Em Là Định Mệnh Đời Anh

Chương 26: Chương 26




Lúc đầu Hoài Nguyệt muốn mời Cơ Trọng Minh ăn cơm ở nhà, nhưng sau đó lại nghĩ mình là ai mà mời được người ta đến nhà ăn cơm chứ. Người ta nói là mình phải nấu một bữa cơm, như trước đây nhà họ Lỗ mới khách đến nhà nhân dịp Tết âm cũng phải thuê đầu bếp nhà hàng lớn tới nấu nướng, lần này chắc là mình cũng phải đến nhà phục vụ người ta.

Cô lặng lẽ ở nhà chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, ngâm nấm hương, ngâm mộc nhĩ, tẩm tôm nõn, dự định lát nữa lại ra ngoài mua miếng thịt ba chỉ.

Cơ Quân Dã chạy tới, thấy cô bày đầy nguyên liệu ra liền cười nói: “Hoài Nguyệt, cô ngoan thật đấy, làm to chuyện như thế làm gì? Nói với cô nhé, bố tôi thích ăn thịt kho tàu, chỉ cần thêm mấy món rau tươi là được rồi, không cần phiền phức đâu”.

Hoài Nguyệt nói: “Chuyện của Duyên Duyên đã làm bác vất vả rồi nên đương nhiên tôi phải lập công chuộc tội. Có điều tôi còn tưởng rằng lần này phải nấu thức ăn chay nên chỉ chuẩn bị toàn đồ chay, không biết bố chị còn thích ăn gì nữa để lát nữa tôi đi mua”.

Cơ Quân Dã nói: “A Thích đã mua bao nhiêu thứ mang về chờ cô nấu kìa. Cô còn loay hoay ở đây làm gì nữa, mau dẫn Đậu Đậu sang nhà đi”.

Nghĩ đến Leshy, Hoài Nguyệt lại thấy sợ: “Chị mang thức ăn sang bên này, tôi chuẩn bị xong lại mang qua đó sau. Như vậy cũng đỡ làm bẩn bếp bên đó”.

Cơ Quân Dã không biết thực ra là vì Hoài Nguyệt sợ chó nên vẫn vừa dọn dẹp vừa nói: “Bếp bên đó không bẩn được thì bên này bẩn được à? Nhà tôi bốn người lớn không làm gì, bên này mình cô vừa phải trông con vừa phải nấu nướng, cô coi chúng tôi là loại người nào thế? Địa chủ ác bá à? Không được, phải gọi A Thích với anh trai cùng làm hết mới được. Một là con trai, một là con rể, cùng nấu bữa cơm cho bố cũng là chuyện nên làm. Có điều...” Cô nhìn Hoài Nguyệt rất có ẩn ý: “Nếu cô là chị dâu tôi thì tôi cũng sẵn sàng trốn việc. Lần đầu tiên con dâu nấu cơm cho bố chồng, ai cũng không được phá đám”.

Hoài Nguyệt lườm Cơ Quân Dã: “Suốt ngày nói nhảm, không biết bình thường chị quản lý cấp dưới kiểu gì”.

Thấy vẻ mặt cô vẫn bình thường, hiển nhiên không hề nghĩ theo hướng mình ám chỉ, Cơ Quân Dã vô cùng thất vọng, đành thu dọn đồ ăn rồi gọi Đậu Đậu đi về nhà mình.

Đậu Đậu chỉ mong được chơi với Leshy, giờ được gãi đúng chỗ ngứa liền theo ngay. Còn lại một mình Hoài Nguyệt mặt ủ mày chau, đến lúc dọn dẹp sạch sẽ xong xuôi, cô đóng cửa lại, đứng ngoài sân nhưng trong lòng vẫn thấy sợ.

Cơ Quân Đào ở nhà đợi Hoài Nguyệt, đợi mãi, đợi mãi mà vẫn không thấy cô sang nên bắt đầu sốt ruột. A Thích và Cơ Quân Dã đang chuẩn bị đồ ăn trong phòng bếp. Cơ Trọng Minh thích Đậu Đậu, lúc này đang đòi vẽ tranh cho cậu bé, Đậu Đậu không thích nên vẫn ôm cổ Leshy ra điều kiện với Cơ Trọng Minh. Một trẻ một già, một hỏi một đáp làm người nghe phải bật cười.

Anh đẩy cửa đi ra ngoài, thấy Hoài Nguyệt đứng ngẩn người trong vườn nhà cô liền đi tới bên tường ngăn hỏi: “Sao còn chưa qua?”

