Em Là Định Mệnh Của Đời Anh - Tiểu Giai Nhân

Chương 67: Chương 67: Chương 62




Chân Bảo vừa tốt nghiệp, Phó Minh Thời liền dẫn cô sang Châu Âu.

Hai người cử hành hôn lễ tại một tòa lâu đài ở Anh, trước đó, Phó Minh Thời theo Chân Bảo đến La Mã thử áo cưới.

Váy cưới của Chân Bảo hệt như váy tiên, vạt váy dài trắng mộng mơ như nước chảy sau lưng, nhìn mình trong gương, Chân Bảo cảm thấy mình như trở thành một người khác. Nghĩ đến ‘tân lang’ đang chờ bên ngoài, đột nhiên Chân Bảo có ý nghĩ, muốn anh nhìn thấy cô, được nhìn thấy dáng vẻ khi cô mặc váy cưới.

Thường nói phụ nữ đẹp nhất là khi mặc váy cưới, Chân Bảo không kịp chờ đợi muốn nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của anh.

Sự kiên nhẫn của Phó Minh Thời không tệ lắm, khi Chân Bảo thử xong váy cưới bằng lụa đi ra, Phó Minh Thời cười đi tới, vươn tay vén áo cho cô, nhìn gương mặt ửng đỏ của cô rồi hỏi: “Vừa người không?”

Chân Bảo gật đầu, vô cùng vừa vặn, ngực có vẻ đẫy đà hơn, cô nhìn đến thẹn thùng.

“Nhất định rất đẹp.” Phó Minh Thời cúi đầu nói bên tai cô.

Chân Bảo lắc điện thoại, trêu anh: “Chụp hình lại, anh muốn xem trước sao?”

Phó Minh Thời nắm chặt tay cô, giơ lên trước mặt nhẹ nhàng hôn xuống, mắt đen mỉm cười nhìn cô: “Chờ một chút.”

Thử xong áo cưới, Phó Minh Thời dẫn Chân Bảo đi dạo thành La Mã. Chân Bảo rất thích chụp ảnh, nào là đấu trường thú, điện Vạn Thần, quảng trường Tây Ban Nha, cô như trở thành một cô nàng thôn quê lần đầu lên thành phố của lúc trước, chỗ nào cũng hiếu kỳ, không biết mệt mỏi cứ đi qua đi lại, nhìn thấy kiến trúc hay điêu khắc, thì cười nhẹ nhàng bước tới, dùng mắt to trong suốt của cô nhìn sang Phó Minh Thời, kèm theo chút thẹn thùng.

Chụp nhiều như vậy, Phó Minh Thời nghĩ côkhông biết mệt sao?

Phó Minh Thời đã nghĩ nhiều rồi, xuyên qua màn ảnh nhìn về cô gái phía trước thuộc về anh, Phó Minh Thời chỉ cảm thấy cô thật đẹp.

Trên đường đến suối cầu nguyện lúc hoàng hôn, bầu trời bỗng nhiên mưa rơi lất phất, dần trở nên to hơn. Có người vội vàng chạy, có người lựa chọn dạo bước trong mưa, Chân Bảo rất muốn đến suối cầu nguyện, nhưng cô lo lắng Phó Minh Thời sẽ bị bệnh, Phó Minh Thời từ nhỏ đã là quý công tử điều kiện sống khác xa cô, lỡ như...

“Chúng ta về thôi?” Ngẩng đầu lên, Chân Bảo nhỏ giọng đề nghị.

Mưa rơi trên mặt cô, như hoa đào dính mưa, bờ môi phấn nộn đang khuyên anh về khách sạn, sương mù mông lung trong mắt lại muốn đến suối cầu nguyện. Phó Minh Thời khẽ vuốt trán cô, giống như mê hoặc hỏi: “Em không thấy trận mưa này rất lãng mạn sao?”

Chân Bảo cười, vui vẻ nhón chân lên.

