Đêm dài đằng đẵng, Kiều Ưu Ưu vốn chẳng có tâm trạng
đâu để ngủ. Cô sắp được mặc váy cưới, lấy người mà cô yêu nhất, đây là giấc mơ
của mọi người phụ nữ, trong đó có cả Kiều Ưu Ưu. Nghĩ tới chặng đường mà họ đã
cùng đi trong những năm qua, những điều tốt đẹp đã bỏ lỡ, Trử Tụng làm tất cả
vì cô, cô khóc rồi lại cười. Cô ôm chặt lấy chăn, giống như đang ôm Trử Tụng
vậy, cúi sâu đầu vào bên trong.
Ánh
trăng kéo dài hình bóng của Trử Tụng, anh đang đứng phía bên ngoài, nhìn lên
bức tường và tính toán. Trèo từ đây qua sẽ là vườn hoa nhà họ Kiều, muốn tới
phòng của Kiều Ưu Ưu mà không làm kinh động tới người khác thì không thể đi
bằng con đường thông thường. Trử Tụng nhìn xung quanh, chắc chắn không có người
rồi mới nhẹ nhàng trèo lên, một lúc sau anh đã vào tới vườn hoa. Những ngôi nhà
lớn kiểu này phần lớn đều là nhà hai tầng, nếu không phải ở bên ngoài có bảo vệ
nghiêm ngặt thì muốn vào nhà để ăn trộm đồ đạc thực quá dễ dàng.
Trử
Tụng đi vòng qua vườn hoa, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa kính ra, vừa mới mừng thầm
thì anh lại phát hiện ở chính giữa phòng khách trên tầng hai đang có ánh lửa
lúc sáng lúc tối. Trử Tụng nghĩ mình đang làm chuyện xấu mà địch ở trong tối,
anh lại đang ở chỗ sáng, căn phòng lại tối đen khiến anh hoàn toàn không thể
nhìn rõ rốt cuộc người đó là ai, dĩ nhiên nếu anh nghiễm nhiên đi vào trong thì
sẽ bị người ta phát hiện ra. Chuyện đã tới nước này rồi, nếu anh quay đầu chạy
thì đúng chẳng phải phong cách của anh, vậy nên dù cho người đó là ai, anh cũng
chỉ có thể miễn cưỡng bước vào rồi tính tiếp.
“Này
cái gì...” Trử Tụng sờ lên mũi, nghĩ xem không biết nên giải thích thế nào.
“Tay
chân cũng nhanh nhẹn gớm.”
Trử
Tụng thấy nhẹ cả người, chỉ cần không phải là bố vợ anh thì mọi chuyện đều dễ
dàng. “Anh cả à, anh vẫn chưa đi nghỉ sao?”
“Nghỉ
rồi thì làm sao mà nhìn cậu trèo tường được?” Anh cả nhà họ Kiều bật chiếc đèn
ở bên cạnh mình, chiếu ra ánh sáng mờ mờ trong phòng khách, trong tay anh vẫn
còn đang nghịch chiếc bật lửa Givenchy, cái vật lúc sáng lúc tối khi nãy chính
là nó.
“Ha ha,
anh lại đùa rồi. À, gì nhỉ, em đi gặp Ưu Ưu.” Trử Tụng nói thăm dò, bước đi
ngang qua anh cả. Anh luôn thấy bất an mình sẽ bị anh cả cho một trận, nhưng
kết quả lại là bản thân anh đã nghĩ quá nhiều.
“Anh
không cản em à?” Đang dễ dàng thoát được như vậy, Trử Tụng lại cảm thấy không
dám tin.
“Có tác
dụng gì không?”
“Không
ạ!” Trử Tụng thành thực trả lời.
Kiều
Lạc Huân đứng dậy, lấy một chùm chìa khóa ở trong ngăn kéo tủ ra ném cho Trử
Tụng, sau đó trở về phòng đi ngủ. Trử Tụng nhìn chùm chìa khóa, vui mừng không
tả xiết, nhưng còn chưa kịp có cơ hội dùng tới nó thì cửa phòng lại bị mở ra từ
bên trong, Kiều Ưu Ưu với khuôn mặt ngạc nhiên nhìn Trử Tụng: “Anh không phải
là...”
Trử
Tụng ôm cô quay trở lại phòng, đóng cánh cửa lại rồi đè cô vào cửa, đầu gục vào
cổ cô.
“Sao
anh lại tới đây? Không phải đã bị chuốc say khướt rồi à?” Kiều Ưu Ưu vẫn chẳng
hiểu gì.
“Ngày
mai là ngày đại hỉ, sao có thể uống say? Khi em gọi tới thì anh vừa ra ngoài,
Tả Khiên nói vớ vẩn đấy, anh nhân lúc bọn họ đang bấn loạn liền chuồn tới đây.”
