Ngày hôm sau, Gia Duyên và Châu Ân
được đích thân Tràn Hạo đưa đến công ty.
Xe dừng lại trước cửa của công ty giải trí Ngôi Sao Sáng, Tạ Chánh bước xuống xe cung kính mở cửa cho Tràn Hạo.
Dáng người cao lớn phong độ của anh cùng với cái áo khoác bành-tô tao nhã bước xuống xe, trên tay anh cầm một cái áo khoác lông chồn của nữ.
Anh khom người lịch sự đưa tay vào trong xe để giúp Gia Duyên xuống xe.
Hôm nay thời tiết mùa động rất lạnh, sắp có một cơn mưa tuyệt ập xuống.
Gia Duyên vừa bước xuống xe một cơn gió rét lạnh thổi mạnh tung bay mái tóc dài của cô, làm cô bất giác rùng mình vì lạnh.
Tràn Hạo cầm sẵn áo khoác ngoài, anh cẩn thận khoác lên thân thể mảnh mai của cô.
Ánh mắt thâm tình của anh nhìn Gia Duyên lưu luyến không muốn rời xa cô.
“Tràn Thiếu, chúng ta còn một buổi họp quan trọng.”
Tạ Chánh thấy thời gian không còn nữa nên đành lên tiếng.
Tràn Hạo đặt lên môi của Gia Duyên một nụ hôn mặn nồng, anh cong đôi môi mỏng của mình lên thành một nụ cười mị hoặc.
“Tan tầm, anh sẽ đến đón em về nhà.”
Lời nói thâm tình của Tràn Hạo làm trái tim của Gia Duyên cảm giác xao xuyến, hai từ 'về nhà' làm trái tim của cô bất giác nhảy loạn nhịp.
Sau một lúc lưu luyến không muốn rời xa nhau, Tràn Hạo cuối cùng cũng phải quay về công ty để dự buổi hợp quan trọng.
Gia Duyên và Châu Ân vừa bước vào đại sảnh của công ty giải trí Ngôi Sao Sáng, liền bị ánh mắt tò mò của tất cả mọi người trong công ty làm cho khó chịu.
Gia Duyên cau mày vừa đi vừa nói với Châu Ân bên cạnh.
“Có chuyện gì mà họ lại bàn tán xôn xao đến như vậy?.”
“Tiểu thư em cũng không biết nữa,“
Châu Ân thành thật trả lời, thường ngày họ cũng tò mò về việc của Gia Duyên.
Nhưng không biết vì sao hôm nay cử chỉ của họ đối với Gia Duyên hơi khác thường.
Gia Duyên trong lòng ôm một bụng nghi vấn bước vào bên trong khu tập luyện.
Cẩm Tú và Tiểu Hồng vừa nhìn thấy Gia Duyên liền vui mừng đi tới.
“Chị Gia Duyên, em nghe Trịnh tổng nói chị bị bệnh, bây giờ sức khỏe của chị có đỡ hơn chưa?”
Tiểu Hồng lo lắng hỏi, cô quan sát sắc mặt của Gia Duyên lúc này còn tươi tắn hơn là ngày thường nữa, không giống như là một người đang bị bệnh.
“Không sao, chị đã khỏe hẳn rồi.”
Gia Duyên vừa nói vừa cười ngọt ngào, trong lòng cô đang nghĩ đến thời gian ở bên cạnh của Tràn Hạo.
Cẩm Tú nhìn thấy vẻ mặt đắm chìm trong hạnh phúc của Gia Duyên, liền biết cô và Tràn Hạo đã tiến thêm một bước.
Đột nhiên cô nhớ đến điều gì liền nhìn Gia Duyên và ChâuÂn nói. “Chị có nghe tin về Lý Kỳ và đạo diễn Lam không?”
Giọng nói tò mò của Cẩm Tú làm cho Gia Duyên và Châu Ân bất ngờ, trong lòng hai người không biết Lý Kỳ đã xảy ra chuyện gì.
Hai tuần nay Gia Duyên và Châu Ân không rời khỏi biệt thự Tràn Viên, cũng không xem bất cứ tin tức gì về bên ngoài.
Những chuyện scandal trong giới giải trí, Gia Duyên thật sự không muốn quan tâm tới.
“Lý Kỳ đã xảy ra chuyện gì?.”