Phó Minh Thời thuần thục ôm eo cô vào ngực, cúi đầu hôn cô thật sâu. Từng giọt mưa không ngừng rơi vào bọn họ, có chút mát, nhưng nụ hôn lại nóng, nước mưa rơi xuống trên người bọn họ, vô ý bao phủ một vòng sương mù, che lại giữa những người đi đường.

Không mua dù, hai người tay trong tay đi tới suối cầu nguyện.

Chân Bảo nhìn người khác, nhận lấy tiền xu Phó Minh Thời đưa, quay người, đưa lưng về phía suối nước, nhắm mắt lại cô ném tiền xu vào lòng suối, yên lặng cầu nguyện. Giờ khắc này cô là tín đồ thành tín nhất Chư Thần, Phó Minh Thời quên cầm máy ảnh chụp ảnh giúp cô, mà yên lặng nhìn cô, dùng cả trái tim để ghi lại.

Tâm nguyện thỏa mãn, lo lắng Chân Bảo bị cảm lạnh, Phó Minh Thời kéo Chân Bảo về khách sạn.

Chân Bảo vẫn đang cười, cứ việc trở lại khách sạn, thân thể hai người đều ướt đẫm, Phó Minh Thời cởi áo sơ mi choàng lên người cô, giấu đi những đường cong kinh người của cô, thuận tiện ngăn cản mấy tên đàn ông khác đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn họ. Ý thức được mình trong lúc vô tình lộ 'cảnh xuân’, mặt Chân Bảo càng đỏ hơn, ngượng ngùng dựa vào ngực Phó Minh Thời, để anh ôm vào thang máy.

Mưa nhỏ đã chuyển thành mưa to, tiếng mưa rào rào rơi nổi bật lên phòng trọ ấm áp lại yên tĩnh.

Trong lòng Phó Minh Thời vô cùng dao động, cả người mình ướt đẫm. Kẹp cả người Chân Bảo lên cửa, một bên hôn từ mặt xuống cổ. Nụ hôn nóng ấm, một bên vội vàng cởi bỏ quần áo đã ướt nhẹp nước mưa của cô lẫn anh. Lúc đầu Chân Bảo có chút lạnh, nhưng chỉ khoảng một phút sau, đã bị Phó Minh Thời làm nóng lên.

Mơ mơ màng màng, hai chân đột nhiên bị anh ôm lấy, người cao chênh lệch quá lớn, chỉ có nâng cô lên, anh mới được ‘thỏa mãn’.

“Chuyện đó...” Chân Bảo vòng quanh cổ của anh, chôn vào đầu vai anh nhắc nhở, gương mặt đỏ hồng.

“Không cần.” Sắc mắt Phó Minh Thời tĩnh mịch, lời còn chưa dứt, anh đã ‘đâm’ vào thật sâu.

Chân Bảo ôm chặt vai anh.

Anh cứ như đấu sĩ dũng mãnh nhất trong đấu trường thú, đối xử tàn bạo với mãnh thú, dùng toàn lực bắt lấy con dê nhỏ yếu đuối là cô, nghiêng sang trấn áp từ hành lang đến phòng khách, lại từ phòng khách trằn trọc đến phòng ngủ. Tiếng mưa rơi rất rõ ràng, anh ôm cô đến cửa sổ sát đất, màn cửa hoa lệ che mưa to ngoài kia, cũng giấu đi lửa nóng hừng hực trong phòng khách.

Một lát sau, Chân Bảo nghe thấy tiếng gầm nặng nề của Phó Minh Thời. Hừ, thật giống Đế Vương, biểu đạt công khai chủ quyền là cô.

Thật mê người muốn chết.

~

Chân Bảo mời ba bạn cùng phòng làm phù dâu, vé máy bay và ăn uống của ba cô bạn đều do Phó tổng của tập đoàn Thịnh Thế bao.