“Bấn
loạn... Cách dùng từ của anh hay thật.”
“Sao em
còn chưa ngủ?” Trử Tụng ngửi mùi hương trên cơ thể cô như một chú cún con, từ
cổ đến đằng sau tai, đôi môi hơi khô chà nhẹ vào làn da mềm mại của cô.
“Đều
tại anh!” Kiều Ưu Ưu dùng hết sức đẩy anh ra: “Chẳng nói một câu nào, lúc nãy
vừa mới bất ngờ biết được anh đang chuẩn bị đám cưới, em đã biết rồi thì anh
bảo em làm sao mà ngủ được?”
“Sao
lại chưa nói? Trên máy bay không phải là đã bàn bạc xong rồi sao?”
“Chưa
nói! Anh rõ ràng biết em không coi đó là thật.”
“Anh
lại cho là thật rồi, rất nghiêm túc.” Ánh mắt Trử Tụng như ngọn lửa thiêu cháy
cô.
Kiều Ưu
Ưu nghĩ tới những khó khăn mà Trử Tụng gặp phải trong những ngày qua, ba ngày
để chuẩn bị một lễ cưới, đối với ai cũng chẳng phải là một việc đơn giản, anh
lại chẳng nói một lời nào, chỉ một mình lặng lẽ chuẩn bị. Chắc chắn là anh rất
mệt, Kiều Ưu Ưu thấy thương anh quá liền tiến lên ôm lấy anh.
“Trử
Tụng, anh thật tốt.”
“Giờ
mới biết à?”
Kiều Ưu
Ưu lắc đầu, cô đã biết từ rất lâu rất lâu rồi. Cô không dám nghĩ tới chuyện nếu
lúc đó cô từ bỏ Trử Tụng thì cô sẽ phải hối hận mất mấy kiếp?
Trử
Tụng ôm lại cô, kéo cô lăn lên trên giường. Anh quả thực đã rất mệt mỏi, ba
ngày qua hầu như không được nghỉ ngơi, chạy ngang chạy dọc để chuẩn bị, cũng
may tất cả đều nằm trong lòng bàn tay nên thời gian ba ngày cũng đủ rồi.
“Anh
trai em nửa đêm nửa hôm không ngủ mà lại ngồi trong phòng khách tỏ ra thần bí.”
“Anh ấy
làm sao?”
“Anh
trèo tường để vào đây, anh ấy lại ngồi ngay ngắn trong phòng khách, làm anh
giật cả mình, hay là anh ấy tính được chuyện anh sẽ tới nên đặc biệt ngồi đó
đón anh?”
“Hứ!
Mặt anh to bằng nào chứ? Chắc chắn là tại vì anh ấy không ngủ được, em gái duy
nhất sắp lấy chồng rồi, tuy anh ấy không nói ra nhưng em biết, anh ấy thấy
không nỡ!”
“Ừ, ừ,
chắc chắn rồi!”
“Anh
không đi à?”
“Em ở
đây, anh đi đâu bây giờ?”
“Không
phải đã nói là quy định không được ở cạnh nhau sao?”
“Quy
định là do người lập ra, bây giờ anh chỉ muốn ôm em đi ngủ, không có em anh ngủ
không ngon giấc!”
“Ồ!”
Kiều Ưu Ưu ngoan ngoãn trả lời, lại rúc sâu vào lòng Trử Tụng ôm lấy anh, cô
cũng đã buồn ngủ lắm rồi.
* * *
Trời
vừa sáng, Chung Tịnh Duy đã đưa người xông vào phòng của Kiều Ưu Ưu. Họ thực sự
không ngờ bên trong phòng còn có một người nữa nên ngẩn người ra.
“Sao
anh lại ở đây? Hai người cũng khoa trương quá nhỉ? Ở cạnh nhau cho vui là được
rồi, thế mà vẫn còn ngủ với nhau à?” Chung Tịnh Duy đằng hắng giọng cằn nhằn.
Trử
Tụng bị đánh thức, mơ màng nhìn căn phòng toàn người là người, thế mà vẫn còn
ngoác miệng ra cười được, sau đó anh bị một đám người không nể tình gì mà ném
anh ra ngoài.
Trử
Tụng quên mất tối qua anh đã vào đây bằng cách nào, còn huênh hoang đi từ trên
lầu xuống, làm bà Kiều và mấy chiến sĩ đang bận dán chữ hỉ vô cùng ngạc nhiên.
Kiều Ưu
Ưu chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống, cô dường như nghe thấy tiếng cười ầm
ầm ở dưới nhà.
Chung
Tịnh Duy kéo Kiều Ưu Ưu từ trong chăn ra: “Đừng có lề mề nữa, cậu mới là nhân
vật chính ngày hôm nay, đến giờ này rồi mà vẫn chui trong chăn, có chấp nhận
được không?”