Gia Duyên nhìn Cẩm Tú và Tiểu Hồng thắc mắc hỏi, thời gian này Tràn Hạo luôn ở bên cạnh của cô, nên cô đã quên mất người phụ nữ độc ác này.
“Hai tuần trước những đoạn phim của Lý Kỳ và đạo diễn Lam Hưng, lên giường được tung lên mạng.”
“Lý Kỳ và đạo diễn Lam Hưng.”
Gia Duyên kinh ngạc khi nghe Cẩm Tú nói, cô không ngờ một người như Lý Kỳ luôn miệng nói rằng, mình là người yêu Tràn Hạo nhất, lại ở sau lưng của anh cùng với đạo diễn Lam Hưng có gian tình.
Gia Duyên cảm giác đau lòng thay cho Tràn Hạo, phụ nữ ở bên cạnh của anh đều phản bội anh.
Trước là Sở Hương bây giờ lại là Lý Kỳ.
Gia Duyên không cần nghĩ cũng biết chuyện Lý Kỳ và Lam Hưng, bị bại lộ là do một tay Tràn Hạo thao túng.
Đối với những kẻ phản bội anh, anh sẽ tuyệt đối không thủ hạ lưu tình.
Gia Duyên thở dài lắc đầu tiếc nuối cho Lý Kỳ, nếu cô ta chịu an phận thủ thừa thì ngôi vị ảnh hậu vẫn thuộc về cô ta.
Tràn Hạo sẽ không tuyệt tình mà làm hại đến Lý Kỳ, không thể trách ai khác ngoài bản thân của cô ta ra.
Cẩm Tú nhìn thấy nỗi thương tiếc từ trong ánh mắt của Gia Duyên cô liền nói tiếp.
“Ngày hôm sau cảnh sát đã tìm được xác của Lý Kỳ và đạo diễn Lam, hai người bị giết chết một cách vô cùng độc ác.”
Cẩm Tú nói với giọng đau lòng, ánh mắt thương xót không thể nào che giấu được.
Tiểu Hồng thật bình tĩnh cô thảnh thơi nhìn Gia Duyên và Châu Ân.
Tiểu Hồng không hề tỏ ra chút thương cảm gì khi nghe Cẩm Tú nói đến chuyện của Lý Kỳ, giống như chuyện Lý Kỳ và Lam Hưng bị người ta giết chết là việc đương nhiên.
Gia Duyên hơn kinh ngạc với biểu cảm này của Tiểu Hồng, trong lòng Gia Duyên đột nhiên hiện lên sự đề phòng với cô.
Một người bình thường khi nghe đến việc có người bị giết chết, dù họ có cố giữ cho mình bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt của họ cũng không thể nào bình lặng đến như vậy.
“Cảnh sát có điều tra được, ai giết họ không?.”
Châu Ân nhìn Cẩm Tú hỏi với giọng lo âu.
Cẩm Tú thở dài lắc đầu, trong ánh mắt cũng hiền lên niềm trắc ẩn đối với Lý Kỳ và đạo diễn Lam.
Giọng nói khẩn trương của Châu Ân, làm Gia Duyên bối rối trong lòng.
Gia Duyên biết Châu Ân đang lo lắng điều gì.
Gia Duyên đứng thất thần, ánh mắt lơ đãng nhìn thẳng về phía trước, trong lòng cô thầm nghĩ việc này tuyệt đối không phải do Tràn Hạo làm, chẳng lẽ là người của Thomas Franco Jr hay sao.
“Tôi nghe nói, chuyện của Lý Kỳ có liên quan đến cô ta.”
“Không lễ cô ta cho người làm hại Lý Kỳ, để đoạt Tràn Thiếu.”
Những lời bàn tán xung quanh làm Gia Duyên bất giác cau đôi mày thanh thú của mình lại vì khó chịu.
“Tiểu thư, chắc vì chuyện của Lý Kỳ nên họ mới có thái độ vừa rồi với cô.”
Châu Ân nhìn thấy nét mặt bực bội của Gia Duyên liền lên tiếng.
“Chị Gia Duyên, chị đừng quan tâm đến bọn họ.
Rảnh rỗi họ không có việc gì làm nên mới tìm chuyện để bàn tán thôi.”
Tiểu Hồng nhìn thấy Gia Duyên không vui, nên mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này.
Gia Duyên nở một nụ cười nhẹ, rồi bước đi tao nhã đến bàn trang điểm của mình để Tiểu Hồng hóa trang