Với Chân Bảo mà nói, bạn cùng phòng xem như người bên nhà mẹ đẻ, nghe giọng líu ríu của Cổ Tiểu Ngư, cô vừa vui vừa an tâm. Mặc áo cưới, đội khăn voan, mặt Chân Bảo như ngọc, hai con ngươi như nước.

“Chân Bảo, cậu và Phó tổng nhất định phải hạnh phúc, tớ rất thích thức ăn cho chó của hai người, muốn ăn cả đời!” Cổ Tiểu Ngư là người đầu tiên đến ôm cô.

Chân Bảo cười.

Tiền Nhạc Nhạc là người thứ hai ôm cô, ôm thật chặt: “Chân Bảo cậu thật đẹp, tớ chúc cho cậu và Phó tổng trăm năm hạnh phúc, à, tý thì tớ quên, tóm lại cậu phải thật vui vẻ, sớm sinh một Bánh Bao nhỏ!”

Chân Bảo dùng sức chút đầu.

Phạm Huyên là cuối cùng , cũng ôm lấy Chân Bảo, giọng nói của cô ấy vẫn bình tĩnh như trước đây: “Chân Bảo cậu hãy nhớ, cậu là người của phòng ngủ kiêu ngạo, Phó tổng có thể lấy được cậu đã là phúc ba đời, sau này anh ấy dám ức hiếp cậu, cậu cứ việc nói với chúng tớ, ba người chúng tớ là chỗ dựa cho cậu.”

Mắt chân Bảo cay cay, đỏ mắt ‘ừ’ một tiếng.

'Tân nương' sắp ra sân.

Trong giáo đường, trên thảm đỏ, Phó Minh Thời cuối cùng cũng đợi được 'tân nương' của anh, nhìn Chân Bảo mặc áo cưới trắng tinh từ xa bước từng bước một về phía anh, bước chân ấy như đạp vào lòng anh, bịch bịch, nhịp tim càng lúc càng nhanh, máu toàn thân như đang sôi lên.

Tuyên thệ, trao nhẫn, cuối cùng có thể hôn. Phó Minh Thời xuyên qua mạng che mờ mờ nhìn thẳng vào mặt Chân Bảo, cho đến khi mạng che mặt được vén hết ra sau đầu cô, nhìn thấy ánh mắt linh động của Chân Bảo, Phó Minh Thời nhịn không được nữa, tiến lên một bước kéo người vào ngực, khao khát hôn lên đôi môi đỏ tươi.

Anh hôn cực kỳ lâu, tiếng vỗ tay của bạn bè cũng vang lên cực kỳ dài.

Từ nay về sau, anh là anh Phó, cô là chị Phó.

~

Sau hôn lễ là tuần trăng mật, chuyện ở tập đoàn đều kín đáo đưa cho ba anh, trước đám cưới Phó Minh Thời đã nghỉ nửa tháng, chỉ còn một tháng ở bên cạnh vợ yêu.

Chân Bảo lĩnh giáo triệt để cái gì gọi là nước sôi lửa bỏng, bình quân tuần trăng mật đều là mỗi ngày Phó Minh Thời đóng ‘thuế nông nghiệp’ ít nhất một lần, ép mua ép bán, cô không muốn cũng không được. Ngày mai sẽ kết thúc tuần trăng mật về lại Thủ Đô, buổi tối du lịch sông về, Phó Minh Thời lại đặt Chân Bảo lên giường.

Chân Bảo cũng không phản đối, thật ra cũng hoan nghênh, nhưng đêm nay ngực không thoải mái, Phó Minh Thời đụng một cái cô liền đau.

Cô đẩy gọng kìm của anh ra lần nữa.

Phó Minh Thời cũng thấy vợ yêu đang dùng một tay che ngực, anh bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, dừng ham muốn. Nhìn thân thể hoàn mỹ, đáy mắt ẩn giấu hồi hợp: “Kinh nguyệt có bị trễ không?”