Kiều Ưu
Ưu vuốt mái tóc rối bời, nhảy từ trên giường xuống.
“Mình
đưa thợ trang điểm tới rồi đây, mau để người ta hóa trang cho đi.”
“Không
được, phải thay áo cưới trước, trang điểm xong thì làm sao mà mặc được váy
cưới?” Tần Niệm kéo Chung Tịnh Duy ra để người bê một va li lớn vào phòng.
“Đúng
rồi, thay áo cưới đi!” Chung Tịnh Duy nói với Kiều Ưu Ưu như dâng lễ vật: “Cậu
đã nghe nói tới bộ sưu tập áo cưới nổi tiếng toàn cầu trong năm nay của Doris
chứ? Trên thế giới chỉ còn có một bộ này thôi, vậy mà lại bị chồng cậu nhắm
trúng, thời gian gấp gáp quá, nếu không phải mình nắm bắt thời cơ chuyển nó về
từ Paris trong ba ngày thì hôm nay cậu cứ chờ mà khỏa thân.”
“Á?”
Kiều Ưu Ưu ngẩn người. Đến khi bọn họ bày bộ váy cưới đẹp không tưởng tượng nổi
ra trước mặt cô thì cô vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Váy
cưới lệch vai màu trắng thuần khiết như tuyết, phía trước ngực còn có lông vũ
để điểm xuyết, một hàng dài những sợi ren xếp thành những bông hoa từ eo xuống
phía dưới, đuôi váy dài trong vừa xa hoa vừa thanh cao.
Mặc bộ
váy cưới Doris lên mình, lộ ra phần xương quai xanh và cánh tay thon nhỏ của
Kiều Ưu Ưu, phần lông vũ kết trước ngực tôn lên bộ ngực đầy đặn của cô, chiếc
eo thon nhỏ, đẹp không gì sánh nổi.
“Mỹ
nhân! Hôm nay xuất giá rồi, xin hỏi cô có cảm nghĩ gì?” Chung Tịnh Duy cười
tươi đứng trước gương nhìn Kiều Ưu Ưu.
Kiều Ưu
Ưu ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, chờ người thợ trang điểm thực hiện nốt
bước cuối cùng trên mái tóc.
“Nói
thực ra thì trong căn phòng này, ngoài Tần Niệm ra thì thời gian kết hôn của
mình là dài nhất đấy.”
“Đâu có
giống nhau! Chung sống là chung sống, hôn lễ là hôn lễ, kết hôn đã ba năm thì
đã làm sao? Chẳng phải là lần đầu tổ chức hôn lễ sao?”
“Cậu
nói như vậy, sao mình lại cảm thấy chua xót hơn gấp bội thế. Hừ, cậu nói xem,
năm đó chẳng có cái gì, anh ấy dựa vào đâu mà bảo mình gả cho anh ấy?”
Chung
Tịnh Duy bĩu môi: “Chẳng phải do cậu tự nguyện sao, cậu còn muốn hỏi ai?”
Trì Lâm
từ lúc nãy tới giờ chỉ im lặng giúp đỡ, Chung Tịnh Duy lại nói liên tục, biết
cô là bạn của Kiều Ưu Ưu, nhưng gần đây liên tục xuất hiện bên tai cô là do Tả
Khiên. Trông cô có vẻ dịu dàng trang nhã, tuy đã từng ly hôn nhưng trên khuôn
mặt vẫn là nụ cười như thiếu nữ, cô nhất định là có điểm gì đặc biệt, nếu không
Tả Khiên cũng sẽ không chết mê chết mệt như vậy.
“Trì
Lâm, cậu định bao giờ mới cho Tả thiếu gia nhà chúng tôi đáp án?”
Trì Lâm
nghe xong liền đỏ mặt, vờ tỏ ra bận rộn với đồ vật cầm trên tay, giọng lí nhí:
“Không có chuyện đó đâu.”
Chung
Tịnh Duy lập tức chuyển mục tiêu sang Kiều Ưu Ưu: “Chắc chắn là do cậu, để lỡ
mất nhân duyên của hai người họ!”
“Chẳng
liên quan gì tới tôi, đấy là tự do của mỗi người, tôi chỉ nói ra quan điểm của
bản thân mình, họ có nghe không là tùy họ.”
“Ý kiến
của cậu đã giết chết tình cảm mới chớm của họ rồi.”
“Tôi có
ác độc như vậy đâu.”
Trì Lâm
nghe lời bọn họ nói, sắc mặt chuyển từ trắng bệch sang đỏ ửng, không biết nên
làm thế nào càng không biết nên nói gì. Đây rõ ràng là lễ cưới của Kiều Ưu Ưu,
sao lại chuyển mục tiêu sang cô rồi?
Cũng
may là Tần Niệm bế con gái của cô đi vào, Trì Lâm mới có thể thả lỏng người.
