Em Là Định Mệnh Đời Anh

Chương 35: Chương 35




Cơ Quân Đào gắng gượng lái xe về căn nhà liền kề ở ngoại ô. Anh ấn điều khiển mở cửa ga ra lên. Nhìn ga ra tối om, đột nhiên anh cảm thấy cửa ga ra rất nhỏ, trần ga ra rất thấp, tường hai bên rất hẹp, anh nghĩ anh không thể nào lùi xe vào ga ra mà không va quệt. Anh nhìn thẳng về phía trước, nhìn mãi, nhìn mãi rồi rốt cuộc từ bỏ. Lấy điện thoại ra, anh gọi cho Cơ Quân Dã đang ở trong nhà. “Tiểu Dã, đi ra đánh xe vào ga ra giúp anh”.

Cơ Quân Dã đang nói chuyện với A Thích trong nhà. Anh trai ra ngoài không nói câu nào, cô biết anh đi đón Hoài Nguyệt nên cũng không nói gì. Tin tức đó là chính cô đã vờ như vô tình tiết lộ với anh trai.

Cô biết tuần này Cơ Quân Đào sống rất vô vị, không ngờ anh lại đến phòng triển lãm Tố những ba lần, nhất định là vì không chịu nổi cảnh mòn mỏi chờ đợi Hoài Nguyệt trong phòng. Cô mừng rỡ nói với A Thích: “Bệnh của anh trai em đúng là đã khỏi rồi. Thật không ngờ có lúc anh ấy lại không muốn ở một mình nữa”. Cô và A Thích đã bàn bạc với nhau, đợi Cơ Quân Đào đón Hoài Nguyệt về rồi bốn người cùng ra ngoài ăn cơm, thậm chí hai người còn đặt trước phòng riêng ở nhà hàng.

“Xem kìa, vui đến mức còn không đánh xe vào ga ra được nữa kìa”. Cô cười nói với A Thích: “Anh trai em đúng là vô dụng, Hoài Nguyệt chính là kiếp đào hoa trong số mệnh anh ấy”.

Cơ Quân Đào đi vào với thần sắc mệt mỏi, ném chìa khóa cho Cơ Quân Dã rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh rửa mặt.

“Hoài Nguyệt đâu?” Cơ Quân Dã ngạc nhiên hỏi: “Anh không đi đón cô ấy à?”

Cơ Quân Đào liếc nhìn cô với sắc mặt lạnh lùng: “Em đang nói gì thế?”

“Ai da, anh sao vậy? Hôm nay Hoài Nguyệt về mà, em tưởng anh đi đón cô ấy chứ”. Cơ Quân Dã vội nói: “Em còn đặt chỗ để tối nay chúng ta ra ngoài ăn tối”.

“Bọn em đi đi, anh không muốn ăn”. Cơ Quân Đào nói rồi đóng cửa nhà vệ sinh lại.

Cơ Quân Dã còn muốn nói tiếp nhưng bị A Thích cản lại: “Em còn không nhìn ra tâm trạng anh ấy đang không được tốt à? Đừng nhắc tới Hoài Nguyệt nữa!”

Cơ Quân Dã bất an hỏi: “Chẳng lẽ Hoài Nguyệt vừa trở về đã cãi nhau với anh ấy rồi sao?

“Chỉ sợ còn tệ hơn thế”. A Thích cau mày nói: “Sau khi em kể anh nghe chuyện hôm Chủ nhật Quân Đào hỏi em số điện thoại của Hoài Nguyệt, anh đã âm thầm quan sát và cảm thấy mấy ngày nay anh ấy rất lạ, luôn đứng ngồi không yên. Anh đoán chắc buổi tối hôm đó, chắc chắn anh ấy và Hoài Nguyệt đã xảy ra chuyện gì đó, bằng không với tính khí anh ấy thì cho dù có sốt ruột đến mấy cũng không mở miệng hỏi em số điện thoại và nơi ở của Hoài Nguyệt”.

“Ý anh là buổi tối hôm đó bọn họ đã… ấy ấy rồi ư?” Cơ Quân Dã hoài nghi rồi lập tức lắc đầu phủ nhận: “Nếu thật sự như vậy thì bây giờ chính là giai đoạn cực tốt, tại sao Hoài Nguyệt lại tránh né anh ấy? Đầu tiên là tắt máy, sau đó là không chịu về nhà? Chẳng lẽ là anh ấy cưỡng… Không không, anh trai em tuyệt đối không thể làm loại chuyện đó. Hôm đó em gọi điện thoại cho Hoài Nguyệt cũng không nghe cô ấy có gì đó bất mãn với anh trai em, còn bảo em phải khuyên anh ấy tiếp xúc với người ngoài nhiều hơn, tất cả đều rất bình thường mà”.