Chân Bảo ngẩn ngơ, trong đầu bắt đầu nhớ lại, lần trước là trước khi tốt nghiệp, cuối tháng năm, tháng sáu chuẩn bị hôn lễ rồi hưởng tuần trăng mật, trải qua quá phong phú quá ngọt ngào, cô đã quên mất kỳ kinh, nhưng bây giờ đã ngày 25 tháng 7, bình thường cuối tháng sáu nên đến, vậy mà cô đã trễ gần một tháng?

“Em chờ một lát.” Phó Minh Thời ôm mặt cô hôn một cái, nhanh chóng rời khỏi giường, mặc quần áo tử tế đi ra ngoài.

Chân Bảo lờ mờ có thể đoán được Phó Minh Thời muốn làm gì, cô hơi ngây ngốc, sẽ nhanh như vậy sao?

Nhưng mà, trước hôn lễ Phó Minh Thời không dùng biện pháp an toàn, có thể...

Chân Bảo hồi hộp, có một loại cảm giác mờ mịt luống cuống. Mặc áo ngủ tựa ở đầu giường, Chân Bảo vừa trông Phó Minh Thời vừa suy nghĩ lung tung, lúc cô đang lơ ngơ, Phó Minh Thời như cơn gió trở về, trong tay mang theo một cái túi mua sắm, nhìn thấy bên trong có ít nhất mười cái hộp.

“Đi thử xem.” Phó Minh Thời ngồi ở mép giường, ánh mắt càng dịu dàng hơn, ngay cả ôm cô còn cẩn thận hơn trước kia.

Tâm tình Chân Bảo phức tạp, móc ra một hộp, mở hộp ra.

Trên đường Phó Minh Thời đã nghiên cứu qua, dạy cô dùng như thế nào.

Chân Bảo không muốn cùng anh bàn về vấn đề này, mím môi, mở ra ba cái liền đi vào phòng vệ sinh.

Phó Minh Thời vô thức cùng tới cửa, tay trái chống lên cánh cửa đã bị cô đóng lại, tay phải nắm thành đấm rồi buông ra. Bên trong truyền ra tiếng nước bé xíu, nắm đấm của Phó Minh Thời càng chặt hơn, Chân Bảo xấu hổ cực kỳ, đoán được Phó Minh Thời chắn chắn đang ở cửa trông chừng.

Chuẩn bị xong, Chân Bảo dựa theo thao tác trong hướng dẫn, kết quả cái thứ nhất vừa nhỏ một giọt xong, chờ cô nhỏ tiếp cái thứ hai và ba, cái thứ nhất đã hiện lên hai vạch đỏ, đồng thời màu sắc càng ngày càng đậm. Chân Bảo chân tay luống cuống tim đập nhanh hơn, không tin nổi nhìn vào que thử thai, vậy mà hai vạch!

Chân Bảo cúi đầu, cộng lại thành sáu vạch đỏ, cô khó có thể tin mà sờ bụng.

Vừa qua khỏi xong tuần trăng mật, đã mang thai?

“Phượng Bảo, mở cửa.” Không nghe được âm thanh gì, tính nhẫn nại mà Phó Minh Thời vẫn lấy làm kiêu ngạo đã sụp đỗ, gõ cửa thúc giục.

Chân bảo lại ngó ngó sáu vạch đỏ kia, ánh mắt phức tạp đi mở cửa.

Trong bụng có thể đã có một sinh mệnh nhỏ, hai chữ vui mừng không thể nào hình dung hết, nhất là người vừa mới tốt nghiệp đã mang thai, trước đó không có chuẩn bị tâm lý gì cả, càng không có kế hoạch sinh con.

Cửa mở, Phó Minh Thời nhìn Chân Bảo: “Có sao?”

Với ánh mắt mong đợi của anh, bỗng dưng tim Chân Bảo đập nhanh hơn, mặt cũng đỏ lên.