Hoài Nguyệt cắn răng hỏi: “Tiểu Dã và bác sĩ Thích đều đến đây thì ai chăm sóc Leshy?”

Cơ Quân Đào lập tức hiểu rõ nguyên nhân cô không chịu sang nhà mình, trong lòng cảm thấy buồn cười nhưng ngoài mặt lại không có biểu hiện gì: “Đương nhiên Leshy cũng về theo”.

“A”, Hoài Nguyệt thầm kêu khổ trong lòng, cô hỏi vòng vo: “Nghe nói Leshy có một cái chuồng riêng ở nhà Tiểu Dã, còn ở đây thì sao?”

“Ở đây cũng có”, thấy nét mặt Hoài Nguyệt trở nên tươi tắn, Cơ Quân Đào lại nói thêm: “Buổi tối đi ngủ nó mới vào chuồng, ban ngày nó không chịu vào”.

Anh vốn không phải một người thích trêu đùa người khác, có điều gặp Hoài Nguyệt, bỗng dưng anh lại cảm thấy thoải mái hơn.

“Thì ra là như vậy”, Hoài Nguyệt nói vẻ rất thất vọng: “Vậy ban ngày cứ để mặc nó chạy khắp nơi trong nhà mà không xích lại à?”

Cô nhớ hình như thành phố này có một quy định về quản lý chó, trong những thời gian nhất định, chỉ khi được chủ nhân dắt chó mới được đi ra ngoài. Có điều đó là chuyện ở bên ngoài, còn trong nhà người ta thế nào thì ai mà quản được?

“Không xích, xích vào nó sẽ không vui”, thấy vẻ mặt cô hết vui lại buồn hết sức sinh động, Cơ Quân Đào không nhịn được khẽ cười.

Hoài Nguyệt nghĩ thầm, chó thì vui rồi nhưng mà người thì sao

“Nếu nhà anh có khách thì bình thường Leshy sẽ thế nào?”

“Nhà anh trước giờ làm gì có khách”, Cơ Quân Đào nói: “Nếu có khách như Đậu Đậu chẳng hạn thì nó sẽ chạy tới cọ mõm vào mặt người ta để thể hiện sự hữu hảo”.

Nghe vậy, sắc mặt Hoài Nguyệt lập tức trở nên khó coi: “Vậy thì có vẻ hữu hảo quá mức nhỉ?”

“Lúc anh vừa bị bệnh, Tiểu Dã không yên tâm để anh ở nhà một mình nên đã mang Leshy đến huấn luyện cho nó nghe tiếng thở của anh. Dần dà nó cũng thành thói quen luôn, chỉ thích cọ vào mặt người khác thôi”.

Nhớ tới lọ thuốc ngủ cô nhìn thấy trong lần đầu tiên gặp mặt, Hoài Nguyệt gật gật đầu hiểu ý, an ủi: “Em từng phỏng vấn một bác sĩ tâm lý, ông ấy nói thực ra hiện nay có rất nhiều người mắc chứng bệnh này, chẳng qua là đa số đều không biết mà thôi. Cho nên anh không nên suy nghĩ quá nặng nề, cố gắng thử tiếp xúc với người khác nhiều hơn nữa, tham gia các hoạt động nhiều hơn, nhất là các hoạt động thể dục thể thao, từ từ rồi sẽ khỏi hẳn thôi”.

Cơ Quân Đào cảm thấy khó xử, mặc dù quả thật mình từng chính miệng nói với Hoài Nguyệt về lý do bị bệnh, nhưng bây giờ thấy vẻ mặt thông cảm và an ủi của cô, lòng tự trọng của một người đàn ông lại khiến anh cảm thấy khó chịu. Anh rất muốn nói với cô thực ra mình đã khỏi bệnh rồi, có thể sống cuộc sống bình thường rồi, nhưng anh lại không thể nói ra được.

Thấy sắc mặt anh đột nhiên không vui, Hoài Nguyệt mới nhận ra lời nói của mình vừa rồi đã chạm vào vùng cấm của anh nên lập tức hối hận.

“Tuần trước không về à?” Thấy vẻ khó xử của cô, Cơ Quân Đào liền chuyển chủ đề.

“Gì cơ?” Hoài Nguyệt còn chưa phản ứng, một lát sau mới nhận ra Cơ Quân Đào đang hỏi mình. “Em dẫn Đậu Đậu đến Thủy Cung xem cá”.