“Quá bình thường cũng có nghĩa là không bình thường”, A Thích nói như đang suy nghĩ gì đó: “Em xem Hoài Nguyệt có giống người thích bỏ đi mà không chào hỏi gì không? Việc gấp? Sáng sớm hôm sau còn có thể lên đường đi du lịch thì có thể có việc gấp quái gì được chứ?”

“Rốt cuộc anh kết luận như thế nào? Anh có phải bác sĩ tâm lý hay không mà lại đi hỏi em?” Cơ Quân Dã không kìm được nói: “Đợi lát nữa đi ra ngoài mua thuốc tránh thai khẩn cấp cho em. Buổi tối hôm qua anh nổi điên, nếu có thai thì làm thế nào?”

“Không được uống thuốc tránh thai, có thai chúng ta cưới luôn”. A Thích cười nói.

“Em còn chưa muốn cưới, nếu anh không mua thì tự em đi mua”. Cơ Quân Dã không vui nói: “Cùng lắm thì mặt dày một lần là cùng chứ gì”.

“Không được, tác dụng phụ của loại thuốc đó quá mạnh, uống vào ít nhất trong vòng nửa năm không thể có thai vì sẽ ảnh hưởng đến thai nhi”. A Thích nghiêm mặt nói.

“Trong nửa năm em sẽ không kết hôn, cũng sẽ không có thai”. Cơ Quân Dã cũng nghiêm mặt: “Anh trai không kết hôn, em cũng không kết hôn”.

“Không có thai ngay cũng không được uống”, A Thích nói: “Thật sự không tốt cho cơ thể mà, Tiểu Dã, em nghe lời đi”.

Cơ Quân Dã tức giận đi ra ngoài cửa: “Tại sao lúc ấy không nghĩ, bây giờ lại còn lắm chuyện?”

A Thích vội đuổi theo, thoáng thấy Cơ Quân Đào đang đứng trước cửa nhà vệ sinh liền xấu hổ gãi đầu nói: “Quân Đào, anh khuyên Tiểu Dã đi. Loại thuốc đó thật sự không thể uống lung tung được”.

Cơ Quân Đào nói với em gái: “Bất kể có thai hay không thì cũng chuẩn bị cưới đi. Em cũng ba mươi rồi, muộn nữa là không sinh được đâu. Đừng để đến lúc uống thuốc cũng vô dụng”.

A Thích nói: “Đúng vậy, đúng vậy, không phải em còn nói nhận Đậu Đậu làm con rể à?”

Cơ Quân Dã trợn mắt nhìn A Thích: “Đầu đất!” rồi lại nói với Cơ Quân Đào: “Anh, anh đi ngủ một lát đi, em thấy sắc mặt anh kém lắm. Em cũng phải nghỉ một lát, chúng ta ra ngoài ăn một chút”.

Cơ Quân Đào nói: “Anh không ăn đâu. Bọn em ra ngoài ăn đi, để anh yên tĩnh một lát”.

Cơ Quân Đào lết từng bước một về phía phòng vẽ, đầu đau như muốn nứt ra. Buổi tối hôm đó hai người gần nhau, anh không hề dùng bất cứ biện pháp nào, bởi vì trong phòng anh trước giờ đều không có mấy thứ đó, anh cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ tiếp xúc thân mật với một người phụ nữ như vậy. Sau đó Hoài Nguyệt có nghĩ tới việc tránh thai không? Hôm đó cô ấy vội vạng chạy mất như vậy, thậm chí đến tận hôm nay vẫn còn bối rối, hoàn toàn có thể quên mất uống thuốc. Nếu như quên thật, nếu như có thai… Cơ Quân Đào không thể nghĩ tiếp được. Hai người đều đang ở độ tuổi khỏe mạnh, chỉ cần không phải đúng giai đoạn an toàn thì thực ra khả năng có thai là rất lớn. Như vậy, cô ấy đã không thích anh, không yêu anh, không muốn dính líu gì với anh, đương nhiên cô ấy sẽ phải bỏ đứa con của hai người…

Cơ Quân Đào ngơ ngác ngồi trong phòng vẽ suy nghĩ miên man, cảm thấy như trái tim bị ném vào trong một chiếc cối đá nghiền nát. Anh cúi người xuống, nắm chặt nắm đấm, đè lên ngực, hy vọng có thể giảm bớt đau đớn nhưng vẫn không có hiệu quả. Sự đau đớn này dường như đã mọc rễ, đâm thật sâu vào chỗ trái tim tan nát đó, làm nó càng nát vụn ra như bột phấn.

Hơi thở của anh càng lúc càng nặng nhọc. Nếu như không tìm được một nơi để trút ra thì bất cứ lúc nào cũng có thể ngạt thở. Cơ Quân Đào tự thấy rằng phải nhanh chóng tìm kiếm thứ gì có thể tự cứu bản thân, rốt cuộc phát hiện một con dao rọc giấy ở góc bàn. Anh nhanh chóng với lấy rồi cắt thẳng vào cổ tay trái.