Phó Minh Thời không phải một chàng trai vừa ra trường, với Chân Bảo, tình cảm anh dành cho Chân Bảo từ đầu rất chân thành, thích cô, muốn cùng đi với cô, muốn hôn cô, muốn ngủ chung với cô, kết hôn sinh con. Ông cụ luôn hối anh sinh con, coi như không có trưởng bối hối thúc, Phó Minh Thời cũng đã sớm chờ mong đứa trẻ giữa anh và Chân Bảo, vậy khi Chân Bảo lộ ra bộ dáng ngượng ngùng, Phó Minh Thời lập tức kích động ôm cô!

Người đàn ông quá vui vẻ, tâm tình Chân Bảo cũng theo đó bay lên, dựa vào lồng ngực anh nói: “Về nước phải đến bệnh viện kiểm tra, cái này có thể chưa chuẩn.”

Phó Minh Thời không biết nên nói thế nào, không ngừng hôn cô, vui sướng hôn, trong sạch vô cùng.

Hai người trở lại trên giường, khi tâm trạng vui sướng vì sắp làm baba lấn át cả ham muốn của Phó Minh Thời. Nhìn Chân Bảo nằm thẳng, anh quỳ gối bên cạnh Chân Bảo, một hồi lại sờ bụng dưới bằng phẳng của Chân Bảo, một hồi cúi đầu hôn, đối đãi tổ tông cũng không bằng hiện tại. Đây là lần đầu tiên Chân Bảo thấy được bộ mặt ngây thơ như thế của Phó Minh Thời, nhịn không được cười: “Muốn như vậy mãi sao ba ba?”

Phó Minh Thời nghiêng đầu nhìn cô, sau đó buông áo ngủ Chân Bảo xuống, một lần nữa ôm vợ yêu vào lòng, hôn mặt cô nói: “Chỉ muốn làm baba của con em.”

Anh và Chân Bảo đã sớm ở chung, trừ chuyện kết hôn hợp pháp ra, trên danh nghĩa quan hệ, đối với ảnh hưởng sinh hoạt hai người cũng không lớn, nhưng bây giờ Chân Bảo có con của bọn họ, bỗng nhiên Phó Minh Thời có một loại cảm giác kết thúc, giống như cho tới bây giờ, anh mới thật sự khẳng định, Chân Bảo đã gả cho anh, sẽ mãi mãi không có nhân tố chưa xác định nào.

Dòng nước ấm chảy toàn thân, Phó Minh Thời lại hôn Chân Bảo một cái, nhỏ giọng khen cô: “Thật giỏi.”

Tai Chân Bảo đỏ lên, đến cùng là ai giỏi đây, rõ ràng do anh quá chịu khó ‘ cung cấp lúa gạo’ còn gì.

~

Sau khi về nước, Phó Minh Thời đưa Chân Bảo đến bệnh viện kiểm tra, quả nhiên mang thai, đã được sáu tuần.

Lên xe, cài chế độ tự lái xe, một tay Phó Minh Thời nắm tay Chân Bảo, một tay nâng điện thoại gọi điện báo tin vui cho các trưởng bối. Phó Minh Thời năm nay đã ba mươi ba, tuổi này mới được làm ba ba, không thể nói quá muộn, nhưng cũng không sớm, ở nhà họ Phó, ông cụ Phó mười chín tuổi đã làm ba, Phó Chinh hai mươi lăm, so với họ, Phó Minh Thời xếp hạng chót.

Đúng lúc Phó Chinh, Phùng Kha đều ở Thủ Đô, ban đêm một nhà năm miệng ăn tụ tập chung một chỗ ăn cơm.

Ông cụ Phó cười không khép miệng, thật tốt, sang năm ông mừng thọ chín mươi, đời thứ tư trong nhà cũng phải sinh con trai.