“Xem cá xong tại sao không về?” Cơ Quân Đào cúi đầu nhìn chân tường chằm chằm, những cây cỏ nhỏ xanh mướt mọc thành một hàng dưới chân tường, còn lấm tấm mấy bông hoa nhỏ xíu của một loại cỏ không biết tên nào đó.

“Em thấy thế thì rắc rối quá, về đây cũng không được bao lâu, dù sao đến chiều hôm sau lại phải về rồi”. Hoài Nguyệt cảm thấy mình đang bị hỏi bài như một học sinh tiểu học. Sao lại như vậy? Cô cảm thấy những gì đang diễn ra rất khó hiểu: “Có chuyện gì à?”

“Rau em trồng chết khô hết thì sao?”

“Thời gian này hôm nào cũng có mưa mà, làm sao chết khô được!” Hoài Nguyệt cười nói rồi ngẩng đầu lên, thấy Cơ Quân Đào đang nhìn mình với vẻ vừa bối rối vừa bất đắc dĩ, trong đôi mắt thật sâu đó hình như có một thứ gì đó rất mềm mại, quyến luyến đang hút mình rơi vào đó. Cô hoảng sợ tránh né ánh mắt anh: “Em thường nhờ bác làm vườn tưới rau giúp, còn trên nóc nhà thì sang năm phải trồng loại cây nào chịu hạn tốt mới được. Năm nay thì chịu rồi, em phải nhờ Tiểu Dã tưới giúp thôi. Cô ấy nói hôm nào nóng cũng đến đây mà”.

Thì ra trong mắt cô ấy mình còn không bằng mấy cây mướp đó, Cơ Quân Đào che giấu sự hẫng hụt tràn ngập trong lòng, rầu rĩ hỏi: “Có quả rồi thì hái đi, chẳng lẽ cứ mặc kệ nó già rồi héo rũ như vậy?”

Hoa không ai hái thì cũng sẽ tàn, tại sao ngay cả điều này cũng không hiểu chứ?

Hoài Nguyệt không biết nên trả lời thế nào, hiển nhiên lời của Cơ Quân Đào có ám chỉ khác.

“Mau sang nhà đi, để anh giữ Leshy”. Cơ Quân Đào thở dài đi vào nhà.

Hoài Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời, trời quang mây tạnh. Tâm tình đỡ hơn một chút, cô chầm chậm đi sang nhà bên.

Lúc Hoài Nguyệt đẩy cửa vào nhà, quả nhiên Cơ Quân Đào và Đậu Đậu đang giữ Leshy. Thấy cô đi vào, Leshy lập tức sủa to, Đậu Đậu quát rất oai phong: “Leshy, đó là mẹ tao, mẹ tao sợ chó nhất, không được dọa mẹ tao!”

Hoài Nguyệt cảm thấy con trai mình nói vậy chẳng khác nào vừa nâng Leshy lên vừa hạ thấp mình xuống. Có điều hình như Leshy rất nghe lời Đậu Đậu, nó ngẩng đầu cọ cọ lên mặt Đậu Đậu, ư ử đồng ý rồi ngoan ngoãn nằm bò xuống dưới chân Đậu Đậu không kêu gì nữa.

Thấy vậy Cơ Trọng Minh cười ha ha: “Đậu Đậu thật lợi hại. Hoài Nguyệt, đừng sợ. Leshy chỉ là một con chó thôi mà. Chủ của nó cũng không dám đắc tội cháu, nó làm sao dám dọa cháu chứ!”

Hoài Nguyệt cười cười một cách miễn cưỡng rồi trốn vào bếp, kéo cánh cửa trượt lại mới thấy yên tâm hơn một chút.

Thấy vẻ căng thẳng của cô, A Thích và Cơ Quân Dã đều bật cười. Cơ Quân Dã không kìm được hỏi: “Nói chuyện gì với anh trai tôi ngoài vườn mà lâu thế?”

A Thích trợn mắt nhìn cô, trách cô không biết điều.

Hoài Nguyệt phát hiện hai người này liếc ngang liếc dọc với nhau, cô cảm thấy hình như hôm nay có chuyện gì đó không đúng, trách móc: “Tại sao chị không xích Leshy vào, tôi không dám vào nên đành phải nhờ Cơ tiên sinh giữ nó lại giúp”.

Cơ Quân Dã không tin, “Vậy tại sao lại nói lâu thế được?”

Hoài Nguyệt cười nói: “Sau này tôi cũng không đóng vai thục nữ nữa. Tôi muốn nói chuyện cho uyển chuyển một chút, kết quả là Cơ tiên sinh nghe hồi lâu vẫn không hiểu tôi chỉ muốn nói hai chữ ‘tôi sợ’ mà thôi!”