Một vết máu tràn ra rồi lập tức biến thành một dòng máu chảy xuống dọc theo cổ tay, rơi xuống tờ giấy Tuyên Thành trắng như tuyết dưới đất. Cùng với cảm giác đau đớn, Cơ Quân Đào cảm thấy sự đau nhức trong lòng cũng giảm bớt, hơi thở dễ dàng hơn. Anh nhìn chằm chằm vết máu càng ngày càng lan rộng trên tờ giấy Tuyên Thành, ngồi thẳng người dậy, mở ngăn kéo ra. Băng vải, kéo, miếng dán. Trong ngôi nhà này, ở bất cứ căn phòng nào Cơ Quân Dã cũng chuẩn bị mấy thứ này.

“Anh, em và A Thích… Anh!” Cơ Quân Dã đứng trước cửa phòng nhìn chằm chằm vào cổ tay anh, sợ hãi kêu lên, vẻ mặt kinh hoàng: “Anh, anh làm sao vậy?”

“Anh không cẩn thận bị đứt tay” Cơ Quân Đào ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Mau tới băng lại giúp anh”.

“A”. Cơ Quân Dã nuốt vào lời sắp thoát ra khỏi miệng xuống, vội vàng đi tới, lấy băng gạc đè lên vết thương rồi lại dùng băng vải quấn chặt, động tác rất thành thạo. Vừa băng bó, Cơ Quân Dã vừa trách móc: “Sao lại bất cẩn như thế, con dao này đã lâu không dùng, mùa hè dễ nhiễm trùng lắm, phải đi tiêm phòng uốn ván mới được”.

Cơ Quân Đào nói, vẻ thờ ơ như không: “Vết thương không sâu, một, hai ngày là khỏi thôi, không có gì đáng ngại đâu”.

Cơ Quân Dã không nghe: “Đã chạm vào mạch máu mà không đáng ngại à? Anh muốn em lo lắng mà chết đúng không?”

Cơ Quân Đào nhìn em gái, đưa tay vuốt tóc cô, nói: “Tiểu Dã, không được uống thuốc, nếu như có thật thì cưới đi. A Thích và em đã yêu nhau nhiều năm như vậy rồi, không được phụ lòng một người đàn ông tốt như A Thích”. Anh chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang chiếu xuống cây cối, lá cây đều bị nóng đến mức hơi rũ xuống, không có một chút sức sống nào..

Cơ Quân Dã cảm thấy khổ sở trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: “Em sợ không nuôi được con, nếu ngoan như Đậu Đậu thì còn đỡ, nếu…” Cô vội im bặt, vữa rồi còn mắng A Thích đầu đất, giờ chính mình không phải như vậy sao?

Cơ Quân Đào nhìn cô mỉm cười, không thèm để ý: “Chúng ta có nhiều người lớn như vậy, con khỉ đó còn có thể nhảy ra khỏi lòng bàn tay Phật Như Lai sao? Khi còn bé em nghịch lắm mà, bây giờ lại lo con mình nghịch sao?”

“Vâng, suốt đời mẹ đã vất vả vì em”. Cơ Quân Dã nói: “Anh, anh phải chăm sóc bản thân tốt hơn một chút, sau này còn bế con giúp em, còn phải dạy nó vẽ tranh nữa. Nó có một ông bác kỳ tài trong giới hội họa, nếu như ngay cả vẽ tranh cũng không vẽ được thì quả thực là làm mất mặt nhà họ Cơ chúng ta”.

Cơ Quân Đào gật đầu: “Được, anh sẽ dốc lòng dạy dỗ, nhất định làm cho nó phải giỏi hơn bác nó mới được”.

Ăn tối xong, Cơ Quân Dã nói phải ra ngoài gặp bạn. Trước khi đi còn dặn dò A Thích ở lại với Cơ Quân Đào. A Thích nghi ngờ hỏi: “Không phải là em lén đi mua thuốc đấy chứ?”

Cơ Quân Dã nghiêm mặt nói: “Em không phải đi mua thuốc, có con thì em sinh luôn, làm mẹ đơn thân cũng được”.

A Thích dở khóc dở cười nói: “Được, chúng ta một bà mẹ đơn thân, một ông bố đơn thân, một ông bác đơn thân, một đứa con đơn thân, bốn người ở cùng nhau vẫn tốt mà”.

Cơ Quân Dã định đến Ve sầu lửa, cô đã hẹn Hoài Nguyệt.

Cô đã nhìn rất rõ vết dao trên cổ tay anh trai, là vô ý đứt tay hay cố tình, chẳng lẽ cô còn không hiểu?