“Trước tiên ở nhà dưỡng thai đi, sang năm qua tháng, đừng đến bệnh viện vô vị đi làm.” Sắp làm bà nội, mặc dù Phùng Kha không có biểu hiện vui như ông cụ Phó, nhưng cũng biểu lộ quan tâm với con dâu. Bệnh viện quá mệt mỏi, Chân Bảo lại là lần đầu tiên có thai, một chút kinh nghiệm cũng không có, Phùng Kha không yên lòng.

Chân Bảo gật đầu, trên đường Phó Minh Thời cũng nói như vậy. Vừa mang thai, Chân Bảo quả thật có chút hoảng, cũng may chủ nhiệm bệnh viện nói lúc nào cô muốn đi làm chỉ cần báo là được, bảo cô đừng có gấp. Chân Bảo không ngốc, suy nghĩ của chủ nhiệm hẳn là cho Phó Minh Thời mặt mũi, có lẽ cũng nhận định về sau cô sẽ không đi làm, mà là chuyên tâm ở nhà hưởng thụ cuộc sống giàu sang.

Nhưng Chân Bảo đối với trình độ chuyên nghiệp của mình rất có lòng tin, sinh con xong cố gắng nữa cũng không muộn.

Sau đó Chân Bảo liền ngoan ngoãn ở biệt thự dưỡng thai.

Phó Minh Thời phải làm việc, vì để tránh cho cháu dâu một mình nhàm chán, ông cụ Phó chuyển tới ở, còn đem theo Hắc Bối mà ông nuôi bên Mỹ về, lần này biệt thự có Hắc Đản, Hắc Bối, Nguyệt Lượng, hai chó một mèo, ban ngày có ông cụ Phó, mẹ Vương cùng nói chuyện phiếm đánh bài giải trí, ban đêm có Phó Minh Thời thân mật cùng nhau, cuối tuần bạn bè cùng phòng sẽ đến thăm cô, thời gian Chân Bảo chờ sinh trôi qua thật thoải mái.

Dự tính ngày sinh là ngày 16 tháng 3.

Chân Bảo trễ hai ngày mới bắt đầu. Tháng ba ở Thủ Đô còn rất lạnh, trong phòng sinh ấm áp như xuân, ông cụ Phó, Phùng Kha, Phó Chinh nán một lát rồi ra ngoài ngồi đợi, chỉ còn Phó Minh nói chuyện với vợ. Bụng Chân Bảo đau từng đợt, mồ hôi trên mặt lại xuất hiện, Phó Minh Thời nắm tay cô, nhìn khuôn mặt nõn nà vì mang thai của vợ mình, rõ ràng anh rất hồi hộp, lại phải làm ra dáng vẻ bình tĩnh cho cô thấy.

“Có sợ không?” Anh tiếp tục giúp cô lau mồ hôi.

Chân Bảo vẫn luôn là một đứa trẻ thành thật, thấp thỏm gật đầu.

“Không sao, chúng ta đều chờ em bên ngoài, bác sĩ ở đây cũng là tốt nhất, rất nhanh sẽ sinh ra.” Phó Minh Thời cúi thấp người, đau lòng lại cổ vũ chính mình. Mang thai rất vất vả, mỗi lần trông thấy Chân Bảo nâng cao bụng lớn đi tới đi lui, toàn thân Phó Minh Thời đều căng cứng, sợ cô không cẩn thận xảy ra chuyện, mà anh vĩnh viễn sẽ không quên, những đêm Chân Bảo khóc lóc kể lể trong ngực anh.

“Thật ra anh đã chuẩn bị cho em một phần quà, chờ em ra tháng, anh dẫn em đi xem.” Hôn môi cô, Phó Minh Thời hấp dẫn cô.

“Anh nói cho em trước là gì đi.” Chân Bảo hiếu kỳ vô cùng.

