tự trách mình, bước đến muốn ôm Chân Bảo, lại bị ánh mắt Phó Minh Thời ngăn lại, Vương Tú vừa cúi đầu lau nước mắt vừa khóc nức nở: “Phượng Bảo con đừng như vậy, mẹ không phải muốn cố ý lợi dụng con, thật sự là gắng gượng không nổi nữa, em gái con muốn đi du học, em trai con cũng mới học tiểu học...”
“Theo tôi biết, căn nhà kia của các người nếu bán ít nhất có thể được bốn trăm vạn, nếu bán được giá, các người ngoài trả được hết nợ còn có thể đến thành phố khác mua một căn nhà mới.” Người đàn bà kia khóc thảm thiết, Phó Minh Thời không nghe nổi nữa, không kiên nhẫn mà ngắt lời. Anh biết Chân Bảo dễ mềm lòng, nếu như nhà Vương Tú trải qua quá thê thảm, cho dù Chân Bảo không giúp một tay, trong lòng có lẽ cũng sẽ không yên, cho nên anh mới cho người sắp xếp tỉ mỉ, tiêu tốn ba năm lấy lại khoản tiền vốn liếng tích lũy kia của cha Chân Bảo bị vợ chồng Vương Tú lợi dụng, hơn nữa còn để lại đường sống cho bốn người nhà Lưu gia.
Chuyện gì anh cũng biết, mặt mũi Vương Tú có chút không chịu đựng nổi, nhưng đã khóc đến mức nước mặt giàn giụa, cũng sẽ không nhìn ra vẻ mặt kia. Nghĩ đến tài sản trên trăm triệu của Phó Minh Thời, Vương Tú vẫn kiên trì đến cùng nói: “Chúng tôi lớn tuổi rồi, đi đến một thành phố nhỏ sống cũng không vấn đề gì, nhưng em trai em gái Chân Bảo từ nhỏ đã quen cuộc sống ở thành phố lớn...”
“Xem ra bọn họ mới đúng là ruột thịt của bà.” Phó Minh Thời cười càng lạnh hơn, “Lúc bà cướp đi hai trăm vạn của Chân gia, trong nhà Chân Bảo ngay cả TV cũng không có, lúc con gái bà mặc một cái váy giá mấy ngàn mấy vạn, Chân Bảo ngay cả cao trung cũng không có tiền học. Nhiều năm như vậy bà cũng không hề nghĩ tới việc về nhà thăm Chân Bảo một chút, bây giờ tại sao chúng tôi lại phải giúp con gái bà đi du học?”
Một lời nói ra Vương Tú không còn mặt mũi nào.
Nói không lại Phó Minh Thời, bà ta nhìn con gái khẩn cầu, hi vọng tìm được chút đột phá nơi con gái.
Chân Bảo khóc nấc lên, khóc vì lần thứ hai người thân ruột thịt tìm đến cô, lại là vì lý do này.
“Đi thôi.” Tựa vào lồng ngực Phó Minh Thời, Chân Bảo ôm chặt anh, cũng không muốn liếc mắt nhìn lại Vương Tú, cũng không muốn nghe bà ta nói thêm một câu nào nữa.
Phó Minh Thời lấy túi xách đặt trong giỏ xe của Chân Bảo ra, sau đó ôm ngang cô lên, lúc sắp đi qua Vương Tú, anh dừng bước lại, giọng nói lạnh như băng: “Tối nay lập tức rời đi, nếu còn dám quấy rầy Chân Bảo một lần nữa, tôi sẽ khiến cho một nhà bốn người các người, thân bại danh liệt.”
Vương Tú ngẩng đầu lên hoảng sợ.
Phó Minh Thời đã ôm Chân Bảo đi, đặt cô vào chiếc Maybach màu đen của anh, trong nháy mắt lái xe rời đi.
Vương Tú ngơ ngác đứng tại chỗ, ngay cả chồng bà Lưu Uy tới vào lúc nào, bà cũng không nhận ra.
“Phó tổng nói thế nào?” Lưu Uy hồi hộp hỏi, dù sao vẫn cảm thấy tình hình không ổn.
Vương Tú nhìn ông ta, chợt nở nụ cười, vừa cười vừa khóc.
Báo ứng, đây chính là báo ứng của bà, vì tiền mà vứt bỏ con gái đáng yêu xinh đẹp, bây giờ con gái không có, tiền cũng mất.