Mấy năm cuối đời của mẹ đã có rất nhiều lần “tai nạn” kiểu vậy, cho nên cô đã quen để một túi sơ cấp cứu trong phòng, còn tham gia học cả một lớp sơ cấp cứu tại chỗ, cầm máu, băng bó, hô hấp nhân tạo, tất cả đều thành thạo. Làm người nhà của người bệnh trầm cảm thật sự là hết sức khổ cực, nếu là cô, chắc cô cũng không dám liều lĩnh yêu một người như vậy.

Nếu như Hoài Nguyệt từ chối anh trai mình vì điểm này thì cô có thể hiểu được. Tục ngữ nói, nằm liệt giường lâu ngày không có con hiếu thảo, càng không cần nói đến người yêu và vợ chồng. Tai vạ đến nơi, ai đi đường nấy cũng là chuyện bình thường, vì sao nhất định cứ phải tự chui đầu vào rọ? Một người phụ nữ ly hôn hai mươi chín tuổi sẽ không ngu ngơ trước chuyện đời như cô bé Tiểu Cẩm, sẽ suy đi tính lại để đưa ra lựa chọn tốt nhất, hợp lý nhất mới là bình thường.

Có điều Cơ Quân Dã cảm thấy chung quy mình vẫn ích kỷ. Vì anh trai, bây giờ chỉ có thể lừa gạt lòng thông cảm của Hoài Nguyệt, tạm thời kéo cô ấy lại để ổn định tâm tình anh trai. Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trai tự làm tổn thương mình, vừa rồi cô sợ đến mức không dám hét lên. Chẳng lẽ cơn ác mộng của mẹ lại tái diễn trên người anh trai?

Mấy ngày trước cô và A Thích đều rất lạc quan cho rằng bệnh tình của anh trai đã khỏi hẳn, buổi tối đó vốn cô cũng muốn nói với Hoài Nguyệt như vậy qua điện thoại để cô ấy không còn gánh nặng tư tưởng. Nhưng bây giờ cô lại không dám nói như vậy nữa, nhát dao trên cổ tay anh trai liệu có đồng nghĩa với việc bệnh tình của anh ấy đã trở nên nặng hơn? Mặc dù A Thích an ủi cô rằng chuyện không nghiêm trọng như vậy nhưng cô hoàn toàn không tin, cũng không dám mạo hiểm tin vào điều đó.

Đành phải để Hoài Nguyệt chịu thiệt thòi vậy, cô nghĩ. Đương nhiên cô không thể lừa gạt Hoài Nguyệt, nhưng không có nghĩa là không thể dùng một chút tiểu xảo. Nếu như cuối cùng Hoài Nguyệt vẫn không muốn thì cô cũng không làm gì được, hoa quả ép chín cũng không ngon. Tuy nhiên, lúc này anh trai mình yếu ớt như thế, dù sao cũng phải nghĩ cách vượt qua cửa ải này. Chỉ có thể hy vọng sau thời gian này, sự cố chấp của anh trai với Hoài Nguyệt sẽ tiêu tan. Cô nhớ A Thích đã từng nói, rất nhiều sự cố chấp của người bệnh trầm cảm đều đến rồi đi một cách khó hiểu, có thể anh trai cũng như thế.

Đi vào quán Ve sầu lửa, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cơ Quân Dã, Hoài Nguyệt thoáng giật mình. Trực giác nói cho cô biết chuyện có liên quan tới Cơ Quân Đào.

Buổi chiều về đến nhà sau khi chia tay, tâm trạng cô cũng bất ổn. Vừa nghĩ đến ngón tay lạnh buốt của Cơ Quân Đào, cô lại đứng ngồi không yên, ngay cả đồ đạc mua từ Vân Nam cũng không có tâm tư sắp xếp lại. Mấy lần cô định gọi điện thoại cho Cơ Quân Dã hỏi xem anh đã về đến nhà chưa nhưng cuối cùng lại cảm thấy làm thế không ổn cho lắm. Cho nên Cơ Quân Dã vừa hẹn, cô đã đồng ý không chút do dự, hy vọng qua lời Tiểu Dã có thể thăm dò được tình hình của Cơ Quân Đào sau khi về nhà. Cô cảm hình như mình đã lên một chiếc thuyền, lý trí nói cô nên lập tức đi xuống nhưng tình cảm lại không cho phép. Dù sao cũng đã trải qua một đêm như vậy, nói thế nào cũng không thể xem như người dưng được nữa. Lý trí có thể coi nhẹ việc thân thiết như vậy, nhưng trong lòng lại không thể không vấn vương gì. Cho nên biết rõ đáy thuyền có một lỗ thủng lớn có thể làm con thuyền chìm nghỉm bất cứ lúc nào nhưng cô vẫn không kìm được ý muốn tìm ra nó để bịt kín lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.