Phó Minh Thời vuốt ve chóp mũi thanh tú đáng yêu của cô, như trêu ghẹo một đứa trẻ: “Em đưa con cho anh trước, anh sẽ đáp lễ.”

Chân Bảo nóng vội, nhỏ giọng nũng nịu: “Cho tý gợi ý là đủ rồi?”

Phó Minh Thời suy nghĩ, cười, nhẹ nhàng hôn cô, buông lỏng ra, anh cưng chiều sờ khóe mắt cô: “Cần gợi ý à?”

Chân Bảo mờ mịt nháy mắt, chẳng lẽ quà có quan hệ đến việc hôn à?

Đoán đến đoán đi, lại sắp sinh.

Chân Bảo trông mong nhìn qua Phó Minh Thời, không nỡ để anh đi, nhưng Phó Minh Thời không có cách, ghé vào bên tai cô nói xong ba chữ, lúc này mới lưu luyến rời đi. Chân Bảo vẫn đưa mắt nhìn anh, mặc dù không nhìn thấy Phó Minh Thời, trong lòng cô lại ngọt ngào, bởi vì Phó Minh Thời nói câu “Anh yêu em” buồn nôn kia .

Cô cũng yêu anh, yêu con của bọn họ.

Buổi sáng tới bệnh viện, hơn tám giờ tối, Chân Bảo sinh một nam Bánh Bao nặng sáu cân. Da Chân Bảo trắng hơn tuyết, Phó Minh Thời cũng là mỹ nam trắng trẻo, Phó Bảo Bảo kế thừa gen tốt của ba mẹ, trắng nõn nà, mắt đen to lúng liếng nhìn Chân Bảo, trong suốt trong vắt.

Ngoại trừ mắt, chỗ khác đều giống hệt Phó Minh Thời.

Về phần tính cách...

Vừa sinh ra sao nhìn rõ tính cách của đứa trẻ được chứ, Phó Bảo Bảo ăn no rồi ngủ, tỉnh ngủ tiếp tục ăn, tâm tình tốt tự mình nằm yên một chỗ, đôi mắt nho đen ngẫu nhiên sẽ nhìn chằm chằm người, miệng nhỏ cũng sẽ cười toe toét, Chân Bảo mừng rỡ như điên , bên Phùng Kha lập tức giội một chậu nước lạnh, nói đứa bé đã lớn còn chưa nhìn thấy người.

Chân Bảo cũng thích, có hứng sẽ bảo bảo mẫu ôm con trai đến hôn vài cái.

Ngày Phó Bảo Bảo đầy tháng, nhà họ Phó cho chuẩn bị tiệc đầy tháng, Chân Bảo thong thả tắm rửa, để Phó Minh Thời ôm con trai, cô kéo cánh tay Phó Minh Thời ra ngoài gặp khách. Chân Bảo vừa sinh em bé xong, khuôn mặt còn có chút béo, ngực hơi lộ, hai vợ chồng sóng vai đi, cùi chỏ Phó Minh Thời không cẩn thận đụng trúng vợ nhiều lần.

Lần một lần hai là ngẫu nhiên, nhiều lần thì...

Chân Bảo ngửa đầu nhìn Phó Minh Thời.

Mắt Phó Minh Thời nhìn phía trước, khóe miệng lại mang theo một nụ cười xấu xa.

Nhưng vì thân thể Chân Bảo, Phó Minh Thời đợi thêm nửa tháng, sau đó mới đè vợ xuống giường, biến đổi ăn như gió cuốn một đêm. Nắng hạn lâu ngày gặp một trận mưa thân thể Chân Bảo xốp xốp giòn giòn. Tê tê, lúc ghé vào ngực Phó Minh Thời, lỗ tai nghe nhịp tim của anh, bỗng nhiên nhớ ra, ngẩng đầu hỏi anh: “Không phải nói có quà cho em sao?”

Phó Minh Thời bóp vai cô cười: “Ngày mai đưa em.”