Kiều Ưu Ưu tỏ ý muốn bế Châu Ức Điểm nhưng bị Tần Niệm ngăn lại: “Thôi thôi,
không phải là cái áo cưới của cậu khiến con gái tôi khóc thì cũng là con gái
tôi xé rách váy cưới của cậu ra.”
Chung
Tịnh Duy cướp lấy Châu Ức Điểm, bế con bé tới trước mặt Kiều Ưu Ưu: “Con gái
cưng à, dì Ưu Ưu có xinh không?”
Cô bé
xinh xắn có làn da mềm mại, đôi mắt to tròn nhìn Kiều Ưu Ưu như không quen
biết, Kiều Ưu Ưu thấy ngứa ngáy quá không chịu được chỉ muốn thơm cho một cái,
nhưng lại bị Chung Tịnh Duy đẩy ra: “Nghiêm cấm những thứ có chất hóa học tới
gần con gái tôi!”
“Chung
Tịnh Duy hôm nay cậu thật đáng ghét!” Kiều Ưu Ưu nghiến răng nghiến lợi nói.
“Làm
sao bây giờ hả con gái, dì Ưu Ưu giận rồi, nhanh đi gọi điện cho chú Trử Tụng
bảo chú ấy tới đây giải cứu chúng ra!”
Tầng
dưới ngày càng náo nhiệt, xem ra cũng đã thông báo cho không ít người. Bà Kiều
lên lầu nhìn cô dâu mới xinh đẹp, không kìm nén được lại rơi nước mắt.
“Mẹ sao
thế? Chỉ là tổ chức một lễ cưới bù thôi mà, cũng chẳng phải ngày đầu tiên bị gả
đi, mẹ còn không yên tâm à?”
“Yên
tâm, yên tâm.” Bà Kiều vội lau nước mắt đi, cố nở ra một nụ cười.
Kiều Ưu
Ưu nhìn bà Kiều như vậy cũng thấy mắt hơi cay cay, cô nghiêng người về phía
trước ôm bà, không ngừng vỗ vào sau lưng để an ủi. Qua vai bà Kiều, cô nhìn
thấy anh cả đang đứng ở cửa, Kiều Ưu Ưu nhấc váy và cười rạng rỡ: “Có đẹp
không?”
“Ừ!”
Kiều Lạc Huân khẽ trả lời
“Ngưỡng
mộ không?”
“Ừ!”
“Xúc
động rồi hả anh trai?”
Kiều
Lạc Huân không trả lời mà chỉ quay người bước đi, cầm điện thoại lên ấn một
hàng số, sau khi gọi được, môi anh hơi nhấc lên, giọng nói chậm rãi: “Có muốn
kết hôn không? Hình như cũng rất hay đấy.”
Giờ
lành đã tới, Trử Tụng dẫn người tiến vào nhà họ Kiều như ăn cướp, mở tung cánh
cửa và bế Kiều Ưu Ưu đi, dáng vẻ nhanh nhẹn dứt khoát, khí thế như kiểu có
người dám cản tôi, cản đường của tôi thì sẽ chết không yên ổn.
Khách
sạn State Guesthouse, khách khứa đã đông đủ, hai nhà Trử Kiều thành hôn, tuy
chỉ là lễ cưới bù nhưng không khí vẫn náo nhiệt như con gái mới đi lấy chồng,
con dâu mới vào nhà chồng.
Dù sao
cũng là lễ cưới lần đầu tiên nên Kiều Ưu Ưu cũng rất hồi hộp, khi ra tới cửa
chân cô còn giẫm phải váy cưới, suýt chút nữa trẹo mắt cá chân, nếu không vì
ngại giữ thể diện thì Trử Tụng nhất định sẽ bế cô đi ra.
Kiều Ưu
Ưu được gả cho Trử Tụng vào lúc cô thảm hại nhất và bây giờ được làm cô dâu của
anh khi xinh đẹp nhất.
Tình
yêu cô dành cho anh quá ít, sự quan tâm dành cho anh cũng chỉ đếm được trên đầu
ngón tay, mười mấy năm qua, cô chưa từng nhìn thấy tấm lòng chân thành của anh.
Nhưng anh vẫn luôn yêu cô, chiều chuộng và chăm sóc cho cô. Không còn máy bay
nữa, Kiều Ưu Ưu chính là thứ duy nhất anh cần. Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau
nữa, anh cũng sẽ không buông tay cô ra.
Trao
nhẫn, ôm và hôn.
“Anh có
buông tay ra không?”
“Không
buông!”
“Kiếp
sau thì sao?”
“Không
buông!”
Trử
Tụng nâng khuôn mặt cô lên, hôn vào môi cô, các vị khách đồng loạt vỗ tay và
chúc mừng, vì một đôi mới nhưng không mới, vì một đôi tình nhân si tình.