Cơ Quân Dã vui mừng khôn xiết: “Hoài Nguyệt, tôi bị cô lừa rồi, thì ra cô cũng là một cô nàng ranh mãnh. Anh trai tôi là một người ngốc nghếch, cô không được bắt nạt anh ấy”.

Hoài Nguyệt thầm nghĩ “Tôi đâu dám, các người không bắt nạt tôi là tốt lắm rồi”. Rồi cô bắt đầu xem xét các loại đồ ăn A Thích mua, không tồi, cơ bản đều dùng được. Cô liền nói với Cơ Quân Dã: “Tiểu Dã, chị thật là một người may mắn, bác sĩ Thích mua đồ ăn cũng rất sành đấy”.

Cơ Quân Dã cười nói: “Cô không thấy đa số là thứ Đậu Đậu thích ăn à? Đó là anh Quân Đào dặn đấy, chứ A Thích có biết gì đâu!”

Hoài Nguyệt không tiếp lời, cô chỉ một túi đậu tương nói: “Hai người mang ra ngoài bóc đi, mọi việc trong này để một mình tôi làm là được rồi. Tiểu Dã, chị nhất định phải trông Leshy, đừng cho nó vào đây nhé”.

Cơ Quân Dã nhịn cười gật đầu đồng ý rồi kéo A Thích ra ngoài.

A Thích nói: “Tiểu Dã, cái tính nôn nóng của em bao giờ mới sửa được. Hoài Nguyệt bị em dọa sợ rồi kìa, anh thấy việc lớn sẽ hỏng mất”.

Cơ Quân Dã nhướng mày nói: “Sao có thể đợi đến lúc nó hỏng được. Hôm nay em sẽ phải giúp anh trai em giải quyết chuyện liên quan đến cô ấy”.

Nói rồi Cơ Quân Dã chạy ra phòng khách kéo Cơ Quân Đào vào bếp: “Hoài Nguyệt, để anh tôi đến làm phụ bếp cho cô nhé. Bố tôi đã chỉ đích danh anh ấy phải nấu một món, chỉ cần là anh ấy làm thì dù có cháy đen ông cũng sẽ ăn. Anh ấy không biết làm đâu, cô nhớ phải chỉ bảo anh ấy mới được”.

Hoài Nguyệt đành phải giả vờ không hiểu: “Được rồi, Cơ tiên sinh giúp tôi nhặt đậu cô ve đi, lát nữa tôi dạy anh cách xào”.

Cơ Quân Đào cực kỳ khó xử, trong lòng oán trách em gái mình quá trắng trợn. Nhìn Hoài Nguyệt vẫn bình thản, Cơ Quân Đào càng cảm thấy khó xử hơn, có điều lại không nỡ quay đầu đi ra nên đành phải nghiêm mặt gật đầu.

Hoài Nguyệt cầm một quả đậu cô ve lên làm mẫu: “Bẻ hai đầu bỏ đi rồi ngắt thành từng đoạn. Quả nào dài thì ngắt làm ba, ngắn thì ngắt đôi là được”.

Cơ Quân Đào nghe lời, gật đầu làm theo. Nhìn đôi tay thon thả của anh, Hoài Nguyệt cảm thấy bắt anh làm loại việc này thật là không nỡ, cô không nhịn được, nói: “Thực ra những việc này em làm là được rồi, bắt đôi tay anh phải làm những việc này đúng là đối xử tệ với nó quá”.

“Người vẽ tranh không phải thần tiên không nhiễm khói lửa nhân gian, họ cũng cần phải sống”. Cơ Quân Đào hơi giận, cô ấy xem họa sĩ như người trong tranh hay sao chứ? Không ăn không uống, không có thất tình lục dục à?

“Có điều xã hội có phân công lao động mà! Từ thời Chiến quốc đã chia ra trăm nghề rồi, chẳng lẽ đến tận bây giờ chúng ta còn phải yêu cầu một hoạ sĩ lớn vào bếp nấu nướng sao?” Hoài Nguyệt vừa bận bịu làm việc vừa lờ đi.

“Anh thì là hoạ sĩ lớn gì chứ”, Cơ Quân Đào cười cười tự giễu rồi chỉ ra ngoài: “Ngoài kia mới là hoạ sĩ lớn, người đang vẽ Leshy theo chỉ thị của Đậu Đậu ấy!”