Chân Bảo chê anh thừa nước đục thả câu, nhưng vẫn uốn éo trong ngực anh mà ngủ thiếp đi.

Phó Minh Thời nói được làm được, hôm sau đưa Bảo Bảo cho ông cụ và bảo mẫu chăm, Phó Minh Thời lái xe chở Chân Bảo đi, khoảng mười lăm phút, Phó Minh Thời dừng xe, lấy bịt mắt đã sớm chuẩn bị ra, đeo lên cho Chân Bảo, thần thần bí bí. Chân Bảo không đoán được gì, chỉ có thể đi theo Phó Minh Thời.

Đi về phía trước khoảng một trăm mét, Phó Minh Thời chuyển ra sau cô, gỡ bịt mắt xuống cho cô.

Chân Bảo mở to mắt, làm quen với độ sáng, trước hết nhìn thấy, chính là cửa tiệm đối diện, bên ngoài trang hoàng màu xanh táo tươi mát làm chủ đạo, trong tiệm rộng rãi sáng sủa sửa sang ấm áp, xem xét thì ra là bệnh viện thú ý. Khóa cửa, Chân Bảo vô thức bước lên nhìn, ngoài ý muốn phát hiện, bệnh hiện thú ý này tên là “Trân Bảo” .

“Thích không?” Phó Minh Thời ôm cô, thuận tiện đem chìa khoá cửa hàng nhét vào tay cô.

Quà của anh, là bệnh viện thú ý này sao?

Chân Bảo khiếp sợ nói không ra lời.

Phó Minh Thời chống đầu mình lên đầu cô, nhìn bệnh viện nói: “Phó viện trưởng, công việc của bác sĩ y tá đã kí xong, tất cả đều là tinh anh anh mời từ bệnh viện khác đến, ngày mai bệnh viện có thể chính thức hoạt động, nếu viện trưởng nhàm chán , có thể tùy thời đến bệnh viện hỗ trợ, nếu muốn chăm con cùng anh, cũng có thể tùy thời xin phép trốn việc, không cần nhìn sắc mặt bất kỳ kẻ nào.”

Anh hy vọng cô thoải mái, hi vọng cô có thể thích gì làm nấy, đưa thú cưng ở nhà đến bệnh viện, là sắp xếp tốt nhất..

“Thích không?” Phó Minh Thời chuyển tới trước mặt cô, tìm tòi nghiên cứu quan sát cô.

Chân Bảo rất thích món quà này, nhưng, trình độ của cô chỉ ở mức tân thủ, sao đủ tư cách làm viện trưởng?

Cô nói với Phó Minh Thời.

Phó Minh Thời thở ra một hơi, nếu như bây giờ Chân Bảo còn khách sáo về chuyện tiền bạc thì anh sẽ tức giận.

“Hiện tại không đủ tư cách, lấy năng lực học tập của em, chắc chắn ba mươi tuổi có thể danh chính ngôn thuận.” Phó Minh Thời cười nói.

Chân Bảo đã hiểu, Phó Minh Thời đưa bệnh viện cho cô, nhưng kinh doanh bệnh viện này thế nào, nếu như không tăng kinh nghiệm của mình, sao đạt được tin phục của nhân viên và dư luận, tự cô phải cố gắng, anh đưa cô một chiếc thang, có thể bò cao bao nhiêu, thì còn nhờ vào cô.

“Cảm ơn, em rất thích.” Ôm cổ Phó Minh Thời, Chân Bảo cười xán lạn.

Anh muốn nuôi cô, nhưng cũng tôn trọng sở thích của cô, đây chính là Phó Minh Thời, mãi mãi chăm sóc cẩn thận.

Người đàn ông cong môi, mang theo nụ cười xấu xa: “Anh có hứng thú với cách em báo đáp đấy.”

Chân Bảo đánh một cái, bị Phó Minh Thời bắt lấy tay, hôn lên đó một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.