Hoài Nguyệt nhìn ra ngoài, quả nhiên Đậu Đậu đang nằm bò trên vai Cơ Trọng Minh cười tít mắt xem ông vẽ tranh, Leshy ngoan ngoãn ngồi trước mặt hai người.

“Chết thật, cái thằng Đậu Đậu này đúng là coi trời bằng vung!” Cô vẩy nước dính trên tay rồi kéo cửa kính ra định đi ra ngăn cản.

Cơ Quân Đào lập tức giữ cô lại, cười hỏi: “Bây giờ tự nhiên gan lại to hơn rồi à? Không sợ Leshy nữa à?”

Nghe vậy Hoài Nguyệt vội kéo cửa lại rồi nhẹ nhàng rút tay khỏi tay Cơ Quân Đào: “Làm như thế sao được, đó là tranh của Cơ lão tiên sinh tiếng tăm vang dội mà. Ông ấy chỉ cần vẽ đại một đường thẳng cũng đã có giá trên trời rồi”.

“Đó đều là dọa người ngoài thôi. Về nhà thì vẽ mấy nét đã sao, có gì nghiêm trọng đâu. Em thích cái gì để anh vẽ cho em”.

Hoài Nguyệt hốt hoảng lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của anh, em không hiểu hội họa, cho em thì đáng tiếc quá”.

Cơ Quân Đào không nói thêm nữa. Hoài Nguyệt bóc măng xong liền đặt lên thớt thái sợi. Phòng bếp nhất thời trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng thái măng khe khẽ rơi vào trong lòng hai người với tâm sự khác nhau.

Đột nhiên cửa từ từ bị đẩy sang.

Nghĩ là Cơ Quân Dã, Hoài Nguyệt không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Bóc xong rồi thì để lên trên bàn ấy, để lát nữa tôi rửa cho”.

Một thứ gì đó lông lá cọ vào bắp chân cô, cô cúi đầu xuống xem, không ngờ lại là Leshy đang từ từ ngẩng đầu lên định cọ mõm vào mặt cô. Cô hoảng hốt thét lên, dao cứa vào ngón tay.

Cơ Quân Đào đang cúi đầu suy nghĩ nên cơ bản không để ý Leshy đã vào. Nghe thấy tiếng kêu thất thanh của cô, anh quay đầu nhìn lại, thấy một vệt đỏ tươi trên ngón tay cô liền giật nảy mình. Anh vội vàng chạy tới cầm ngón tay cô, hỏi: “Làm sao thế?”

Hoài Nguyệt sợ đến mức toàn thân cứng đờ không dám cử động, cô chỉ Leshy, run rẩy nói: “Nó, nó, nó, sao nó lại chạy vào đây?”

Cơ Quân Đào tức giận quát Leshy: “Leshy, đi ra ngay!”

Leshy ủ rũ chạy ra ngoài. Rõ ràng là Cơ tiểu thư sai nó mang túi vỏ đậu tương vứt vào trong thùng rác, nó dùng mõm dũi hồi lâu mới đẩy được cửa trượt ra. Chẳng qua là muốn biểu thị một chút hữu hảo với người đẹp, vậy mà lại bị Cơ công tử quát mắng ngay trước mặt người đẹp, đúng là mất mặt!

Cơ Quân Đào lục ngăn kéo ra tìm miếng dán, vừa dán ngón tay cho Hoài Nguyệt vừa an ủi: “Đừng sợ, Leshy chỉ muốn tỏ ra thân thiện thôi”.

Hoài Nguyệt gật gật đầu, còn chưa hết hoảng sợ.

Thấy trong mắt cô ngấn nước, có thể thấy là vừa rồi cô rất sợ hãi, Cơ Quân Đào rất thương, liên tiếp hỏi: “Đau không? Đau không? Có đau lắm không?”

Hoài Nguyệt lắc đầu: “Không đau”. Cô vừa xoa xoa ngón tay bị thương vừa cúi đầu thầm thì: “Thế mà còn bảo sẽ trông Leshy giúp mình”.

Cô nói Cơ Quân Dã nhưng Cơ Quân Đào lại hiểu lầm là cô đang nói mình. Thấy có vẻ như cô đang làm nũng, trái tim anh chợt rung động, dịu dàng nói: “Làm gì mà sợ đến phát khóc như thế? Làm mẹ rồi mà còn như trẻ con ấy. Đừng sợ, lần sau anh nhất định không cho Leshy bắt nạt em”.

Nghe vậy, gương mặt Hoài Nguyệt ửng đỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.